Thần Y Trở Lại


"Tử Di, lần trước là do thằng nhãi này gặp may, cược trúng vài khối đá.

Nếu nói về kỹ năng cược đá thực sự thì vẫn phải tìm cao nhân thực thụ", anh ta chỉ vào chiếc bàn ban nãy nói tiếp: "Nhìn thấy chưa, cao thủ cược đá lợi hại nhất cả nước anh đã mời đến đây rồi, Quỷ Nhãn Lưu và Thần Đoạn Trương".
Đường Tử Di hơi ngạc nhiên: "Không ngờ anh lại mời tới hai nhân vật lẫy lừng như vậy, xem ra lần này anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào đây".
Kim Vĩnh Lợi cười hi hi đáp: "Em không biết sao? Hôm nay vua phỉ thúy sẽ cho mở cửa "Cửu Hào Viện"".
Đường Tử Di như thể nghĩ ra gì đó, reo lên: "Tôi nhớ ra rồi, Cửu Hào Viện này nghe nói mười năm mới mở cửa một lần, những khối nguyên thạch bên trong đều có lịch sử lâu đời, nhưng giá cũng cực kỳ cao.

Chẳng trách hôm nay lại nhiều người tới đây như vậy".
Kim Vĩnh Lợi: "Không sai, anh đã chuẩn bị ba tỷ tệ, sẵn sàng mua vài khối đá vua!"
Đá vua là những khối đá có giá hơn một trăm triệu tệ.

Những khối đá này đã được khai thác từ lâu, mỗi khối đá đều có biệt hiệu riêng.

Có nhiều khối đá vua phải vài năm mới xuất hiện lại trên thị trường.
Đường Tử Di chỉ cười không đáp, cô biết khả năng cược đá của Ngô Bình lợi hại thế nào.

Quỷ Nhãn Lưu và Thần Đoạn Trương này còn thua xa anh!
"Vậy chúc anh may mắn", Đường Tử Di đáp.
Kim Vĩnh Lợi cười đáp: "Tử Di, nếu em bằng lòng thì anh có thể để Quỷ Nhãn Lưu và Thần Đoạn Trương xem giúp em".
"Không cần đâu", Đường Tử Di từ chối luôn: "Tôi tin tưởng mắt nhìn của Ngô Bình".
Kim Vĩnh Lợi hứ một cái, đáp: "Quy mô của đại hội cược đá Cửu Hào Viện lớn hơn ở đây nhiều.

Nếu như thực sự muốn chọn đá vua thì chút vận may đó của hắn không đủ đâu".

Thấy Kim Vĩnh Lợi không ngừng hạ thấp mình, Ngô Bình không nhịn được bèn nói: "Cậu chủ Kim, bệnh của anh nếu không chữa thì sắp đến giai đoạn cuối rồi đấy".
Mặt Kim Vĩnh Lợi đột nhiên trắng bệch ra, trong lòng kinh ngạc không hiểu tại sao Ngô Bình biết được chuyện này?
Hóa ra tầm một tháng trước, anh ta theo đuổi một cô gái bán hoa.

Đối phương có body cực bốc lửa, Kim Vĩnh Lợi chìm đắm trong nhục dục không thể thoát ra được.

Anh ta đã bao nuôi cô gái kia nửa tháng.
Nhưng nửa tháng trước đột nhiên anh ta phát hiện trong người không khỏe, lúc đi tiểu còn đau rát.

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, anh ta phát hiện mình đã mắc phải bệnh lây qua đường tình dục, trước mắt phải điều trị bằng thuốc.
Kim Vĩnh Lợi giận dữ quát: "Họ Ngô kia, bớt nói nhảm đi.

Cái gì mà giai đoạn cuối kia chứ, người đến giai đoạn cuối là mày mới phải!"
Ngô Bình thờ ơ đáp: "Anh quên rồi sao, tôi cũng là bác sĩ đấy".
Kim Vĩnh Lợi hừ lạnh đáp: "Mày đi lừa gạt thiên hạ thì được nhưng lừa sao được tao cơ chứ?"
Dứt lời, Kim Vĩnh Lợi chào Đường Tử Di một tiếng rồi nhấc mông chuồn thẳng, chỉ sợ ở lại thêm thì Ngô Bình sẽ khơi ra chuyện anh ta bị bệnh hoa liễu.
Kim Vĩnh Lợi vừa đi khỏi, Đường Tử Di tò mò hỏi: "Anh ta mắc bệnh gì vậy?"
Ngô Bình: "Bệnh hoa liễu".
Đường Tử Di nghe xong không giấu nổi vẻ khinh ghét: "Cũng may khi xưa em đào hôn", sau đó cô lại trừng mắt nhìn bố mình là Đường Minh Huy một cái.
"Bố, bố nói với ông nội đi, đừng có tùy tiện tìm vị hôn phu cho con nữa.

Lợi ích của nhà họ Đường quan trọng nhưng hạnh phúc của con cũng quan trọng không kém".
Đường Minh Huy đáp: "Tử Di, con yên tâm.


Dự án biệt thự Thái Khang thành công, ông sẽ có cái nhìn khác về bố.

Nếu lần cược đá này chúng ta trúng lớn thì ông nội con chắc chắn sẽ giao một phần sản nghiệp cho bố tiếp quản".
Đường Tử Di: "Nhưng bà cả có uy quyền quá lớn, mấy người con trai của bà ta đã nắm giữ những sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Đường, đến hạt cát cũng không lọt vào được, bố căn bản là không có cơ hội".
Đường Minh Huy đáp: "Cho nên bố mới bảo con hãy đầu tư vào y dược.

Hơn nữa số tiền cược đá lần này cũng là của chúng ta".
Đường Tử Di thảng thốt: "Bố, bố định đơn thương độc mã, tự làm một mình sao?"
Đường Minh Huy gật đầu đáp: "Gia thế của bà cả lẫy lừng, nhà họ Đường có được thành quả như hôm nay phần lớn là do có gia tộc của bà cả đứng sau giúp đỡ.

Một đứa con của vợ lẽ như bố thì làm gì có chuyện được trọng dụng?"
Đường Tử Di khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, đáp: "Bố, những món đầu tư mà anh Bình tiến cử chắc chắn không có vấn đề gì".
Sau đó cô mỉm cười nói tiếp: "Anh, anh nói với bố em về chuyện đầu tư của chúng ta đi".
Ngô Bình liền thuật lại tình hình, nghe tin công dụng của thuốc vô cùng tốt, Đường Minh Huy mắt sáng như đèn pha, reo lên: "Nói như vậy thì loại thuốc này vô cùng có tiềm năng phát triển!"
Đường Minh Huy suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Tử Di, vụ đầu tư trị giá ba tỷ tệ này sẽ tiến hành dưới danh nghĩa của con.

Còn bên phía biệt thự Thái Khang, sau khi trừ đi cổ phiếu nhà họ Đường, hai bố con chúng ta có hai mươi phần trăm cổ phần, trị giá bốn tỷ tệ.

Bó đã đem số cổ phần đó chuyển cho Trác Khang".
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo cộc tay hoa hoét, đầu trọc lóc, đi dép lê.
Ông ta vừa bước vào là tất cả mọi người đều đứng dậy, khách khí gọi ông ta là "ông Tiết".

Người này không ai khác chính là vua phỉ thúy Tiết Thái Hổ.

Tiết Thái Hổ ha ha cười lớn, nói: "Đa tạ các vị quan khách đã nể mặt tôi, tới tham gia đại hội cược đá lần này.

Quy tắc cũ, mỗi người đặt cọc trước năm trăm triệu tệ".
Dứt lời, có vài cô chân dài mặc áo sườn xám đi xuống phía dưới thu những tờ chi phiếu.

Đường Tử Di cũng không ngoại lệ, cô viết một tờ chi phiếu năm trăm triệu tệ đưa cho mấy cô gái kia.
Ngô Bình nhỏ tiếng hỏi: "Tiền đặt cọc này để làm gì thế?"
Đường Tử Di: "Vé vào Cửu Hào Viện rẻ nhất là năm trăm triệu tệ, nếu muốn vào thì phải nộp tiền trước.

Nếu giá trị giao dịch vượt quá năm trăm triệu thì năm trăm triệu này coi như tiền cọc.

Còn nếu chi phí không tới năm trăm triệu thì phần dư cũng sẽ không được hoàn lại nữa".
Ngô Bình không khỏi kinh ngạc: "Quy tắc gì mà bá đạo vậy".
Đường Tử Di: "Cũng không sao, dù gì chúng ta cũng định tiêu hết hơn hai tỷ".
Trong hội trường có nhiều người hình như chưa chuẩn bị trước nên nhất thời không thể lấy ra được năm trăm triệu tệ, những người đó lập tức bị mời ra ngoài.

Sau cùng, trong hội trường chỉ còn lại mười mấy người.
Tiết Thái Hổ cười nói: "Các vị, không nhiều lời nữa, mời theo tôi tới Cửu Hào Viện".
Cửu Hào Viện là một cái sân rất lớn, những khối ngọc phỉ thuý đủ sắc màu được đặt trên những chiếc kệ được điêu khắc từ ngọc.

Mỗi khối ngọc như vậy được đặt trong một cái đình nhỏ.
Mỗi cái đình nhỏ như vậy chỉ đặt duy nhất một khối ngọc bên trong để thể hiện sự quý giá của khối ngọc đó.

Ở bên ngoài đình còn có một biển hiệu, bên trên viết chủng loại ngọc và tên gọi của khối ngọc đó.
Tiết Thái Hổ cười nói: "Các vị, nếu hôm nay các vị mua vật phẩm trị giá trên một tỷ tệ thì sẽ được giảm giá 5%.

Nếu giá trị giao dịch trên hai tỷ sẽ được giảm giá 10%".
Ngô Bình quan sát xung quanh, anh phát hiện ở đây có tới vài trăm viên đá.


Viên nhỏ nhất cũng nặng tới hơn năm chục cân, còn những tảng đá to thì tới cả tấn.
Ngô Bình nhìn xung quanh một lượt, khối đá rẻ nhất có giá tám mươi tám triệu tệ, đắt nhất là một tỷ tám trăm chín mươi tám triệu.
Bởi vì ngân sách có hạn, anh sợ mình sẽ nhìn trúng quá nhiều viên đá nên anh quyết định sẽ bắt đầu nhìn từ những viên có giá trên ba trăm triệu.
Trong tất cả những khối đá thô có tất cả tám khối đá đắt nhất, được gọi là "Tam Hoàng Ngũ Đế".

Tam Hoàng nhắc tới Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng.

Còn Ngũ Đế là nhắc tới Xích Đế, Thanh Đế, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế.
Khối đá đầu tiên mà Ngô Bình dùng mắt thần để nhìn là khối Thiên Hoàng.

Giá của khối đá này là một tỷ bốn trăm chín mươi tám triệu tệ.

Khối đá này cao khoảng ba mét, rộng khoảng hai mét, trọng lượng hơn bảy tấn.

Ở trên đỉnh khối đá có một cái lỗ nhỏ chỉ to cỡ nắm đấm.

Nhìn qua cái lỗ đó sẽ thấy bên trong có màu xanh lục, hơn nữa đó là màu xanh của loại ngọc đế vương, thuỷ tinh chủng!
Ngọc đế vương là loại ngọc phỉ thuý quý giá nhất, tên gọi khác của nó là ngọc tổ mẫu, vô cùng hiếm gặp.

Cho dù là ngọc đế vương băng chủng thì giá cũng không hề rẻ.
Đường Minh Huy nhìn khối đá này, nói: "Nghe nói, khối đá này được phát hiện từ thời nhà Thanh.

Thời đó nó đã làm chấn động dư luận, nhưng nó chưa từng được bán ra".
Ngô Bình: "Cái giá này thực sự là quá cao".
Đường Tử Di hỏi: "Anh, anh cảm thấy khối đá này thế nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận