“Vũ nhi, Vũ nhi...” Trời còn chưa kịp sáng trong phủ liền không ngừng truyền đến âm thanh của An Dương vương, ngữ điệu có chút lo lắng vội vã.
Âu Dương Vũ dường như đang cố chống cự cơn buồn ngủ của mình, hai mắt như muốn biểu tình từ từ mở ra sửng sốt một lát, đột nhiên cảm nhận được đôi tay rắn chắc nơi vòng eo như muốn siết chặt nàng lại, quay đầu thì bắt gặp được ánh mắt lạnh băng của Dạ Trọng Hoa, cả người hắn tản ra một luồng khí âm trầm khó chịu đến bức người.
Lúc này ngoài cổng phủ vang lên tiếng đập cửa thùng thùng, Trúc Lục có chút sốt ruột ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Vương gia, vương phi, An Dương vương đến.”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt tối đen, vẻ mặt không chút kiên nhẫn, chết tiệt nếu không phải nể tình lão già này là thúc phụ hắn, hắn thật muốn thiêu ông ta ngay tại nơi này, đúng là âm hồn bất tán.
Mấy ngày nay Âu Dương Vũ bất đắc dĩ bị ép buộc quá mức, chỉ cần một cơn gió thổi qua, An Dương vương đều không chút ngần ngại xông vào cổng phủ. Hôm nay vẫn không khác mọi hôm, có điều thay đổi thời gian một chút, không phải là nửa đêm mà là buổi sáng.
Nàng từ từ thở dài đang định đứng dậy thì lại bị Dạ Trọng Hoa đột ngột vươn tay giữ chặt eo nàng, khẽ híp mắt lại, ghé sát môi xuống gương mặt nàng thì thầm, thanh âm trầm thấp tới mức khiến người ta lạnh sống lưng: “Ngủ!”
Trong mắt Dạ Trọng Hoa càng lúc càng u tối, Âu Dương Vũ không biết chọn lời nào để nói với hắn, cả người như bị hắn ôm chặt cứng, nàng hơi nghiêng đầu, nhưng cũng rất khó tránh được hơi thở lạnh lẽo phả tới, nàng biết trong lòng hắn rất khó chịu, con người hắn vốn không thích bị người khác làm phiền, lại thuộc kiểu người thích sự yên tĩnh, trầm lặng. Đang định lên tiếng khuyên nhủ hắn vài câu thì lại nghe Dạ Trọng Hoa nói: “Không mở miệng nói gì cả, ngủ.”
Âu Dương Vũ có chút ngơ ngẩn, hắn đi guốc trong bụng nàng sao a, biết nàng định nói gì luôn a, chợt nghe tiếng la ó ngoài cửa ngày càng lớn càng gần. Sau đó An Dương vương không chút kiêng nể đạp cổng phủ, chạy đến trước cửa phòng, âm thanh có chút lo lắng: “Vũ nhi a, Tâm nhi của ta thân thể không được thoải mái, con mau đến giúp nàng ấy xem!”
Dạ Trọng Hoa không những không bỏ tay ra mà còn vây lấy ôm nàng chặt hơn, khóa chặt nàng trong vòng tay mình, hắn âm tình bất định, Âu Dương Vũ quả thực bị hành động này của hắn dọa cho hết hồn, sau đó bên tai vang lên tiếng nói đầy khó chịu có chút lãnh khốc: “Lần cuối cùng, không được để ý đến hắn, nằm yên đó, ngủ!”
“Dạ Trọng Hoa, Ta phải đi, tuyệt đối thẩm ấy đang gặp chuyện gì đó không thoải mái? Trọng Hoa, chàng nể mặt ta một lần này thôi, được không?” Âu Dương Vũ thoáng ngẩng đầu, giọng điệu có chút khẩn cầu nhìn Dạ Trọng Hoa, nàng biết dạo gần đây hắn vô cùng tức giận cũng như không hề muốn để nàng phải chịu đựng nhiều thứ mệt mỏi ảnh hưởng đến sức khỏe như vậy, thậm chí cả thời gian ở bên cạnh hắn cũng dần ít đi. Cho nên nàng cố gắng thỏa hiệp hy vọng hắn hiểu cho nàng.
Thấy hắn không lên tiếng chỉ khẽ chau mày nhìn nàng có chút lạnh nhạt, Âu Dương Vũ thở ra một hơi, nói: “Ta chỉ đi một chút thôi rồi quay về ngay, chàng cứ yên tâm nghỉ tiếp đi.”Dạ Trọng Hoa không có lên tiếng trả lời, nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối, cho nên nàng liền đứng dậy rồi đi ra ngoài, nàng dường như không để ý đến vẻ mặt âm dương quái khí của hắn phía sau. Âu Dương Vũ, nàng nên nhớ kỹ, nàng vẫn hoàn toàn chưa hiểu hết được bổn vương, thứ nhất bổn vương không phải loại người dễ thỏa hiệp, thứ hai chuyện hôm nay đã quá mức chịu đựng của bổn vương, nàng cứ chờ xem bổn vương trừng phạt nàng thế nào?
An Dương vương thấy Âu Dương Vũ cuối cùng cũng đi ra bèn vội đến gần, sắc mặt kinh hoảng, hô to gọi nhỏ: “Vũ nhi, sao bây giờ con mới ra, nhanh lên Tâm nhi đã đợi rất lâu a!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Vũ thấy An Dương vương bày ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng tim không khỏi thắt chặt, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đấy chứ?
“Kiểu như...nàng nói là đau bụng...”
Âu Dương Vũ vừa nghe xong trong lòng liền âm thầm mắng Dạ Trọng Hoa, nếu như hắn không phải ngăn cản nàng thì nàng đã sớm đến xem bệnh trạng lúc này của thẩm thẩm rồi. Nàng ngồi trên xem ngựa cùng An Dương vương vội vàng đến An Dương Vương phủ. Sau khi đã tỉ mỉ xem qua mạch tượng của An Dương vương phi,lại hỏi một chút về tình trạng cơ thể mình sao lại như thế thì thấy mặt nàng đỏ ửng lên: “Hình như có cái gì đó trong bụng giật giật...”
Âu Dương Vũ khóe môi nhất thời run rẩy.
Mà An Dương vương cũng vô cùng sốt ruột, đứng ở một bên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hỏi: “Vũ nhi, mẹ con Tâm nhi có ổn không?”
Âu Dương Vũ khẽ cong khóe miệng, nói: “Thúc phụ yên tâm, mẹ con thẩm thẩm vẫn khỏe mạnh, có điều chỉ là thai máy thôi, hay nói cụ thể hơn là thẩm thẩm có thể cảm nhận được những chuyển động nhẹ nhàng như là đạp của đứa con trong bụng. Nếu như thúc phụ lo lắng, Vũ nhi có thể kê thêm một vài đơn thuốc an thai là ổn rồi.”
An Dương vương nhanh chóng gật đầu đáp ứng, Âu Dương Vũ chậm rãi cẩn thận kê đơn, An Dương vương sau khi tiếp nhận đơn thuốc liền nhanh chóng vội vã đi ra ngoài gọi người sắc thuốc.
An Dương vương phi nào giống với An Dương vương suy nghĩ đơn giản cho vợ con mình mà không quan tâm đến cảm nhận người khác, liền ngượng ngùng nhìn Âu Dương Vũ, nói: “Vũ nhi, mấy ngày nay thẩm với thúc phụ làm phiền con quá nhiều, có tuổi như vậy rồi mà vẫn còn gọi con đến. Có điều vương gia cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này nên rất lo lắng, có khuyên thế nào cũng không được...”
Âu Dương Vũ thoải mái cười, nói: “Thẩm thẩm không cần nói như vậy a, thúc phụ cũng là lần đầu tiên, tất nhiên so với những người đàn ông bình thường khác thì càng cẩn thận hơn một chút rồi. Vả lại thúc phụ cũng chỉ tin mỗi Vũ nhi cho nên việc Vũ nhi dốc hết lòng giúp đỡ cũng là điều tất nhiên. Vũ nhi sẽ viết một phần lưu ý các công việc cần thiết nên làm khi chăm sóc phụ nữ có thai để cho thúc ấy khỏi phải lo lắng đến quên ăn mất ngủ a.”
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách được, An Dương vương lão ấy tính tình cứ như trẻ con, động một chút khác thường cũng đều không thể giữ được bình tĩnh. Thật ra nàng cũng không cảm thấy phiền phức gì mấy, nhưng nghĩ đến vẻ mặt âm trầm đen tối đầy tức giận kia của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ đúng là vẫn nhịn không cười khẽ cười.An Dương vương phi nắm lấy tay Âu Dương Vũ thủ, cười chân thành, liên tục nói lời cảm tạ.
Vợ chồng An Dương vương càng lúc càng đối xử rất tốt với Âu Dương Vũ, sau khi biết vợ con mình vẫn bình an, liền gọi nàng đến dùng bữa sáng. An Dương vương lúc này mới cảm thấy hành động ban sáng của mình thật buồn cười cũng hơi nóng nảy nên liền tặng Âu Dương Vũ rất nhiều món điểm tâm đặc sản được mang về từ xứ Giang Nam.
An Dương vương phi thậm chí còn đem mấy chục vòng ngọc quý gia truyền tặng cho Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ vốn không muốn nhận những món đồ có giá trị tinh thần lớn thế này nhưng lại nghe An Dương vương phi nói: “Chẳng lẽ con chê quà của thẩm không tốt sao?”
“Sao Vũ nhi có thể a?”
“Vậy con cứ nhận là được rồi!”
Âu Dương Vũ cảm nhận được sự nhiệt tình của An Dương vương phi liền cũng chậm rãi cầm lấy. Đang định rời khỏi An Dương Vương phủ thì vừa ra trước cổng đã bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đứng đó, một bóng hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông, dáng hình mạnh mẽ dưới lớp áo bào đen tuyền khoác ngoài, tiêu sái mà tôn quý. Hàng lông mày anh tuấn cùng ánh mắt vô cùng cương nghị kia ngay khi nhìn thấy nàng khóe môi liền cong lên một nụ cười vui mừng. Nàng không khỏi thắc mắc nhưng phần nhiều là sự ấm áp nơi đáy lòng, hắn đến tận đây đón nàng sao, hắn chờ nàng đã bao lâu rồi?
Nghĩ vậy liền từng bước đến bên Dạ Trọng Hoa, nàng vừa đến hắn cũng tự nhiên nắm lấy tay nàng ôm lên ngựa.
Âu Dương Vũ nhất thời ngạc nhiên, lòng bàn tay hắn ấm nóng, sự tiếp xúc da thịt ngay trong thời khắc ấy khiến cho trái tim nàng khẽ rung lên một nhịp, theo bản năng thốt lên hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Dạ Trọng Hoa cũng không quay đầu lại, lơ đãng nói: “Rồi nàng sẽ biết.”
Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa bế lên lưng ngựa ngồi trước người hắn. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy dáng vẻ tò mò nghi hoặc của Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi buồn cười. Vũ nhi! Trò hay còn ở phía sau. Âu Dương Vũ nào biết Dạ Trọng Hoa hắn sẽ đưa nàng đi đâu, cô cũng hồi hộp lưng áp sát vào lồng ngực ấm áp săn chắc của hắn.Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, ở góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy rõ được chiếc cằm kiêu ngạo góc cạnh của hắn.Dọc đường đi Dạ Trọng Hoa vẫn đều không nói lời nào, chỉ chuyên tâm cưỡi ngựa, nghĩ rằng hẳn là hắn có chuyện gấp nào đó nên cũng không lên tiếng hỏi han,nàng biết hắn có giận nàng chuyện ban sáng, liền kiên nhẫn ngồi ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, sau đó lại không cưỡng nổi cơn buồn ngủ ập đến. Vì ban sáng lại bị ép phải dậy sớm lại có sự vỗ về nhẹ nhẹ mát lạnh của gió, lúc này nàng khẽ nghiêng đầu tựa vào lồng ngực hắn nhắm mắt thiếp đi. Dạ Trọng Hoa từ từ giảm tốc độ của ngựa, khẽ cúi đầu nhìn tiểu thiên hạ của hắn trong lòng mình, môi không khỏi cong lên một tia cười ôn nhu, dịu dàng mà sủng nịch. Vũ nhi nàng vất vả rồi!
Sau khi Âu Dương Vũ tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường lạ đầy xa hoa không kém ở Ninh vương phủ. Khẽ cựa mình ngồi dậy mở cửa phòng ra ngoài thì đã phát hiện sắc trời cũng đã không còn sớm nữa. Mà nơi nàng đang đứng là một biệt viện xa lạ, tráng lệ. Âu Dương Vũ rốt cuộc không khỏi thắc mắc, Dạ Trọng Hoa, chàng ấy đâu, nàng chẳng lẽ trong lúc ngủ không cảnh giác lại bị kẻ ác bắt cóc sao. Liền không khỏi có chút chột dạ lo lắng lên tiếng: “Dạ Trọng Hoa?””Dậy rồi?” Âm thanh không to không nhỏ vọng đến, Âu Dương Vũ vừa bước vào thư phòng đã nhìn thấy hắn đang ngồi nghiêm nghị xem xét vài tấu chương liên quan đến chuyện quốc sự, trên gương mặt điển trai đầy góc cạnh kia thấp thoáng có chút mệt mỏi, hắn khẽ đưa mắt lên nhìn Âu Dương Vũ nở một nụ cười yếu ớt. Nhìn thấy cảnh tượng này Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi đau xót, dạo này hắn phải chịu khổ nhiều rồi, nhưng bận như vậy tại sao hắn lại không về phủ lại đến nơi xa lạ này, nơi này là đâu? Nàng không thể hiểu được hiện tại hắn đang nghĩ gì?
Dạ Trọng Hoa buông tấu chương trong tay, đứng dậy chậm rãi đi về phía nàng,ánh sáng nhạt nhòa của nến lập lòe chiếu rọi trên gương mặt anh, càng khiến các đường nét góc cạnh thêm phần sắc nét. Âu Dương Vũ lên tiếng hỏi hắn: “Dạ Trọng Hoa, đây là nơi nào, sao chàng lại đưa ta tới đây?”
Dạ Trọng Hoa cúi đầu nhìn theo ánh mắt nàng, dường như đã có nhận ra sự tò mò của nàng, bờ môi mỏng khẽ nở một nụ cười tà mị như gần như xa, nhưng lại che giấu rất nhanh: “Trả lời câu hỏi thứ nhất của nàng, đây là biệt viện của ta, câu hỏi thứ hai, nàng thử đoán xem?”
“Dạ Trọng Hoa chàng không cần phải thử trí tưởng tượng của ta đâu...”
Âu Dương Vũ biết Dạ Trọng Hoa là một trong các vị hoàng tử sở hữu nhiều đất đai và quyền lợi nhất trong hoàng thất cho nên biệt viện của hắn cũng nhiều vô kể, nhưng còn lý do hắn đưa nàng đến đây nàng quả thực không hiểu, đột nhiên hắn trầm giọng lên tiếng: “Nàng cũng biết, sáng hôm nay ta là đã quá nhân nhượng với lão già ấy, cho nên để chấm dứt việc này ta buộc phải bắt cóc nàng đến đây, ta không muốn nàng chịu khổ, cũng không muốn nàng giành hết thời gian cho vợ chồng lão ấy, cứ sống vui vẻ bên cạnh ta là tốt rồi.”
“Chỉ làm phiền ta mười tháng thôi...” Âu Dương Vũ nói thầm trong miệng.
Dạ Trọng Hoa vừa nghe xong không khỏi vươn tay ôm nàng ngã vào lòng mình, tay nhẹ nắm lấy cằm nàng khiến nàng không trốn thoát được mà đưa mắt nhìn thẳng vào hắn. Âm thanh hắn lạnh lùng có chút oán giận: “Chỉ mười tháng...” Sau đó hắn khẽ cười lạnh, Âu Dương Vũ nàng thật vô tình, mười tháng nàng dùng từ chỉ, còn hắn thì sao, nàng không nghĩ đến cảm nhận của hắn?!
Âu Dương Vũ biết Dạ Trọng Hoa là người thích sự yên tĩnh nên lúc này cũng không rảnh đi cân nhắc tâm tư của Dạ Trọng Hoa lúc này, nhìn sắc trời tối đen, đột nhiên a một tiếng, dường như nhớ tới cái gì, nói: “A, buổi tối ta đã nhỡ hứa với Tiểu Nặc...”
Dạ Trọng Hoa vốn mang nàng đến đây là để tránh khỏi mấy cái loài kỳ đà bám dai như đĩa kia gần đây nhất là lão già An Dương kia, đương nhiên là cả thằng nhóc Diệp Nặc kia nữa. Âu Dương Vũ vừa nhắc tới tên Tiểu Nặc, Dạ Trọng Hoa vốn tâm trạng không tốt sắc mặt lại càng lúc càng âm trầm, bèn buông nàng ra nhíu mày nói một câu: “Thằng nhóc đó đã có Vân Thương trông giữ, không cần quan tâm đến hắn.”
Âu Dương Vũ ngẫm lại cũng đúng, Dạ Trọng Hoa là người luôn hành xử cẩn thận cho nên chắc chắn sẽ an bài tốt mọi thứ, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đứng đó định quay về phòng liền sực nhớ ra cả hắn và nàng đều chưa ăn tối, lên tiếng hỏi hắn: “Vậy tối nay chúng ta...?”Dạ Trọng Hoa thản nhiên lên tiếng: “Canh gà hầm nấm, nàng xuống bếp!”
“Ách...” Dạ Trọng Hoa chàng...đại vương giả chỉ biết bóc lột sức lao động người khác.
Sau khi ăn xong, hai người liền cùng nhau đi dạo xung quanh hoa viên, trong khung cảnh tịch mịch dưới ánh trăng sáng tỏ cùng với bầu trời đầy sao trông thập phần xinh đẹp. Cuối cùng đến cuối đường có một mái đình nhỏ, bên trong là thứ khiến cho Âu Dương Vũ khi nhìn vào không khỏi há miệng ngạc nhiên.
Dạ Trọng Hoa cũng khẽ đưa mắt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, không khỏi giơ lên ý cười sủng nịch, sau đó nắm chặt tay nàng đi vào trong đình.
Âu Dương Vũ vẫn không hết bàng hoàng, bên trong đình nếu như nói không ngoa thì đó chính là một khung cảnh đầy lãng mạn xung quanh được thắp nến sáng rực, trên bàn kia tuy chỉ có rượu cùng vài đóa hoa mẫu đơn xếp vòng nhưng cũng đủ làm cho người khác nhìn vào đặc biệt là một người thực tế như nàng phải có chút rung động.
Dạ Trọng Hoa cũng không nói gì đưa nàng ngồi bên ghế, nàng không khỏi thắc mắc việc này nào có đúng với tác phong của Dạ Trọng Hoa, tuy tính chiếm hữu của hắn rất cao nhưng không được xếp vào loại người đàn ông lãng mạn hay biết cách lấy lòng phụ nữ như hắn. Liền không khỏi thắc mắc hỏi: “Dạ Trọng Hoa, những thứ này là gì a? Hôm nay chàng không có bệnh đó chứ?”
Luồng ánh sáng mờ ảo của ngọn nến xung quanh khi mờ khi tỏ lập lòe lướt qua gương mặt hắn. Những đường nét trên khuôn mặt ấy thoạt nhìn nghiêm túc nhưng có chút gì đó thong dong, thản nhiên hỏi: “Nàng không hài lòng?”
Âu Dương Vũ trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc, ở đây không lấy một nha hoàn hay hạ nhân, hôm nay hắn rất lạ, đừng nói là hắn vẫn còn giận nàng chuyện ban sáng đấy chứ?
Dạ Trọng Hoa cũng không có tỏ vẻ khó chịu trước sự nghi hoặc của nàng, hôm nay bổn vương sẽ cho nàng biết một khi đã chạm đến giới hạn chịu đựng của bổn vương thì nàng chỉ là người chịu thiệt. Dạ Trọng Hoa không nói gì, dựa thẳng cơ thể cao lớn ra sau ghế, bờ môi mỏng hơi cong lên ý cười quyến rũ đầy dụ hoặc. Âu Dương Vũ không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, tên yêu nghiệt này tại sao mỗi hành động của hắn đều có sức ảnh hưởng đến nàng như vậy a, không được, tỉnh táo lại, đêm nay hắn rất không ổn. Liền lên tiếng tra hỏi hắn: “ Hôm nay sao lại đem tấu chương đến đây xem, ở phủ xem không tốt sao, còn nữa chuẩn bị như thế này, chàng đã thành công trong việc hù dọa ta rồi a”
Nghe xong những lời này Dạ Trọng Hoa không khỏi bật cười, cũng không lên tiếng, thật ra hôm nay phụ hoàng hắn có triệu hắn vào bàn bạc về chuyện dịch bệnh cùng vấn đề hỗn loạn nơi biên phòng, nhưng hắn liền không nói hai lời trì hoãn việc đưa ra phương án giải quyết chính vì để chuẩn bị những thứ này cho nàng. Hoàng thượng mặc dù có chút không hài lòng nhưng biết rằng con trai hắn một khi đã nói thế nào thì không thể thay đổi được nên cũng không ép buộc hắn.
Dạ Trọng Hoa ung dung nhàn nhã đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ, lơ đãng nói: “Hôm trước lão An Dương kia có tặng cho ta một bình rượu quý, nói rằng muốn ta và nàng thưởng thức cùng nhau.” “Chỉ vậy thôi!?” Âu Dương Vũ khẽ híp mắt, nhìn vẻ mặt thản nhiên như có như không của hắn trong lòng không khỏi chột dạ. Dạ Trọng Hoa khẽ cười gật đầu nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng, liền vươn tay cầm bình rượu rót cho nàng một ly nói: “Nếm thử.”
Âu Dương Vũ thuận thế cầm lấy nhấp một ngụm vào miệng, cảm giác ngòn ngọt nơi đầu lưỡi ngay lập tức thay thế bằng một loại cay nồng, một sự bùng nổ mùi vị lan trong vòm miệng lên mũi và lan truyền đến từng ngõ ngách trên cơ thể nàng, cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay chát khiến đầu óc của nàng dần dần lâm vào trạng thái mơ hồ, hư không nhìn Dạ Trọng Hoa có chút phòng bị.
Dạ Trọng Hoa lúc này lại cười như không, hắn dường như cảm thấy so với việc uống ly rượu quý hiếm này thì càng thích thú hơn với việc thưởng thức vẻ mặt của nàng khi uống rượu, thấy biểu cảm trên mặt nàng, hắn cảm thấy vô cùng thành tựu, thực ra có một điều hắn chưa nói rõ ràng với nàng rằng rượu này vốn được ủ rất lâu hơn hai mươi năm chứ không ít, cùng với sự cay nồng vốn có của nó, dù hắn biết tửu lượng rượu của nàng không tệ nhưng đối với nàng mà nói loại rượu này chỉ cần nhấp đến ngụm thứ hai đã không thể chịu nổi.
Đột nhiên Dạ Trọng Hoa đứng dậy đi về phía nàng, nhẹ ôm nàng lên để nàng ngồi thẳng lên đùi mình, hắn tinh tế đưa mắt nhìn dáng vẻ của nàng, Vũ nhi của hắn chịu không nổi rồi. Âu Dương Vũ mơ hồ muốn giãy ra nhưng có điều sức lực nàng có khi nào đã hơn Dạ Trọng Hoa đâu. Dạ Trọng Hoa cúi đầu nhìn nàng, nụ cười thấp thoáng trên khóe môi, ánh mắt rực sáng của hắn khiến tim nàng không khỏi đập liên hồi có chút bồn chồn.
Sau đó lại một ly rượu nữa được đưa đến bên môi nàng, Âu Dương Vũ thực ra vốn không thích uống rượu, huống chi, tối nay Dạ Trọng Hoa dường như có chút khác thường, tác phong không giống với mọi khi khiến Âu Dương Vũ trong lòng có chút phòng bị, khẽ lắc lắc đầu tỏ ý từ chối sau đó nhẹ nhàng tựa đầu sang một bên.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng quật cường thế này của Âu Dương Vũ này, liền cảm thấy trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, hắn quả thực rất thích bộ dáng này của nàng, hành động này của nàng khiến hắn không khỏi muốn tiếp tục trêu đùa nàng. Vũ nhi trò vui còn chưa có bắt đầu a.
“Mới đó đã chịu không nổi rồi, Vũ nhi tửu lượng kém đến vậy sao?” Dạ Trọng Hoa khẽ cong môi khiêu khích bản tính không bao giờ chịu thua kém người khác của nàng, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, dụ dỗ nàng,những âm thanh mờ ám bên tai đều đều nhè nhẹ, trầm ấm cứ quanh quẩn bên tai nàng.
Trong màn đêm yên tĩnh, trông Vũ nhi của hắn càng xinh đẹp hơn, dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn dựa vào người hắn. Ánh nến sáng trong suốt khẽ bao trùm lên bóng hình nàng, càng rọi rõ khuôn mặt thuần khiết có chút phớt hồng hai bên má của nàng. Âu Dương Vũ nào từ trước đến nay chịu để bị người khác khiêu khích liền trừng mắt liếc hắn, Dạ Trọng Hoa chàng nên xin lỗi ta vì dám coi khinh Âu Dương Vũ này liền mạnh mẽ lấy ly rượu trên bàn uống cạn sạch.
Dạ Trọng Hoa trong mắt mang theo nồng đậm ý cười, khuôn mặt thanh tú của hắn dần dần cúi xuống gần nàng, gần tới mức có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn trong đáy mắt nàng, hầu như toàn bộ mùi hương dịu nhẹ của rượu quanh chóp mũi nàng nhập vào hơi thở của hắn. Sau đó hắn thuận tay lại rót cho nàng một ly rượu nữa, đưa đến bên môi nàng, nhẹ giọng dụ dỗ nàng, dẫn theo vài phần mị hoặc: “Thế nào, còn muốn không?”
Âu Dương Vũ khẽ hừ một tiếng, sau đó nâng ly rượu nhấp cạn sạch. Có một sự thật nàng phải công nhận, rượu này càng uống vào nàng lại càng cảm thấy mùi vị của nó dần dần thay đổi, vì kích thích sự tò mò cho nên trong lòng liền không chút do dự uống vào không để ý đến nét mặt của hắn ngày càng trầm thấp.
Dạ Trọng Hoa bên môi ý cười dần dần dày, loại rượu này có tác dụng chậm, một khi hơi men của rượu từ từ thấm dần vào cơ thể sẽ khiến cho người thưởng thức lâm vào trạng thái mơ hồ. Âu Dương Vũ vì uống phải ba bốn ly cho nên rượu vào như một mồi lửa, khẽ châm vào đáy lòng nàng, rồi nhanh chóng bùng lên thành một ngọn lửa hừng hực, sắc mặt đã hồng đậm, vài sợi tóc nghịch ngợm khẽ lướt qua khuôn mặt hồng phấn của nàng khiến nàng trông trở nên quyến rũ vạn phần.
Dạ Trọng Hoa nắm trọn quyền chủ động, từ trên nhìn xuống, hắn đã hoàn toàn khóa chặt Âu Dương Vũ trong lòng mình. Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy đầu óc quay mòng khó chịu, vô thức dựa hết toàn bộ vào người hắn, vào vòm ngực cường tráng của người đàn ông sau lưng mình.
Hơi thở của Dạ Trọng Hoa cũng chẳng bình tĩnh hơn là mấy, nhưng dường như hắn đang khống chế cảm giác muốn nàng. Hắn cúi đầu đối diện với Âu Dương Vũ chợt nghe nàng thì thầm, bật hơi nói: “Dạ Trọng Hoa, chàng muốn chuốc ta say có phải không?”
Dạ Trọng Hoa khóe môi giơ lên ý cười giảo hoạt, khẽ gật đầu: “Bây giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi, Vũ nhi, bổn vương nào dễ dàng bỏ qua cho nàng?”
“Trọng Hoa, hôm này chàng đưa ta đến đây đều có mục đích đúng không?” Âu Dương Vũ khẽ nhíu mày tức giận nói “Có phải chàng ép ta uống rượu, sau đó chàng định....”
“Ồ...định thế nào vương phi của ta?” Dạ Trọng Hoa cúi đầu cười xấu xa nhìn nàng.
Âu Dương Vũ nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Dạ Trọng Hoa. Ánh mắt hắn càng đen sẫm, sâu thẳm mà âm u. Khiến nàng như hư hư ảo ảo muốn đắm chìm vào sâu trong đó.
“Dạ Trọng Hoa, buông ta ra, ta muốn nghỉ ngơi!” Nàng không hơi đâu tranh cãi với hắn, nếu tiếp tục thì chỉ có nàng chịu thiệt, cho nên rút lui là thượng sách.
Dạ Trọng Hoa nào để cho nàng thực hiện được ý đồ đó, bàn tay hắn dùng sức kéo nàng áp sát vào người hắn. Những lời nói nhẹ nhàng mà dụ hoặc rơi xuống tai cô mơ hồ và trầm thấp, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng: “ Được vậy chúng ta cùng về phòng nghỉ.”
P/s: Đi chơi về...say tàu..nằm liệt giường...tối hôm qua lếch lên máy type được vài chữ...chịu không nổi tìm Chu công...sáng nay gắng gượng xong được một chương cho chị em đọc...ngày mai ta hứa sẽ post cho các nàng...tối a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...