Thần Y Độc Phi

Phượng Vũ Hoành lôi kéo Tưởng Dung chuyển sang bên cạnh vài chỗ, khiến Trầm Ngư nỗi bật trong sảnh. Các tiểu thư kia như không thấy Phượng Vũ Hoành, thậm chí còn có người dùng chân đá đá cái ghế nàng lưu lại, mặt lộ ra vẻ phiền chán.

Lòng hư vinh của Trầm Ngư đã bành trướng tới cực điểm, chỉ cảm thấy dù cho trước đây làm nữ dòng chính, không bôi phấn đen cũng chưa bị vây đỡ như vậy, mà hết thảy điều này, toàn bộ đều quy công cho đại điện hạ Huyền Thiên Kỳ đã đưa tặng bộ đồ trang sức thủy tinh. Hôm nay nàng vì bộ trang sức mà đặc biệt phối với váy bào màu trắng, miễn cưỡng khống chế ý nghĩ muốn mặc mặc quần áo đỏ vì Huyền Thiên Hoa.

Các tiểu thư vây quanh bên người không ngừng cảm thán bộ thủy tinh hoa mỹ này, mấy lần có người muốn đưa tay sờ, tuy nhiên bị Ỷ Lâm ngăn lại.

Trầm Ngư đưa mắt nhìn tới Đại hoàng tử, vừa vặn người kia cũng trông về phía nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trầm Ngư mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.

Nhưng đầu cúi xuống, trong lòng có chút tính toán.


Vừa rồi lúc trông thấy Đại hoàng tử, dường như cảm giác có một ánh mắt khác cũng nghênh tới phía bên nàng, nàng mới bắt đầu nghĩ là tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, dù sao trong nhiều hoàng tử như vậy, thật sự từng tiếp xúc với nàng cũng chỉ có Huyền Thiên Dạ. Có thể dư quang lướt qua, chợt phát hiện Huyền Thiên Dạ dường như đang nói gì đó với Tứ hoàng tử. Dáng vẻ mấy vị Hoàng tử này nàng vô cùng quen thuộc, nhưng theo phương hướng ảnh mắt chằm chằm kia là khuôn mặt vô cùng xa lạ.

Tim Trầm Ngư đập bịch bịch, cũng không nói được là mừng rỡ hay hoảng loạn, gần như cùng lúc cứ như đổi chiều gió, các Hoàng tử đều lấy lòng nàng, khiến cho nàng có chút đáp ứng không xuể.

Phượng Vũ Hoành cười tà nhìn nàng trong chốc lát, lại nhìn lại trong đám Hoàng tử. Người kia nhìn Trầm Ngư cười, Trầm Ngư không quen biết, trong lòng nàng cũng đang tính toán.

Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm, Hoàng tử kia vừa cưới tiểu thiếp phòng thứ, rất thích đối với bộ thủy tinh trên đầu Truầm Ngư.

Nàng như xem diễn trò mà nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, duỗi tay?ấy chén trà trên bàn. Ai biết ngón tay nàng đã đụng tới mép chén, chén trà kia vốn đang ở trên bàn 8i đột nhiên bị người cầm đi.

Phượng Vũ Hoành sửng sờ, quay đầu nhìn người ®ấy đi chén trà, thấy ®à một cô nương mười bốn, mười?ăm tuổi, cũng chẳng phải?#a mắt, nghĩ ®ại hình như đã từng thấy mấy ®ần trong yến hội.

Bên cạnh cô nương kia còn có mấy cô gái cùng tuổi đang ngồi, giờ khắc này đang nhìn Phượng Vũ Hoành với vẻ mặt đầy đắc ý.


Phượng Vũ Hoành không để ý các nàng, xung quanh trên bàn đều dự sẵn không ít tách trà, không có cái kia, nàng lấy thêm một cái khác là được.

Chỉ là nàng không ngờ, lúc đi cầm một tách trà khác, vừa vặn khi nàng đụng tới mép chén thì một bàn tay đưa tới, ấy mất cái nàng chọn trúng.

Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy thú vị, tần #ượt đi êấy những thứ khác trên bàn, một người tiếp theo một người, tổng cộng sáu cái, tất cả bị người khác cướp sạch.

Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, buồn cười nhìn vài vị cô nương kia, khó hiểu hỏi: “Các ngươi thích sưu tâm?”

Hỏi vậy khiến mấy người sửng sờ, người đầu tiên động thủ cướp chén trà đáp: “Ta chỉ khát nước.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “A”


Nhưng mà ánh mắt?ại nhìn ®ai trong tay mấy người, ®ại ®ắc đầu, mặt hiện ra vẻ tiếc nuối: “Ta từ nhỏ đã trưởng thành từ trong núi, thường thấy nha đầu sơn thôn?ỗ mãng, sau khi hồi kinh mới nghe nói các tiểu thư nhà quý tộc trong kinh người người đều $à khuê tú có hàm dưỡng gia giáo, nhưng không nghĩ, ta ấy mà hiểu ầm.”

“Lời này của ngươi có ý gì?”

Vị tiểu thư kia không khỏi kích động, nghe Phượng Vũ Hoành nói như thế, đương trường phát tác: “Ngươi nói chúng ta không có giáo dưỡng?” . Ngôn Tình Nữ Phụ

“Nếu không thì sao?” Phượng Vũ Hoành duỗi tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận