Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Hôm nay trời trong xanh, những tia nắng nghịch ngợm khẽ xuyên lá tán lá, bởi vì Dạ Trọng Hoa không có ở đây nên Âu Dương Vũ cũng lén lút giúp Tiểu Nặc buông thả nửa ngày, không đọc sách viết chữ nữa, mà là mang Tiểu Nặc đến hồ nước trong viện để câu cá. Tiểu Nặc vì thế lại háo hức với món cá nướng của Âu Dương Vũ.

“Tỷ tỷ, ban sáng Ninh vương ca ca vì sao phải làm như thế a?”

“Hả?” Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn hắn, không rõ hắn hỏi gì.

“Như thế này này!” Tiểu Nặc đi lại gần Âu Dương Vũ nhón chân lên hôn lên mặt nàng một cái.

“Khụ, khụ...” Âu Dương Vũ nghe được Tiểu Nặc nói như vậy trong lòng liền cảm thấy chột dạ, bất ngờ chỉ có thể bất đắc dĩ nói “À..cái này..ý muốn nói...là thích a.”

“Vậy tỷ tỷ có phải càng thân thiết với nhau bao nhiêu thì càng thích nhau nhiều bấy nhiêu có phải không?”

Âu Dương Vũ không hiểu sao mặt mình lại xuất hiện một mảng hồng đỏ rực, nàng trừng mắt liếc Tiểu Nặc thì thấy hắn nghiêm mặt tiếp tục nói: “Đêm qua ở trong hoa viên, Ninh vương ca ca hôn tỷ tỷ lâu thật là lâu a.”

Âu Dương Vũ lập tức bị thằng nhóc này đánh sập phòng tuyến, thằng nhóc này sao lại có thể nói loại chuyện thế này... Nàng không khỏi ôm trán,chắc chắn từ nay về sau không được để cho Dạ Trọng Hoa chiếm tiện nghi làm như vậy với nàng nữa a!

Nhưng vào lúc này, Trúc Lục lặng lẽ đi đến bên người Âu Dương Vũ, giọng nói: “Vương phi, An Dương vương phi đến.” Âu Dương Vũ có chút kinh ngạc: “An Dương vương phi?”

“An Dương vương phi hình như gặp phải chuyện rất gấp, nôn nóng chờ không được ở sảnh chính cho nên muốn tự mình đến đây.”

An Dương vương phi từ xa đi lại, ở các bữa tiệc, yến hội bình thường cũng không thấy nàng tham gia, tại sao hôm nay lại đến Ninh vương phủ?

Âu Dương Vũ chậm rãi đứng lên, trước mặt nàng chính là một người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ vô cùng, đầu nàng được búi đơn giản theo kiểu tóc thịnh hành vào thập niên 70, làn da trơn bóng mịn nhẵn, dưới ánh mặt trời như được điểm thêm vẻ sáng láng chói lọi, tựa như một khối ngọc mỹ. Ánh mắt kia thoạt nhìn đen bóng trong suốt nhưng lại tản ra một luồng sáng xinh đẹp động lòng người, nàng đứng đó mỉm cười nhìn Âu Dương Vũ, thần sắc vô cùng ôn hòa.

Âu Dương Vũ đứng dậy khẽ cúi đầu với người phụ nữ trước mặt nói: “Vũ nhi gặp qua thẩm thẩm.”

An Dương vương phi vội vàng nâng Âu Dương Vũ dậy, Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn An Dương vương phi, khuôn mặt thanh tú kia mang theo ý cười ôn nhu dịu dàng.

An Dương vương phi đưa mắt nhìn từu trên xuống dưới đánh giá Âu Dương Vũ, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, cười nói: “Thằng nhóc Phi Bạch này ánh mắt quả nhiên không tồi, chọn vợ thật không chê vào đâu được!”

Âu Dương Vũ có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, nói: “Thẩm thẩm quá khen.”

An Dương vương phi hài lòng nhìn Âu Dương Vũ, ánh mắt thoáng nhìn xung quanh liền phát hiện bên cạnh Âu Dương Vũ còn có một cậu nhóc điển trai - một đôi mắt to tròn đen láy ngây thơ trong sáng nhìn chằm chằm vào nàng, ngũ quan tinh xảo, lông mi dài mà kiều, nhìn vô cùng đáng yêu.Tiểu Nặc thấy An Dương vương phi nhìn mình, liền nhu thuận đứng dậy, đoan chính đứng thẳng người, cung kính nói: “Tiểu Nặc gặp qua Thẩm thẩm.”

Hắn nghe thấy tỷ tỷ chào như vậy, thôi thì hắn cũng chào đúng như vậy a.

An Dương vương cẩn thận đánh giá Tiểu Nặc, chỉ cảm thấy thằng bé này thực sự rất đáng yêu, nếu như nàng cũng thật sự có một đứa...

Âu Dương Vũ thấy An Dương vương phi thất thần rất lâu không có phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàng nhìn về phía Tiểu Nặc bằng ánh mắt phức tạp,có chút yêu thương, có chút thương tâm.

Tiểu Nặc bị người lạ nhìn chằm chằm vào mình cũng có chút bất an liền vươn tay giật nhẹ ống tay áo Âu Dương Vũ, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ.”

Âu Dương Vũ vỗ vỗ đầu Tiểu Nặc đầu, ôn nhu nói: “Tiểu Nặc tự mình chơi một lúc đi, tỷ tỷ cùng với thẩm thẩm có chút chuyện cần nói a.”


Tiểu Nặc gật gật đầu, cũng không quan tâm nhiều liền chạy biến đi.

An Dương vương phi nhìn thấy bộ dáng rời đi củaTiểu Nặc một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Hình như thẩm dọa thằng bé mất rồi?”

Âu Dương Vũ cười nói: “Không sao, thẩm thẩm hình như gặp phải chuyện khó xử?”

An Dương vương phi bị Âu Dương Vũ nhìn thấu, liền cười khổ nói: “Đúng là có, chỉ sợ đem lại nhiều phiền phức cho Vũ nhi thôi.”

Khi nói chuyện, Âu Dương Vũ đã đưa An Dương vương phi tới ngồi xuống ghế thạch gần đó, sau đó tự tay rót cho nàng ấy chén trà. Nghe những lời ấy, sắc mặt có chút ân cần, nói: “Nếu như là chuyện nằm trong khả năng của Vũ nhi thì Vũ nhi sẽ hết lòng giúp, thẩm thẩm không cần phải e ngại.”

Âu Dương Vũ đối với vị An Dương vương phi này ấn tượng đầu tiên rất tốt, nhìn nàng mềm nhẹ ôn nhu, dịu dàng lại có chút đáng thương. Nàng cũng có sớm tìm hiểu qua An Dương vương chính là em trai ruột duy nhất của hoàng thượng, nếu như có quan hệ tốt với ông ta, hẳn cũng có thể giúp được cho Dạ Trọng Hoa nhiều việc sau này.

An Dương vương phi thấy Âu Dương Vũ dường như không có một chút chần chừ liền bắt đầu nói thằng: “Vừa rồi thẩm có nhìn qua thằng bé kia, trong lòng thầm nghĩ, nếu như thẩm có thể cùng vương gia có một thằng bé như vậy thì tốt biết bao.”

Vừa dứt lời, khóe mi liền chứa chan nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.

An Dương vương không thể sinh dục chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Âu Dương Vũ đương nhiên sớm cũng đã biết, mà mắt chứng kiến tâm tình của vị An Dương vương phi này có lẽ nàng ta muốn nàng đến xem bệnh chuẩn đoán.

Âu Dương Vũ khẽ cười kéo nhẹ tay An Dương vương phi nắm chặt sau đó tay kia đưa lên vỗ nhẹ vai nàng một lúc lâu nói: “Thẩm thẩm sức khỏe rất ổn, nếu muốn mang thai thì cũng không khó.”

An Dương vương phi nghe vậy trên mặt không khỏi hiện lên một tia vui vẻ, nhưng lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt ảm đạm: “Vậy vương gia...”

Âu Dương Vũ thoáng trầm ngâm nói: “Vũ nhi không dám đưa ra kết luận bừa bãi cho nên chỉ còn cách trực tiếp xem qua.”

An Dương vương phi thần sắc kích động, nhanh chóng kéo tay Âu Dương Vũ nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi xem luôn đi!”Khi An Dương vương phi cùng Âu Dương Vũ đến phủ An Dương Vương thì lúc đó An Dương vương đang ở trong hoa viên cắt tỉa hoa, vì vốn không có con nối dõi nên cuộc sông rất nhàn hạ, bình yên, từ đó hắn cho một loại thú vui thích sưu tầm các loài hoa lạ, cây cảnh sau đó ngày ngày đều chăm sóc nuôi dưỡng chúng.

An Dương vương phi vừa thấy An Dương vương liền nhịn không được nhanh chân đến bên hắn, giọng nói có dẫn theo vài phần vui mừng: “Vương gia, Vũ nhi đến đây rồi, nàng ấy đồng ý xem giúp chúng ta!”

Âu Dương Vũ đứng ở một khoảng cách xa, khẽ cúi đầu hành lễ với vị thúc phụ An Dương vương này: “Vũ Nhi gặp qua Thúc phụ.”

An Dương vương tinh tế đánh giá Âu Dương Vũ, mày không khỏi nhíu lại tự hỏi trong lòng. Đứa cháu gái trước mắt hắn này, tuổi còn nhỏ dung nhan tuyệt sắc thế nhưng căn bản cũng chỉ là bình hoa di động, sao lại có thể sở hữu một lượng kiến thức uyên thâm về y thuật như vậy?

Âu Dương Vũ vẫn duy trì tư thế cúi đầu, An Dương vương phi không khỏi lắc lắc cánh tay trượng phu mình.

An Dương vương cũng lơ đãng gật gật đầu, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

An Dương vương nhìn khuôn mặt của cô cháu gái trước mắt, trong lòng càng lúc càng trầm, cô bé này, thật sự không giống với người có y thuật cao minh như vương phi hắn ca ngợi, xem ra lần này hắn lại phải thất vọng rồi.

An Dương vương phi dường như cũng nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt An Dương vương liền khẽ lên tiếng: “Vương gia, Tâm nhi rất vất vả mới mời được Vũ nhi đến đây, chàng tin Tâm nhi một lần, có được không?”

An Dương vương nghe thấy giọng nói mềm ngọt của vợ mình tâm không khỏi mềm nhũn ra đành thỏa hiệp gật gật đầu, nói: “Lại đây đi.”

Nói xong liền dẫn đầu vào phòng, An Dương vương phi cười âu yếm về phía Âu Dương Vũ sau đó chỉ dẫn nàng đi vào, An Dương vương sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc rõ ràng có chút không kiên nhẫn.


Âu Dương Vũ nhìn thấy thần sắc An Dương vương như vậy trong lòng cũng hiểu ông ta căn bản không tin vào tài nghệ của mình liền làm ra vẻ không phát hiện ra tâm ý của ông ta tiến lên nói: “Thúc phụ, mời vươn tay ra.”

An Dương vương cũng miễn cưỡng phối hợp đưa tay nâng lên đặt lên bàn, Âu Dương Vũ ngồi một bên vươn tay khoát lên mạch cổ tay hắn, sắc mặt có chút ngưng trọng, An Dương vương mắc phải bệnh tắc ống dẫn tinh, đây là một trong những triệu chứng rất dễ gây vô sinh ở người đàn ông, tình trạng này nếu không được trị liệu tốt thì sẽ dẫn đến khả năng vô sinh và suy giảm chức năng tình dục. Ở thế giới hiện đại không hẳn là không có cách chữa trị, gặp phải Âu Dương Vũ nàng thì không có gì là không thể.

An Dương vương phi có chút sốt ruột đứng một bên quan sát, nóng lòng lên tiếng hỏi: “Thế nào, Vũ nhi?”

Âu Dương Vũ lộ ra ý cười trấn an, từ trong lòng lấy ra một chiếc bình sứ, bên trong bình sứ nàng đã sớm chuẩn bị khi còn ở trong không gian một ít thuốc ở dạng lỏng.

Âu Dương Vũ đem bình sứ đưa cho An Dương vương, nói: “Thúc phụ, đây chính là thuốc trị bệnh này, người nếu không ngại thì uống thử xem?”An Dương vương nhìn thấy bình sứ bình thường trước mặt mình liền khó chịu ra mặt, hắn nguyện nghĩ rằng Âu Dương Vũ là một tiểu cô nương lừa đảo khét tiếng hành tẩu trên giang hồ với bình sứ vô tác dụng trong tay còn hơn là phối hợp với nàng ta. Nghĩ như vậy thì chợt quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của An Dương vương phi nhìn mình, liền bất đắc dĩ cầm bình sứ trong tay Âu Dương Vũ, mở ra liền cho hết vào miệng uống.

Nhìn thấy vẻ mặt không mấy tình nguyện của An Dương vương, Âu Dương Vũ trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, loại thuốc này chính là thuốc có tác dụng bổ thận tráng dương, tẩy tủy thông huyết, chỉ cần uống thuốc này lên thì bệnh của ông ta sẽ hoàn toàn có chuyển biến tốt.

Thấy An Dương vương đã uống xong, Âu Dương Vũ lại từ trong lòng cầm lấy chai thuốc nhỏ cùng với đơn thuốc đưa cho An Dương vương phi tinh tế tỉ mỉ dặn dò cách sử dụng.

An Dương vương phi vẻ mặt vô cùng cảm kích không khỏi rối rít cảm ơn Âu Dương Vũ.

Còn bệnh nhân chính này vẫn cứ lơ đễnh, sắc mặt mỗi lúc một ảm đạm, đã bao nhiêu năm qua, uống biết bao nhiêu là thuốc, căn bản điều vô dụng, chẳng lẽ sau khi uống thuốc của vị cháu dâu này bệnh tình của hắn mấy chục năm qua liền chữa khỏi sao?

Âu Dương Vũ vốn căn dặn xong cũng không muốn ở lại đây lâu sợ Dạ Trọng Hoa sẽ lo lắng nên đứng dậy nói: “Nếu đã không còn việc gì, vậy Vũ nhi cáo từ.”

An Dương vương phi muốn giữ ở lại thêm chút thời gian nhưng bị Âu Dương Vũ cười ngượng cự tuyệt. Còn vị An Dương vương kia từ đầu đến cuối vẫn một biểu cảm, không thèm nói tiếng nào.

Âu Dương Vũ sau khi rời khỏi An Dương Vương phủ thì không khỏi nhịn được bật cười, không tin sao? Thúc phụ, cháu dâu ta sẽ chờ ngày ông đến trước mặt ta cầu xin cảm ơn a.

An Dương vương căn bản không muốn uống loại thuốc mà Âu Dương Vũ đã kê ra, nhưng vì không muốn làm cho Vương phi của hắn sầu não, vả lại nàng không ngừng nhõng nhẽo với hắn khiến hắn dù có cứng rắn cự tuyệt đến mấy cũng không xong. Cho nên ngày ngày dưới sự phục vụ tận tình chu đáo của thê tử hắn, hắn không những phải uống thuốc đều đặn mà chế độ ăn của hắn hoàn toàn thay đổi.

Nhưng hắn nào ngờ, từ sau khi uống thuốc đó xong, vào tối muộn, tâm tình hắn đều trở nên sảng khoái, tinh lực dồi dào khiến An Dương vương thấy nội tâm lửa nóng, hùng phong bắt đầu trào dâng, thậm chí... Hắn cảm thấy như trẻ thêm vài chục tuổi.

Sau khi An Dương vương thoải mái nằm bên người vương phi, hắn nhẹ nhàng nắm tay An Dương vương phi, nội tâm có vài phần kinh ngạc, nói: “Vương phi có cảm thấy bổn vương không giống với thường ngày không? Hay quả thực...y thuật của Vũ nhi rất cao minh?”

An Dương vương phi thật sự cũng phải công nhận những lời vương gia hắn nói hoàn toàn không sai, năng lực của hắn, ham muốn của hắn, hơi thở của hắn đều sinh tràn sức trẻ, trong lòng mừng rỡ, khẽ sẳng giọng: “Chàng đó, còn bảo không tin Vũ nhi nữa không.”

An Dương vương không khỏi há miệng, mạnh mẽ đứng dậy, vội vàng xuống giường.

An Dương vương phi cả kinh, nghĩ rằng những lời vừa nãy của mình đã chọc giận hắn, liền không khỏi lo lắng kêu: “Vương gia, chàng muốn đi đâu?”An Dương vương cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản nói: “Lệnh cho hạ nhân đi sắc thuốc!”

Nghe xong câu nói của hắn An Dương Vương phi không khỏi sửng sốt, sau đó không giấu được ý cười hạnh phúc nơi khóe môi.

Mấy ngày duy trì uống đơn thuốc của Âu Dương Vũ, An Dương vương chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, cả người đều tràn trề năng lượng, ngay cả vài cơ thiếp của hắn cũng phải tán dương khí sắc tươi trẻ của hắn.

An Dương vương khẽ vươn tay ôm lấy vương phi nói: “Tâm nhi, xem ra Vũ nhi thực sự rất lợi hại, bổn vương cảm thấy thể lực đã tốt lên rất nhiều.”


An Dương vương phi cười nói: “Đương nhiên rồi a, hay là chúng ta đến tìm Vũ nhi xem thử xem bệnh tình của chàng lúc này chuyển biến ra sao rồi?”

An Dương vương gật gật đầu, hắn đã sớm có ý định như vậy, nhưng vì lần trước thái độ của hắn cực kỳ khó chịu ra mặt cho nên trong lòng có chút khó xử ngượng ngùng. Nếu vương phi đã đề xuất như vậy thì hắn cũng hoàn toàn nghe theo.

Hai người thoáng chuẩn bị lễ vật quà mọn vội vàng đến Ninh vương phủ.

Âu Dương Vũ ngồi đối diện với hai vợ chồng An Dương vương, nói qua loa hỏi thăm tặng quà một hồi hai người bọn họ liền đi vào vấn đề chính nói muốn Âu Dương Vũ giúp bọn họ chuẩn đoán xem.

Âu Dương Vũ lúc này chợt thở dài,bưng chén trà nhấp một ngụm, sắc mặt trông có vẻ không được tốt, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Hai vợ chồng An Dương vương liếc nhìn nhau không hiểu chuyện, An Dương vương phi liền dịu dàng lên tiếng hỏi han: “Vũ nhi có chuyện gì phiền não sao?”

Âu Dương Vũ buông chén trà, sau đó lại thở dài một hơi: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gần đây Vũ nhi gặp chút phiền phức...Cho nên trong người tâm tình không mấy vui vẻ, ăn không ngon, ngủ không an giấc, nên rất mệt mỏi.”

Nói xong Âu Dương Vũ khẽ đưa mắt thăm dò sắc mặt của An Dương vương. Lần trước thái độ của hắn đối với nàng vô cùng cao ngạo, khinh thường, lần này thì đã có chút tiến triển, hơn nữa trong mắt rõ ràng còn có vài tia ngưỡng mộ, khâm phục. Nhưng nàng vốn đâu phải bác sĩ nhân từ cứ như vậy tha thứ cho thái độ khinh rẻ đối với mình khi đó, nói gì thì nàng cũng phải nhân cơ hội này khiến ông ta phải ra tay giúp nàng giải quyết một ít phiền toái, coi như là tiền thù lao đi.

An Dương vương phi thấy Âu Dương Vũ gặp chuyện khó xử, liền tiếp tục nói: “Vậy... Vũ nhi gặp phải chuyện gì?Nếu như Vũ nhi không ngại có thể nói cho thẩm nghe một chút, nói không chừng hai vợ chồng chúng ta có thể giúp gì được cho Vũ nhi!”

Âu Dương Vũ thần sắc hậm hực, thở dài một hơi nói: “Thúc phụ, thẩm thẩm hẳn cũng đã nghe nói việc lần trước Vũ nhi ra tay chữa trị cứu sống em dâu Lý Vân Phỉ?”

An Dương vương phi nào còn không rõ, nàng đương nhiên biết nếu không nào có nhờ đến y thuật cao minh của Âu Dương Vũ để chữa bệnh cho trượng phu nhà mình, nghĩ vậy liền nói: “Tất nhiên là biết, mọi người đều nói y thuật của Vũ nhi rất tinh thông!”An Dương vương cũng phụ họa một bên gật đầu: “Vũ nhi có thể chữa trị nhiều loại bệnh nan y như vậy, quả thật là rất giỏi.”

“Lần trước sau khi cứu chữa Lý Vân Phỉ xong, việc nàng sẽ không bao giờ có thể mang thai là điều không thể tránh khỏi, vì bệnh này của em dâu vốn đã ủ nhiều năm, mặc dù Vũ nhi có cố gắng thế nào về di chứng ấy Vũ nhi đành lực bất tòng tâm. Thế nhưng người nhà Lý gia lại cho rằng Vũ nhi đã động tay động chân, ngày ngày Lý Cung đều không ngừng đến trước Ninh vương phủ kêu gào nhục mạ bằng những lời thô thiển khó nghe. Trọng Hoa vốn nhịn không được đã phái người ra dạy dỗ hắn một chút. Nhưng Vũ nhi nào có thoát khỏi cảnh khổ, hoàng hậu nương nương không ngừng tuyên Vũ nhi vào cung răn đe dạy dỗ nói rằng Vũ nhi là loại phụ nữ tâm địa ác độc.”

An Dương vương nghe Âu Dương Vũ giải thích một phen, lại nhìn thần sắc hậm hực của nàng, trong lòng không khỏi tức giận chửi ầm lên: “Một lũ súc sinh, sao chúng dám làm như thế.”

An Dương vương âm thanh lạnh lùng nói: “Vũ nhi, con cứ yên tâm, chuyện này bổn vương nhất định sẽ giúp con giải quyết, tìm lại công đạo cho con, cái loại vong ân phụ nghĩa như bọn chúng không đáng để con phải bận tâm.”

Âu Dương Vũ bày ra bộ mặt khó xử, nói: “Nhưng...”

“Nhưng thế nào, không tin bổn vương?” An Dương vương ngắt lời Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ trên mặt liền nở ra một nụ cười tươi như hoa, nói: “Nào có chuyện đó a, thúc phụ nguyện ý đứng ra giúp đỡ hỗ trợ, Vũ nhi đương nhiên là cảm kích muôn phần a, vậy Vũ nhi cảm ơn thúc phụ.”

An Dương vương thần sắc có chút vừa lòng, ngồi một lát liền cùng với vương phi rời khỏi phủ, hắn nghĩ kẻ nào dám bắt nạt cháu dâu của hắn hắn sẽ không nhân từ buông tha cho kẻ đó, hắn phải mau giúp Âu Dương Vũ giải quyết đống phiền toái này.

Quả nhiên là An Dương vương vừa xuất đầy, thì sự việc đã có chuyển biến rõ rệt, hết thảy đều êm đẹp.

An Dương vương bất đắc dĩ tìm hoàng thượng cùng nhau tâm sự với nhau. Sau ngày hôm đó hoàng thượng ngay lập tức gọi người nhà Lý gia cùng hoàng hậu tới trước mặt, hung hăng mắng một trận giảng bao nhiêu là đạo lý, hơn nữa con ban thêm lệnh cưỡng chế không cho phép tới tìm Âu Dương Vũ gây phiền phức cho nàng, nếu như dám kháng chỉ thì bọn họ đừng mong tiếp tục với cuộc sống sung sướng bây giờ, còn hoàng hậu thì cũng đừng mơ mộng hão huyền sống với cuộc sống của bậc mẫu nghi thiên hạ. Người nhà Lý gia vừa nghe xong thì hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.

Khi Âu Dương Vũ nghe được tin tức này, không khỏi bật cười thành tiếng. Quả thực một khi An Dương vương xuất đầu lộ diện thì cục diện liền thay đổi chóng mặt, chuyện đâu vào đó!

“Vũ nhi, mấy ngày gần đây sao lại cùng An Dương vương thân thiết như vậy?” Trước khi đi ngủ, Dạ Trọng Hoa khẽ vươn tay nhéo má Âu Dương Vũ khóe môi liền cong lên ý cười thích thú.

“Sao vậy? Chàng không thích?”

“Lão An Dương vương đó từ xưa đến nay ta đều không muốn thân cận, gần đây hễ gặp mặt ta thì liên tục nói những lời hay ý đẹp, ta rất khó chịu.””Vậy sao?” Âu Dương Vũ không khỏi hiếu kỳ nói, “Ông ấy nói gì về chàng?”

“Nói ta thật tinh mắt, cưới được một cô gái ôn nhu lương thiện, dung mạo khuynh thành như vương phi.” Dạ Trọng Hoa vỗ nhẹ mái tóc đen bóng dài của Âu Dương Vũ “Còn nói con của chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu.”

“Xùy, ông ta sẽ không bao giờ ở trước mặt người khác nói những chuyện liên qua đến con cái đâu a, chàng bớt có bịa đặt đi!” Âu Dương Vũ tức giận đẩy hắn một phen, nhưng hắn nào để cho nàng cự tuyệt vươn tay giữ chặt vòng eo thon thả của nàng khiến nàng gần như dung nhập vào người hắn, hắn cũng chẳng cần quan tâm thời tiết oi bức ngày hè với tư thế ôm như vậy thực không thoải mái.


“Không tin ta?” Dạ Trọng Hoa trên mặt có chút khó chịu, không hài lòng, hắn còn định lên tiếng dạy dỗ nàng thì chợt nghe Âu Dương Vũ khẽ thì thầm: “Nếu An Dương vương đã có thành ý như vậy, ngày mai ta phải đến phủ của ông ấy làm việc tốt một chút rồi.”

Dạ Trọng Hoa nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng buông một câu, cằm khẽ đặt lên đầu nàng: “Làm việc có chừng có mực.”

Bình thường nếu như Âu Dương Vũ không chủ động đến phủ An Dương vương thì tự thân hia vợ chồng An Dương vương đến, có hôm An Dương vương phi sẽ phái người đến mời nàng.

An Dương vương phi vốn không có con gái nên mỗi khi nhìn bóng dáng Âu Dương Vũ bước vào phủ, trong lòng hắn liền trào dâng một nỗi niềm hạnh phúc, cảm giác giống như phụ thân đang chờ con gái đi dạo phố về nhà. Hắn cùng Âu Dương Vũ thân thiết trò chuyện với nhau, thậm chí còn ép nàng ở lại ăn bao nhiêu là món ngon. Tay nghề của An Dương vương phi quả thực không tồi, Âu Dương Vũ vốn rất thích vị trưởng bối này nên trong lòng không khỏi quý mến nàng.

Sau đó An Dương vương phi cùng Âu Dương Vũ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra hai chai thuốc nhỏ đưa cho nàng rồi dặn dò tỉ mỉ: “Sau mỗi bữa ăn,Vương phi nên uống một lần với liều lượng vừa đủ, như vậy mới có thể dễ dàng mang thai.”

An Dương vương phi có chút đỏ mặt, nhưng quả thực nàng rất muốn mang thai, liền vui vẻ cầm lấy. Đưa hai chai thuốc cho vương phi xong, nàng cũng không nán lại lâu liền trở về phủ.

Mười lăm ngày sau, vợ chồng An Dương vương ngày đêm mong chờ xuất hiện kỳ tích, và cuối cùng điều đó cũng đã đến, An Dương vương phi lúc này chỉ cảm thấy khẩu vị không được tốt, hơn nữa thỉnh thoảng lại khó ngủ, hay nôn khan chê này nọ. An Dương vương lo lắng liền phái người đến mời Âu Dương Vũ đến xem.

Âu Dương Vũ vừa nghe xong tình trạng này khóe môi không khỏi cong lên. Và cho đến khi đến An Dương Vương phủ chuẩn đoán cho vương phi, nàng mới hoàn toàn chắc chắn với phán đoán của mình.

An Dương vương có chút sốt ruột hỏi: “Vũ nhi, Tâm nhi bị làm sao vậy?”

Âu Dương Vũ chỉ đơn giản quay về phía hai vợ chồng cười không ngừng, nói: “Chúc mừng thúc phụ và thẩm thẩm.”

An Dương vương ngốc lăng một lát,sau đó tỉnh ngộ liền, kích động nói không ra lời.

Vương phi lại bắt lấy tay Âu Dương Vũ, thanh âm run run nói: “Vũ nhi, con nói là, nói là... là thẩm đã có?”

Âu Dương Vũ khẳng định gật gật đầu, bên môi khẽ cong lên ý cười rạng rỡ: “Hơn nữa... Là song sinh.”

“Cái... Cái gì?!” An Dương vương dường như không thể tiêu hóa hết những lời mà cháu dâu hắn nói, liền ngây ngốc há miệng không thể tin được sau đó mới nhảy dựng lên, không những tâm nguyện bấy lâu này của hắn đã trở thành hiện thực mà thậm chí hắn còn được nhân đôi niềm hạnh phúc ấy lên “Là song sinh sao?”

Hắn kích động ngửa mặt lên trời cười to, chạy ngay đến bên người An Dương vương phi nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào lòng mình, An Dương Vương phi cũng bởi vì hạnh phúc đến quá bất ngờ nên nước mắt không ngừng tuôn trào, môi khẽ run rẫy.

Âu Dương Vũ lại tinh tế đưa ra nhiều công việc cần thiết phải làm và biện pháp dưỡng thai cho hai vị chưa bao giờ được biết đến cảm giác làm cha mẹ thế này. Hai vợ chồng họ sau khi cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình cũng rối rít cảm ơn Âu Dương Vũ sau đó nàng mang theo tâm trạng vui vẻ trở về Ninh vương phủ.

An Dương vương phi cuối cùng cũng đã mang thai, tâm nguyện của hai vợ chồng họ cũng đã được thực hiện cho nên Âu Dương Vũ coi như cũng không phải bận tâm thêm chuyện gì.

Nhưng thật không ngờ, từ sau khi An Dương vương biết tin vợ mình mang thai trong lòng liền chỉ tin tưởng mỗi mình Âu Dương Vũ, An Dương Vương mỗi ngày liền tự mình đến Ninh vương phủ mời Âu Dương Vũ qua xem xét, chăm sóc theo dõi tình trạng của thai nhi cùng vợ hắn.

Như vậy mấy ngày liền, một ngày, khi An Dương vương lại đến Ninh vương phỉ thì bắt gặp Dạ Trọng Hoa ngồi trước sảnh chính tao nhã uống trà, thấy hắn vào Dạ Trọng hoa không chút kiêng dè, giọng nói thản nhiên, lại ngầm có ý cảnh cáo: “Thúc phụ, ta nói ông nên tìm đại phu nào đó đi, không được phép mỗi ngày lại đến tìm vợ ta, Vũ nhi của ta bận rất nhiều việc, không rảnh rỗi để hầu vợ chồng ông!”

An Dương vương khẽ nhíu mày nhưng cũng không tức giận, thằng nhóc con này vẫn như ngày nào tàn nhẫn như vậy, từ nhỏ đến lớn đều chẳng nể mặt hắn thứ gì, chợt nghĩ đến lời của Phi Bạch nói Âu Dương Vũ lại bề bộn công việc, hẳn lại gặp phải phiền toái gì, liền vỗ ngực thề son sắt nói: “Phi Bạch, con nói cho thúc phụ biết, là kẻ nào dám gây phiền toái cho cháu dâu, bổn vương sẽ giúp các con xử trí bọn họ!”

Dạ Trọng Hoa không khỏi trừng mắt, lão già, ông nghe mà không hiểu ngụ ý của ta sao? Lão già chết tiệt!

Không còn được thường xuyên nói chuyện với nàng, ngay cả ôm nàng ngủ cũng không. Chuyện quốc sự hắn không thể không giải quyết, cho nên dạo gần đây rất bận, nhưng cả một ít thời gian hiếm hoi của hai vợ chồng hắn lão kì đà kia lại không buông tha, thật hắn vô cùng mất hứng.

“Về đi, không tiễn!” Dạ Trọng Hoa lạnh lùng buông một câu, ánh mắt tràn đầy sát khí, tiêu sái bước đi, hắn lúc này thật muốn giết người.

“...” An Dương chỉ biết ngẩng người, khẽ nhíu mày trong lòng có chút chột dạ, Phi Bạch, nhóc có cần phải dữ dằn như thế không, đừng quên ta là trưởng bối của con đó, oắt con đúng là không coi ai ra gì. Liền cũng biết tâm trạng của thằng nhóc này đang vô cùng tồi tệ, đành chọn ngày khác đến vậy.

P/s: Mai Ta....đi du lịch hai ngày một đêm... nên hai ngày sau bù hai chương cho chị em nha nha...Thương..nhứt các tểnh êu...nói với các nàng chương sau...hai chương sau....hai anh chị nhà mình hơi bị...đặc sắc đó nha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui