Thần Y Trở Lại


Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động nào đó nên nhìn ngay ra ngoài.

Lúc này, chếch một góc ở ngoài cổng có một bóng đen đang dính sát vào tường như con dơi.

Ngô Bình biết ngay đó là một cao thủ, hơn nữa còn rất giỏi trinh sát.

Điều này chứng tỏ hành tung của nhà họ Chu đã bị phát hiện rồi, người này chỉ đến dò đường trước thôi.

Ngô Bình nín thở đi ra ngoài, anh ấn ngón tay cái vào tường, đó chính là Kim Cương Ấn!
Kim Cương Ấn có khả năng tấn công xuyên thấu và cả lực tàn phá, dù cách một bức tường dày hai mươi phân thì cũng tạo ra một lực rất mạnh.

“Hự!”
Đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống, bóng đen ghé sát người vào tường đã rơi xuống đất, miệng, mũi, tai và mắt của hắn đều chảy máu ròng ròng, hắn chết ngay tại chỗ.

Một cú điểm chỉ của Ngô Bình đã đánh nát tim hắn nên hắn mới chết ngay lập tức.

Anh khẽ trèo qua tường rồi lôi thi thể ấy ném xuống dòng sông sâu ở gần đó rồi đi về luyện công tiếp.

Chu Thanh Nghiên và Chu Truyền Võ nghe thấy tiếng động thì đều đi ra hỏi.

“Chúng ta bị lộ tung tích rồi, nhưng không sao, anh đã luyện xong Kim Cương Chỉ rồi nên không việc gì phải sợ”.


Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên nói: “Người đâu rồi ạ?”
“Anh đánh chết xong ném xuống sông rồi”, Ngô Bình thờ ơ đáp.

Dù đã giết người, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.

Lúc này, tất cả những ai xuất hiện ở đây đều có ý đồ giết họ nên anh không thể nương tay được.

Vả lại, đã là chuyện giang hồ trả thù lẫn nhau thì anh cũng không lo pháp luật can thiệp nữa.

Chu Truyền Võ: “Chú nhờ người hỏi hộ thì biết Kiều ba đã mời ba trợ thủ đến, họ đều là cao thủ cảnh giới Khí, người cháu vừa đánh chết là một trong số đó”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là cháu vừa đánh chết một người có tu vi ở cảnh giới Khí”.

Chu Truyền Võ ngẩn ra, thầm thấy khâm phục Ngô Bình rồi nói: “Ngô Bình, khi nào Kiều Ba đến, chúng ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Kiều Ba là trung tâm, chỉ cần đánh chết ông ta thì những người khác không còn đáng ngại nữa”.

Chu Truyền Võ gật đầu: “Đúng, nhưng Kiều Ba lại là người có thực lực mạnh nhất”.

Chu Truyền Võ vừa nói dứt câu thì Ngô Bình chợt liếc nhìn lên trên rồi hô: “Người đến rồi, mở đèn!”
Căn nhà vốn tối om chợt bừng sáng, Ngô Bình đi ra mở cửa.

Có ba người đang đứng bên ngoài, bọn họ đều mặc những bộ đè đen xì.

Người đứng giữa hơi thấp, mặt tròn, đôi mắt sáng quắc, đôi tay lộ ra ngoài thì trắng nõn nà như tay con gái.

Ngô Bình híp mắt lại, chứng tỏ đây chính là Kiều Ba.

Hơn nữa, ông ta còn tu luyện Thiết Sa Chưởng đến cảnh giới cao nhất rồi.

Kiều Ba nhìn thấy Ngô Bình thì hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình tự nhiên đáp: “Tôi là bạn trai của Chu Thanh Nghiên”.

Kiều Ba cười lạnh nói: “Con rể tương lai của nhà họ Chu à? Tốt, để giết luôn một thể”.

“Uỳnh!”
Mặt đất chợt rung chuyển, Ngô Bình lập tức ra tay mà không nói dài dòng.

Không một động tác thừa, anh nhanh chóng thi triển Kim Cương Chỉ để điểm vào ngực của Kiều Ba ngay.


Kiều Ba giật mình rồi cười lạnh, bàn tay trắng nõn như ngọc tung ngay một chưởng về phía Ngô Bình.

Ông ta đã tu luyện Thiết Sa Chưởng Chưởng đến tầng thứ năm.

Hiện giờ, chưởng lực của ông ta rất mạnh, nhưng chưa gặp được đối thủ xứng tầm, vì thế ông ta không coi Ngô Bình ra gì hết.

Ngón tay cái của Ngô Bình điểm vào lòng bàn tay của Kiều Ba, một luồng sức mạnh cực kỳ sắc bén đã bùng nổ.

“Ầm!”
Máu bắn tung lên, lòng bàn tay của Kiều Ba đã bị thương, ông ta gào lên rồi nhanh chóng lùi lại.

Nhưng Ngô Bình đã đuổi theo rồi tung chiêu Kim Cương Long Trảo Thủ vào ngực ông ta.

“Phụt!”
Lưng Kiều Ba nhô lên, cột sống lưng, tim và phổi đều nát bét.

Người ông ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Hai người đứng cạnh ông ta thấy thế thì sợ hãi rồi lùi lại, sau đó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.

Tấn công xong, Ngô Bình cũng lùi lại rồi nhìn hai người kia: “Kiều Ba đã chết, hai người còn muốn đánh tiếp không?”
Người đứng phía bên trái đáp: “Người đã chết rồi thì chúng tôi cũng không ở lại nữa”.

Ngô Bình nói: “Dưới sông có một cái xác, là người của các ông đấy, vớt về đi”.

Người đó im lặng rồi đi ra sông vớt xác, sau đó nhanh chóng rời đi.

Người còn lại cũng thở dài một tiếng rồi nói: “Kiều Ba tính sai rồi”, dứt lời, người đó cũng bỏ về.


“Khoan đã”, Ngô Bình gọi người đó lại.

Người đó sầm mặt hỏi: “Cậu bạn muốn giữ tôi lại à?”
Ngô Bình: “Ông về bảo với đám đệ tử của Kiều Ba là nếu họ muốn trả thù thì trong vòng ba ngày tới cứ đến tìm tôi! Quá thời gian ấy, nếu họ còn dám bén bảng đến, tôi sẽ đến tận nhà từng người để hỏi thăm đấy.

Còn nữa, ông mang xác của Kiều Ba về đi”.

“Tôi sẽ chuyển lời”, người đó nói rồi khiêng thi thể của Kiều Ba nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngô Bình đóng cổng, Chu Thanh Nghiên và Chu Truyền Võ lập tức đi ra.

“Họ đi rồi sao?”, Chu Truyền Võ hỏi.

Ngô Bình: “Kiều Ba đã chết, hai người kia cũng rút rồi”.

Chu Truyền Võ thở phào một hơi: “Ngô Bình, cháu vất vả rồi”.

Ngô Bình vươn vai nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ, chú Chu, chú cho người thăm dò phía nhà họ Kiều đi, chắc sắp có tin rồi đấy”.

Chu Truyền Võ gật đầu: “Ừ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận