Hồng quang trên cánh
tay Nam Cung Đệ là một loại khế ước, người đặt khế ước với Nam Cung Đệ
sử dụng mật chú sẽ có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của nàng.
Khi còn bé, Thủy Thiên Diên được Thái tổ hoàng nhận vào cung nuôi dưỡng,
nhưng bà vẫn còn nhớ được lời nói của thân mẫu, phải tránh xa người của
bộ lạc Lạc Khắc.
Mấy lần bà suýt chút nữa bị bắt đi, may mà được Thái tổ hoàng dẫn vào cung, mới tránh được số kiếp bị bắt trở về!
Thủy Thiên Diên luống cuống tay chân giấu Nam Cung Đệ vào bên trong tháp
miếu rồi đóng cửa tháp lại, bà dựa lưng lên vách tường thở phào nhẹ
nhõm. Giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, bà vừa mở mắt ra thì thấy có ba
người áo xám đang đứng trước mặt, ông lão dẫn đầu ước chừng sáu mươi bảy mươi tuổi, hai người phía sau đều là nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi.
"Các ngươi đã tới." Thủy Thiên Diên cười nhạt, từ cái lần bà ôm Y Nhi đụng
phải người của bộ lạc thì bà đã biết hai người họ không thể tránh khỏi,
chung quy là hai người phải có một người trở về.
Đại trưởng lão
vung phất trần, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thủy Thiên Diên, ông không vui
cau mày, ngước mắt nhìn lướt qua cửa tháp khép chặt, hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi cho rằng giấu Thánh nữ đi thì bọn ta sẽ không làm gì được?"
"Các ngươi hiểu lầm rồi, nó là Tân đế của Nam Chiếu, không phải là Thánh nữ
gì đó." Gương mặt của Thủy Thiên Diên luôn mỉm cười, mang theo một chút
chua xót, khó khăn lắm một nhà ba người bọn họ mới gặp được nhau, nhưng
luôn có những người muốn phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của họ.
Bà với Thủy Triệt là đã đủ rồi, chia ly hơn nửa đời người, đã nếm trăm vị của
cuộc sống, hiểu được nỗi khổ đôi phu thê phải xa nhau. Làm sao bà có thể trơ mắt nhìn Y Nhi và Mặc Nhi xa nhau chứ?
"Hừ, bọn ta nhất định phải mang người đi, nếu không, các ngươi sẽ trông thấy Nam Chiếu bị hủy diệt!" Đôi mắt vẩn đục của Đại trưởng lão liếc nhìn Thủy Thiên Diên,
trong mắt đều là vẻ khinh miệt.
Thủy Thiên Diên nhắm mắt, một hồi lâu sau bà siết chặt nắm đấm tay mà nói: "Ta cũng là Thánh nữ, ta theo
các ngươi trở về thì cũng như nhau, các ngươi bỏ qua cho Y Nhi đi."
"Ngươi quá đề cao bản thân, nữ nhi của ngươi có tu vi cao hơn ngươi, có linh
căn ngộ tính, bọn ta tuyệt đối không bỏ qua nàng." Đại trưởng lão vung
phất trần lên, hai vị đệ tử sau lưng tiến lên phía trước, Bạch Lưu trực
tiếp ra tay so chiêu với Thủy Thiên Diên, Lam Vũ đi mở cửa tháp, hồi lâu sau vẫn chưa tìm được cách mở ra.
Đại trưởng lão đi đến trước
cửa tháp trong chớp mắt, bàn tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm nhẩm đọc
chú ngữ. Thủy Thiên Diên vừa trông thấy, trong nháy mắt sắc mặt lạnh đi, bà hô to một tiếng ám vệ, mười mấy người áo đen lập tức xuất hiện trước Điện Thái Cực, bao vây Đại trưởng lão và hai đệ tử, không nói lời nào
liền rút kiếm ra chiến đấu.
Thủy Thiên Diên liếc mắt nhìn, bà lấy pháo sáng trong tay áo ra bắn, tích tắc sau, Thủy Triệt tóc trắng mặc y phục màu trắng giống như thần tiên từ trên không trung hạ xuống, đứng ở bên cạnh Thủy Thiên Diên. Ông mở rộng tay áo, nhẹ nhàng vung lên, hai
tốp người đang đánh nhau bị tách ra, đánh một chưởng tới làm cho hai đệ
tử của bộ lạc Lac Khắc hộc máu, bị nội thương rất nặng.
Đại
trưởng lão vốn uy phong lẫm liệt, không thuận mắt với bất kỳ kẻ nào, lúc này sắc mặt đại biến, âm độc nhìn Thủy Triệt, sau đó xách theo hai vị
đệ tử rời đi.
"Có bị thương không?" Ánh mắt của Thủy Triệt thâm
sâu, xoay Thủy Thiên Diên vài vòng ngay trước mặt, thấy chỉ có làn váy
của nàng bị rách một miếng nhỏ, trái tim lơ lửng liền buông lỏng. "Sau
này không được bất cẩn như thế, nếu ta không có ở đây, chắc chắn nàng
đánh không lại bọn họ."
Thủy Triệt nhìn thấu tu vi của Đại trưởng lão cao hơn Thủy Thiên Diên, tâm tư đối phó của lão không đặt trên
người Thủy Thiên Diên, nếu như lão nổi lên ý đồ xấu, cho dù là ông, cũng khó mà làm gì được.
Thủy Thiên Diên gật đầu, khuôn mặt tràn đầy
vẻ lo lắng, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve gương mặt của Thủy Triệt, mỉm
cười như đóa hoa sen: "Trong lòng ta lo lắng cho Y Nhi, khó khăn lắm nó
mới trở về, làm sao có thể để cho bọn họ mang đi? Cho dù ta phải đi,
cũng không thể để bọn họ mang Y Nhi đi." Bà dừng một chút, ngước mắt
nhìn đáy mắt tĩnh mịch của Thủy Triệt, ngăn ông mở miệng: "Nó là nữ nhi
của ta, nữ nhi của chúng ta, làm sao có thể để nó phải chịu khổ?"
Trong lòng Thủy Triệt đau khổ, đúng vậy, Y Nhi là nữ nhi của ông và Thủy
Thiên Diên, xem như châu báu mà che chở, như tâm can mà đau lòng, làm
sao nỡ để cho nữ nhi phải đau khổ?
"Tất cả những gian khổ, ta với nàng cùng nhau đối mặt." Thủy Triệt giơ tay ôm Thủy Thiên Diên vào
trong lòng, ông nhìn tháp miếu, suy nghĩ trở nên phức tạp.
". . . . . . Vâng." Khóe mắt Thủy Thiên Diên có một giọt nước mắt lăn xuống,
bà cũng không nỡ nhìn Thủy Triệt đau khổ, tiếc rằng số mệnh luôn thích
đùa cợt con người?
——
Trăng sáng sao thưa, một bóng đen
lặng lẽ lẻn vào trong tháp miếu, còn chưa thích ứng với bóng tối bên
trong tháp thì có một trận gió ập tới trước mặt, bóng đen chợt lóe lên,
tạm thời tránh được chiêu gây tổn thương trí mạng.
"Uỳnh ——" Trận gió dội lên cửa sắt rồi đánh ngược trở về, nhắm vào ngay bóng đen.
Bóng đen bối rối tránh đi, trong chớp mắt chợt có một chiếc dao găm lạnh
thấu xương đặt ở giữa cổ của hắn, hắn không kìm được cơn nóng nảy, hắng
giọng nói thì thầm: "Cẩn thận một chút, tiểu gia tốt bụng tới thăm nàng
mà lại bị đánh một trận. Không chết trên tay bà điên kia, thiếu chút
nữa trúng phải thủ đoạn hiểm độc của nàng."
Nam Cung Đệ bỏ dao
găm ra, nàng búng ngón tay một cái, nến bên trong tháp miếu lập tức cháy lên, nàng thúc cùi chỏ mang theo lực đánh mạnh vào bụng Thủy Minh Hách.
"Càng ngày càng thất bại, trước kia ngủ với nhiều nữ nhân như vậy, muốn ngừng mà không được, lần này đổi sang một trò mới, bị nữ nhân ngủ, tại sao
lại đòi sống đòi chết muốn xuất gia chứ? Tiền đồ!" Nam Cung Đệ khinh
thường nhổ một bãi, nàng nằm nghênh ngang ở trên tháp quý phi. Nàng chậc chậc lắc đầu, Thái phi thỉnh cầu được thanh tu để cầu phúc cho Thái tổ
hoàng và Thái hoàng thái hậu, bị nhốt vào tháp miếu, không ngờ nơi này
có chốn bồng lai, hai gian phòng được trang trí cực kỳ xa hoa, tráng lệ, còn xa hoa hơn cung điện của nàng, khó trách bà ta không nỡ ra ngoài!
Mặc dù da mặt của Thủy Minh Hách dày, nhưng về vấn đề uy nghiêm thì hắn
không hề lơ mơ, hắn lập tức giậm chân: "Nàng đã từng đè lên Quân Mặc U
sao? Nàng thấy hắn có bằng lòng cho nàng đè hay không!"
Nam Cung
Đệ ngẩn ra, nhớ đến có lần nàng muốn vùng lên, kết quả lại bị Quân Mặc U lật người đè lên lúc nào không hay, đoạt được quyền làm chủ, chẳng lẽ
nam nhân đều thích ở phía trên tìm uy nghiêm?
"Chuyện này. . . Đương nhiên là hắn cho ta đè lên." Chỉ là chưa thực sự chiến đấu thì hắn đã ra tay!
Thủy Minh Hách cười như không cười nhìn Nam Cung Đệ, thâm ý trong đó không
nói cũng rõ: "Đè thì đè chứ, chột dạ làm cái rắm gì? Ta cũng không nói
nàng đè lên, Quân Mặc U gầy yếu trắng nõn, dáng dấp tựa như nữ nhân,
chưa từng đè lên thì mới không bình thường. . . A. . . A a. . ."
Lời nói chưa dứt thì Thủy Minh Hách đã bị Nam Cung Đệ đánh, hắn ôm đầu chạy tán loạn bốn phía để né tránh chiêu Quan Thế Âm nghìn tay và bàn chân
sét đánh của Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ rất tức giận, nàng nhảy lên đá một cước lên mông Thủy Minh Hách, sau đó bay lên không rồi dạng chân ngồi ở trên người Thủy Minh Hách.
"Ưm. . ." Thủy Minh Hách rên lên một tiếng, cảm giác như bị cả ngọn núi đè lên người, nội tạng cũng bị đè đến nát bét.
"Dáng dấp người nào tương tự lão nương hả?" Nam Cung Đệ nắm tóc Thủy Minh
Hách, kéo về phía sau, thấy đôi mắt đào hoa của hắn ẩn chứa hơi nước,
nàng hừ lạnh nói: "Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất cưới Khúc Tam Nương, thứ hai thay mặt ta quản lý triều chính."
Thủy Minh Hách hoảng
sợ kéo đầu lại, hắn hận không thể chặt đứt hai chân, coi như nàng bỉ ổi, hắn vui vẻ chạy đến đây tìm đường chết rồi!
"Ta có thể chọn cái thứ ba không?" Thủy Minh Hách che gương mặt đã bị đánh đến sưng vù, hắn nhe răng hít khí lạnh.
"Được. . ." Nam Cung Đệ nguy hiểm híp mắt, mặt tươi cười, lạnh lùng nói: "Để
ta đánh tàn phế, sau này mặc đồ của nữ nhân xử lý hậu cung thay ta, đón
tiếp thê tử của các đại thần."
Thủy Minh Hách uất ức vỗ ngực giậm chân, hai tay ra sức đấm ngực, giữ nước mắt sắp tràn đê ở trong lòng,
hắn đã tạo nghiệt gì mà để bị lấn ép đến nỗi thảm không có người nào
thảm hơn như thế này, cứ thế chết đi cho xong.
"Ta chọn cái thứ nhất!"
"Nghĩ xong rồi à?" Nam Cung Đệ kinh ngạc nhíu mày, có chút không dám tin,
trong lòng hắn rốt cuộc cũng có tình cảm với Khúc Tam Nương sao?
Nàng sờ cằm nghĩ, muốn có được lòng của nam nhân, sẽ phải chinh phục thân
thể của hắn, chẳng lẽ Khúc Tam Nương dùng sức mạnh với Thủy Minh Hách để chinh phục hắn?
Thủy Minh Hách đau khổ cười ha ha mà gật đầu,
cưới Khúc Tam Nương thì chỉ có nước chết, chọn cái thứ hai và thứ ba thì sống không bằng chết.
"Ngươi cần phải hiểu rõ, Khúc Tam Nương đã nói phu quân của nàng ấy đời này chỉ có thể cưới một mình nàng ấy, sau
khi thành thân, nhìn nữ nhân khác nhiều quá mức bình thường thì sẽ bị
trói lại rồi nhét vào phòng chứa củi, tâm tình tốt thì sẽ nhốt hai, ba
đến bốn năm ngày, tâm tình không tốt thì tám chín mười ngày thậm chí là
nửa tháng sẽ không cho ăn cơm. Ngươi có bỏ được đám mỹ nhân dáng vẻ
thướt tha mềm mại trong hậu viện kia không? Đến lúc đưa bọn họ ra ngoài, tất nhiên là sẽ bán vào thanh lâu, ngươi có thể chịu đựng được việc họ
cho ngươi mọc vô số cái sừng hay không?"
Thủy Minh Hách hít một hơi thật sâu, gân xanh trên trán nổi lên, hắn lắc đầu.
"Được rồi được rồi, nói nhiều như vậy, chẳng phải là chỉ để cho ta trông coi
mấy lão thất thu kia giúp nàng thôi sao." Thủy Minh Hách nghĩ, chịu thua thiệt ở chỗ nàng, sau này hắn phải đến chỗ Quân Mặc U đòi lại.
Nhưng hắn đã quên, mấy lần hắn đánh nhau với Quân Mặc U, chưa bao giờ hắn
thắng nổi, mà duy nhất thắng được một lần, lại là thua ở trong tay nhi
tử của Quân Mặc U, cậu bé đã tiện tay cầm luôn chìa khóa phòng kho mà
hắn tích trữ mấy năm đi rồi.
Hôm sau
Nam Cung Đệ đi từ
trong tháp miếu ra ngoài, thấy Tử Tâm đang vội vã đi tới, sắc mặt nghiêm túc quỳ trên mặt đất. "Xin chủ tử giáng tội, thuộc hạ không thể bảo vệ tốt cho Hoàng hậu, ngài ấy bị người ta bắt đi rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Đệ giật mình, mẫu hậu bị bắt đi rồi sao?
"Thái thượng hoàng nói là người của bộ lạc Lac Khắc mang đi, có để lại tờ
giấy, nếu muốn Hoàng hậu bình an vô sự thì người phải đích thân tới nhà
trọ ở ngoại ô." Hai phần ác và thiện đang giao chiến trong lòng Tử Tâm,
nàng hi vọng hai người đều bình an, thế nhưng căn bản là không thể, có
thể bắt người từ trong tay Thái thượng hoàng thì có thể thấy được tu vi
của người kia. Nếu như phải chọn một trong hai người, nàng thà rằng chọn chủ tử được bình an, mặc dù các nàng là do Hoàng hậu tuyển chọn, nhưng
không có quá nhiều tình cảm, huống chi chủ tử trực thuộc của các nàng là Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ phiền não dứt dứt tóc, nàng đi tới Cung Càn Thanh, thấy Thủy Triệt bị hạ cấm chế không thể động đậy mà nằm trên giường, cả người màu tím, nàng vừa giơ tay giải cấm chế cho Thủy Triệt, vừa nghe Tử Tâm nói: "Tấn Vương đã sớm bỏ mình ở trong mật thất, thị vệ canh gác cho rằng Tấn Vương ương ngạnh, không chịu dùng bữa nên không
để ý tới nhiều."
Cả người Nam Cung Đệ tản ra sát khí, nàng cố kìm nén lửa giận mà dò hỏi: "Phụ hoàng, lần này có bao nhiêu người tới?"
"Mười sáu người." Dứt lời, ông vội vã đứng dậy, muốn tới ngoại ô cứu Thủy
Thiên Diên, nhưng bị Nam Cung Đệ ngăn lại: "Phụ hoàng, người đi cũng
không có ích gì, bọn họ biết tầm quan trọng của mẫu hậu đối với nhi thần nên mới mang mẫu hậu đi, người bỏ nhi thần mà đi trước, để nhi thần ở
lại trong cung thì sẽ thế nào? Sự thật chứng minh người và mẫu hậu không đấu lại bọn họ, người đi thì cũng sẽ rơi vào tay bọn họ, để cho bọn họ
có nhiều lợi thế uy hiếp nhi thần, chưa bắt được nhi thần thì bọn họ sẽ
không từ bỏ ý định."
Con ngươi của Thủy Triệt tối sầm, ông dần bình tĩnh lại.
"Phụ hoàng, người hãy ở lại trong cung, ít nhất Nam Chiếu xảy ra hỗn loạn
thì người cũng có thể khống chế được cục diện." Giọng nói của Nam Cung
Đệ lộ ra sự kiên định, nàng xoay người đi được vài bước rồi nói: "Nếu
như nhi thần không trở về, người nói với Quân Mặc U giúp nhi thần, để
hắn chăm sóc nhi tử thật tốt, chớ làm chuyện ngu ngốc, nếu như bỏ mặc
một mình nhi tử trong lúc nguy hiểm, nhi thần nhất định sẽ không tha thứ cho hắn."
Thủy Triệt nhìn bóng lưng Nam Cung Đệ càng lúc càng
xa, hòa vào trong ánh sáng rồi dần dần trở nên mơ hồ, giống như từ đó
rời khỏi cuộc sống của bọn họ, tim ông không khỏi căng lên, đi theo được mấy bước, tiền sảnh lớn như vậy đã không có một bóng người.
Ông
chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, đáy mắt dần dần nhuốm đầy
máu, nửa đời trước ông tạo nghiệt, rốt cuộc đã gặp báo ứng rồi sao?
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Nam Cung Đệ thúc ngựa chạy nhanh, ra tới cửa thành thì gặp được người mà
nàng không ngờ tới, một nam tử mặc áo đen, đỉnh đầu đội mũ ô sa, như
ngạo tuyết thanh tùng đứng vững ở trên xe ngựa, có một phong thái rất
đặc biệt.
"Khụ khụ. . ." Nam tử kia lấy khăn gấm trắng noãn ra
che miệng, nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, nghe vào trong tai Nam Cung Đệ,
khiến nàng cực kỳ lo lắng. Nàng biết bệnh tình của hắn đã lan vào cốt
tủy, mỗi ngày đều ho khan đến tê tâm liệt phế, lần này ho nhẹ, nghe được bên trong là do hắn cố ý đè nén, chỉ vì không muốn làm cho nàng lo
lắng.
"Huynh đã đến rồi?" Nam Cung Đệ cong khóe môi mỉm cười,
nàng tung người nhảy xuống ngựa, sải bước đi tới bên cạnh xe ngựa rồi
nhảy lên, nàng lấy mũ ô sa của hắn ra, làm lộ ra gương mặt trắng bệch
như tờ giấy, trong nháy mắt trái tim nàng chợt thắt lại: "Huynh gầy quá, nàng ấy không tốt sao?"
Thủy Dật lắc đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng
lau giọt nước mắt rơi trên mi mắt nàng, giọng nói ấm áp như làn gió nhẹ: "Nàng ấy rất tốt, nhưng ta lại không tốt, làm lỡ làng chuyện của nàng
ấy, không thể cho nàng ấy thứ gì."
"Nếu thực sự tốt, vì sao huynh lại vượt ngàn dặm xa xôi tới Vương đô? Huynh không biết thân thể của
huynh không thể bôn ba đường dài hay sao?" Nam Cung Đệ nắm tay của hắn,
nó lạnh lẽo thấu xương, gầy đến nỗi như da bọc xương, ngón tay thon dài
lộ rõ khớp xương, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ mồn một, nhìn thấy làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
"Ta không yên tâm về nàng." Thủy
Dật cố nén cảm giác ngưa ngứa ở trong cổ họng, hắn nuốt vị ngai ngái
nghẹn ở cổ họng xuống, tay hơi nắm lại, đặt ở khóe miệng hừ nhẹ mấy cái, ngón tay hắn đặt vào lòng bàn tay mềm mại của Nam Cung Đệ, trấn an nói: "Ta biết thân thể của ta, chung quy là ta phụ nàng ấy, sau này. . . Nếu có duyên, sẽ phó thác nàng ấy cho Thế tử Bắc Viên."
Nam Cung Đệ ngẩn ra, thì ra là hắn hiểu được tâm tư của Quản Lạc, hắn mới chính là người thấu đáo nhất.
"Huynh tính toán chu toàn cho ta, vì sao bỏ sót duy nhất chính bản thân huynh? Huynh không cần quá oán trách lão phu nhân, cũng chỉ vì bà ấy lo lắng
cho con cháu của huynh." Nam Cung Đệ không thích Thủy Dật thu xếp ổn
thỏa giúp người khác, nghe vào trong tai, giống như là đang nhắn nhủ hậu sự của chính mình.
"Ta không trách, chỉ tự trách mình không có
tiền đồ." Thủy Dật kéo Nam Cung Đệ xoay người ngồi vào bên trong xe
ngựa, hắn cười thanh nhã: "Nàng đã quên rồi, ta có nhi tử. Sau khi làm
xong chuyện lần này, đợi ta rời đi, nàng hãy thu hồi đất phong Bắc
Nguyên, xóa bỏ phong hào của ta."
Nam Cung Đệ lắng nghe, nàng
xoay người che miệng Thủy Dật, hốc mắt nóng lên mà gật đầu mạnh, nàng
hiểu ý của hắn, hắn sợ sau khi hắn không còn nữa, lão phu nhân sẽ sắp
xếp cho người khác thừa kế đất phong Bắc Nguyên, sau này nổi lên dã tâm, trở thành Tấn Vương thứ hai, tất cả đều là vì nàng, vì nàng!
"Khụ khụ. . ." Thủy Dật quay đầu ra, cũng nhịn không được nữa mà che miệng
ho đến tê tâm liệt phế, một hồi lâu sau mới dừng lại, sắc mặt càng trắng hơn, hắn bưng chén thuốc nhỏ ở bên cạnh lên uống vài ngụm cho dịu cổ
họng rồi cười khổ: "Gần đây ta thường xuyên nằm mơ, nó rất kỳ lạ, ta nằm mơ thấy một đô thị xinh đẹp, xa hoa truỵ lạc, giống như được quay trở
về."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...