Ngô Bình nhỏ tiếng hỏi: "Ngọc đế vương chủng thuỷ tinh hiện trên thị trường có giá bao nhiêu?"
Đường Tử Di: "Chủng thuỷ tinh rất hiếm gặp, ngọc đế vương của chủng này thì lại càng hiếm hơn nữa.
Vì lẽ đó, một carat cũng có giá một trăm nghìn tệ.
Còn nếu là cả khối ngọc lớn thì phải đấu giá, giá cả không thể nói trước được.
Ngô Bình: "Vậy có nghĩa viên ngọc càng to thì càng có giá đúng không?"
"Cũng có thể nói như vậy", Đường Tử Di nói tiếp: "Một cặp vòng tay ngọc đế vương chủng thuỷ tịnh có giá lên tới hàng chục triệu tệ".
Ngô Bình trong bụng âm thầm tính toán, ngọc bên trong tảng đá Thiên Hoàng này là hai viên phỉ thuý đế vương thuần thuỷ tinh chủng.
Viên ngọc thứ nhất nặng chừng năm cân, có giá khoảng năm sáu trăm triệu.
Khối ngọc thứ hai nằm ở phần dưới khối đá, có thể tích rất lớn, trọng lượng khoảng sáu mươi cân, giá thị trường không dưới sáu tỷ tệ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một khối nguyên thạch quá chất lượng, có điều giá quá cao.
Nếu mua khối đá này thì ngân sách hơn hai tỷ của họ cũng không còn bao nhiêu.
Ngô Bình còn đang quan sát mấy khối đá kia thì Kim Vĩnh Lợi đi tới, anh ta cười lạnh, nói: "Ranh con, không phải mày muốn mua khối Thiên Hoàng này đấy chứ?"
Ngô Bình khẽ cau mày đáp: "Thì liên quan gì đến anh?"
Kim Vĩnh Lợi cười hi hi đáp: "Khối đá này có tuổi đời mấy trăm năm, trong mấy trăm năm đó không ai dám mua nó.
Nếu mày dám mua thì tao cũng xin bái phục".
Kim Vĩnh Lợi hiểu quá rõ những khối đá quá lớn như thế này thì tỷ lệ lãi được là rất thấp.
Nếu có lãi nhiều như vậy thì vua phỉ thuý sớm đã giải thạch mang ngọc đi bán lâu rồi, còn đợi đến tận hôm nay chắc?
Ngô Bình thản nhiên đáp: "Sự bái phục của anh cũng chẳng đáng tiền.
Có điều, tôi có thể cho anh mở rộng tầm mắt".
Nói rồi, Ngô Bình cao giọng nói: "Chúng tôi muốn mua khối Thiên Hoàng này!"
Câu nói của Ngô Bình khiến cả hội trường chấn động.
Vua phỉ thuý nhanh chóng bước về phía đó, cười nói: "Người anh em, cậu muốn mua khối đá này sao?"
Ngô Bình đáp: "Ông Tiết, tôi không chỉ muốn mua mà còn muốn giải thạch tại chỗ, vậy có được không?"
Tiết Thái Hổ mắt sáng lên, đáp: "Được quá đi chứ! Nào, chuẩn bị dụng cụ giải thạch đi!"
Đường Tử Di không chút do dự, lập tức chuyển khoản toàn bộ số tiền một tỷ bốn trăm chín mươi tám triệu tệ cho Tiết Thái Hổ.
Từ giờ phút này trở đi, khối đá này đã thuộc về bọn họ.
Có điều Đường Tử Di cũng không hiểu tại sao Ngô Bình lại muốn giải thạch ngay tại chỗ.
Không phải ban đầu anh nói không muốn giải thạch ở đây hay sao?
Ngô Bình dùng bút đánh dấu, vẽ một đường tròn ở phần trên khối đá, nói: "Giải thạch theo đường này".
Ở đó có dụng cụ giải thạch chuyên nghiệp, tiếng cưa máy vang lên.
Chỉ sau hơn mười phút, một phần đá bên trên đã rơi ra.
Khi phần đá nặng gần hai tấn này rơi xuống, đám đông nhìn thấy một đốm nhỏ màu xanh ngọc.
Có người kinh ngạc hô lên: "Là ngọc đế vương thuỷ tinh chủng!"
Bởi khối đá đã được khoét ở trên nên soi đèn vào trong là có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Miếng ngọc phỉ thuý bên trong này nặng khoảng năm cân.
Còn khối ngọc lớn hơn ở bên dưới lại là màu xanh hạt đậu, nhìn không hề có sắc lục của phỉ thuý hiếm.
Kim Vĩnh Lợi ha ha cười lớn, nói: "Khối đá này không tệ, ít ra cũng đáng giá năm trăm triệu tệ.
Có điều phần còn lại, cùng lắm chỉ đáng giá một triệu tệ.
Tiền mua khối đá là gần hai tỷ tệ, vậy là mày khiến nhà họ Đường lỗ khoảng một tỷ tư!"
Nhìn thấy một nửa già khối đá không có ngọc, Đường Minh Huy mặt trắng bệch.
Ông ta nhìn sang Ngô Bình thì thấy vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, không hề có vẻ gì là lo lắng.
Đường Tử Di cũng không khỏi bồn chồn, dù gì cũng là khối đá trị giá gần hai tỷ tệ, nếu trong nháy mắt lỗ mất hơn một tỷ thì đến cô cũng không còn cách nào chống đỡ được.
Nhưng việc đã đến nước này thì bọn họ chỉ còn cách tin tưởng Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ vào phần trên khối đá, nói: "Tôi muốn bán viên ngọc phỉ thuý đế vương thuỷ tinh chủng này, giá không mặc cả: sáu trăm triệu tệ!"
Trong đám đông bên dưới có không ít người chuyên kinh doanh đá quý, bọn họ đang cần loại ngọc cao cấp này.
Khối ngọc năm sáu cân đủ để họ chế tác một lô trang sức cao cấp.
Một người đàn ông trung niên đứng ra, cười nói: "Tôi đồng ý trả năm trăm năm mươi triệu tệ".
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã có một người đàn bà trung niên mập mạp cướp lời: "Sáu trăm triệu tệ, tôi mua", nói rồi, bà ta đưa ra một tờ chi phiếu.
Người đàn ông trung niên ban nãy giận dữ, gắt lên: "Này bà kia, bà không biết quy luật trước sau hay sao? Tôi báo giá ban đầu là năm trăm năm mươi triệu tệ nhưng không có nghĩa tôi sẽ không tăng giá nữa".
Người đàn bà kia đáp: "Đều là người trong ngành, khối ngọc này nếu đem chế tác thành trang sức thì giá trị phải lên tới hơn một tỷ rưỡi.
Mỗi món trang sức làm ra từ khối ngọc này đều có thể coi là báu vật".
Ngô Bình cười nói: "Bà chủ quả là người hào sảng, khối ngọc này chúng tôi nhượng lại cho bà".
Sau khi hai bên mua bán xong xuôi, Kim Vĩnh Lợi tiếp tục cười lạnh, nói: "Bỏ ra hơn một tỷ tư rồi thu lại từng đó.
Tử Di, vị cao nhân cược đá này của em xem ra trình độ cũng chẳng ra làm sao".
Ngô Bình thấy tên Kim Vĩnh Lợi này phiền muốn chết.
Anh kéo Đường Tử Di ra một bên, nói: "Có thêm sáu trăm triệu này, chúng ta mua được thêm một khối đá lớn nữa".
Đường Tử Di vội vã hỏi lại: "Anh à, chúng ta không lỗ đấy chứ?"
Ngô Bình mỉm cười, thì thầm: "Phần dưới khối đá đó, đảm bảo đáng giá năm tỷ tệ".
Đường Tử Di trợn tròn mắt.
Năm tỷ tệ? Cô hít sâu một hơi, hỏi lại: "Anh chắc chắn chứ?"
Ngô Bình gật đầu đáp: "Cho nên, phần dưới không thể giải thạch ở đây.
Đi thôi, sang chỗ khác xem xem".
Rất nhanh sau đó, Ngô Bình đã chú ý đến khối đá "Thanh Đế" trong "Tam Hoàng Ngũ Đế.
Giá bán khối đá này là tám trăm năm mươi sáu triệu tệ".
Sau khi nhìn kỹ khối đá này, anh phát hiện bên trong có một miếng ngọc đế vương băng chủng.
Loại này mặc dù giá không cao như thuỷ tinh chủng nhưng mỗi carat cũng có giá từ ba mươi nghìn tệ.
Khối đá Thanh Đế này nặng khoảng ba tấn còn khối ngọc bên trong nặng khoảng sáu mươi cân, giá trị xấp xỉ khoảng hai tỷ tệ.
Ngô Bình không hề do dự, mua ngay khối đá này, sau khi được giảm giá mười phần trăm thì tổng giá của hai khối đá họ mua còn hai tỷ bốn trăm bảy mươi tám triệu sáu trăm nghìn tệ, mà số tiền còn lại Ngô Bình có thể sử dụng là khoảng hơn một trăm hai mươi triệu tệ.
Số tiền còn lại này mặc dù không mua được những khối nguyên thạch thượng hạng nhưng cũng có thể tìm được kha khá khối đá không tồi.
Cho nên không lâu sau, Ngô Bình đã phát hiện ra một khối đá có giá niêm yết là một trăm ba mươi triệu tệ.
Khối đá này nặng khoảng năm tạ, bên trong có một khối ngọc màu tím băng chủng thượng hạng.
Ngô Bình hỏi han một chút thì được biết loại ngọc này mỗi carat có giá khoảng hai mươi nghìn tệ.
Mà khối ngọc bên trong nặng khoảng một tạ, vậy thì tổng giá trị lên tới trên dưới hai tỷ tệ.
Sau khi mua thêm khối đá này, trong tay Ngô Bình chỉ còn lại vài triệu tệ.
Với số tiền này thì anh không thể mua được thêm khối đá nào nữa.
Bên phía Kim Vĩnh Lợi cũng đã chọn được vài khối đá.
Ngô Bình trong lúc rảnh rỗi đã liếc mắt nhìn thử thì phát hiện hai vị “cao nhân” mà anh ta mời tới hoá ra cũng khá được việc.
Mấy khối đá họ chọn ít ra cũng không bị lỗ, có hai khối thậm chí còn lãi được một ít.
Sau khi mua đá xong, tại đó có một dàn xe chuyên dụng vận chuyển đá ra sân bay cho khách.
Vua phỉ thuý đã đầu tư hẳn đội xe chuyên dụng để đảm bảo an toàn cho hàng hoá trong quá trình vận chuyển.
Đường Minh Huy sợ đêm dài lắm mộng nên vừa lấy được đá là lập tức rời khỏi đó cùng đoàn xe, đích thân đưa những khối đá này về Vân Kinh.
Đường Tử Di và Ngô Bình ngược lại không hề vội vã.
Sau khi ra khỏi Cửu Hào Viện, Ngô Bình còn tự chọn cho mình vài khối đá, tổng trị giá hai mươi mốt triệu tệ.
Trên người anh chỉ có hơn hai mươi triệu tệ, như vậy là mua đá xong đã gần hết tiền.
Có điều, những khối đá mà anh chọn có giá trị không dưới sáu mươi triệu tệ, vậy là anh cũng kiếm được món hời.
Sau khi mua xong, Cương Tử mới lái xe đưa mọi người rời khỏi đó.
Đoàn xe mới đi được chưa tới mười cây số thì Đường Tử Di nhận được cuộc gọi của Đường Minh Huy.
Trong điện thoại, giọng Đường Minh Huy như sắp khóc đến nơi: “Tử Di, xong đời rồi, chúng ta xong đời rồi! Đá của chúng ta bị cướp rồi!”
Đường Tử Di kinh ngạc: “Bố, bố không sao chứ?”
Đường Minh Huy đáp: “Bố không sao, bọn chúng vừa xuất hiện là bố nhảy khỏi xe chạy trốn.
Đoàn vận chuyển bị giết quá nửa, những người còn lại cũng chạy trốn rồi”.
Đường Tử Di vội vã nói: “Bố, bố tìm nơi an toàn để ẩn nấp đã, bọn con lập tức tới ngay!”
Nội dung cuộc trò chuyện, Ngô Bình đã nghe rõ mười mươi.
Đôi mắt anh sắc lạnh, quay sang hỏi Đường Tử Di: “Bị cướp sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...