Dù chỉ là một trận đại chiến ngắn ngủi, nhưng Ngô Bình đã phải dồn hết toàn sức nên bây giờ anh cảm thấy rất mệt.
Dặn dò dăm ba câu xong, anh về phòng nghỉ luôn.
Đến khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên mang bữa sáng đến, Ngô Bình ăn qua loa một chút rồi hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Kiều Ba có một người con trai, hắn đã tìm một người trung gian đến hoà giải, nói là đồng ý bồi thường hai mươi triệu cho chúng ta, sau này hai bên không còn nợ nần nhau nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Chúng ta đã đánh chết bố hắn mà hắn lại đền tiền cho chúng ta ư?”
Chu Thanh Nghiên: “Đây là quy luật trong giang hồ mà, ai mạnh hơn thì người ấy thắng thôi.
Con trai của Kiều Ba không giỏi võ, nhưng lại rất giỏi kinh doanh, chắc hắn sợ chúng ta đến nhà đòi mạng nên mới muốn đền tiền cho mình”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Nếu ở đây không còn chuyện gì nữa thì anh về đây”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em về cùng anh, đưa cả ông đi luôn”.
Vì thế, Ngô Bình lái xe đưa mẹ mình và Chu Viễn Sơn cùng Chu Thanh Nghiên quay về huyện Minh Dương.
Anh đưa Chu Viễn Sơn và Chu Thanh Nghiên về căn biệt thự của họ trước rồi mới đưa Trương Lệ về nhà.
Vừa mở cổng ra, họ đã nhìn thấy có một phong thư kẹp ở khe cửa nhà.
Ngô Bình cầm bức thư lên, anh đã đọc được nội dung bên trong nhờ đôi mắt xuyên thấu, trong thư chỉ viết: Ba giờ chiều, gặp nhau ở công viên Thanh Sơn, phía dưới là tên của Tống Hồng Bân.
Ông ta đến để xin anh cứu mình hay lại kiếm người đối phó anh đây?
Nhưng nếu người ta đã mò đến tận cửa thì anh phải giải quyết thôi, ân oán giữa anh và nhà họ Tống cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Anh chợt nói: “Mẹ, Tiểu Mi đang ở nhà ông bà ngoại, hay chúng ta đến đấy ăn cơm luôn đi, con nhớ món hoành thánh của bà quá!”
Trương Lệ bó tay với anh nên đành nói: “Ừ, đi thì đi, đợi mẹ thu dọn một lát đã”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã lái xe đến nhà ông bà ngoại.
Anh biết ông ngoại thích các món đồ xâu chuỗi nên đã mua cho ông một chiếc vòng bằng gỗ trầm.
Ông ngoại của Ngô Bình đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, ông thích tập thái cực quyền.
Trông thấy món quà mà cháu mình mang tới, ông rất vui rồi còn kéo anh vào uống rượu với ông.
Ông bà ngoại anh chỉ có một người con là mẹ anh nên ông ta rất cưng chiều Ngô Bình.
Chi phí lúc anh đi học hầu như đều do ông chu cấp, từ nhỏ đến lớn, gần như là anh ở với ông bà.
Ngô Bình cũng có ông bà nội, nhưng rất ít khi qua lại.
Vào các dịp lễ tết, cũng chỉ có một mình bố anh về quê, hơn nữa lần nào từ đó về nhà, ông cũng nổi giận.
Sau này, khi bố anh qua đời, Ngô Bình thì ngồi tù, nhưng họ hàng không ai đến cả, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có, điều này khiến Ngô Bình cảm thấy thất vọng.
Đến chiều, Ngô Mi tan học về nhà, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm vui vẻ.
Ngô Bình uống một chút rượu, anh trò chuyện với ông một lát, sau đó ông chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi chạy vào phòng sách lấy một bức thư đã cũ ra, nói: “Tiểu Bình, lần trước cháu hỏi ông về lai lịch của miếng ngọc bội, ông tìm được rồi này, cháu xem đi”.
Đây là bức thư từ đời tổ tiên của ông ngoại anh để lại nên đã rất cũ, nội dung đại khái là tổ tiên của nhà họ Trương tên là Trương Bảo Quan là một viên ngoại, năm ông ba mươi tuổi thì vợ qua đời, trong khi họ chưa có một mụn con nào.
Vào một ngày, Trương Bảo Quan đã trông thấy một cô gái ăn mặc rách rưới đi ăn xin ở đầu phố, trên mặt cô ấy có một vết sẹo đáng sợ, khiến ai thấy cũng phải tránh xa.
Trương Bảo Quan thấy cô gái đáng thương nên đã mua cho cô ấy mấy cái bánh bao, cô gái ăn xong rồi cảm ơn ông.
Ngày hôm sau, Trương Bảo Quan vừa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy có một cô gái mặc váy vàng đứng trước cửa nhà mình.
Cô ấy rất xinh đẹp, khiến ông kinh ngạc mãi không thôi.
Cô gái nói mình chính là cô gái ăn xin hôm qua và muốn gả cho Trương Bảo Quan kết duyên đầu bạc.
Không lâu sau, hai người lấy nhau rồi sinh ra hai người con một trai một gái.
Khi con cái trưởng thành, cô gái và Trương Bảo Quan đã lên núi ở ẩn, trước khi đi đã để lại miếng ngọc bội này.
Đọc xong bức thư ấy, Ngô Bình thấy rất kinh ngạc, cô gái váy vàng ấy là thần tiên ư?
Anh gấp bức thư lại cẩn thận rồi đưa cho ông ngoại cất, mà trong đầu vẫn còn nhiều nghi vấn.
Vợ chồng Trương Bảo Quan lên núi rồi tu tiên ư? Có phải cô gái mặc váy vàng cũng biết tác dụng của miếng ngọc bội này không?
Hai rưỡi chiều, anh lái xe một mình đến công viên Thanh Sơn.
Con đường lên núi của công viên Thanh Sơn đã bị phong toả, song không ai chặn Ngô Bình lại, hình như họ đều biết thân phận của anh.
Ngô Bình đi thong dong, không nhanh không chậm, mỗi bước đi đều phóng chân khí ra mạnh mẽ.
Có một chòi nghỉ mát trên đỉnh núi của công viên Thanh Sơn, xung quanh có nhiều cây cổ thụ.
Lúc này, có hai người đang đứng trong chòi nghỉ mát, một người là Tống Hồng Bân, người còn lại là mẹ ông ta.
Trông Tống Hồng Bân rất bất ổn, mắt ông ta đỏ hoe, người ngợm thì khô héo như sắp chết.
Ông ta căm hận nhìn chằm chằm vào Ngô Bình như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Bà cụ cũng lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu cũng to gan đấy, dám đến đây thật”.
“Có gì mà không dám”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Bảo họ ra hết đi”.
Có một người thanh niên bước ra từ phía sau hòn non bộ, người này khoảng ba mươi tuổi, tóc húi cua, mắt sáng, hắn vừa bước ra thì đã đằng đằng sát khí nhìn Ngô Bình.
Tống Hồng Bân nói: “Ngô Bình, rốt cuộc mày đã làm gì tao hả?”
Ngô Bình: “Có gì đâu, tôi chỉ khiến ông mất ngủ rồi chết dần chết mòn đi thôi”.
Tống Hồng Bân nghiến răng nói: “Thằng chó! Dám ra tay ác độc với tao!”
Bà cụ hô lên: “Ra tay đi!”
Bà ta vừa nói dứt câu thì người thanh niên đầu cua kia lập tức rút một khẩu súng ra như làm ảo thuật.
“Pằng!”
Một viên đạn bay về phía Ngô Bình vừa chuẩn xác vừa nhanh.
Ngô Bình đã nhìn thấy người kia có súng ngay từ đầu nên đã có chuẩn bị trước, ngay khi hắn bóp cò, anh đã nhích sang bên cạnh nửa mét, đồng thời phóng một cây kim châm cứu đi.
Thủ pháp của anh có tên gọi là Tha Châm Pháp, anh chỉ cần cọ hai ngón tay là kim châm cứu sẽ bay đi nhanh như điện nên đối thủ khó đề phòng được.
Viên đạn bắn vào không khí, người thanh niên kia cau mày, sau đó mặt tối sầm rồi ngã ngửa.
Cùng lúc đó, lại có một người đàn ông khác lao ra, người này đứng thẳng như cây thương trông rất khí thế.
Tống Hồng Bân cười lạnh nói: “Ngô Bình, đây là cao thủ trong quân đội, mày chết chắc rồi!”
Người đàn ông đó mặc đồ thể thao màu lam, các bước di chuyển trông rất lạ, lúc nào cũng nghiêm trang, ngoài ra hắn ta còn giấu hai con dao nhỏ trong tay áo.
Ngô Bình cau mày, anh không mang theo vũ khí, trong khi đối thủ lại có dao, anh đang ở thế bất lợi.
“Không ngờ cậu lại trẻ thế này!”, người đàn ông lên tiếng.
Ngô Bình vẫn im lặng, tập trung tinh thần nhìn vào người đàn ông đó, hai người đứng đối mặt với nhau, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
“Người vừa nãy là đàn em của tôi đấy”, hắn ta nói tiếp, như thể rất muốn giao lưu với Ngô Bình.
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã bắn một chiếc kim châm cứu đi.
Nhưng người kia phản ứng lại rất nhanh, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn ta đã nghiêng đầu sang một bên.
Dù kim châm cứu của Ngô Bình vẫn ghim được vào đầu hắn ta, nhưng không trúng vào huyệt đạo.
Người đàn ông gào lên rồi chạy về phía Ngô Bình.
Cùng lúc đó, hắn ta rút con dao vô cùng sắc bén ra.
Ngô Bình lách người lùi lại, đồng thời điểm ngón tay, anh dùng Điểm Long Chỉ điểm vào sống dao.
Sau đó, nhờ lực chấn động mạnh mẽ mà con dao rung lên rồi tuột khỏi tay tên kia.
Hắn ta sững người, rồi lại lấy một con dao khác ra.
Động tác của hắn ta rất nhanh, song nhờ đôi mắt xuyên thấu nên Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vì thế, anh lách người rồi ra tay, Kim Cương Long Trảo Thủ quặp vào tay người đàn ông kia, rồi dùng sức bẻ quặp.
“Rắc!”
Người đàn ông hự một tiếng, chém lệch dao sang một bên, còn Ngô Bình đã có chuẩn bị trước nên đã hất cổ tay hắn ta đi.
Người đàn ông ngã lên hòn non bộ rồi nằm im..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...