Thân Phận Số 019


Chương 3: Phá trò chơi với người chết
Bóng đen kia đi từ xa đến gần, tất cả đều là người trên đảo, cao thấp mập ốm đều là đàn ông, mặc quần áo vải thô như nhóm thủy thủ, người trước siết chặt sợi dây thừng thô, người sau lái một chiếc xe ba gác, ở đầu xe đều treo ngọn đèn dầu, tiếng vang lên leng keng leng keng.
Họ tới đây để lấy vật tư, không phải kiếm bọn họ.
Nhận ra được điều này, thần kinh một nhóm Trần Ngưỡng như vừa gặp đại dịch mới thả lỏng ra một ít, chỉ lo vừa mới lên đảo, giữa bọn họ đã có người bị ném ra biển.
Những ngôi nhà được xây bằng những tảng đá màu xám trên đảo nối với nhau thành hình chữ U, không có tường bao cạnh, nhà nào cũng được bao quanh bởi một vòng tròn đá hình thù kì lạ, chỉ chừa ra một cánh cửa nhỏ.
Nhìn từ xa, nó như một sợi dây chuyền lớn bằng đá.
Tiếp đón đám Trần Ngưỡng chính là người đàn ông trung niên, tên đầy đủ của ông ta là Lý Đại Phú, trong nhà có một bà cụ, đi đứng vẫn khá dễ dàng, nhưng có vấn đề ở lỗ tai cho nên khó mà giao tiếp với bà.
Sau khi mẹ con nhà Lý gia đi, mọi người đóng cửa lại, ngồi dưới ngọn đèn dầu mà lạnh sống lưng, tương đối trầm mặc.

Lên đảo rồi, mọi chuyện sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Trần Ngưỡng nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ gỗ đổ nát, trời sáng mau quá, không biết phải đối mặt với cái gì.
Gió thổi những tán cây cổ thụ trong sân va vào nhau, một mùi củi khô bay vào từ cửa sổ, trong sân nhà kế bên bất chợt vang lên tiếng gáy.
“Ò — ó — o ò ò o ——— ”
Gà trống gáy vang.
Trong hoàn cảnh này, tiếng kêu của gà trống như mang lại sự sống, ánh sáng, điều này tạo cho mọi người một cảm giác an toàn vi diệu.
Nhưng đến khi bọn họ hỏi thăm tin tức rồi trở về lại làm cho phần cảm giác an toàn kia tan thành mây khói.
Trên đảo không có người chết, cũng không có nhà ai mới vừa lễ tang xong, càng không có thông lệ tế người sống.
Từng ngôi nhà mở cửa ra, khói bếp lượn lờ bay lên, hương thơm của thức ăn bay từ đầu này đến đầu kia, người lớn bận bịu, trẻ con vui đùa chọc người già vui vẻ, cảnh sắc yên lành an bình, ngày mới vui vẻ.
Mọi người lại càng bất an.
Nếu họ thật sự đến để du lịch, vậy bọn họ có thể an tâm cảm thụ phong tộc dân gian giản dị, nhưng bọn họ là tới do quỷ môn, bây giờ là thế nào? Phong cách vẽ sai nghiêm trọng rồi.
Nhiệm vụ này cực kỳ bất thường, kinh nghiệm trốn quỷ tìm quỷ của Trương Duyên trở nên hoàn toàn vô dụng, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị: “Lúc mọi người đi bộ xung quanh thôn, có loại cảm giác thấy có chỗ nào không ổn không, nếu không cảm thấy không đúng thì có cảm giác rợn người như có người theo dõi phía sau lưng mình không?”
Mấy người Lâm Nguyệt đều lắc đầu, không có.
Hòn đảo về đêm có chút ảm đạm, ánh nắng ban ngày lại vô cùng chói mắt, tràn đầy sắc xuân, đối với bọn họ các ngư dân chỉ có phòng bị cùng lòng hiếu kỳ đơn thuần.
Hiện tại hết đường xoay xở, mọi người dưới sự lãnh đạo của Trương Duyên đều nhìn về phía Trần Ngưỡng cùng vị thiếu niên bên cạnh anh, sáng sớm chỉ có hai người bọn họ không đi ra ngoài.
Thiếu niên không muốn nói chuyện với bọn họ, đã lâu như vậy cũng rất khó hòa hợp, còn tạo cho bọn họ một cảm giác khó hình dung, giống như một quả bom hẹn giờ, khiến người khác tới gần một chút liền thở không nổi, không thoải mái cũng không dám thả lỏng.
Cả đám không mong đợi điều gì từ trong miệng thiếu niên, chỉ nhìn sang Trần Ngưỡng, bọn họ muốn biết trong gian phòng này có dị thường gì hay không.
Trần Ngưỡng lắc đầu một cái nói: “Tôi vẫn luôn ở trong phòng, không có chuyện gì xảy ra.”
Một đám Trương Duyên bọn họ đồng thời im lặng.
“Có phải là do vận may của chúng ta tương đối tốt không, nhiệm vụ lần không cần động đến những thứ khác, cũng không có người chết, chỉ cần ở trên đảo hai ngày.” Chu Hiểu Hiểu càng nói càng nhỏ, chính cô cũng không tin.
Thấy được dấu tay bằng máu của quỷ là chuyện vô cùng kinh khủng, nhưng dưới sự kiểm soát của trí tưởng tượng tạo nên nổi khủng hoảng vô hình có thể ép người sống phát điên.
“Bây giờ tôi phải nói một điều bất thường, chính là phân hóa học nơi này chồng chất như một ngọn núi.”Trương Duyên nói.
Mọi người đều đồng ý.

Số lượng nhiều đến mức khiến người nhìn thấy thấy không khỏe.

Thời gian sinh tồn của khách du lịch trên đảo là hai ngày, và nhiệm vụ được ước tính bắt đầu từ phân bón theo họ băng qua đại dương.
Nhưng phân hóa học có thể làm gì chứ? Chỉ có thể là chất dinh dưỡng, bón phân cho cây

“Ra ăn sáng!”
Trong sân đột nhiên vang lên tiếng la của Lý Đại Phú, không biết hắn đá phải cái gì mà tiếng nó vang ầm ầm, tính tình hung hãn, nhưng chỉ số nguy hiểm không cao, có tâm tình gì đều hiện ra bên ngoài
“Đi thôi.” Trương Duyên biết mọi người lo lắng, “Đồ ăn trong thế giới nhiệm vụ cũng khá ổn.”
Triệu Nguyên nghi thần nghi quỷ: “Lần này bất thường như vậy, không thể nói được.”
Chu Hiểu Hiểu mới vừa đứng lên chân run một cái, chiếc ghế đẩu nhỏ phía sau “ Ầm” một tiếng ngã xuống đất, tiếng động này khiến mọi người có chút nghẹt thở.
Trương Duyên chần chờ nói: “Không thể nào.”
“Ngay cả người có thâm niên như anh còn không chắc chắn được thì còn có cái gì là không thể.” Triệu Nguyên là một người hâm mộ điện ảnh nặng, những gì hiện ra trong đầu cậu ta giờ phút này chỉ toàn là người ngoài hành tinh, máu thịt tung tóe, cặp mắt cậu ta chuyển động rồi dừng lại ở ba cái ba lô trên bàn.
Ba lô của hai người đàn ông là của Trần Ngưỡng cùng Trương Duyên, không gian nhỏ hơn là chiếc ba lô màu hồng của Lâm Nguyệt, chỉ có ba người họ mang theo vào.
Hai mắt Triệu Nguyên sáng lên: “Bên trong ba lô có đồ ăn không?”
Ánh mắt tất cả mọi người đều có biến hóa.
Trương Duyên cau mày: “Thẻ thân phận của chúng ta phải mang theo 24/24, ngủ cũng không được bỏ ra, bởi vì không có thông báo sẽ vào thế giới nhiệm vụ, ai có thể chuẩn bị được.” Hắn còn nói, “Nếu như lần này tôi không đi vào, vậy thì hiện tại tôi đã đến nhà em trai chơi mấy ngày.”
Ý tứ rằng là hắn vốn muốn đến nhà em trai, trong ba lô chỉ có quần áo để thay, làm gì có đồ ăn.
Lâm Nguyệt không nói một lời, mở chiếc túi một cách đơn giản và thô bạo, bên trong chỉ có một bịch khăn giấy, một dây cáp dữ liệu, một chiếc điện thoại di động không có tín hiệu, và một thỏi son môi, ngoài ra không còn gì khác, cô đi công tác không bao giờ mang theo đồ ăn.
Chiếc ba lô còn lại là của Trần Ngưỡng, nhất thời trở thành tiêu điểm.
Trần Ngưỡng trước những cặp mặt nhìn mình như cọng cỏ cứu mạng gãi gãi mặt, không nói tỉ mỉ, chỉ là ngắn gọn nói: “Trong ba lô của tôi chỉ có bịch kẹo sữa.”
Lời này khiến nhiệt độ trong phòng ấm lại.
Triệu Nguyên kích động nói: “Vậy chúng ta chống đỡ đi, chỉ tốn có hai ngày thôi không phải sao? Ăn ít cũng không sao, nếu nguồn nước trên đảo này có vấn đề thì cả lũ chết hết, lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đoàn kết chính là sức mạnh, cùng nhau sống sót ra ngoài.”
Mọi người lúc này mới vừa có một tia hi vọng đã bị một âm thanh dập tắt.
“Nhưng là, nếu nguồn nước thật sự có vấn đề…” Trần Ngưỡng dừng một chút, khó khăn nói, “Vậy cũng đã chậm.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngưỡng, trong đầu nhất thời không hiểu được lời anh, cái gì chậm?
Trần Ngưỡng hít sâu, khàn tiếng nhắc nhở các đồng đội tạm thời: “Lúc chúng ta vừa mới đến đây, bà có rót cho chúng ta ly nước, ai cũng uống.”
Bầu không khí mới ấm lại lập tức rơi xuống đáy vực.

Mọi người trầm mặc toàn bộ, đúng đấy, đều uống rồi.
Trần Ngưỡng nặn nặn ngón tay, chỉ có một mình anh chú ý tới thiếu niên không uống, nhưng mà nếu nước có vấn đề, đối phương một mình cũng vô dụng, hai quyền khó địch bốn tay, chân còn không đi tốt.
Cảm giác tịch mịch tràn ra, Chu Hiểu Hiểu lại một lần nữa khóc sướt mướt, khiến người khác phiền thôi rồi.

Trong đó Hoàng Thanh phản ứng mãnh liệt nhất, muốn tìm thứ gì đó vá miệng cô lại, thương hoa tiếc ngọc cũng phải tùy trường hợp, hiện tại còn không biết mình có thể sống hay không, quản mỹ nữ cái gì.
“Khóc mẹ mày!” Hoàng Thanh cầm chiếc ghế đẩu nhỏ đập mạnh vào tường.
Chu Hiểu Hiểu sợ đến gào to.
Triệu Nguyên cùng Hoàng Thanh là người cùng tuổi, không ưa tác phong của hắn: “Bực bội cái gì, không ai muốn tới chỗ này, không ai nguyện ý gặp phải chuyện như vậy, sợ sệt là bình thường, khóc cũng là phản xạ có điều kiện, động tay động chân với con gái như vậy còn là nam nhân sao.”

“Không sao đâu.” Triệu Nguyên động viên Chu tiểu công chúa nước mắt như mưa, “Đừng sợ a, đừng sợ đừng sợ.”
Biểu tình của Hoàng Thanh như nuốt phải con ruồi: “Ngu ngốc.”
Triệu Nguyên bị chọc, đi tới trước mặt Hoàng Thanh, dựa vào ưu thế chiều cao, ở trên cao nhìn xuống nói: “Mày mắng ai đó, chú lùn.”
Hai thằng nhóc nóng máu trừng nhau, muốn đánh nhau, như hai con gà bị chọc cho xù cánh.
“Bộp bộp bộp.” Lâm Nguyệt vỗ tay, “Còn chưa có chính thức bắt đầu đã có nội chiến, thật sự có bộ dáng của người mới.”
Hoàng Thanh cùng Triệu Nguyên đầy mặt lúng túng.
“Còn có cô, em gái xinh xắn, ” Lâm Nguyệt liếc nhìn Chu Hiểu Hiểu, “Hai tên đàn ông dáng dấp cũng đẹp trai vì em mà tranh cãi, có phải rất có cảm giác thành công không?”
Chu Hiểu Hiểu nhanh chóng phủ nhận: “Không phải, em không…”
Lâm Nguyệt chê cô diễn quá buồn nôn, trực tiếp ngắt lời: “Tôi từng vào một đội ngũ rất lớn, tổng cộng đến mười lăm người, có tám người phụ nữ, cuối cùng chỉ còn tôi còn sống, cô đoán là tại sao đi?”
Chu Hiểu Hiểu run lên: “Tại sao?”
“Bởi vì chỉ có mình tôi không nỗ lực lợi dụng sự nhu nhược của phái nữ, mà lại giấu nó đi.” Lâm Nguyệt cười lạnh, “Ở đây, những người yêu đuối và vô dụng sẽ chỉ bị bỏ rơi sớm và nhanh hơn thôi.”
Chu Hiểu Hiểu không nói.
Trương Duyên là người lớn tuổi nhất, trầm giọng nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, nếu đã không còn kịp rồi vậy thì ăn đi, không ăn sẽ không khí lực, không còn sức thì đừng nói đến việc phản kháng, chạy còn không được, đây là kiến nghị cá nhân tôi.” Hắn dừng hai giây, rồi nói tiếp, “Còn nữa, nếu thật sự có vấn đề, chỉ cần giữ lại một hơi hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực, hẳn là cũng có thể khôi phục.”
Nửa câu sau khiến ba người Chu Hiểu Hiểu ngẩn ra, bọn họ từng người một mang ý xấu riêng, trở thành mục tiêu nhất trí, bất luận làm thế nào đều nhất định phải sống sót, sống đến cuối cùng.

Lý lão thái đối xử với khách đến nhà mình rất nhiệt tình, điểm tâm là một nồi cháo trắng, hai đĩa dưa chua không rõ nguồn gốc trong chậu sự lớn, còn có một chồng bánh đa hành làm từ sợi mì cũ.
Tất cả mọi người đều không có khẩu vị, trong lúc ăn cũng không nói được gì.

Ăn xong điểm tâm Trương Duyên đề nghị đơn độc hành động, buổi trưa tập hợp ở nhà Lý Đại Phú.
Chu Hiểu Hiểu cuống lên: “Không phải anh đã nói để ngừa có người đi ra ngoài một chuyến trở về liền không biết là người hay quỷ, ít nhất phải hai người một tổ sao?”
“Tình huống có biến, ” Trương Duyên nói, “Hiện tại không có chỗ xuống tay, chúng ta chỉ có thể để mọi người phát huy năng lực tối đa, tách ra và tìm thông tim hữu dụng nhất có thể, thời gian cho chúng ta cũng không có nhiều.”
Lời nói này vô cùng hợp lý, không tìm ra được chỗ nào để phản bác, bởi vì với manh mối hiện tại, bọn họ lại có thể ở lại hai ngày , chính là bốn mươi tám giờ, thời gian như vậy quả thật không có nhiều, phải nắm cho chắc.
Cho dù sợ hãi đến mức nào cũng không né được việc hoạt động một mình, Triệu Nguyên cùng Hoàng Thanh đi về hai phương hướng khác nhau.

Chu Hiểu Hiểu loạng choà loạng choạng muốn nói lại thôi, thấy không ai để ý đến mình, cắn môi lo sợ bước ra ngoài.
Trần Ngưỡng thấy thiếu niên chống nạng đi ra ngoài, anh lập tức thu lại ánh mắt dừng trên lưng Trương Duyên, đeo ba lô đi ra ngoài theo.
“Cậu muốn đi về hướng nào?” Trần Ngưỡng hỏi.
Thiếu niên hướng tây.
Trần Ngưỡng bày mưu tính kế cho cậu: “Cậu thật sự không cần phải đi, có thể tìm một chỗ ngồi xuống, chờ các cô gái trên đảo tới tìm cậu, dùng mỹ nhân kế đỡ mệt hơn.”
“…” Thiếu niên chống nạng nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống anh, không nói mà cứ như vậy nhìn.
Trần Ngưỡng dần dần cũng có chút khϊếp sợ đến hoảng loạn, có ảo giác như bị quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm, anh giật nhẹ khóe miệng, tận lực lộ ra một nụ cười hiền hòa: “Tôi đi về phía nam, cậu chú ý an toàn.”
Nói xong liền đi, rất nhanh đã biến mất sau bụi cây nhỏ trước mặt.
Thiếu niên dựa vào nạng một lúc, móc bình thuốc mở ra nhìn, còn lại tám viên, cậu đổ hai viên ném trong miệng, đầu lưỡi vòng vài vòng bên trong khoang miệng, vòng qua góc tường đi tìm điểm dừng chân tương đối cao.


Người mới đều đã đi, trong phòng chỉ còn lại hai lão già Trương Duyên cùng Lâm Nguyệt, người trước nhìn sắc trời lâm vào trầm tư, người sau đang phủi bụi trên màn hình điện thoại di động, nhìn những bức hình được chụp buổi sáng.

Hai người bọn họ từ một người mới đến, cả hai đều đã từng chứng kiến cảnh đồng đội còn sống ngay trước mình chết đi, cũng đã cảm nhận cảm giác trở về từ cõi chết, đã thống khổ tuyệt vọng, cả hai đều nhìn ra sự thảm đạm và thờ ơ của đối phương, sống sót khó khăn tới mức nào?
Lâm Nguyệt từ lâu đã dùng bộ mặt thật với thế giới nhiệm vụ, mà Trương Duyên còn đang ngụy trang, hắn là quân tử, cũng là nhân vật phản diện thực sự.
“Mấy người kia hoàn toàn không biết mình đã bị anh dùng làm mồi nhử, thật đáng thương.” Lâm Nguyệt nhìn từng tấm hình bên trong điện thoại di động, buổi sáng trên đảo rất đẹp, nhìn không ra sự quỷ dị nào.
Trương Duyên bày ra một bộ bất đắc dĩ: “Nhiệm vụ lần này không được nói rõ, thật sự quỷ dị, chỉ có thể dùng người chết để phá cuộc.”
Lâm Nguyệt nở nụ cười nhạo, cầm điện thoại di động rời đi.
Trương Duyên không thèm để ý lau vài hạt cháo dính trên áo khoác, tỷ lệ người mới có thể còn sống đi ra ngoài rất nhỏ, giá trị cái chết dù sao cũng không bằng giá trị tốt.

Trước mắt chỉ có thể tách mọi người, đợi quái vật trong bóng tối ra tay.
Một khi có người chết, cuộc chơi liền mở ra.

Trần Ngưỡng không đi ra ngoài thôn, anh vòng nửa vòng trở về nhà Lý Đại Phú, trong túi anh có một chiếc đinh nhặt ở trên đường, kéo ra từ chiếc cửa đã vô cùng cũ kĩ, rỉ sét loang lổ.
Một cái đinh sắt còn chưa đủ, tốt nhất nên tìm thêm mấy cái.
Lúc Trần Ngưỡng đi qua căn nhà kế bên nhà Lý Đại Phú, đụng phải thầy Chu là giáo viên dạy học trên đảo.
Rất trẻ, không tới ba mươi tuổi, mặc bộ trường sam màu xám, mang một chiếc kính gọng đen, thoạt nhìn ôn hoà khiêm tốn, được người dân trên đảo đánh giá rất cao, sức lôi cuốn rất hiệu quả.
Trần Ngưỡng cười đi lên chào hỏi.
Thầy Chu ôn hòa cùng anh nói chuyện: “Ngày hôm nay khí trời rất tốt, Trần tiên sinh không muốn đi dạo sao?”
Trần Ngưỡng nói: “Dạ dày của tôi có chút không thoải mái.”
“Không quen thời tiết sao? Tôi có thảo dược, nếu không thì cậu cùng tôi…” Thầy Chu còn chưa dứt lời, kế bên đã truyền đến chất giọng oang oang của thím Lưu, “Thầy Chu, sao thầy lại tới đây?”
“Thím Lưu, ngày hôm qua không phải đã nói cho rõ rằng ngày hôm nay nhất định phải đưa con trai bà đến trường sao?” Thầy Chu nói, “Sáng sớm sao lại không thấy thằng bé?”
Thím Lưu đứng trước dây sắt phơi áo quần, khom lưng lấy quần áo ướt sũng trong thùng gỗ vắt: “Không chịu đi đó!”
“Tôi chỉ kém quỳ xuống dập đầu xin nó, thầy Chu thầy nói xem có tức hay không? Tôi thật sự không có cách nào, nếu không phải ba cùng anh trai nó đã mất trên biển, thì còn ai có thể quản nó..

Ai!”
Lưu thẩm hỉ mũi: “Thầy Chu, thầy phải giúp con trai của tôi, không học thì không được, cũng không thể giống như tôi chỉ biết được một vài chữ.”
Thầy Chu đẩy đẩy kính mắt: “Trẻ con có thế giới của riêng mình, phải nói chuyện nhiều với nó.”
Thím Lưu nói như thể bị nhét vào một hạt đậu, rầu đến muốn bệnh: “không thể nói được, tôi mới nói một câu đã bị nó chê phiền, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, trước đây rất thích ra ngoài chơi, ăn cơm đều phải đi gọi khắp nơi, còn phải đánh cho mấy phát mới bằng lòng về nhà, gần đây đã nhiều ngày chưa ra ngoài, suốt ngày ở trong phòng.”
Trần Ngưỡng nghe xong dị thường của con trai thím Lưu có chút hứng thú, anh không hiểu nói: “Có phải là ở trường học xảy ra chuyện gì không?”
Thím Lưu nghe không hiểu.
Thầy Chu lại hiểu, sắc mặt có chút không dễ nhìn: “Tôi biết rõ ý của Trần tiên sinh, bất quá điều đó không hề có khả năng, trẻ con trên đảo không nhiều, đều đã biết gốc biết rễ, không thể có bạo lực học đường.”
“…” Trần Ngưỡng ho khan một tiếng, cưới làm lành vài câu mới coi như xong chuyện.
Trên đảo chỉ có một giáo viên là thầy Chu, hắn gõ cửa phòng mấy lần, nóng lòng muốn quay về trường, trước khi đi cũng nói đến chuyện liên lạc với con trai nhỏ của thím Lưu.
Thím Lưu phơi quần áo, trong miệng cằn nhằn: “Làm sao mà nói được, con nít ở đây nói như đi đòi nợ, tôi từ sáng đến giờ đã bận muốn chết, còn phải quan tâm nó.”
Trần Ngưỡng cười nói: “Không thích đi học là bình thường, cháu khi còn bé cũng thường xuyên trốn học.”
“Cho dù có không thích.”Thím Lưu liền thở dài, “Học vẫn quan trọng nhất, không đi học thì có thể làm gì, đánh cá một mình tôi làm được, cần gì tới nó.”
Trần Ngưỡng nhìn rõ sự vất vả cùng kỳ vọng của bà: “Con trai thím mấy tuổi?”
Thím Lưu nói: “Chín tuổi.”
Trần Ngưỡng: “Thời kì phản nghịch có ý nghĩ riêng của mình, chuyện như vậy còn rất nhiều, chỉ có thể nói chuyện với thằng bé.”

“Làm sao mà nói được, ăn cơm cũng không thèm ra, tôi đây ở nhà như là người vô hình, con trai càng lớn càng mất khó dạy, ” Thím Lưu than thở, nhìn thấy Lý lão thái chậm rãi bưng cái thùng rác đến trước cửa nhà bà, bà cũng lười tính toán: “Mẹ của Đại Phú, trần bà thông báo buổi tối mở hội, phát phân hóa học!”
Lý lão thái nghe không rõ: “Cái gì?”
“Phân hóa học, Đại Phú nhà bà biết rõ.” Thím Lưu gọi đến cổ họng bốc khói, lắc đầu một cái nói, “Đã lớn tuổi rồi, lỗ tai không tốt, con trai lại không giỏi, cũng thật tội nghiệp,”
Trần Ngưỡng để ý thân ảnh lọm khọm của Lý lão thái, hỏi thím Lưu: “Cháu nhìn thấy mọi người chở rất nhiều phân bón đến đảo, để làm gì vậy?”
Thím Lưu mò đôi tất cuối cùng trong thùng gỗ, nước nhỏ từng giọt xuống: “Phân hóa học còn có thể làm cái gì, không phải là dùng để trồng cây sao.”
Trần Ngưỡng tùy ý nói: “Đất trên đảo cũng không nhiều.”
“Ừ thì không nhiều, có nhiều chỗ không cho dùng, nói là…” Thím Lưu tựa hồ là ý thức được cái gì, âm thanh nghẹn lại không nói nữa, tiếp liền là câu khác: “Mẹ của Đại Phú, phân hóa học nhà bà có bị trộm không?”
Lý lão thái ngồi xổm một bên run tay làm đổ thùng rác vào đám cỏ: “A?”
“Tôi nói ——” Thím Lưu cố gắng lặp lại nhiều lần mới để cho Lý lão thái nghe rõ ràng.
“Vậy thì không có, ” Lý lão thái liên tục xua tay, “Khi Đại Phú ra biển, cửa sổ nào tôi cũng đều đóng kỹ, lúc nó ở nhà, chồn hôi cũng không dám vào cửa.”
Thím Lưu nhớ lại chuyện thương tâm, thở dài một tiếng thật dài: “Trong nhà có nam nhân thật không giống nhau.”
Trần Ngưỡng đưa mắt chuyển qua khuôn mặt hàm hậu của bà bị phơi nắng một ngày: “Thím Lưu, phân hóa học nhà thím bị trộm sao?”
“Không hẳn, ” Thím Lưu đổ nước bên trong thùng gỗ, để thùng qua một bên, “Hơn nửa túi, không biết tên nào lấy mất!”.
Trần Ngưỡng chân thành bồi thím Lưu hàn huyên một hồi lâu, nói bà phải có tâm đề phòng, trước khi ra cửa nói anh buổi sáng nếu không đi ra ngoài đi dạo, có thể giúp mình trông con trai hay không.
Công việc này Trần Ngưỡng đương nhiên là đồng ý, anh nhất định phải nhìn thấy đứa bé kia, càng nhanh càng tốt.
Trong túi của Trần Ngưỡng nhiều hơn một đoạn dây gỉ sắt và hai cái đinh sắt lớn, lúc muốn đưa đứa bé ra khỏi phòng thì một cái đầu tròn nhỏ bước vào trong sân.
Là một thằng nhỏ đen như con khỉ ốm.
Trần Ngưỡng dùng một viên kẹo hấp dẫn khỉ ốm, biết được nó là bạn học của con trai thím Lưu, mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà, chán quá nên mới chạy đến đây.
“Sáng sớm thầy Chu của nhóc có đến tìm thằng bé, nói là lại không đến trường, mẹ của nó cũng hết cách rồi, em có biết có chyện gì xảy ra không?” Trần Ngưỡng nửa ngồi nửa quỳ hỏi.
Khỉ ốm còn đang ngậm cục sữa: “Không được chọn vào cán bộ lớp.”
Trần Ngưỡng: “…” Hóa ra là chuyện như vậy.

Anh dựa vào gốc cây, chống đầu hỏi, “Chỉ là không được chọn làm cán bộ lớp nên không đi học?”
“Lòng tự trọng bị đả kích chứ, nó cho là lúc này nhất định là nó, còn chưa có được chọn đã bày đặt ra uy lãnh đạo, kết quả mất hết cả mặt.” Khỉ ốm cười trên sự đau khổ của người khác, nhe răng trợn mắt, “Tiểu Tinh cũng không chơi được với nó.”
Trần Ngưỡng đối với chuyện “Tôi tốt với cậu, không tốt với nó” không có hứng thú, anh lại lấy ra một cục kẽo sữa: “Thím Lưu nhờ anh trông bạn của em, nhưng thằng bé cứ tự nhốt mình trong phòng, thầy Chu của em kêu cũng vô dụng, em có biện pháp gì có thể làm cho nó đi ra ngoài không?”
Khỉ ốm nhanh chóng cầm cục kẹo, làm như bảo bối thả lại vào túi, ra vẻ người lớn nói: “Người lớn các anh cứ thích phức tạp hóa mọi chuyện, bắt cậu ta đi ra rất đơn giản mà.”
“Nhìn em.” Nó vỗ vỗ lồng ngực, hô to một tiếng, “Con trai thứ hai, Tiểu Tinh đến!”
Cửa phòng đóng chặt đột nhiên được mở ra, chạy đến là một thằng nhóc có chút mập, mặt mềm vô cùng, nó nhìn vào trong sân, không thấy người mà nó muốn gặp đôi mắt lập tức liền trợn tròn: “Lý Dương! Mày gạt tao!”
Khỉ ốm khiêu khích làm mặt quỷ, nhanh chân chuồn đi.
Thằng nhóc vừa tức vừa thất vọng, hai mặt đỏ lên, oan oan ức ức, nó không từ bỏ nhìn mọi ngóc ngách trong sân, thậm chí còn chạy ra ngoài sân nhìn xem.
Trần Ngưỡng nhìn thằng nhóc ủ rũ như quả cà héo, không khỏi nháy mắt hoảng hốt, tuổi ấu thơ cũng thật là đơn thuần trong sáng, bất luận là vui vẻ hay không vui đều không dính chút tạp chất nào.
Anh nửa ngồi nửa quỳ đưa tới một viên kẹo sữa: “Ăn không?”
Tay của cậu bé giật giật, muốn nói thật không tiện, Trần Ngưỡng lại đưa viên kẹo lên phía trước nữa nó mới đưa tay nhận lấy, đỏ mặt nói: “Cám ơn anh.”
Trần Ngưỡng cười xoa xoa tóc thằng bé, đến lúc ngồi dậy, nụ cười trên mặt không thấy tăm hơi.
Trong miệng đứa nhỏ này có một mùi thối vô cùng nồng, giống như trào ra từ trong dạ dày, gay mũi đến mức khiến đầu óc người đối diện choáng váng buồn nôn.
Là mùi của phân hóa học!
——
Lời của editor: Chương nào cũng hơn 4k chữ thì ai mà chịu được =.=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận