Thần Y Trở Lại


Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên đã bước vào.

Theo sau ông ta chính là mấy người định cướp huyết chi của anh vào tối qua.

Người đàn ông nọ chẳng dính một chút bụi trên áo quần, có thể nhìn ra đây là cao thủ cảnh giới Khí.

Thanh niên hôm qua vừa chỉ vào Ngô Bình vừa hô lên: “Sư phụ, chính là tên này!”
Người đàn ông trung niên quan sát Ngô Bình một lúc rồi nói: “Cậu bạn à, ngày hôm qua cậu đã làm đồ đệ của tôi bị thương”.

“Ý ông là mấy tên vô dụng này ấy hả?”, Ngô Bình nhướng mày, “Đúng là tôi đã dạy dỗ bọn họ.

Có điều là do họ muốn giành dược liệu của tôi trước.

Tôi không phế bỏ tu vi của họ đã là nể mặt lắm rồi”.

Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Ở Biên Nam, không một ai dám động vào người của Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu này!”
Thiết Y Thất Sát? Ngô Bình nói: “Khẩu khí đúng là lớn phết, sáng nay chưa đánh răng à?”
Thuộc hạ của Tiết Thái Hổ cao giọng: “Anh Ngô đây là khách của của ông Tiết nhà chúng tôi.

Lý Thất Sát, chúng tôi đã từng nghe qua tên ông.

Chắc hẳn ông cũng nghe danh ông Tiết rồi nhỉ”.

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Cậu là thuộc hạ của Tiết Thái Hổ?”
Người kia đáp: “Đúng vậy!”
Người đàn ông trung niên nọ chau mày: “Dù là khách của Tiết Thái Hổ thì cũng không được làm đồ đệ của tôi bị thương!”
Ngô Bình rất bực mình, lạnh lùng bảo: “Đừng hống hách quá, ông cũng chỉ ỷ vào võ công của mình thôi mà? Đừng phí lời nữa, chúng ta đấu với nhau một trận đi.

Tôi thua thì tuỳ ông xử trí.

Còn nếu ông thua thì tôi sẽ cho ông hai lựa chọn, một là chặt đứt hai tay ông, hai là khấu đầu với tôi rồi bồi thường cho tôi một trăm triệu!”
Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu trợn trừng mắt: “Ranh con ngông cuồng, còn dám bảo tôi khấu đầu! Ha ha, tiếc là cậu chọn sai người rồi!”

Ngô Bình đứng dậy: “Nói vậy là ông chấp nhận ván cược mà tôi đề xuất rồi nhỉ? Tốt lắm, chúng ta chọn nơi nào rộng rãi để ra tay đi, ở đây không tiện”.

Anh vừa luyện thành công Ngũ Long Thánh Quyền,chưa tìm được ai để tập luyện.

Tên Lý Huyền Đẩu này đã tìm đến tận cửa thì còn gì bằng nữa.

Hai người lần lượt đi đến một sàn đài thi đấu gần đó.

Sàn thi đấu này do đồ đệ của Lý Huyền Đẩu mở.

Ông ta có rất nhiều đệ tử, tai mắt cũng không ít, nên mới có thể tìm ra khách sạn mà Ngô Bình đang ở trong thời gian ngắn như vậy.

Sàn đài thi đấu có đủ không gian.

Lý Huyền Đẩu vừa đến, đệ tử của ông ta đã bưng trà ra và đưa bằng hai tay.

Lý Huyền Đẩu uống một hớp rồi trừng mắt nói với Ngô Bình: “Ra tay đi! Nếu cậu thua thì tôi cũng không làm khó cậu.

Cậu giao huyết chi ra rồi tự chặt đứt một tay của mình là được”.

Ngô Bình đáp: “Tôi bảo rồi, nếu tôi thua thì tuỳ ông xử lý”.

“Được thôi, ra đòn đi!”, Lý Huyền Đẩu cực kỳ có lòng tin với bản thân.

Thứ mà ông ta luyện là Thiết Y Thất Sát công.

Bộ võ công này luyện ra một loại chân khí Thất Sát có uy lực cực mạnh.

Sau khi luyện khí thành sức mạnh, loại chân khí Thất Sát này có thể ngưng tụ thành sức mạnh Thất Sát trên bề mặt cơ thể, như đang mặc một lớp áo sắt vậy, không đao súng nào xuyên qua được!
Nhờ tuyệt kỹ này, Lý Huyền Đẩu đã đánh bại vô số cao thủ và không hề có đối thủ.

Đệ tử của ông ta nhiều vô kể, trong đó có cả con nhà giàu và người làm trong chính phủ, vậy nên thế lực cũng mạnh vô cùng.


Có thể nói, ở mảnh đất Biên Nam này, ngay cả Tiết Thái Hổ cũng phải nhún nhường ông ta ba phần.

Lý Huyền Đẩu vẫn đứng im tại chỗ, trên người có một lớp sức mạnh Thất Sát.

Có áo giáp sắt hộ thân, ông ta có thể đứng nguyên ở đấy, mặc cho Ngô Bình tuỳ ý đánh!
Ngô Bình cười khẩy: “Ông tưởng luyện khí thành sức mạnh rồi thì có thể vô địch thiên hạ sao?”
Anh trượt một bước ra, thực hiện Du Long Bộ trong Ngũ Long Thánh Quyền, thoắt cái đã đến bên hông Lý Huyền Đẩu.

Nhìn bề ngoài, luyện khí thành sức mạnh có uy lực rất mạnh, không đao súng nào xuyên qua được, nhưng thực chất nó cũng có điểm yếu.

Chỉ cần đánh vào điểm yếu này, đối phương sẽ bị thương nặng!
Thế là anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, quan sát đường vận chân khí trong cơ thể Lý Huyền Đẩu, chỉ cần nhìn một cái thôi đã dễ dàng tìm ra điểm yếu ở đâu.

Điểm yếu của Lý Huyền Đẩu nằm ở đốt thứ ba của xương sống thắt lưng.

Sức mạnh ở nơi đó cực kỳ yếu, không chịu nổi một cú đánh.

Chỉ cần đánh trúng vào đó, sức mạnh toàn thân ông ta sẽ tiêu tan.

Thấy Ngô Bình đến gần, Lý Huyền Đẩu bèn vung nắm đấm tới.

Ngô Bình lướt chân một cái đã vòng ra sau lưng ông ta và thi triển Niêm Hoa Chỉ, cả năm ngón tay đều đánh vào xương sống của đối phương.

Khuôn mặt tràn đầy tự tin của Lý Huyền Đẩu đột nhiên trắng bệch, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn, lớp áo giáp sắt cũng biến mất.

Cùng lúc đó, ông ta thấy cổ họng mình ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngã xuống!”
Ngô Bình thừa dịp này vung nắm đấm vào lưng Lý Huyền Đẩu.


Ông ta bổ nhào về phía trước, đã thoát được phần nào lực đấm, nhưng vẫn phải chịu đòn tấn công cực mạnh này.

Ông ta tê dại ngã xuống đất, cả người không động đậy được, một vũng nước vàng chảy ra bên dưới cơ thể.

Cú đấm này của Ngô Bình có tên là Ngũ Long Thôn Nhật, sở hữu uy lực rất lớn, chỉ cần một cú đã đấm gãy xương sống thắt lưng của Lý Huyền Đẩu!
“Cậu…”, ông ta run rẩy, mặt tái nhợt, phẫn hận trừng mắt nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu năng lực của tôi kém hơn ông thì kẻ nằm xuống sẽ là tôi.

Vậy nên đừng oán hận, tất cả đều do ông tự chuốc vạ vào thân!”.

Anh không hề có chút thiện cảm nào với tên Lý Huyền Đẩu này.

Rõ ràng là đệ tử của ông ta giành giật trước, vậy mà còn đến đây gây sự với Ngô Bình, muốn đoạt lấy huyết chi của anh.

Nếu đã vậy, tất nhiên anh cũng không cần khách sáo nữa, cứ đánh cho ông ta liệt thôi!
Ở gần đó, thuộc hạ của Tiết Thái Hổ vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã chạy ra một góc để gọi điện cho gã.

“Gì cơ? Ngô Bình đánh Lý Huyền Đẩu tàn phế rồi?”, Tiết Thái Hổ bật dậy với vẻ mặt vui mừng, còn cười ha ha.

“Mẹ nó, đánh hay lắm! Tôi đã chướng mắt tên Lý Huyền Đẩu này từ lâu rồi, ỷ mình có võ nên chẳng hề nể mặt tôi.

Ha ha, giờ thì tốt rồi.

Đám đồ đệ của ông ta, tôi sẽ xử lý từng tên một! Từ nay về sau, Tiết Thái Hổ này chính là vua của Biên Nam!”
Tiết Thái Hổ thật sự rất vui.

Nếu hỏi ở Biên Nam có kẻ nào khiến gã cảm thấy khó chịu hay không thì chỉ có một người thôi, ấy là Lý Huyền Đẩu.

Bây giờ Lý Huyền Đẩu xong đời rồi, gã sẽ nhanh chóng nuốt trọn địa bàn của Lý Huyền Đẩu và trở thành kẻ độc tôn!
Trừng mắt nhìn Lý Huyền Đẩu nằm dưới đất, Ngô Bình nói: “Giờ ông đã liệt rồi, không cần phải khấu đầu nữa, nhưng một trăm triệu thì không được thiếu.

Tôi cho ông mười phút để chuẩn bị”.

Lý Huyền Đẩu lại nhổ ra một ngụm máu.

Ông ta nói: “Cậu bạn à, tôi thừa nhận năng lực của cậu rất mạnh.


Nhưng cậu có biết vì sao tôi cần huyết chi hay không?”
Ngô Bình thờ ơ hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?”
“Dĩ nhiên là có liên quan”, Lý Huyền Đẩu trừng mắt với anh, “Tôi vốn định đem tặng huyết chi cho Thanh Thành! Nhà họ Bạch ở Thanh Thành có một lão kiếm tiên chém chết trăn độc nên đã bị thương nặng, cần huyết chi này để kéo dài mạng sống!”
Ngô Bình không rõ về Thanh Thành, càng không biết lão kiếm tiên họ Bạch kia có địa vị thế nào.

Anh hờ hững nói: “Thế thì đã sao?”
Lý Huyền Đẩu cười khẩy: “Cậu đánh tôi bị thương, tôi không thể tặng huyết chi cho Thanh Thành, điều này có nghĩa là cậu đã gián tiếp hại chết lão kiếm tiên nhà họ Bạch!”
Ngô Bình nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc, đoạn bảo: “Kẻ bại liệt như ông vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn.

Trong vòng mười phút, nếu một trăm triệu vẫn không được chuyển vào, cái mạng nhỏ của ông sẽ khó giữ đấy”.

Ban nãy anh đã âm thầm dùng chút mánh khoé khi ra đòn.

Nếu anh không ra tay thì Lý Huyền Đẩu sẽ không sống qua được đêm nay.

Lý Huyền Đẩu cũng cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể mình.

Không chỉ tê liệt mà còn có một luồng khí lạnh đang lan ra trong người ông ta.

Lý Huyền Đẩu nghiến răng, gọi một cuộc điện thoại.

Chưa đến mười phút sau, quả nhiên thẻ ngân hàng của Ngô Bình đã được chuyển khoản một trăm triệu.

Anh gật đầu nói: “Hẹn ngày gặp lại!”
Dứt lời, anh rời khỏi sàn đài thi đấu.

Anh vừa đi khỏi, Lý Huyền Đẩu lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.

Ông ta nói qua điện thoại: “Ông hai Bạch! Huyền Đẩu vô dụng, huyết chi đã bị kẻ khác cướp đi, không cứu được lão kiếm tiên!”.

Nói xong, ông ta còn thất thanh khóc rống lên.

Trong một toà biệt thự kín đáo ở núi Thanh Thành, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xô pha đột nhiên bật dậy, hai mắt sáng quắc: “Là ai làm?”
Lý Huyền Đẩu ở bên kia đầu dây căm hận nói: “Người này là khách của Tiết Thái Hổ, tên Ngô Bình, hiện đang ở Hoa Thành Biên Nam!”
Người trung niên kia cười khà khà: “Thứ không biết sống chết, tôi sẽ lấy đầu nó!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận