Thần Y Tiểu Vương Phi

Lý Thanh Nhã dìu Hạng Nguyên Hoán, cố ý đưa thân thể mình lại gần Hạng Nguyên Hoán.

Bởi phản ứng của thân thể mà trong lòng Hạng Nguyên Hoán khó chịu, tửu
lượng của hắn trước nay luôn rất tốt, lúc nãy chỉ uống vài ly rượu với
Lý Thanh Nhã thôi, sao lại nhanh say như vậy?

Ngược lại, Lý Thanh Nhã uống nhiều hơn hắn nhưng lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạng Nguyên Hoán hơi nghi ngờ.

Mà khi Lý Thanh Nhã dìu hắn, đưa thân thể tiến lại gần hắn, cảm giác khô
nóng trong người hắn càng kích thích dữ dội, điều này khiến hắn hiểu rõ
chuyện gì xảy ra với cơ thể mình.

Hắn không dám tin nhìn người trước mặt, người từng là cô bé đuổi theo sau mình, gọi mình là Nguyên Hoán ca ca.

Nàng ấy lại bỏ thuốc cho hắn.

Lý Thanh Nhã dìu Hạng Nguyên Hoán đến bên giường, hơi dùng sức đẩy hắn nằm xuống, nàng thuận theo đó mà nằm lên người hắn, mặt nàng đỏ bừng, đôi
mắt kích động và hồi hộp.

Qua tối hôm nay, nàng sẽ là người của Hạng Nguyên Hoán, sau này có thể trở thành thê tử của Hạng Nguyên Hoán!

Vừa nghĩ đến đó thì nhịp tim nàng đã đập loạn cả lên, không cách nào khống chế được.

Hạng Nguyên Hoán phẫn nộ trừng Lý Thanh Nhã:

- Có phải muội bỏ thuốc cho ta không?

Lý Thanh Nhã rất tự nhiên gật đầu thừa nhận:

- Phải!

- Thuốc không phải ở trong ly! Muội bỏ ở chỗ nào?

Dù sao hắn cũng đã trúng chiêu, nàng không cần giấu giếm nữa:

- Dọc theo mép ly!

Thân thể mềm mại khẽ cọ vào hắn, nụ cười vô cùng rực rỡ.

- Nguyên Hoán ca ca, huynh đừng miễn cưỡng mình nữa, muội biết………huynh
trúng loại thuốc này, thân thể nhất định sẽ rất khó chịu, muội đang ở

đây này, Nguyên Hoán ca ca, muội có thể giúp huynh giải!

Lý Thanh Nhã đỏ mặt nói những lời to gan bên tai Hạng Nguyên Hoán.

Dứt lời, Lý Thanh Nhã càng to gan hơn, vươn tay định thăm dò vào trong y phục hắn.

Trước khi thực hiện được ý đồ thì một cái tay khác đột ngột nắm lấy cổ tay, ngăn cản hành động của nàng.

Bàn tay kia nóng như lửa khiến Lý Thanh Nhã cảm thấy da mình nóng lên.

Trong con ngươi u ám của chủ nhân bàn tay đó, Hạng Nguyên Hoán, đã đốt lên
hai ngọn lửa, dù thân thể hắn hiện tại đã dần mất đi khống chế nhưng hắn vẫn khiến cho chính mình giữ vững lý trí.

- Nguyên Hoán ca ca ~~

Lý Thanh Nhã cầu xin nhìn Hạng Nguyên Hoán, mặt hắn vì dược tính phát tác
mà mạch máu hằn lên dữ tợn, nếu không kịp giải sẽ mất mạng:

- Để muội cứu huynh đi!

Bàn tay nóng rực của Hạng Nguyên Hoán đột nhiên dùng sức, hất mạnh Lý Thanh Nhã ra.

Sức hắn rất mạnh khiến Lý Thanh Nhã mất trọng tâm ngã mạnh xuống đất.

Lý Thanh Nhã kêu lên một tiếng, chật vật bò dậy.

Nàng không còn đếm xỉa gì nữa, sau khi bò dậy lại nhanh chóng quấn lấy cánh tay Hạng Nguyên Hoán.

- Nguyên Hoán ca ca, muội biết huynh không muốn để muội cứu huynh, nhưng
muội cũng không muốn huynh chết, bây giờ muội sẽ cứu huynh!

Hiện tại hắn còn có thể duy trì lý trí là vì dược tính vẫn chưa phát tác hoàn toàn.

Hạng Nguyên Hoán bị hành động của Lý Thanh Nhã chọc giận, lại đẩy mạnh nàng ra lần nữa, giận dữ gầm lên:

- Cút, đừng để ta nhìn thấy cô nữa!

Ánh mắt hắn nhìn nàng cực kỳ chán ghét.

Lý Thanh Nhã cảm thấy những lời này như một bạt tai khiến nàng nhục nhã,
cho dù phụ thân có tức giận đi nữa cũng chưa từng hung dữ như hắn.

Cắn chặt răng, nàng không đếm xỉa đến liêm sỉ mà tiếp tục quấn lấy Hạng Nguyên Hoán.


- Nguyên Hoán ca ca, bất kể thế nào, hôm nay muội nhất định phải cứu huynh, cho dù huynh đuổi muội đi muội cũng không đi!

Hạ quyết tâm, Lý Thanh Nhã nhào đến trên người Hạng Nguyên Hoán, chuẩn bị hôn hắn.

Dục vọng trong cơ thể khó kiềm chế mà Lý Thanh Nhã lại cứ châm lửa, lý trí Hạng Nguyên Hoán hơi bị nứt ra tí xíu.

Trong đầu chợt nhớ tới gương mặt tươi cười xinh đẹp của Bạch Thiên Hoan, lại
nhìn Lý Thanh Nhã trước mặt, Hạng Nguyên Hoán liều mạng kéo lý trí trở
về, túm lấy Lý Thanh Nhã.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Hạng Nguyên Hoán đã ném nàng ra ngoài cửa, rồi khóa cửa lại.

Bị đuổi ra khỏi phòng, Lý Thanh Nhã mới kịp phản ứng, hành động đầu tiên của nàng là ra sức đập cửa Hạng Nguyên Hoán.

- Nguyên Hoán ca ca, huynh mở cửa đi, để muội cứu huynh, Nguyên Hoán ca
ca, muội yêu huynh như vậy, cho dù huynh trúng độc đến mức này cũng
không muốn muội cứu huynh ư? Tại sao? Tại sao?

Lý Thanh Nhã vừa đập cửa vừa khóc lóc kêu la, nỗi căm phẫn trong lòng không cách nào ngăn được.

Nghe tiếng Lý Thanh Nhã ngoài cửa, Hạng Nguyên Hoán toàn thân khó chịu dựa
khung cửa ngồi xuống, đột nhiên, hắn nở nụ cười đầy mưu mô, đứng dậy đi
về phía cửa sổ.

Lúc Lưu Khải trở về từ sân đấu thú, đi loanh quanh dọc đường mua gà xốp thơm giòn cho Lý Thanh Nhã thì thấy một màn
thế này.

Lý Thanh Nhã đang đứng trước cửa phòng Hạng Nguyên
Hoán, ăn mặc hở hang, không ngừng đập cửa, luôn miệng nói mình yêu Hạng
Nguyên Hoán thế nào.

Đứng ở một nơi không xa, nhìn nữ nhân
mình yêu sâu đậm giờ khắc này đang nói yêu một nam nhân khác, từng lời
của nàng đều như kim đâm vào tim hắn.

Trước hôm nay, Lý
Thanh Nhã còn dịu dàng dựa vào lòng hắn, nói nàng chỉ yêu một mình hắn,
nói muốn gả cho hắn, làm thê tử suốt đời suốt kiếp của hắn.


Sớm chiều chung đụng, hắn đã dần yêu nàng khi thậm chí hắn còn không biết về bối cảnh thân phận của nàng.

Lúc đó cũng từng có bằng hữu nhắc nhở hắn rằng mục đích Lý Thanh Nhã tìm đến hắn không hề đơn giản.

Lòng nữ nhân như kim đáy biển.

Lúc đó, hắn chưa hiểu những lời này có ý gì.

Hơn nữa, hắn tin Lý Thanh Nhã sẽ không gạt hắn.

Nhưng tình này cảnh này, lời thề son sắt của hắn trước mặt bằng hữu trước kia bây giờ cứ như một bạt tai đánh thật mạnh vào mặt hắn.

Người nàng yêu là một nam nhân khác, người nàng yêu là một nam nhân khác!

Những lời này không ngừng vang vọng bên tai hắn.

Khi Lý Thanh Nhã kiên trì lúc chữa bệnh nhất định phải có Hạng Nguyên Hoán bên cạnh thì hắn đã nên tỉnh ngủ rồi.

Không ngờ, người mà Lý Thanh Nhã thích lại là Hạng Nguyên Hoán.

Tay buông thõng, gói giấy dầu rơi xuống đất, gà xốp thơm giòn bên trong rơi ra ngoài, dính đầy bụi đất.

Lưu Khải cảm thấy trái tim mình cũng giống như con gà kia vậy.

Cảm giác được phía sau có người, Lý Thanh Nhã ngừng gõ cửa, nước mắt tràn trề quay đầu lại, kinh ngạc đối mắt với Lưu Khải.

Quá bất ngờ, Lý Thanh Nhã trong lòng bối rối.

Nàng vô thức lau nước mắt, giả vờ không có chuyện gì bước về trước.

- Khải ca, hóa ra huynh về rồi à, huynh giám sát việc cải tạo sân đấu thú, không biết đã tiến hành đến đâu rồi?

Lý Thanh Nhã mỉm cười hỏi, giọng hơi khàn.

Tuy nàng cố hết sức che đậy, khiến mình thoạt nhìn như bình thường, nhưng………

- Nàng ở đây làm gì?

Lưu Khải không nhìn Lý Thanh Nhã, ngữ điệu lạnh nhạt, không mang theo chút tình cảm nào.

Lý Thanh Nhã cắn chặt môi dưới, mỉm cười giải thích:

- Ta tới chỉ để hỏi bệnh tình của ta mà thôi!

- Hỏi bệnh tình thì không phải nên đi tìm Bạch cô nương sao?

Không hay rồi, chọn đúng cái cớ cực kỳ ngu xuẩn.

- Được rồi, Khải ca, đừng hỏi nữa, huynh nhất định đã mệt rồi, ta đỡ huynh về!


Lý Thanh Nhã mềm mại nói, vừa bước một bước thì chân nàng đạp lên gà xốp thơm giòn trên mặt đất.

- Ui chao, đây là cái gì?

Lý Thanh Nhã chán ghét nhấc chân, không thèm nhìn đã đá nó sang một bên không chút tình cảm.

Con gà xốp thơm giòn kia cũng giống như trái tim Lưu Khải.

Nàng luôn chán ghét, hận không thể đá hắn ra xa như đá con gà ấy nhưng vì
cần phải lợi dụng hắn cho nên nàng nhẫn nhịn, ở bên hắn đến bây giờ,
phải không?

Lần đầu tiên hắn cảm thấy Lý Thanh Nhã là người tâm địa ác độc như thế.

Nhưng, cho dù là vậy, hắn cũng không cách nào đẩy tay nàng ra, không cách nào khiến bản thân nhẫn tâm với nàng.

Hắn nắm tay Lý Thanh Nhã thật chặt.

- Thanh Nhã, theo ta, sau này đừng rời khỏi ta nữa, được không?

Lưu Khải nhìn Lý Thanh Nhã, nói rất thâm tình.

Lý Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn cười.

- Được!

Lưu Khải dịu dàng nắm tay Lý Thanh Nhã cùng nhau đi về viện của họ, dáng vẻ Lưu Khải tình cảm thắm thiết, lại một lần nữa trầm luân.

Nếu đây là mơ thì hắn vẫn muốn mơ tiếp, chỉ mong mãi mãi không tỉnh lại, vậy thì người Lý Thanh Nhã yêu vẫn là hắn.

Người nàng yêu vẫn là hắn!

Hắn cứ thôi miên mình như vậy.

Lúc sắp đi, Lý Thanh Nhã quay đầu nhìn cửa phòng Hạng Nguyên Hoán, trong
lòng cực kỳ hối tiếc, nhưng bây giờ mà đẩy Lưu Khải ra thì có lẽ nàng sẽ bị đuổi khỏi nơi này.

Hôm nay trước hết cứ cho Bạch Thiên Hoan được hời đi.

Trong phòng Bạch Thiên Hoan, cửa sổ hơi mở.

Hạng Nguyên Hoán dễ dàng nhảy qua cửa sổ.

Ngoài cửa sổ không xa là hoa viên, hương hoa từ hoa viên truyền đến khiến cả phòng cũng thoang thoảng hương thơm.

Ở trên giường, Bạch Thiên Hoan đang say giấc, dáng ngủ như trẻ con khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Nàng nằm nghiêng, cổ áo khẽ mở, làn da bên trong trắng trẻo mịn màng tựa như có thể thấy được mạch máu bên dưới, dáng vẻ nàng khi ngủ càng khiến cho máu huyết Hạng Nguyên Hoán xông lên đỉnh đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui