Sau khi gọi xong món ăn , Tiền Thế Kiệt há há cười lớn : “ thế nào ? đủ ăn chứ ? nếu không đủ lát nữa để tôi gọi thêm vài món nữa nhé !” “ i chết , hì hì , ai biểu dám hung dữ với ta làm chi !”
Isbel đã nghiến răng nghiến lợi , trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt . anh ta xem như không nhìn thấy gì cả , quay đầu nhìn sang hướng khác .
10 phút sau , món ăn đã được dọn tới , Tiền Thế Kiệt hoàn toàn không thèm khách sáo , ăn như hổ đói . phải công nhận rằng tuy thái độ phục vụ ở nơi này hơi tệ 1 chút , nhưng món ăn lại làm rất ngon miệng . Tiền Thế Kiệt ăn lấy ăn nể , mặc kệ Isbel đang dùng những ánh mắt giết người phóng về phía mình .
lúc này Isbel đã không còn tâm trạng thưởng thức món ăn nữa , trong lòng cô ta đang đau đớn tận cùng . nhẩm tính lại cả bữa ăn này không có 280 đồng vàng cũng đừng mong bước ra khỏi cửa . đây chính là bữa ăn đắt giá nhất trong suốt cuộc đời của cô ta . vừa mới kiếm được 300 đồng vàng đã bị tên khốn kia tiêu sài gần hết . lúc này cô ta chỉ còn muốn giết người thôi chứ còn ăn gì nổi nữa .
“ cứ ăn đi , cứ cười đi , ăn cho no vào , cười cho cố vào ! đợi đi tới khu rừng băng phong , ta sẽ 1 cước đá mi vào hang của kim nhãn mãng xà , để xem tới lúc đó mi có còn cười nổi nữa không !!!” đó là dòng suy nghĩ duy nhất trong đầu của Isbel vào lúc này .
chưa đầy 20 phút , Tiền Thế Kiệt đã 1 mình chén sạch những món ăn đắt tiền đó . dùng tay vỗ vỗ lên bụng , thở dài 1 tiếng , cười nói : “ khà ! lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy ! tiếc là vẫn còn thiếu thiếu gì đó , nếu như bây giờ có điếu thuốc hút vào thì tuyệt ! hí hí , cám ơn cô đã mời tôi bữa ăn ngon như thế này nhé !”
Isbel đang dùng 1 ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn vào Tiền Thế Kiệt , vừa nghiến răng vừa mỉn cười nói : “ không …. Không có chi …. !! hà hà ….!!”
Nhìn thấy khuôn mặt của đối phương như có mối thù ngàn năm với mình , Tiền Thế Kiệt lắc đầu gượng cười nhún vai nói : “ thế nào ? đau lòng rồi hả ? giận tôi lắm hả ? thế mà tôi tưởng cô rộng rãi lắm chứ !”
Isbel giận tới nỗi run bắn người lên . “cái người gì thế này , ăn xong rồi còn nói bóng nói gió nữa à ? quá hối hận vì sao đêm qua lại cứu hắn làm gì , biết vậy để mặc con ma thú ăn thịt nó luôn cho rồi !!” chỉ nghe thấy Isbel run giọng nói : “ đâu … đâu có … ! bậy …bậy nào …. Tôi sao có thể …. không … không giận anh được ….. tôi …. Tôi tuyệt đối … tuyệt đối giận anh … đấy chứ …..”
Tiền Thế Kiệt thở dài 1 tiếng , lắc đầu nói : “ thôi nào , đừng có mang theo cái vẻ mặt như có mối thù ngàn năm với tôi nữa , chỉ có 200 mấy đồng vàng thôi mà . làm gì mà ki bo thế ? thôi thì xem như bữa ăn này là tôi mời cô vậy , được chưa nào !!”
nghe thấy Tiền Thế Kiệt nói mời bữa ăn này , đôi mắt của Isbel lập tức rực sáng , vẻ mặt mang theo mối thù ngàn năm lúc nãy đã không cánh mà bay đi mất , thay vào đó là vẻ mặt vui mừng như lượm được vàng , tươi cười nói : “ chính anh nói đó nhé ! tôi không có ép buộc anh à nhe !! đàn ông con trai nói được là phải làm được đó !!”
Tiền Thế Kiệt ngật đầu mỉn cười : “ ừ , thì tôi mời , có gì đâu chứ !”
vẻ mặt vui mừng của Isbel chỉ duy trì được vài giây , bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì , khuôn mặt lại lập tức trầm xuống ,mang theo ánh mắt dò hỏi , cẩn thận nói : “ ủa , sao lúc nãy anh nói rằng trên người không còn 1 xu nào nữa . vậy anh lấy đâu ra tiền để trả bữa ăn này ?”
tròng mắt của Tiền Thế Kiệt quay tròn , mỉn cười nhún vai nói : “ thì hiện giờ tôi chưa có tiền , bữa ăn này xem như cô mượn tiền cho tôi trả trước , sau này có tiền tôi sẽ từ từ trả lại cho cô sau .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...