Thần Y Phục Thù!


Lăng Việt trở về từ Thiết Quyền Tông, phía Đông đã nổi lên một vệt sáng bạc.

Gian phòng bên trái lầu hai y quán Lăng gia còn có ánh đèn.

Trong lòng Lăng Việt không khỏi ấm áp.

Mũi chân hắn điểm nhẹ, thân thể trôi nổi giữa không trung, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.

Sau một lát, Mục Y Nhân lập tức mở cửa sổ ra, đôi mắt to đó đã hơi sưng lên.

Lăng Việt nhảy vào trong đó, gõ một cái lên đầu cô: "Có phải em bị ngốc không? Không phải anh bảo em đi ngủ sớm một chút à?"
Mục Y Nhân có chút tủi thân mà ôm lấy cái đầu nhỏ: "Người ta muốn...Chờ anh trở về mới an tâm mà!"
Lăng Việt than ra một hơi thật dài, tự tay ôm Mục Y Nhân vào trong ngực: "Thật là đứa ngốc!"
"Em không ngốc!" Mục Y Nhân bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên, sau một lúc lâu, cô mở miệng nói khẽ: "Lăng Việt, anh hứa với em, về sau đừng đi chém chém giết giết có được không? Rm đã mất đi anh một lần, em không muốn lại mất anh lần nữa."
Lăng Việt nâng khuôn mặt Mục Y Nhân lên, hôn khẽ lên trán cô một cái.

Rất thơm!
"Để đao xuống thì anh không thể bảo vệ em, cầm lấy đao thì anh không thể ôm chặt em! Thế gian hiếm có cách vẹn toàn, đợi anh giành lấy thiên hạ lại giải ngũ về quê, nâng ly trà mà em pha cho anh."
Mục Y Nhân ôm chặt Lăng Việt, ngửi ngửi mùi trên người hắn: "Vậy em sẽ luôn ở bên anh."
"Anh thắng, em cùng anh quân lâm thiên hạ."
"Anh thua, em cùng anh đông sơn tái khởi."
"Nếu có một ngày anh mệt mỏi, chúng ta trốn vào rừng sâu núi thẳm, trồng cây dệt vải, lại nhận nuôi mấy đứa bé."

Lăng Việt ấm lòng mà cười một tiếng, có người vợ như thế thì còn cầu mong gì?
...!
Đêm hôm đó, Lăng Việt không đi ra khỏi phòng Mục Y Nhân.

Ngoại trừ hai người, không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt diệu trong đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Y Nhân rời khỏi y quán đến công ty đi làm, Khả Khả lại tới đón cô.

Nhìn thấy xe đi xa, Minh Thừa nhịn không được cười hắc hắc: "Xem ra chẳng mấy chốc tiểu thiếu chủ sẽ ra đời!"
Tú Nhi trợn trắng mắt: "Minh gia, chớ nói lung tung, coi chừng Thiếu chủ nghe thấy thì xử phạt ông bây giờ!"
"Cái này có cái gì đâu? Nam hoan nữ ái, còn không cho phép người ta nói hay sao? Hơn nữa hai người họ cô nam quả nữ, sống chung một phòng, ta không tin lửa gần rơm mà không cháy."
"Ông không hiểu Thiếu chủ, Thiếu chủ không phải loại người như vậy! Trước khi chưa kết hôn, ngài ấy chắc chắn sẽ không tùy ý động vào Mục tiểu thư."
"Con nít con nôi, cô không hiểu đàn ông!"
Vừa dứt lời, giọng nói của Lăng Việt đột nhiên truyền đến: "Xem ra ngươi rất hiểu đàn ông! Muốn ta tìm cho ngươi mấy anh đẹp trai để nghiên cứu chung không?"
Vẻ mặt Minh Thừa lập tức trở nên xấu hổ: "Khụ khụ...!Thiếu chủ, tôi chỉ đùa thôi! Ngài đừng để trong lòng!"
Lăng Việt liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: "Tu luyện tới Võ Thánh chưa?"
"À...!Còn chưa."
"Chưa còn không cút đi tu luyện? Đứng đây rảnh rỗi chờ ăn cơm à?"
"Đúng, tôi đi ngay!"
Nói xong, Minh Thừa không nói hai lời, lập tức lao ra ngoài như một làn khói.

Tú Nhi không nhịn được há miệng cười khẽ, Lăng Việt thì bất đắc dĩ lắc đầu.

"Về sau đừng múa mép khua môi với Minh Thừa, hắn là Võ Đế chuyển sinh, tu luyện nhanh hơn người bình thường nhiều.

Cô có cơ hội thì nên bỏ nhiều tâm tư vào chuyện tu luyện đi."
"Vâng! Thiếu chủ, Tú Nhi đã biết."
"Trở về tu luyện đi, y quán không mở cửa, không có việc gì cần cô bận rộn."
"Vâng!"
Tú Nhi vừa chuẩn bị quay người trở về phòng tu luyện thì trước cửa đã liên tục đậu lại bốn năm chiếc Audi A8.

Điều này không khỏi làm cô ấy nhíu mày.

"Thiếu chủ, tôi ra ngoài tiếp bọn họ."
Cô ấy nghĩ họ là bệnh nhân đến đây chữa bệnh, đang chuẩn bị tiến lên thì Lăng Việt lại phất phất tay.

"Không cần, những người này không phải bệnh nhân."
Khi nói chuyện, trên xe đã có sáu lão giả khoác áo choàng màu trắng đi xuống, ào ào đi về hướng sân trong của y quán Lăng gia.

Tuy tuổi tác của sáu người này không nhỏ, lại có phong thái bất phàm, nhất là áo choàng trắng trên người còn thêu long văn kim tuyến!
"Chúng tôi mạo muội tới quấy rầy, từ khi chia tay đến giờ không biết Lăng Thiếu Tướng có vấn đề gì không!"

Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Từ lúc nào mà Long Tổ các người rảnh rỗi như vậy?"
"Long Tổ chúng tôi luôn bề bộn nhiều việc, hôm nay tới đây cũng là vì chính sự.

Không biết, Lăng Thiếu Tướng có thể để chúng tôi đi vào hay không?"
Lăng Việt không có trả lời, chỉ đặt hai tay sau lưng, trực tiếp quay vào trong phòng.

"Tú Nhi, pha trà!"
"Vâng!"
Mấy lão giả nhìn theo bóng lưng Lăng Việt, trong mắt không khỏi xuất hiện một tia tức giận.

Nhưng bọn họ cũng không nói nhiều cái gì, rất nhanh đã đi theo Lăng Việt cùng tiến vào phòng khách.

Chỉ chốc lát sau, Tú Nhi bắt đầu bưng nước trà vào, Lăng Việt ngồi trên chủ vị, sáu lão giả chia nhau ngồi ở hai bên.

Tú Nhi dâng trà theo trình tự rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Lăng Việt nâng chung trà lên, lạnh nhạt nhấp một miếng.

Tuy đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng và mang dép lê, nhưng hắn vẫn không mất nhã nhặn và cao quý.

Nhan sắc và khí thế lơ đãng lộ ra giữa trán đủ để khinh thường tất cả.

Nhưng mấy vị khách Long Tổ này lại rất khó chịu trước thái độ của Lăng Việt.

Dù sao hai chữ 'Long Tổ' cũng là cao quý nhất ở bất cứ nơi nào trên Hoa Hạ!
Biểu hiện Lăng Việt của hoàn toàn là một loại thất lễ.

"Có chuyện gì thì cứ nói đi."

"Lăng Thiếu Tướng, đêm qua ngài ở chỗ nào?"
"Chuyện cá nhân, không tiện để lộ."
"Ha ha, tính khí của Lăng Thiếu Tướng thật là lớn! Ngươi không muốn nói cũng không sao, hôm nay chúng ta tới chỗ ngươi cũng không phải tới tay không! Dẫn tới."
Một tiếng quát vang lên, ngoài cửa lập tức có đặc công Long Tổ dẫn mấy người tu luyện Võ đạo vào, họ đều mặc trang phục của trưởng lão cùng đệ tử Hổ Môn.

Những người đó tiến vào y quán Lăng gia xong thì lập tức quỳ xuống đất không dậy nổi.

"Các vị Thẩm Phán Trưởng Long Tổ, chính là hắn! Trước đó hắn xâm nhập Hổ Môn chúng ta, đánh trọng thương Đại trưởng lão Hổ Môn, lại giết không ít đệ tử Hổ Môn! Chúng ta mời Thiết Quyền Môn ra tay tương trợ, kết quả mọi người trong Thiết Quyền Môn bị hắn tiêu diệt sạch sẽ! Hắn còn nói muốn Thiết Quyền Môn diệt Hổ Môn chúng ta, sau đó thần phục hắn, bằng không thì cùng trừ bỏ Thiết Quyền Môn khỏi thế gian này!"
Các Thẩm Phán Trưởng cùng nhìn chằm chằm Lăng Việt.

"Chúng ta điều tra qua, ngoại trừ sự kiện này ra thì Thiết Quyền Môn còn từng tiếp xúc với Lăng Thiếu Tướng.

Không chỉ như thế, hình như Thiếu chủ Thiết Quyền Môn còn từng mạo phạm bạn gái của Lăng Thiếu Tướng."
"Mà ngay trong đêm qua, trong vòng một đêm, hơn một vạn người trên dưới Thiết Quyền Môn đều bị giết sạch sẽ, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông! Lăng Thiếu Tướng, có thể mời ngươi giải thích sự kiện này một chút hay không?"
Vẻ mặt Lăng Việt thật lạnh nhạt, không chút phật lòng: "Một đám đồ bỏ đi mà thôi, cần giải thích sao?"
Mọi người nheo mắt lại.

"Vậy theo ý của Lăng Thiếu Tướng, Thiết Quyền Môn bị hủy diệt cũng là Lăng Thiếu Tướng đứng sau lưng trù tính?"
"Không tệ, chính xác hơn là do ta đích thân giết!"
Giọng điệu lạnh lùng mà không thèm để ý của Lăng Việt làm Thẩm Phán Trưởng Long Tổ giận tím mặt.

"Lăng Việt, ngươi thật to gan! Dám ngang nhiên giết hại môn phái võ lâm, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận