Thần Y Phục Thù!


Thiết Quyền Môn phơi thây ngang khắp đồng, Lăng Việt giống như Tử Thần tùy ý thu gặt lấy sinh mệnh của bọn họ.

Sự của hủy diệt Thiết Quyền Môn đã sắp đến.

Trong lúc giết hại, Lăng Việt nhìn thấy hai bóng người quần áo lộng lẫy đang nhanh chóng bỏ chạy về một hướng, hắn híp mắt lại, bước chân điểm nhẹ, thân thể hóa thành một tia sáng trắng rồi thuấn di qua.

Hình như cảm nhận được uy áp của Lăng Việt buông xuống, người lớn tuổi hơn trong hai bóng người kia trực tiếp quay đầu đón lấy.

Oanh — —!
Ngũ trảo thành phong, trực tiếp ép thẳng tới ba tấc dưới thân của Lăng Việt.

Lăng Việt nheo mắt lại, quất mạnh một chân ra.

Hai người va chạm vào nhau, ngay lập tức, ngón tay của đối phương đã gãy.

"A — —!" Ông ta kêu thảm một tiếng, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt vô cùng đau khổ!
"Ba! Ba không sao chứ! Ba thế nào rồi?" Thanh niên kia lập tức vồ lên, đỡ lấy cha của mình.

Lăng Việt liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói: "Môn chủ, Thiếu chủ Thiết Quyền Môn?"
Hai người nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.


"Lăng Việt, rốt cuộc mày muốn giết bao nhiêu người mới cam tâm? Mày thật sự muốn giết sạch Thiết Quyền Môn, không sợ môn phái khác thảo phạt? Không sợ Long Tổ trách cứ?"
Lăng Việt lạnh lùng cười một tiếng: "Sao có thể để mày ngủ say khi nằm trên giường tao? Trước mặt Lăng Việt này, nếu như không quỳ xuống thì chỉ có thể nằm xuống!"
"Mày — —! Mày ác độc như thế, đạo trời không tha, mày sẽ gặp báo ứng!"
"Ồn ào!" Lăng Việt trực tiếp đánh ra một quyền.

Khí thế bắn ra, sức mạnh khủng bố đó khiến trong lòng hai cha con Thiết Quyền Môn run lên.

"Mau tránh ra!" Môn chủ lập tức đẩy con mình ra, một mình lãnh trộn quyền này của Lăng Việt.

Một quyền giáng xuống, môn chủ Thiết Quyền Môn lập tức bay ra ngoài, lồng ngực hoàn toàn sụp xuống, khi rơi xuống đất thì thất khiếu chảy máu, đã hoàn toàn không còn hơi thở.

"Không — —!" Thiếu chủ Thiết Quyền kêu thảm một tiếng.

"Lăng Việt, mày có gan liền giết tao! Không thì ngày sau tao chắc chắn sẽ nghiền xương mày thành tro! Chơi chết tươi con đàn bà của mày!"
"Yên tâm, mày không có ngày đó!" Dứt lời, Lăng Việt lập tức vung tay lên, một tia sáng trắng bau thẳng tới mặt đối phương.

Mắt thấy chiêu này sắp triệt để giết chết gã ta, đột nhiên, một luồng khí thế mạnh liệt mà sắc bén đã truyền tới từ phía sau núi Thiết Quyền Môn.

Gần như cùng thời khắc đó, một vệt trắng khác càng mạnh càng nhanh cũng truyền đến từ nơi đó, trực tiếp hất bay ánh kiếm của Lăng Việt.

Thiếu chủ Thiết Quyền vui mừng quá đỗi.


"Ông nội! Là ông nội của tao đến rồi! Ha ha ha...!Ông nội tao là cao thủ Võ Thánh tầng chín! Cách Võ Thánh tầng mười đại viên mãn chỉ còn một chút mà thôi, có ông tao ở đây, Lăng Việt, mày còn muốn giết tao? Mày chết chắc rồi! Ha ha ha ha...!."
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn gã, khẽ hừ một tiếng rồi bước về phía trước một bước, thân thể thuấn di tới.

Thiếu chủ Thiết Quyền hoảng sợ cùng cực, sắc mặt trắng bệch như sáp.

"Không — —! Ông nội cứu con! Ông nội!"
"Nhóc con! Mày dám!" Trong bóng tối, một bóng người thuần trắng giống như tia sáng điên cuồng đánh tới!
Nhưng Lăng Việt không để ý chút nào, trực tiếp bước ra một chân.

Một chân đó nặng như vạn cân, Thái Sơn đè đầu!
Một chân đạp nát trái tim Thiếu chủ Thiết Quyền, trực tiếp nghiền nát gã như con kiến hôi!
"Không — —!" Bóng người thuần trắng kia nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt trợn lên, khoé mắt như muốn nứt ra.

"Thằng ranh con, nếu tao không nghiền xương mày thành tro thì thật xin lỗi đệ tử Thiết Quyền Môn! Nạp mạng đi!"
Bóng người thuần trắng đánh ra một quyền, uy lực vô song.

Không trung phát ra một loạt âm thanh rung động, dường như vào thời khắc này, tất cả không khí chung quanh đều bị nhanh chóng hấp thu!
Khả năng ngưng tụ linh khí nhanh chóng, uy lực không giống bình thường đều không thể bằng được!
Nhìn chung trong con đường Võ đạo, cũng chỉ có thực lực tiếp cận Võ Thánh tầng mười mới có thể đạt đến bước này!

Thực lực càng mạnh, uy lực ở mỗi một tầng đều sẽ càng khác biệt.

Một cảnh giới nho nhỏ đã là một trời một vực!
Nhưng Lăng Việt không sợ chút nào.

Mặc dù lão trưởng lão Thiết Quyền Môn đến đây, Lăng Việt gặp nguy cũng bất động.

Nắm đấm của đối phương chưa đến, quyền phong đã xé rách tất cả, mặt đất gạch đá bên người Lăng Việt đều nứt toác, nổ tung!
Chúng căn bản không thể chịu được sức mạnh quá lớn này!
Thế mà khi lão trưởng lão Thiết Quyền Môn tới đến, Lăng Việt chỉ vung ra một quyền.

Uy lực của một quyền có thể ngăn cản được một kích phẫn nộ của Võ Thánh tầng chín dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa Lăng Việt cũng chưa từng dồn lực!
Thực lực khủng bố này khiến trong lòng lão trưởng lão nhất thời run lên.

Không diệt trừ kẻ này thì tương lai nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, trở thành bá chủ một phương! Tuyệt đối không thể để lại kẻ này!
Nghĩ tới đây, lão khẽ cắn môi, quát lên một tiếng, lại dồn khí lần nữa!
Uy lực đột nhiên gia tăng, áp lực cực mạnh khiến gạch xanh dưới chân Lăng Việt đều bị bật nát, lấy dưới chân hắn làm trung tâm, trong vòng trăm thước chung quanh trực tiếp bị đè xuống ba mét!
Khóe miệng lão trưởng lão giương lên.

"Nhóc con, tao sẽ cho mày biết, đối nghịch với Thiết Quyền Môn là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mình! Thiết Quyền Vô Cực, mở!"
Một tiếng gầm thét vang lên, trên nắm tay đối phương nhanh chóng dâng lên ánh sáng vàng, trực tiếp phóng to nắm đấm kia lên mấy lần, to như một cái nồi sắt.

Khi quả đấm của ông ta tăng lớn, uy lực cũng tăng lớn mấy lần!
Vũ kỹ tăng lên, thực lực đã hơn xa tu vi thuần túy!

Vừa ra chiêu thì mưa gió phun trào, trên trời đánh ra ngàn ánh lôi đình!
"Ha ha ha ha...!Thiết Quyền Môn bọn tao đứng ngạo nghễ trong giới giang hồ Hoa Hạ, nếu không có tuyệt chiêu thì sao đứng vững được ngàn năm? Mày chỉ là một thằng nhóc con, ỷ có chút tu vi thì dám đến Thiết Quyền Môn đại khai sát giới! Bây giờ có hối hận không? Lão phu sẽ biến mày thành tro bụi để trả lại huyết hải thâm thù của Thiết Quyền Môn!"
Lăng Việt ngáp một cái, mặt không chút thay đổi mà nói: "Ông chỉ có mấy chiêu số ấu trĩ đó thôi à? Thế mà cũng khoe khoang? Thôi, tôi không muốn chơi nữa!"
Dứt lời, Lăng Việt hơi giậm chân một cái.

Vào thời khắc đó, lão trưởng lão như có ảo giác!
Lăng Việt không phải là một thanh niên nho nhỏ, hắn là một con Hoang Cổ Cự Thú.

Ở trước mặt của hắn, lão...!cũng chỉ là một con kiến mà thôi!
Trong lúc lão hoảng hốt, trên nắm tay Lăng Việt đã phát ra một luồng uy lực chí cường!
Tia sáng vàng lóe lên, bắn thẳng đến chân trời!
Mây đen...!Dần dần tan đi, bầu trời lại khôi phục sáng sủa, sao trời và ánh trăng lại chiếu rọi mắt đất, nhưng mặt đất lại phản chiếu ra một lớp ánh sáng màu đỏ ngòm, trông có vẻ quỷ dị mà kinh khủng đến cực điểm.

Lăng Việt đá bay thân thể lão trưởng lão ra ngoài, lão còn duy trì dáng vẻ trừng to mắt, mãi đến khi trước khi chết, lão vẫn không hiểu vì sao Lăng Việt có thực lực mạnh như vậy?
"Võ Thánh tầng chín cặn bã, không thấy ngại mà phách lối trước mặt ta? Ngu xuẩn!"
Dứt lời, Lăng Việt không ở lại nữa mà xoay người rời khỏi Thiết Quyền Môn.

Mà không lâu sau khi hắn rời đi, mấy khí tức mạnh mẽ nhanh chóng chạy đến, buông xuống Thiết Quyền Môn.

Nhìn thấy thây ngang khắp đồng, bọn họ không nhịn được dạ dày cuộn trào, cột sống không nén được trở nên lạnh lẽo.

"Cuối cùng là người nào làm? Thiết Quyền Môn bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn lại người nào!"
"Việc này trọng đại, đoàn thẩm phán Long Tổ chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho hắc thủ phía sau màn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui