Do tác dụng của thuốc, thân thể Hạng Nguyên Hoán sớm đã khó kiềm chế.
Hơn nữa, trước mặt lại là người hắn yêu thương, đối mặt với cám dỗ như thế, chút lý trí cuối cùng Hạng Nguyên Hoán luôn cố giữ vững vào lúc này
hoàn toàn tan rã.
Tuy hắn đã hứa với Bạch Thiên Hoan trước
khi thành thân sẽ không đụng đến nàng, nhưng, lúc này không giống với
lúc đó, càng huống hồ hắn đã nhận định nàng là thê tử của hắn.
Nghĩ đến đây, Hạng Nguyên Hoán không chút do dự tung mình lên giường.
Bạch Thiên Hoan đang trong giấc mộng, chỉ cảm thấy trên người mình nằng
nặng, có gì đó quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, nàng theo bản năng đưa tay
muốn đẩy đối phương ra.
Nhiệt độ cơ thể nàng từ từ tăng lên, bởi vì nóng mà trong mộng có người giúp nàng cởi xiêm y, nàng vui vẻ
nhấc tay cho đối phương dễ dàng cởi xuống.
Trong cơn mơ mơ
màng màng, nàng dường như thấy được người trước mặt là Hạng Nguyên Hoán, ánh mắt hắn cứ như muốn ăn nàng vậy.
Nàng cứ tưởng mình đang mơ, dù sao thì mơ cũng không thiệt thòi gì.
Tóm lại, giấc mộng xuân này mệt quá, mệt đến mức nàng cử động một chút cũng thấy đau nhức không thôi.
Trong mộng, Hạng Nguyên Hoán giống như dã thú không biết thỏa mãn, không
ngừng đòi hỏi ở nàng, đến khi nàng nức nở cầu xin hắn mới buông tha.
Giấc mộng này rất chân thật, thậm chí cảm giác chạm vào da của hắn trong mộng cũng rất chân thật.
Cuối cùng, nàng quá mệt nên ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, khi nàng còn chưa thức giấc, ngoài cửa sổ tiếng chim sẻ ríu rít đã truyền vào.
Bạch Thiên Hoan trước giờ luôn ngủ nông, nghe được tiếng chim sẻ liền tỉnh lại.
Nhìn qua cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn mờ mờ tối, tiếng chim sẻ xen lẫn
tiếng gà gáy, trong con hẻm ở phố sau, người bán đậu hũ đã hét to rao
hàng.
Bây giờ là hửng sáng, nàng nhớ tối qua sau khi châm
cho Lý Thanh Nhã, bởi quá mệt mỏi nên nàng đã về phòng nằm một lát, nào
ngờ khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Đầu rất nặng, nàng nhắm mắt gõ nhẹ lên trán, muốn cho mình tỉnh táo một chút.
Lúc hơi mở mắt ra thì nàng bất ngờ phát hiện trên cánh tay mình có mấy vết xanh tím.
Hơn nữa, vết kia nhìn thế nào cũng giống……..vết hôn.
Nàng vô thức cử động thân thể thì thấy nó nặng nề chưa từng có, tứ chi đau
nhức cứ như bị đá nghiền qua khiến nàng rên rỉ vì đau.
Thế này là xảy ra chuyện gì?
Nàng cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua nhưng trong đầu trống rỗng, chỉ có giấc mộng xuân kia là rõ ràng.
Một giấc mộng xuân mà thôi, sao có thể khiến cơ thể đau nhức thế này?
Giống như nàng đã thật sự đại chiến ba trăm hiệp với Hạng Nguyên Hoán vậy.
Nhưng, dấu vết trên cánh tay là thế nào?
Không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy trên người mình nhẵn nhụi
giống như không mặc gì cả trong khi nàng vốn không có thói quen ngủ
trần.
Đợi mạch suy nghĩ của nàng dần dần quay lại, nàng nhạy cảm nghe được tiếng hít thở đều đều bên tai, tỉ mỉ hơn còn có thể ngửi
được mùi của nam nhân.
Cái mùi này………là của Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán đã ngủ trong phòng nàng nhiều đêm, nàng đương nhiên nhận ra được mùi của hắn.
Chẳng lẽ tối qua……
Để chứng thực, Bạch Thiên Hoan lập tức vén chăn nhìn thân thể mình.
Trong khoảnh khắc, đầu Bạch Thiên Hoan như có tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Người nàng chi chít những vết hôn giống như trên cánh tay, mà nơi nào đó trên người hiện tại vẫn còn vô cùng đau nhức.
Loại cảm giác mãnh liệt này đã nhắc nhở nàng một sự thật.
Tối qua……….nàng và Hạng Nguyên Hoán ở với nhau.
Nếu cảnh trong mộng không phải giả thì tối qua nàng và hắn đã làm không chỉ một lần.
Trời ơi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hai tay nàng ôm lấy đầu.
Nàng vậy mà cùng Hạng Nguyên Hoán………..
Bạch Thiên Hoan tức giận lập tức nắm lấy ngân châm bên gối, định đâm vào người hắn.
Tay nàng vừa giơ lên được một nửa thì người vốn dĩ vẫn đang ngủ say kia đúng lúc bắt lấy tay nhỏ của nàng.
- Hoan muội muội, nàng thế này là muốn mưu sát chồng sao?
- Chồng gì chứ, hai ta còn chưa thành thân đâu!
Bạch Thiên Hoan giận run cả người.
- Nếu chuyện một tháng trước nàng không nhớ rõ thì chuyện tối qua, nàng
hẳn là có chút ký ức nhỉ, nếu nàng vẫn không nhớ thì ta không ngại bây
giờ chứng minh với nàng một chút!
Hạng Nguyên Hoán cười không đứng đắn, nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ kia trông cứ như một con dã thú đạt được ý đồ vậy.
- Ngươi……..họ Hạng kia, ngươi thừa cơ làm bậy với ta! Ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi, ngươi đã hứa với ta rồi mà!
Nếu vì lần này bị chiếm lợi, nàng cũng không giận đến thế, dù sao nàng cũng đã bị hắn chiếm đoạt một lần rồi, hơn nữa, nàng cũng đã đồng ý lời cầu
hôn của hắn.
Nàng giận là giận hắn không giữ chữ tín, rõ ràng hắn đã hứa trước khi cưới sẽ không đụng đến nàng.
Hắn phải nói với nàng thế nào đây, tối qua vì bị Lý Thanh Nhã bỏ thuốc nên
mới tìm nàng, lý do này nàng mà nghe được thì e rằng sẽ càng giận hơn.
- Nàng muốn phạt ta thế nào? Chỉ cần nàng nói, ta có thể lập tức làm cho
nàng, dù là lên núi đao hay xuống vạc dầu, ta cũng không chối từ!
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười đùa cợt.
- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi đụng vào ta trước khi cưới thì ta…….
Hạng Nguyên Hoán híp mắt trông như con sói đuôi to nhắc nhở nàng từng chữ:
- Tối qua là thời kỳ nguy hiểm.
- ………
Bàn tay to phủ lên cái bụng bằng phẳng của nàng.
- Tối qua ta chăm chỉ như vậy, ở đây có lẽ đã có một đứa trẻ, chẳng lẽ
nàng muốn con của chúng ta chưa ra đời đã mất đi phụ thân sao?
Bạch Thiên Hoan tức giận đẩy tay hắn ra.
- Đừng nói bây giờ không có, cho dù có rồi, sau này ta cũng có thể tự nuôi nó, không cần ngươi phí tâm!
- Như vậy sao được? Nó là con của chúng ta, hơn nữa, ta là người không thể để cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài!
Vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán cực kỳ nghiêm túc.
- Con trong bụng ta là của một mình ta, liên quan gì tới ngươi?
Hạng Nguyên Hoán cười gian:
- Hoan muội muội, nàng khẳng định chỉ một mình nàng thì có thể có con sao?
Tên hèn hạ, vô sỉ này chỉ giỏi chiếm lợi của nàng.
Tối qua nàng quá mệt, không ngờ lại bị tên khốn kiếp này lợi dụng, kết quả……..trong sạch của nàng cứ thế mà mất.
Mặc dù là đã mất từ lâu rồi.
Nhưng về ý nghĩa thì không giống.
- Dù không có ngươi, ta cũng có thể tìm nam nhân khác!
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ cằm:
- Đáng tiếc, phụ thân của đứa trẻ kia là ta, nàng đã không kịp tìm người khác nữa rồi.
- Chẳng lẽ ta không thể phá nó rồi tìm người khác sao?
- Nàng cho rằng, nữ nhân từng phá đứa trẻ của nam nhân khác, còn tìm được nam nhân tốt sao?
Hạng Nguyên Hoán kéo tay Bạch Thiên Hoan đặt lên môi khẽ hôn:
- Hoan muội muội, đừng làm loạn, sau này nàng cứ dưỡng thai cho tốt, những chuyện khác, ta sẽ sai người đi làm!
- ………
- Nàng bây giờ đang có đứa bé, không thể dính mấy thứ thảo dược kia nữa, để tránh động thai khí, không tốt.
- ………
- Còn nữa, nàng sau này cũng không được tùy tiện nổi nóng, nghe nói, cảm
xúc của mẫu thân rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé trong bụng,
điều này cũng là vì muốn tốt cho đứa bé.
- ………
- Hoan muội muội, sắc mặt nàng sao khó coi vậy, có phải không khỏe ở đâu không?
Hạng Nguyên Hoán thương tiếc khẽ vuốt gương mặt trắng bệch của Bạch Thiên Hoan.
Đương nhiên là vì bị hắn chọc tức mới thế.
Hồi lâu sau, nàng mới phun ra một câu.
- Ta hiện tại không có mang thai!
Một khoảng yên lặng, Hạng Nguyê chớp chớp mắt, vô tội nói:
- Ta quên!
- ………..
Bạch Thiên Hoan tức giận ngồi dậy, cầm gối muốn đánh hắn, trong phút chốc cảnh xuân hiện ra:
- Tên khốn kiếp này!
Hạng Nguyên Hoán cười gian, còn chưa đợi Bạch Thiên Hoan ném gối qua đã vươn cánh tay dài dễ dàng kéo nàng vào lòng ôm ấp.
- Hoan muội muội của ta, nhanh như vậy nàng đã quên vừa rồi ta nhắc nhở
nàng điều gì sao? Nàng phải kiềm chế tính tình của mình, cẩn thận kẻo
truyền cho đứa trẻ trong bụng.
- Đứa trẻ cái đệch!
Không đếm xỉa gì đến việc tiếp xúc da thịt giữa hai người, Bạch Thiên Hoan ở trong lòng hắn ngọ ngoạy dữ dội:
- Ngươi mà còn nói bậy nữa, ta sẽ dùng kim chỉ khâu miệng ngươi lại.
Dần dần, Bạch Thiên Hoan phát hiện có gì đó không đúng, da thịt hai người
dán vào nhau, nhiệt độ tăng mạnh, mặt nàng áp vào nơi trái tim hắn nên
có thể nhận thấy tiếng tim đập dữ dội của hắn cứ như tiếng trống vang
lên bên tai.
Đôi mắt hắn như lửa nóng chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt.
Mặt Bạch Thiên Hoan nóng bừng lên, nàng cảm giác được nguy hiểm bèn muốn trốn theo bản năng.
Nhưng, Hạng Nguyên Hoán tốc độ nhanh hơn đã kéo nàng lại, đè xuống, hai người nhanh chóng đổi tư thế.
Hắn đè lên người nàng, thân thể nặng nề giam giữ khiến nàng không thể nào thoát đi.
- Nguyên Hoán, thả ta ra, ngươi nặng quá.
Bạch Thiên Hoan cố gắng muốn đẩy hắn khỏi người mình.
Đáy mắt Hạng Nguyên Hoán lóe lên ánh lửa không tên, màu sắc con ngươi càng lúc càng tối lại.
Khóe môi hắn cong lên dịu dàng.
- Hoan muội muội, lửa do nàng nhóm thì nàng phải tự dập.
Hai người ầm ĩ dữ dội, hoàn toàn không phát hiện trong phòng đã có thêm người thứ ba.
Khi Hạng Nguyên Hoán phản ứng kịp liền lập tức kéo chăn che kín thân thể hai người, miệng thầm mắng một tiếng.
- Ngươi mắng ta?
Bạch Thiên Hoan nghe tiếng mắng của Hạng Nguyên Hoán thì mất hứng, ngẩng đầu trừng hắn.
Hạng Nguyên Hoán nhẹ nhàng trấn an Bạch Thiên Hoan trong lòng.
- Hoan muội muội, ta không mắng nàng, mà là mắng một người khách không mời khác.
Vừa nói chuyện ánh mắt hắn vừa nhìn về phía gần đó.
Bạch Thiên Hoan vô thức nhìn theo thì quả nhiên thấy trong phòng bất ngờ có thêm một người.
Người đó không phải ai khác, chính là Đinh Viễn Sơn.
- Xem ra, ta tới không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Đinh Viễn Sơn mỉm cười nói, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng biểu cảm trên mặt
lại không hề mảy may áy náy, ngược lại còn mang theo chút thưởng thức.
- Đã biết là không đúng lúc thì nhanh xéo đi!
Ở thời điểm khẩn cấp bị quấy rối, Hạng Nguyên Hoán trong lòng rất không
thoải mái, mặc dù đối phương là bằng hữu tốt của mình.
- Đợi ta nói xong thì đương nhiên sẽ đi!
Đinh Viễn Sơn thong thả nói.
- Ngươi muốn nói gì?
Hạng Nguyên Hoán sầm mặt, giọng điệu không kiên nhẫn.
- Ta đã định cùng Lạc Lạc về kinh thành.
Hạng Hân Lạc.
Sắc mặt Hạng Nguyên Hoán hơi dịu lại:
- Muội ấy hiện giờ sao rồi?
- Hai ngày nay tâm trạng tốt hơn chút, không còn ầm ĩ muốn gặp ngươi nữa, cho nên, khi ta đề nghị về kinh thành, nàng đã đồng ý.
- Ngươi chăm sóc muội ấy cho tốt.
Hạng Nguyên Hoán nhàn nhạt nói một câu.
Con ngươi Đinh Viễn Sơn khẽ động.
- Nàng là muội muội của ngươi mà ngươi lại bảo ta chăm sóc nàng, nàng hiện tại rất cần một câu tha thứ của ngươi!
Đinh Viễn Sơn nặng nề thở dài:
- Lần này Lạc Lạc thật sự biết sai rồi, nếu được thì ngươi có thể ở trước mặt chúng ta nói với nàng một tiếng không?
- Ta biết rồi, ngươi có thể đi!
Vẫn là biểu cảm lạnh nhạt không thay đổi.
Sớm biết sẽ là đáp án như thế, Đinh Viễn Sơn lần này tới cũng chỉ nghĩ có lẽ Hạng Nguyên Hoán sẽ đổi ý.
Xem ra, lần này hắn cũng là đến vô ích rồi.
- Ta đã nói rồi, nếu ngươi không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Dứt lời, Đinh Viễn Sơn liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Trước khi đi, Đinh Viễn Sơn còn bỏ lại một câu:
- Vóc dáng của đệ muội không tệ!
Nói xong, Đinh Viễn Sơn không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.
- Thằng khốn!
Hạng Nguyên Hoán tức giận muốn đuổi theo đánh Đinh Viễn Sơn một trận.
Nhưng vì hiện tại trên người hắn cũng không mảnh vải che thân giống Bạch Thiên Hoan nên không thể đuổi theo.
Cuối cùng, Hạng Nguyên Hoán đành phải coi như không có gì mà quay trở lại giường.
Bạch Thiên Hoan đã đứng dậy, mặc y phục được một nửa.
Trong quá trình Đinh Viễn Sơn và Hạng Nguyên Hoán trò chuyện lúc nãy, Bạch
Thiên Hoan xấu hổ hận không thể trốn khỏi đây, thấy Đinh Viễn Sơn đi
rồi, nàng mới vội vã mặc y phục của mình.
Hạng Nguyên Hoán ngập ngừng:
- Hoan muội muội, nàng vội mặc y phục như vậy làm gì?
- Nếu ngươi có nhu cầu thì đi thẳng quẹo phải, rồi lại quẹo trái, qua hai giao lộ đến căn đầu tiên bên phải!
Nàng vậy mà bảo hắn đi tìm gà giải quyết. (gà: chỉ nam kỹ)
Thấy vẻ mặt nàng không vui, Hạng Nguyên Hoán không đùa nữa mà cũng mặc xiêm y vào.
Bạch Thiên Hoan vừa mang giày xong, chuẩn bị đứng dậy, trong tích tắc đứng
dậy, thân thể đau nhức khiến nàng bỗng loạng choạng, lúc sắp ngã nhào
xuống thì được Hạng Nguyên Hoán phía sau kịp thời đỡ lấy.
-
Hoan muội muội, nàng phải cẩn thận chút, chú ý thân thể, chưa mang thai
đã thế này thì khi mang thai, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Hắn còn có mặt mũi nói, nếu không phải tại hắn thì nàng bây giờ có thể thảm hại thế này sao?
Sau khi vịn vào hắn đứng dậy, nàng tức tối đẩy tay hắn ra.
Cái tên đáng ghét này tối qua lợi dụng nàng, nàng vẫn còn đang tức giận
đây, mà bọn Họa Mi lại cũng không nhắc nàng một tiếng.
Nếu
nàng biết tối qua Họa Mi thấy hai người ngủ chung trên một chiếc giường, lại còn cố ý giúp đóng cửa để họ tiếp tục thì không biết nàng sẽ có cảm nghĩ gì.
- Hôm nay ngươi không được đi theo ta!
Nàng tức giận thở hổn hển nói.
- Hoan muội muội muốn đi đâu?
- Ta đi đâu không liên quan với ngươi.
Bạch Thiên Hoan tức giận nói, ra khỏi biệt viện, nhìn nóc sân đấu thú nơi
cao nhất, nàng dễ dàng tìm được điểm tựa nhảy lên.
Hạng Nguyên Hoán chỉ dùng mũi chân điểm nhẹ xuống đất đã dễ dàng nhảy đến bên cạnh nàng.
Bạch Thiên Hoan vừa đứng vững thì thấy Hạng Nguyên Hoán vừa rồi còn đang ở
dưới đất thoáng cái đã đến bên cạnh thì trong lòng không khỏi mắng hắn
một tiếng biến thái.
- Lần sau Hoan muội muội nếu muốn đến mấy nơi thế này thì cứ trực tiếp nói cho ta biết, ta mang nàng lên, đỡ phải mệt nàng!
- ……..
Nàng lười để ý đến hắn, trực tiếp ngồi xuống trên nóc sân đấu thú.
Hạng Nguyên Hoán cũng ngồi xuống theo.
Bình minh ở Sơn Thành, từng đợt gió mát thổi qua mặt, mang theo hơi lạnh
buổi sáng sớm, một cơn gió thổi qua khiến Bạch Thiên Hoan lạnh run.
Hạng Nguyên Hoán thấy vậy thì trực tiếp cởi áo ngoài trên người mình khoác lên vai nàng.
Lần này nàng không cự tuyệt, hai tay kéo chặt y phục trên người, dù
sao………buổi sáng quả thực lạnh, nàng không cần phải gây sự với thân thể
mình.
Huống hồ giữa hai người họ, chuyện nên xảy ra hay
không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, nàng không cần phải làm bộ làm tịch, như vậy ngược lại lại ra vẻ ấu trĩ.
Đường chân trời bắt đầu hửng sáng, ánh mắt Bạch Thiên Hoan rạng rỡ, nàng kích động chỉ về phía đông.
- Nhìn kìa, là mặt trời mọc.
Sơn Thành vốn hơi cao hơn những thành thị khác, sân đấu thú lại là một
trong cực ít những công trình cao ở Sơn Thành, đứng trên nóc sân đấu thú nhìn ra có thể thấy rõ đường chân trời.
Nơi đường chân trời, mặt trời nghịch ngợm ló ra một chút, những tia nắng ban đầu chiếu vào mặt, rất ấm áp.
Mặt trời vừa mọc hồng hồng trên đường chân trời, ánh sáng cũng êm dịu nhiều.
Bạch Thiên Hoan si mê ngắm mặt trời mọc.
Không lâu sau, mặt trời đã nhảy ra khỏi đường chân trời, giống như một vòng
tròn lớn màu đỏ treo trên bầu trời, đồng thời mặt đất cũng từ từ sáng
lên, rất nhiều ống khói của các gia đình ở Sơn Thành bắt đầu tỏa ra từng đợt khói xanh.
Một ngày náo nhiệt sắp bắt đầu.
Cùng lúc đó, Bạch Thiên Hoan thở ra một hơi thật dài.
Lúc nhỏ, em gái nàng thường ầm ĩ đòi xem mặt trời mọc, nhưng nàng luôn vì
nghiên cứu thảo dược mà chưa từng xem cùng với nó.
Bây giờ nghĩ lại, mình lúc đó bởi quá si mê dược liệu mà đã bỏ lỡ rất nhiều thứ đẹp……..và người đẹp.
Hạng Nguyên Hoán ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Bạch Thiên Hoan.
Nàng là người cực ít khi đa sầu đa cảm.
Thấy nàng muốn xuống, hắn chủ động ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất.
Hai chân đứng vững trên mặt đất, Bạch Thiên Hoan lịch sự gật đầu với Hạng Nguyên Hoán:
- Đa tạ.
- Giữa phu thê với nhau mà đa tạ làm gì?
Hạng Nguyên Hoán đùa cợt.
Bạch Thiên Hoan không thèm nhìn hắn, trực tiếp trở về biệt viện.
Biểu cảm của nàng là lạ, trước đây vào những lúc thế này, nàng sớm đã nhe nanh múa vuốt mà đuổi đánh hắn.
Trong lòng nàng dường như có tâm sự.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán trở lại trong viện dành cho khách, Lý
Thanh Nhã y phục chỉnh tề đang đứng đó, có vẻ như đã đợi hai người từ
lâu.
Thấy hai người từ ngoài cửa cùng nhau tiến vào, trong mắt Lý Thanh Nhã toát ra ngọn lửa ghen tị.
- Có phải tối qua hai người ở cùng nhau không? Huynh tìm nàng ta giải độc cho huynh sao?
Lý Thanh Nhã bước lên hỏi phủ đầu.
Hạng Nguyên Hoán còn chưa nói gì, Bạch Thiên Hoan đã trực tiếp đẩy hắn ra phía sau mình, cười lạnh nghênh đón Lý Thanh Nhã.
- Ta còn đang nghĩ rốt cục là xảy ra chuyện gì, hóa ra là cô hạ thủ.
Chuyện tối qua tuy nàng nhớ không rõ lắm nhưng lúc nãy Hạng Nguyên Hoán đến
gần nàng, nàng vẫn ngửi được chút mùi Hoan tình tán trên người hắn.
Lý Thanh Nhã phủ đầu nói vậy, nàng lập tức phản ứng được.
- Tối qua người nên ở cạnh Nguyên Hoán ca ca là ta, đều tại cô năm lần bảy lượt phá hư chuyện của hai chúng ta!
Bạch Thiên Hoan trong đáy lòng cười lạnh.
- Ta phá hư? Hay là cô đơn phương tình nguyện? Hai chúng ta đều tự mình biết rõ.
- Cô……..
Lý Thanh Nhã tức giận chỉ vào mũi Bạch Thiên Hoan mắng:
- Cô là đồ nữ nhân không biết xấu hổ, cô cho rằng Nguyên Hoán ca ca thật sự thích cô sao? Huynh ấy……..
- Bất kể hắn có thích ta hay không, đây đều là chuyện giữa hai chúng ta,
không tới lượt cô chen mồm vào, huống hồ hắn là nam nhân của ta, giữa ta và nam nhân của mình thế nào, cô cũng quản không được nhỉ?
- Cô cô cô………
Lý Thanh Nhã tức giận nói không ra lời.
Bạch Thiên Hoan cười lạnh đẩy tay Lý Thanh Nhã ra.
- Cô cũng nên biết điều đi, đừng cứ luôn cho rằng ai cũng thích cô, ta và Nguyên Hoán tối qua còn chưa tận hứng, bây giờ định trở về tiếp tục,
nếu cô không ngại thì cứ theo qua!
Bạch Thiên Hoan dẫn Hạng Nguyên Hoán nghênh ngang rời đi trước mặt Lý Thanh Nhã.
Sau khi cửa mở ra, Hạng Nguyên Hoán đột nhiên đóng cửa lại, xoay người đè Bạch Thiên Hoan lên cửa.
- Ngươi muốn làm gì?
- Nàng không phải vừa nói muốn tiếp tục đấy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...