Trải qua sự kiện dưới bãi đỗ xe của Dương Hoa, Phan Lâm đã biết được đại khái mặt hắc ám của Hồng Nhan Cốc! Nếu Hồng Nhan Cốc có thể chế tạo ra Hoạt Tử Nhân, như vậy chuyện ăn thịt người… Có là gì? Phan Lâm không nói gì.
Quái nhân nén nước mắt, tiếp tục nói: “Tôi và sư muội đều có thể chất đặc biệt, tuy thể chất này không tính là hiếm có gì, nhưng có độ phù hợp rất cao! Sau khi bình định phản loạn xong, sư muội lọt vào mắt xanh của cốc chủ lúc đó, cho nên dẫn bà ta theo bên cạnh, truyên thụ cho bà ta võ học của Hồng Nhan Cốc, cũng có ý định truyên thừa Hồng Nhan Cốc cho bà ta!”
“Nhưng mà… Tôi thật sự không ngờ tâm địa của sư muội lại ác độc tới thế! Bà ta nhìn trúng tài nguyên cường đại và quyên lợi của Hồng Nhan Cốc, cho nên dùng phương thức tàn nhẫn giết chết lão cốc chủ, cũng giả truyền di lệnh, kế thừa Hông Nhan Cốc, trở thành cốc chủ mới của Hồng Nhan Cốc!”
“Lúc ãy có rất nhiêu người không phục bà ta, nhưng những người này đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị bà ta giết chết, hơn nữa thi thể của những người này đều bị bà ta lấy đi chế thuốc hoặc luyện khí, gân như tất cả mọi người đều chết không toàn thây!”
“Khi đó tôi không thể chịu đựng được sư muội như vậy, ở trong lòng tôi, bà ta không khác gì ác mai Vì thế tôi định đi mà không từ biệt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc, vĩnh viễn rời khỏi bà ta”
“Nhưng mà… Cuối cùng bà ta vẫn biết trước được.”
“Tôi còn nhớ rõ một mình bà ta đứng trêи con đường đầy lá phong ở trong Hồng Nhan Cốc, mặc một bộ đồ đỏ, đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, tôi vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt của bà ta! Đôi mắt đó khiến trái tim tôi như sắp hòa tan!”
“Bà ta thề với tôi, cho dù bà ta biến thành bộ dạng gì đi nữa, bà ta vẫn yêu tôi, đều sẽ không thương tổn tôi!”
“Bà ta nói, nếu tôi cổ ý muốn đi, thì mong uống một chén rượu giao bôi với bà tat”
“Theo tôi đây chỉ là một ly rượu xa nhau, tình cảm nhiều năm không có khả năng mất đi nhanh như vậy, vì thế tôi uống ly rượu bà ta đã sớm hạ độc vào!”
“Uống rượu xong, toàn thân tôi không có chút sức lực, mà bà ta thì lấy dao ra, bắt đầu cắt thịt trêи cánh tay tôi!”
Nói đến đây, quái nhân vén ống tay áo rách nát lên.
Phan Lâm mới nhìn thấy trêи cánh tay ông ta che kín vết sẹo dữ tợn, khiến người ta nhìn mà da đầu run lên.
“Tên nhóc, cậu phải nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng nên tin ánh mắt của phụ nữ! Bởi vì cậu căn bản không có khả năng thấy được nội tâm của bọn họ ở trong mắt của bọn họi Sư muội của tôi là như vậy!”
“Lúc đó bà ta đã sớm điên rôi!”
“Bà ta phát hiện ra phương pháp truy tìm thiên đạo từ trong sách cổ của Hồng Nhan Cốc, vì thế bà ta bắt đầu điên cuồng không từ thủ đoạn! Bà ta bắt đầu đốt giết cướp đoạt, bà ta thậm chí bắt đầu ăn thịt tươi, chỉ vì theo đuổi trường sinh, theo đuổi thiên đạo!”
“Bà ta nói, nếu ăn tôi, thể chất của bà ta có thể đạt được tiến hóa! Sẽ có được cánh cửa thể chất tu luyện trường sinh!”
“Cậu có biết khi bà ta dùng dao cắt thịt tôi, cảm giác của tôi thế nào không? Tôi căn bản không cảm nhận được đau đớn từ trên cánh tay, bởi vì đau lòng đã vượt qua tất cả!”
“Con dao kia, thực tế là đang từng dao từng dao cắt lên trái tim tôi!”
“Ha ha ha ha ha…”
Quái nhân cười to, giọng nói giống như có thể xuyên thủng bầu trời xanh, bao trùm trời đất! Phan Lâm im lặng không nói, nhưng có thể nghe ra được thống khổ và bi thương từ trong tiếng cười của quái nhân.
Rất lâu sau tiếng cười dừng lại, Phan Lâm mới mở miệng hỏi.
“Sao các hạ lại trốn tới nơi này?”
“Tuy tôi uống rượu say, nhưng sớm đã có phòng bị! Trước khi uống rượu đã uống thuốc tỉnh thần, bởi vậy không hoàn toàn ngủ say.
Tôi nhân lúc sư muội không chú ý, đã đả thương bà ta, chạy vào trong cấm địa, trốn ở nơi này! Tuy thực lực của sư muội phi phàm, nhưng cấm địa rất rộng, tràn ngập nguy hiểm, bà ta không dám đuổi vào sâu, sợ trúng mai phục của tôi, vì vậy mà tôi ở trong đây mấy chục năm!”
“Trong thời gian này, bà ta từng tổ chức hành động lùng bắt quy mô lớn với số lần không đếm xuể, nhưng đều không bắt được tôi, trái lại trả giá rất đắt! Vì thế bà ta tha cho tôi rồi! Dù sao theo ý bà ta, tôi không rời khỏi cấm địa này, thì không thể rời đi, mà nơi này tương đương với một căn nhà giam, bà ta nghĩ là tôi không thể chạy trốn được!”
“Chỉ tiếc, tôi cũng không định rời đi!”
Quái nhân cười tít mắt nói.
“Sở dĩ các hạ ở lại nơi này mấy chục năm, e rằng là muốn tìm cơ hội báo thù đúng không?”
“Đương nhiên!”
Quái nhân cười dữ tợn nói: “Người bạc tình bạc nghĩa vong ân phụ nghĩa lòng dạ rắn rết như vậy, tôi ước gì có thể ăn sống bà ta rồi! Sao bà ta có thể đối xử với tôi như thế?”
“Hóa ra là như vậy… Như thế các hạ, lúc trước ông nói cốc chủ hiện giờ đã không phải người hai ta có thể địch lại được… Là có ý gì? Bà ta hiện giờ, vô cùng đáng sợ sao?”
Phan Lâm hỏi.
“Cậu từng nghe nói tới thần tiên trêи đất liền chưa?”
Quái nhân mỉm cười nói.
“Thần tiên trêи đất liên?”
Bỗng nhiên Phan Lâm giật mình.
“Cậu cho rằng những năm gần đây bà ta không từ thủ đoạn thậm chí ăn thịt tươi tu luyện, theo đuổi thiên đạo đều là hư vô mờ mịt sao? Cậu sai rồi, bà ta có thu hoạch, võ đạo của bà ta đã đến bình cảnh, hiện giờ bà ta đều đang tu luyện pháp tắc của thiên đạo! Mười năm trước tôi từng đánh lén bà ta một lân, nhưng chỉ một chiêu đã bị bà ta đánh bại, thiếu chút nữa mất mạng! Nếu không phải lúc ấy bà ta đang luyện công, không tiện đuổi theo, nếu không thì tôi đã sớm chết trên tay bà ta rồi!”
Quái nhân nói.
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Phan Lâm nghiêm trọng hơn.
“Tên nhóc, cậu từ bỏ đi, cậu đã đến nơi này, tôi nghĩ cậu cũng không ra được, an tâm ở lại đây làm bạn với tôi đi, ha ha ha ha…”
Quái nhân cười to.
Phan Lâm im lặng rồi.
Một lát sau lại lắc đầu.
“Vậy thì chưa chắc!”
“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Như vậy đi, tên nhóc, chúng ta cũng rất hợp ý, tôi chỉ cho cậu một con đường sống, giúp cậu ra khỏi cốc, thế nào?”
Quái nhân nói.
“Không cần, ông dẫn tôi đi giết cốc chủ là được.”
Phan Lâm nói.
“Cậu thật sự muốn chết à?”
Quái nhân nhíu mày nói.
—————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...