Chương 2: Rất nhiều người đang đến
Mấy người Trương Duyên đều nhìn sang thẻ thân phận trong tay Trần Ngưỡng, Trần Ngưỡng che khuất chuỗi chữ số kia, co vai lại đầy mặt sợ hãi: “Cũng là thẻ thân phận như vậy, ảnh chân dung như vậy, khuôn mặt này quá giống thật rồi, giống như lột xuống rồi in vào á.”
Mọi người: “… …”
Trần Ngưỡng nhìn lại bọn họ như đang trốn bệnh dịch, ngậm miệng không nói đến đề tài này nữa, mục đích đã đạt được, anh lập tức cất thẻ thân phận đi.
Vật này như một củ khoai tây nóng bỏng, không thể để cho mọi người biết thẻ thân phận của anh chỉ có ba chữ số, càng phải che giấu chuyện đây là do người khác chuyển cho anh.
Tại thời điểm này, trở nên đặc biệt không phải là một chuyện tốt.
“Đúng rồi.” Trương Duyên bỗng hỏi, “Mọi người trước khi tới đây có đụng phải chuyện gì kì lạ không?”
“Hành vi không hợp lí.” Hắn tận lực giải thích, “Chính là chuyện lúc bình thường tuyệt đối sẽ không làm, bây giờ lại đột nhiên làm.”
Đáp lại hắn đều là lắc đầu.
Trương Duyên nhíu nhíu mày, như có như không cùng Lâm Nguyệt trao đổi ánh mắt, thở dài nói: “Vậy thì đáng tiếc, nếu như gặp phải chuyện như vậy, có thể liên quan đến đợt nhiệm vụ này.”
Trần Ngưỡng không khỏi nghĩ tới miếng bánh mì ăn thử, tim đập lạc một nhịp, đến bây giờ anh mới nhận ra rằng mình chỉ nhớ mùi vị khó ăn của nó, mà không thể nhớ ra được dáng vẻ của người bán hàng, phần đó trong ký ức dường như bị đào đi, thiếu mất một đoạn.
Anh nín thở và nghĩ, có liên quan đến nhiệm vụ ư? Bánh mí cũng bị dạ dày tiêu hóa xong luôn rồi đúng chứ?
Mặt trời lặn xuống núi, bầu trời tối dần, màn đêm mênh mông cùng biển sâu thẳm đều được bao bọc một cách bí ẩn, luôn cảm giác như có cái gì ngủ đông đã lâu, nguy hiểm sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Trần Ngưỡng phát hiện không biết từ lúc nào bụng mình không còn đau nữa, cảm giác bỏng rát cũng biến mất không thấy tăm hơi, anh cởi ba lô xuống để lên đùi, đang muốn kéo khóa ra tìm xem bên trong có thứ nào có thể dùng được không, bên cạnh vang lên một tiếng.
Thiếu niên đứng lên, chống nạng đi ra cửa.
Động tĩnh này nhất thời kéo chú ý của mọi người, Trương Duyên có lòng tốt nhắc nhở: “Cậu tốt nhất đừng tự ý hành động.”
Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tìm một người đi chung đi.” Trương Duyên nói với bóng lưng cậu, “Nếu như cậu đi một mình, chúng tôi không có cách nào xác định người trở về chính là cậu.”
Lúc này Lâm Nguyệt lạnh lùng nói tiếp: “Nhiệm vụ thứ nhất của tôi cùng Trương Duyên là tìm thế thân của ác quỷ.”
Trong giây phút đó, một cơn ớn lạnh bao phủ toàn bộ khoang tàu.
Ba người Chu Hiểu Hiểu, Hoàng Thanh, Triệu Nguyên đều không lên tiếng, bọn họ không biết nhân viên trên thuyền cùng chủ thuyền, cùng với người đàn ông trung niên giục họ lên thuyền có thân phận gì, huống hồ khả năng còn có quỷ nữa.
Vào ban đêm, trên biển muốn trốn cũng không trốn được, vì vậy tốt hơn hết là nên trốn trong khoang thuyền.
“Bộp ——bộp—— ”
Lúc âm thanh lạnh lẽo từ cây nạng đi đến gần cửa, Trần Ngưỡng vỗ mông đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
–
Ra khoang tàu, thiếu niên chống nạng nhìn ra biển sâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời tiết ở nơi này giống với thế giới hiện thực, buổi tối có chút lạnh, gió biển rất lớn, âm thanh như tiếng khóc gào, Trần Ngưỡng xoa xoa mặt hạ thấp giọng nói: “Cậu muốn đi vệ sinh hay là…”
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, anh im lặng, nhanh chóng nhìn về phía boong tàu.
Gió biển thổi đưa cuộc nói chuyện đằng kia vào trong màng nhĩ của Trần Ngưỡng, như có như không, anh rũ mắt lắng nghe.
“Đảo Tiểu Doãn của chúng ta chưa từng có người ngoài đến bao giờ, mày vừa kéo khách du lịch nào vậy?”
“Em lần này chỉ rời đảo chơi vài ngày, vận may cũng khá tốt, kéo được một nhóm, đợi hai ngày thôi.
Thành ca, tiền này anh cầm.”
“Đại Phú, chúng ta có quan hệ gì hả, không phải chuyện tiền nong, để lão to xác kéo mọi thứ lại, mày nói xem đã ở trên thuyền thì phải đi tới đảo, bên Thích lão bà tao cũng không quản, mày tự đi mà nói.”
“Vâng!”
“Lên đảo rồi thì mày phải coi trọng khách du lịch, đặc biệt là người tàn tật kia, đã như vậy rồi còn ra đảo làm gì? Xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?”
“Mấy đứa nhóc bây giờ ai mà biết có suy nghĩ gì, tự nguyện đi ra đảo chơi, vừa nhìn là biết thiếu gia được cưng chiều từ bé, không biết trời cao đất rộng, thật sự xảy ra chuyện cũng không liên quan đến chúng ta.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà tốt nhất đừng xảy ra chuyện xấu, Thích lão bà tâm bồ tát, không muốn có phiền toái trên đảo.”
“Biết mà biết mà!”
“Được trước hết cứ như vậy, mày đi nghỉ ngơi đi, tao đi bảo Tiểu Lý gác đêm.”
Trong gió có mùi thuốc lá, càng ngày càng nồng nặc, không kém gì con thuyền này.
Hai người kia tới rồi!
Thấy không có chỗ trốn, Trần Ngưỡng dưới tình thế cấp bách lùi về sau vài bước mở cửa khoang tàu ra, không để ý ánh mắt dò hỏi của nhóm người Trương Duyên bên trong đóng cửa lại, cố ý làm động tĩnh thật lớn.
Không gian u tối truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, là người đàn ông trung niên tên Đại Phú, hắn lớn tiếng quát tháo: “Ai?”
Trần Ngưỡng rụt cổ: “Chào chú, là tôi cùng em trai, chúng tôi muốn đi vệ sinh.”
Thiếu niên như thể không nghe thấy, đối với hai chữ em trai một chút cũng không phản ứng.
Người đàn ông trung niên quay đầu nói hai câu tiếng địa phương với một người có bộ râu quai nón là chủ thuyền Thành ca, hắn ném tàn thuốc xuống biển, trừng Trần Ngưỡng quát: “Đi theo tao!”
–
Nhà vệ sinh trông như một cái lỗ, vô cùng đơn sơ.
Người trung niên ở bên ngoài trông coi, hai mắt Trần Ngưỡng quan sát xung quanh một lúc, vô thức nhìn phía tay của thiếu niên đang kéo khóa quần, ánh mắt cũng không tập trung nhiều, bắt đầu ngẩn ra, chờ đến lúc anh hoàn hồn, thấy đối phương nửa ngày còn chưa cởϊ qυầи, đột nhiên trở nên cảnh giác: “Làm sao vậy? Có phát hiện gì sao?”
Thiếu niên mơ hồ cắn phần thịt bên gò má, trong miệng bật ra bốn chữ không cho phép từ chối, còn rất bá đạo: “Xoay qua chỗ khác!”
Trần Ngưỡng: “…”
Hóa ra không phải người câm, có thể nói, phát âm khàn khàn, đông cứng khô khốc, cho anh một loại cảm giác không được tự nhiên, giống như là… Đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện.
Trần Ngưỡng thu hồi ý nghĩ miên man, không tự chủ được nói: “Bây giờ nếu cậu đi một mình, coi như trở lại vẫn là cậu bọn họ cũng vẫn nghi ngờ, cảm thấy cậu không phải là cậu, dù sao mọi người đều là tổ đội tạm thời, ai cũng không quen ai, cũng không có cách nào chứng thực.”
Trả lời anh chính là tiếng nước chảy, rất trôi chảy, dòng nước cũng không phân nhánh, xem ra thận rất tốt.
Trần Ngưỡng nghe cũng thấy muốn đi vệ sinh, đơn giản thổi còi tự mình thêm lửa, đi vệ sinh cũng không dễ dàng, giải quyết thẳng thắn lần này có thể chịu được cho đến lúc rời thuyền.
Tiếng nước trôi chảy phía sau lưng dừng lại, khá nhanh.
Trần Ngưỡng không có hứng thú đùa giỡn, chỉ nói: “Hai người Trương Duyên cùng Lâm Nguyệt là lần thứ hai làm chung làm nhiệm vụ, đã cùng trải qua sinh tử mà quan hệ giữa bọn họ không mấy thân cận, cả đối tác bình thường còn không tới.
Lâm Nguyệt có chút kiêng kỵ ông ta, nói rõ ông ta không đáng tin cậy như vẻ bề ngoài, rất đạo đức giả, ông ta là người nguy hiểm nhất, phải cẩn thận.”
“Lâm Nguyệt vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, khó mà nói, còn có chút không bình thường, hẳn là do nhiệm vụ thứ nhất thay đổi, nếu như muốn hợp tác, có thể chọn cô ấy.”
“Tâm tư của Chu Hiểu Hiểu rất nhiều, cô ấy biết ưu điểm của mình, cùng biết cách dùng, nhưng tôi cảm thấy cô ấy sẽ phản tác dụng.
Hoàng Thanh táo bạo dễ tức giận, độc miệng không chịu được, rất dễ gây chuyện, Triệu Nguyên là người đơn thuần nhất trong tất cả, có tâm tư gì cũng đều biểu hiện ra ngoài…”
Trần Ngưỡng đột nhiên sững sờ, như bị dội một chậu nước lạnh, màu máu trên mặt anh rút đi, tay chân phát run, trong lòng mẫn cảm, thiếu niên này không giống với những người khác, cần phải có những biện pháp phòng ngừa hợp lý, không nên tín nhiệm như vậy.
Anh thậm chí còn tùy tiện nói ra phân tích của mình.
Vì sao lại như vậy?
Vẻ mặt Trần Ngưỡng vừa phức tạp vừa kì quái nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn thiếu niên chẳng biết đã kéo xong quần từ lúc nào, anh nghiêm túc lẳng lặng nhìn kỹ, nhưng trong trí nhớ vẫn không có đối tượng nào trùng khớp.
Dù là bạn học của anh, bạn học của em gái, hay là lũ trẻ con nhà hàng xóm trong ngõ, người chung phòng bệnh, đều không có ai giống thiếu niên này.
Nhưng anh lại cảm thấy đối phương sẽ không hại mình, không có lý do nhưng lại thấy vậy.
Một người xa lạ khiến anh yên tâm hạ cảnh giác, điều này không quá tốt, rất vi diệu, mà trong tình cảnh bây giờ những người khác còn nguy hiểm hơn.
Thiếu niên đối với sự tìm tòi nghiên cứu cẩn thận cùng vẻ mặt quái dị của Trần Ngưỡng ngoảnh mặt làm ngơ, cậu nắm chặt nạng, mới vừa bước một bước áo đã bị kéo lại.
“Khoan hãy đi, chờ tôi với.” Trần Ngưỡng thản nhiên nắm lấy, vừa vặn kéo túi áo thiếu niên, dùng sức khá lớn.
Thiếu niên thoát ra, từ trong túi rơi xuống một cái chai màu trắng, ùng ục ùng ục lăn tới bên chân Trần Ngưỡng.
Là chai thuốc.
Trần Ngưỡng nghe thanh âm, thuốc bên trong hẳn là không nhiều lắm.
Khí thế quanh người thiếu niên nháy mắt trở nên uy nghiêm đáng sợ, Trần Ngưỡng phát hiện không đúng lúc, chỉ lo nhìn rồi nhặt chai thuốc kia lên.
Còn phải uống thuốc sao, xem ra vết thương ở chân rất nặng, Trần Ngưỡng không nghĩ nhiều.
—
Trở lại khoang tàu, Trần Ngưỡng liền đem đoạn đối thoại kia nói cho đám Trương Duyên.
Địa điểm nhiệm vụ lần này là đảo Tiểu Doãn, tất cả những người trên thuyền đều là dân trên đảo đó, lần này ra đảo là để mua vật tư, đón khách du lịch là suy nghĩ của người đàn ông trung niên, và chủ của hòn đảo là Thích lão bà.
“Xem ra chúng ta phải ở trên đảo hai ngày.” Sắc mặt Trương Duyên kiên định, lời nói chậm rãi cho mọi người cảm giác an tâm, “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hiện tại ở trên thuyền an toàn, tất cả mọi người ngủ đi, điều quan trọng là phải bổ sung giấc ngủ, sau khi lên đảo sợ là muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhiệt độ trong khoang tàu giảm xuống, cảm giác lạnh lẽo ùa vào gặp nhấm da thịt từng người.
Trương Duyên ý tứ sâu xa nói: “Mấy vị, tôi có một câu quên nhắc nhở mọi người, nếu chết ở đây bạn sẽ chết thật.”
Không khí xung quanh nhát mắt đông lại.
Cách Trương Duyên gần nhất là Chu Hiểu Hiểu kêu một tiếng ngắn ngủi, tay run run tóm lấy cánh tay hắn, cầm rất chặt: “Cái, có ý gì?”
Cánh tay Trương Duyên bị tóm đến phát đau, phiền chán chợt lóe lên: “Ý trên mặt chữ.”
Trong khoang thuyền một mảnh tĩnh mịch, nỗi tuyệt vọng càng lan rộng.
Gió biển thổi qua khe nứt của ván gỗ, thút thít bay vào bao lấy âm thanh nức nở nhỏ nhẹ của Chu Hiểu Hiểu, cô có chút say sóng, một bên khóc một bên nôn khan.
Lâm Nguyệt ôm cánh tay, hình như đang ngủ, nhưng hô hấp không được cổn định, hiển nhiên là làm dáng một chút, tâm lý hoảng loạn, Trương Duyên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hoàng Thanh cầm lấy tóc mái dài chửi bới, hai tay Triệu Nguyên chắp trước ngực, trong miệng nghĩ linh tinh đến Quan Thế Âm, phật Tổ Như Lai, Thượng Đế, chúa Giêxu.
Trần Ngưỡng nhìn cây đèn dầu treo trên cây đinh sắt đóng ở vách tường, bên tai là tiếng du͙© vọиɠ cầu sống sót như có như không của mọi người, anh phát hiện bản thân ngoại trừ sợ sệt bất an, dĩ nhiên còn thêm vào một cỗ sức lực, càng ngày càng nhiều len lỏi bên trong huyết quản.
Có thể là bởi vì không còn bất kì bệnh nhân chung phòng nào sau khi xuất viện, anh cũng không đơn độc, hơn nữa bây giờ còn có mục tiêu rõ ràng, biết rõ mình nên làm cái gì.
Điều này khiến cho anh trở nên lạc quan, cảm giác cô đơn mờ dần đi.
Trần Ngưỡng nhìn sang chỗ thiếu niên ngồi, nhìn cậu nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt hơi mím, hơn thở đều đều dài lâu, ngủ rất an ổn.
Tầm mắt trượt xuống, anh trầm mặc nhìn đôi nạng đặt bên chân, có giá trị không nhỏ, linh hoạt, cứng rắn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, lại có tính chất công kích nhất định, rất thích hợp để phòng thân.
Trần Ngưỡng có ý tưởng với cây nạng, lúc anh còn ở trong bệnh viện khôi phục đều là nửa đêm mới ngủ, quá nửa đêm tỉnh, đã sớm tạo thành thói quen sống làm việc và nghỉ ngơi như vậy.
Lúc này không chỉ không buồn ngủ mà còn rất có tinh thần, đại não phi thường linh hoạt.
Em gái, em ở trên trời phải phù hộ anh trai.
—
Sau nửa đêm tốc độ của thuyền chậm lại, Trần Ngưỡng vẫn trợn to mắt theo dõi hướng đi đột nhiên hô một tiếng, tất cả mọi người đứng lên.
“Oành —— ”
Cửa gỗ của khoang tàu bị một lực lớn đạp một cái, chen lẫn tiếng gầm rú thô bạo của người đàn ông trung niên: “Thuyền sắp vào bờ, dậy hết đi!”
Mọi người ra khỏi khoang thuyền, chưa đi được vài bước đã đến trên boong thuyền.
Trần Ngưỡng nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, theo con tàu tiến lên, bóng đen dần hiện ra.
Đó là một hòn đảo nhỏ trong đêm tối.
Đứng lặng lẽ như một u linh, lạnh lẽo nhìn người ngoài đến đảo.
Không lâu lắm, thuyền nhẹ nhàng cập bờ, nhóm người Trần Ngưỡng lục tục đi xuống
Trương Duyên lần thứ hai thân mật đưa ra hỗ trợ, thiếu niên lần thứ hai không để ý, Trần Ngưỡng lần thứ hai giúp cậu một mình.
Trần Ngưỡng một mét tám, dáng người thon gầy, thiếu niên cao hơn anh một chút, vóc dáng săn chắc, anh đỡ lấy cũng không thoải mái, thở hổn hển nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu không muốn để Trương Duyên hỗ trợ?”
Bây giờ còn chưa trở mặt, còn hơi sớm để đề phòng.
Thiếu niên không trả lời, bên trong đôi mắt đen láy của thiếu niên là buổi đêm trước rạng đông, ông chủ con thuyền cầm bịch thuốc lá dặn dò gì đó với nhân viên trên thuyền.
Trần Ngưỡng không nói thêm nữa, anh nhìn đoàn thủy thủ mang theo một bao đồ từ trên thuyền xuống, không trực tiếp ném mà là nhẹ đặt bên bãi biển, thân ảnh mang theo bụi bẩn cùng mồ hồi.
Chu Hiểu Hiểu ngờ nghệch hỏi: “Cái gì màu vàng trắng vàng cơ, bên trên túi có chữ viết, có ai nhìn rõ không? Ôi chao, còn có mùi gì thật sự khó ngửi.”
Triệu Nguyên hít hít mũi: “Mùi này tôi đã ngửi ở đâu rồi, có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra.”
Hoàng Thanh giễu cợt nói: “Hai con người ngu ngốc, phân hóa học cũng không biết.”
Không đợi Triệu Nguyên phản kích, Chu Hiểu Hiểu chăm sóc đồ hàng hiểu tinh xảo trên người, nghiêng đầu vô tội nhìn về phía Trương Duyên: “Phân hóa học để làm gì?”
Trương Duyên: “…”
Những người khác: “…”
Ai cũng không phản ứng, chỉ có Hoàng Thanh nhìn Chu Hiểu Hiểu như đứa não tàn, ha ha hai tiếng: “Ăn.”
Sau đó, bờ biển bên cạnh Trần Ngưỡng nổ vang, giống như tiếng sấm.
“Đều là phân hóa học.” Anh nói, “Tất cả đều là.”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quái dị, mọi người nhìn phân hóa học được xếp thành một ngọn núi nhỏ, đoàn thủy thủ vẫn còn đang chuyển thêm.
Trong lòng Trần Ngưỡng lặng lẽ đếm số lượng phân bón, cũng không biết có hữu dụng hay không.
Thiếu niên bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu.
Biến hóa rất nhỏ này chỉ khiến Trần Ngưỡng chú ý, anh đưa tầm mắt về phía đối phương đang nhìn: “Có người đến sao?”
Thiếu niên không đáp, Trần Ngưỡng nửa ngày cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng anh lại nhận được tin hiệu nào đó, âm lượng khẽ nâng cao, âm thanh run rẩy khẳng định nói: “Có người đến!”
Nhóm người Trương Duyên được anh nhắc nhở đều nhìn sang, khung cảnh như bôi đen, hết thảy đều rất mơ hồ.
“Ai tới ?”
“Không có a, nào có người nào, sao tôi lại không thấy gì? Đừng dọa nhau chứ.”
“Có con quỷ…” Hoàng Thanh nôn nóng mắng, nhưng khi hắn thình lình nhìn thấy gì đó, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Những người khác cũng toàn bộ cấm khẩu.
Đến!
Rất nhiều người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...