Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Quay trở về?

Nam Cung Đệ ngẩn ra, chẳng lẽ hắn thật sự là sư phụ?

Trong lòng nàng dâng lên cảm xúc xa lạ khác thường, nó lan ra khắp thân thể,
ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Dật gầy gò yếu ớt, ngoại trừ mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ cũng có vài phần tương tự với sư phụ. Nhưng
mấy năm nay ở chung, cảm giác hắn mang đến cho nàng không giống như sư
phụ, bọn họ cũng đã dần dần quên đi chuyện hắn có thể thật sự là sư phụ
của nàng.

Nếu như không phải là hắn, thì làm thế nào hắn biết được thành phố gọi là ‘đô thị’, còn biết đến khái niệm ‘xa hoa trụy lạc?

Trái tim nàng đập như đánh trống, nếu đúng là hắn, thì trước đây hắn hôn mê
nhiều năm như vậy, chẳng lẽ linh hồn đã xuyên đến thời hiện đại? Thế nên bây giờ hắn mới mơ thấy quay về đô thị… Tiếp theo nàng không dám nghĩ
nữa, lần đầu tiên nàng bất chấp tất cả xoay người ôm lấy Thủy Dật vào
lòng, thân thể hắn không to lớn rắn chắc như Quân Mặc U, gầy gò y như
cây gậy trúc, chỉ hơi ôm chặt một chút có lẽ xương cốt sẽ rời cả ra.

“Không, ta sẽ không để cho huynh chết, sẽ không để huynh chết…” Đầu óc Nam Cung Đệ hoảng loạn, nói năng lộn xộn, nàng cứ lặp đi lặp lại câu không để
Thủy Dật chết, trong lòng thì hoang mang.

Ở trong cảm nhận của
nàng, tình cảm Thủy Dật giành cho nàng còn hơn cả của sư phụ, hắn yêu
thương che chở nàng giống như huynh trưởng ruột thịt, có lúc lại giống
như phụ mẫu chăm sóc nàng cẩn thận từng li từng tý, làm sao nàng có thể
không cảm động?

Nếu như trước đó không phải đi đến nhà trọ như
trong giao ước để cứu mẫu hậu, thì lần gặp nhau này không phải bất ngờ
ngoài ý muốn. Nàng động tâm suy nghĩ, nghĩ đến lời của A Hận, đi đến bộ
lạc Lạc Khắc tìm được Thiên nhãn, phải chăng sẽ thật sự có thể đưa Thủy
Dật trở về đô thị?

“Đồ ngốc… Ta sẽ không chết, chỉ là thay đổi
chỗ sinh sống mà thôi.” Con ngươi thanh tịnh đẹp đẽ của Thủy Dật giăng
đầy một tầng sương mù, mang theo một chút tuyệt vọng trống rỗng nhìn về
rèm xe màu đen, hắn khẽ cong khóe miệng kéo lên một nụ cười thê lương.

Kiếp này, nàng chính là số phận của hắn.


Từ nhỏ, hắn sinh ra bị thiếu tháng, thân thể suy nhược, luôn sống nhờ vào
thuốc, hắn đã sớm nhìn thấu được sinh tử. Tiếc rằng, mười năm trước hắn
hôn mê sâu, linh hồn hắn trôi dạt đến một thế giới mới lạ mỹ lệ, phá vỡ
hết tất cả nhận thức của hắn. Hóa ra nữ tử cũng có thể có nghề nghiệp, y phục hở hang, cùng kết giao bằng hữu với nam tử, so với thời cổ đại nơi hắn sinh trưởng mà nói thì quả thực là kinh hãi thế tục. Nhất là cái
hộp sắt chạy băng băng thần tốc kia cùng với cái máy móc màu xám bay
trong không trung, hắn kinh ngạc thiếu chút nữa thì rớt cả cằm.

Điều làm hắn ngạc nhiên mừng rỡ nhất chính là không cần phải chịu đựng đau
ốm hành hạ, nhưng mới vui vẻ được mấy ngày thì lại gặp phải vấn đề mới,
tri thức mới, nhận thức mới, lại còn phải bôn ba để sinh tồn, đã phải
sống những ngày tháng làm ăn mày.

Sau đó hắn được một lão ăn mày
‘nhặt’ về, kế thừa y bát ‘thần trộm’, ngày tháng sau này càng ngày càng
tốt, không cần sống cuộc sống phải chịu đựng đủ mọi xem thường khinh
miệt phỉ nhổ. Nhưng sau đó, sự trống rỗng quả thực lên tới cực điểm,
trong cuộc sống cứ giống như thiếu một thứ gì đó. Mãi cho đến khi hoàn
thành nhiệm vụ, lúc trở về đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nhìn thấy một
‘chú mèo hoang’ đang cuộn mình trong xó xỉnh tối tăm, ốm yếu tựa vào bên vách tường, khuôn mặt vàng vọt lộ ra vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi
mắt to ướt sũng ẩn chứa nỗi sợ hãi bất an, nhìn hắn đề phòng.

Khoảnh khắc đó, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy nàng cực kỳ thú vị rồi tiện tay ‘nhặt’ về nhà. Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng
trong đôi mắt bồ câu đó, không hiểu sao đáy lòng hắn lại dâng lên cảm
giác thương xót, giống như nhìn thấy được chính mình từ trên người nàng, thân thể ốm yếu kia khiến hắn nhớ lại những năm tháng hắn đấu tranh
chống lại bệnh tật trong Vương phủ, vẻ ngỡ ngàng bất chấp kia khiến hắn
liên tưởng tới lúc hắn mới đến dị thế. Vì thế lần đầu tiên hắn hiểu thấu được có một loại cảm giác gọi là ‘đau lòng’. Cũng vì thế, ban đầu chỉ
coi nàng là ‘đồ chơi’ nhưng sau đó lại thật lòng thật dạ đối xử tốt với
nàng, đơn giản, chỉ đối tốt với nàng!

Hắn cho rằng sẽ sống cả đời này với nàng đến già, mãi cho đến một lần nàng ra ngoài nhận nhiệm vụ,
tâm trạng hắn trở nên bất ổn, cảm thấy tựa như có cái gì đó đang dần dần xa cách hắn. Lần đầu tiên hắn liều mạng xông bừa đến nơi nàng làm nhiệm vụ, quả nhiên nhìn thấy người đã mất đi nhân khí nằm sõng soài trên mặt đất, nỗi đau như xé rách trái tim vốn bình lặng của hắn, hắn đã hiểu rõ được tình cảm của mình đối với nàng. Nhưng khi nghe thấy hai tiếng thét the thé chói tai, kéo hắn từ trong nỗi bi thương cực hạn trở về, người
luôn điềm tĩnh như hắn lại suýt chút nữa thì nổi điên, gân xanh bạo phát bóp nát cổ của nàng, sao lại có thể chết bất lực uất ức như vậy?

Hắn tức giận đến đau thắt tim, khiến cho hai mắt tối sầm, hít thở không
nổi, đến lần thứ hai tỉnh dậy lại quay trở về Vương phủ, trong chớp mắt
đã cảm thấy như cách cả mấy đời. Ý nghĩ khủng khiếp đầu tiên tràn vào
trong ý thức của hắn chính là đồ nhi của hắn, có phải cũng đến Thương
Minh này giống như hắn hay không?

Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng

hắn cũng tìm được đồ nhi, nhưng hội ngộ rồi hắn mới nhận ra, hắn vẫn
chậm một bước. Nàng đã không còn là đồ nhi mà hắn một tay nuôi lớn, hắn
đã sớm bị loại ra khỏi thế giới nội tâm của nàng, ghi dấu trong lòng
nàng là một nam nhân khác. Đoạn ký ức nàng đối xử với hắn hết mực trân
quý ở dị thế kia đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất của hắn ở thế giới này,
giúp hắn có thể bình tĩnh mà đối mặt với thực tế là nàng đã yêu nam nhân khác sâu đậm tận cốt tủy, ít nhất nàng cũng đã từng là một người của
hắn.

Đáy lòng Nam Cung Đệ xót xa, trong mắt hiện lên vẻ kiên
định, mặc kệ là thật hay giả, nàng cũng phải đến bộ lạc Lạc Khắc một
lần, đi đến thời hiện đại rồi thì Thủy Dật sẽ sống tốt thôi.

Nàng nới lỏng vòng ôm, cong khóe miệng nở ra một nụ cười khó coi: “Ừ.” Nếu
đó là suy nghĩ của huynh, vì muốn tốt cho huynh, ta nhất định sẽ dùng
hết khả năng mình có để làm thật tốt cho huynh.

Dọc đường hai người đều không nói gì, cực kỳ quý trọng bầu không khí ấm áp hiếm có này.

Đi đến nhà trọ, Nam Cung Đệ vén rèm xe ngựa lên, nhìn thấy một tòa nhà hai tầng khách khứa ra vào tấp nập, bên ngoài dùng cọc gỗ bao quanh tạo
thành một bức tường vây xung quanh, phía trên cao chỗ cửa vào có treo
một biển hiệu bằng gỗ, bên trên viết bốn chữ to ‘Quán rượu Duyệt Lai’.
Trong lòng nàng chợt nhớ đến quán rượu mà nàng đã quên mất từ lâu, quán
mà nàng đoạt được từ trong tay của Hách Liên Tầm, được nàng đổi tên
thành ‘Bố Y thực phủ’, không biết hiện nay tình hình thế nào rồi.

“Tạm thời huynh cứ ở trong xe ngựa chờ ta, đừng đi lung tung.” Nam Cung Đệ
quên mất là sức khỏe Thủy Dật không tốt, mới tán gẫu một lúc đã thấm mệt rồi, nàng giơ tay sửa lại đám tóc tai lộn xộn của hắn, nhưng Thủy Dật
lại mau chóng né tránh bàn tay nàng. Nam Cung Đệ nhìn một sợi tóc dài
vương trên tay mình do hắn né không kịp, nàng kinh ngạc trợn trừng hai
mắt, không thể tin được nhìn Thủy Dật ngồi trong xe ngựa, run rẩy hỏi:
“Sao... Sao lại thế này?”

Thủy Dật khẽ nhếch đôi môi đã trở nên
trắng bệch, cười thản nhiên nhẹ nhàng giống như hoa lê bay trong gió,
thuần khiết mà thê lương.

“Không nghiêm trọng đâu.” Thủy Dật thấy Nam Cung Đệ hung hăng lườm mình, hắn vươn tay ra lấy sợi tóc rụng đó,
vò lại rồi vén rèm xe lên ném ra bên ngoài, nhìn sợi tóc đen khẽ bay

lượn theo gió rồi rơi xuống, hắn mới lên tiếng: “Sẽ mọc dài ra.”

Nam Cung Đệ bịt chặt miệng, nhìn động tác thành thạo của hắn thì chắc chắn
là hắn đã có triệu chứng rụng tóc từ lâu rồi, chứng tỏ sinh mạng của hắn có lẽ đã đến lúc tận.

“Sẽ dài... Nhất định sẽ dài... Tóc như vậy mới đẹp...” Nam Cung Đệ không đành lòng nhìn thêm nữa, lòng đau như dao cắt, nàng lập tức vén rèm xe lên rồi cúi người đi xuống. Nàng ngửa đầu
để cho gió lạnh thổi vào não, xua tan đi những cảm giác khó chịu bức
bối, rồi quay đầu nhìn về phía xe ngựa màu đen, trong lòng dâng lên rất
nhiều cảm xúc khó tả, nếu không phải vì cứu nàng, hắn sẽ không phải đau
khổ thế này.

Nàng hiểu vì sao hắn phải đội mũ lụa, là để phòng tóc rụng xuống rồi bay ra xung quanh hay sao?

Nàng siết chặt nắm đấm, hít thở sâu một hơi, xoay người đi thẳng vào nhà trọ.

“Vương gia...” Thị vệ nhìn theo bóng dáng Nam Cung Đệ đi vào trong nhà trọ,
đột nhiên nghe thấy một tiếng trầm đục vang ra từ trong xe ngựa, hắn vội vàng vén rèm lên đi vào, nhìn thấy chủ tử đang nằm trên xe, vẻ mặt xám
trắng, máu tươi liên tục trào ra từ miệng.

“Không sao...” Thủy
Dật điềm nhiên như không giơ bàn tay yếu ớt vô lực lên lau máu trên khóe miệng, máu in cả lên chén thuốc thị vệ vừa đưa. Hắn nhẹ nhàng dựa vào
nệm rồi khẽ cười nói: “Nàng vẫn còn một kiếp nạn, vẫn chưa được nhìn
thấy cuộc sống bình yên hạnh phúc của nàng thì làm sao ta đành lòng ra
đi?”

Trong lòng thị vệ bức bối, quay đầu nhìn xuyên qua rèm xe về hướng Nam Cung Đệ vừa đi, nghĩ ngợi không biết có nên bắt cóc nàng đi
hay không?

“Đừng có làm chuyện ngu ngốc.” Trong giọng nói suy yếu phảng phất ý cảnh cáo.

Thị vệ giật mình một cái, im lặng không nói gì bèn rời khỏi xe ngựa.

--

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Diện tích quán trọ không lớn, nhưng bên trái lại có một quầy ngân quỹ rất
lớn, chiếm giữ một phần năm diện tích, chưởng quầy cầm bàn tính gẩy cành cạch rung động cả bên trong. Ở đại sảnh toàn bộ có mười cái bàn, mỗi
bàn có bốn cái ghế bày xung quanh. Ở rìa bên phải có một cầu thang xoay
tròn nối thẳng lên lầu hai, có lẽ chính là khu vực phòng nghỉ trọ.

“Ở đây có khách nào là một lão giả tóc bạc râu dài không?” Nam Cung Đệ tùy tiện hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị vội vàng xác nhận, cúi người chào hỏi rồi trực tiếp dẫn Nam Cung Đệ lên hàng lang lầu hai, đến một gian phòng ở phía trong cùng.

Nam Cung Đệ nhắm mắt cảm nhận được khí tức xung quanh mình, nàng cười lạnh

đẩy cửa ra, nhìn thấy Đại trưởng lão ngồi xếp bằng ở trên giường, hai
tên đệ tử khác ngồi ở bàn bên cạnh, ánh mắt nàng ngừng lại trên người
Thủy Thiên Diên đang bị ném ở góc tường.

Lửa giận dâng lên trong
đầu Nam Cung Đệ, nàng dùng lực đóng cửa ‘rầm’ một tiếng, một chưởng đánh về phía Đại trưởng lão ở trên giường. Đại trưởng lão xoay chân né
tránh, trôi bồng bềnh trong không trung, vẻ mặt xanh mét đang định đánh
trả thì bị Nam Cung Đệ nói một câu làm tức nghẹn họng suýt chút nữa thì
thổ huyết.

“Có dũng khí thì ngươi cứ việc phóng ngựa đến đây, nếu như ta trốn tránh thì sẽ chết không được tử tế.” Nam Cung Đệ nói lời
ngoan độc, nếu như bắt Thủy Thiên Diên đi rồi khoản đãi thật tốt thì
chắc chắn nàng sẽ không so đo với bọn chúng, dù sao vẫn muốn bọn chúng
dẫn đường đến bộ lạc Lạc Khắc. Nhưng khi nàng nhìn thấy Thủy Thiên Diên
bất tỉnh nhân sự, sắc mặt vàng vọt bị quăng vào góc tường, thì nàng cũng có ý định muốn giết Đại trưởng lão.

Lam Vũ nhíu mày, không tránh thì mới chết không tử tế thì có!

Hắn quan sát tỉ mỉ nữ tử mặc cả bộ y phục màu đỏ như lửa, tựa như đóa hoa
Ngu Mỹ Nhân ở bộ lạc, diêm dúa yêu dã động lòng người. Ánh mắt hắn chớp động, quả thật là đẹp mắt mà, còn đẹp hơn cả Thánh nữ tiền nhiệm Thủy
Thiên Diên.

“Đi, ta đói bụng rồi, mang tất cả đồ ăn ngon nhất
trong quán trọ lên đây mỗi loại một phần, à không, làm thêm một phần
nữa, thanh đạm một chút, mang đến xe ngựa bên ngoài quán đi.” Nam Cung
Đệ mở dây trói cho Thủy Thiên Diên, ôm bà đặt lên giường rồi ngồi cả
người lên bàn, một châm giẫm lên trên ghế trống sai khiến Bạch Lưu.

Ai bảo nha đầu này có gương mặt quen quen chứ?

Bạch Lưu nhìn về hướng Đại trưởng lão, Đại trưởng lão gật đầu, từ kẻ khống
chế cục diện trong tay đã biến thành kẻ bị động, loại tình huống này
khiến cho Đại trưởng lão cực kỳ khó chịu, nét mặt sa sầm nhìn Nam Cung
Đệ như đang muốn xơi tái ông, lửa giận trong lòng tăng vọt, nhưng cũng
không thể làm gì được nàng.

Nhưng Nam Cung Đệ thật sự đói bụng
chứ không phải trêu chọc ba người bọn họ, nàng càn quét sạch sẽ đồ ăn
xong, tướng ăn ‘thô lỗ’ của nàng khiến cho ba người kia được mở rộng tầm mắt, nhìn đến mức phát ngu.

“Ăn xong rồi chúng ta lập tức lên
đường đến bộ lạc Lạc Khắc.” Đại trưởng lão phục hồi tinh thần đầu tiên,
vì để đề phòng sơ sảy, ông bèn đưa tay định khống chế Nam Cung Đệ. Nhưng chưa kịp làm gì thì một cái đĩa to bay tới đập vào đầu Đại trưởng lão,
nhân lúc ông ta né tránh, ngón trỏ và ngón giữa của Nam Cung Đệ khép lại tạo thành một cái móc câu mà kề lên nếp nhăn trên cổ Đại trưởng lão.
“Mau cho người thả mẫu hậu ta ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận