Thân Làm Đội Trưởng Cần Phải Lạnh Lùng


Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, vốn Ngu Chiếu Hàn muốn dẫn Thời Độ về nhà chào hỏi với ba mẹ mình, nhưng mà ba anh phải ra nước ngoài giao lưu học thuật, mẹ anh cũng đi cùng.
Lúc mẹ Ngu gọi điện tới, Thời Độ vẫn chưa tỉnh dậy.

Ngu Chiếu Hàn sợ đánh thức Thời Độ, muốn đi phòng tắm nghe điện thoại, kết quả còn chưa xuống giường đã bị Thời Độ túm eo kéo lại.
Trên má Thời Độ có một vết hồng nhạt, là dấu vế do đè vào gối đầu lưu lại, không hiểu sao nhìn qua có chút đáng yêu.

Hai mắt thanh niên vẫn còn nhắm lại, mơ hồ không rõ mà nói: “Ừm….

Ngủ thêm chút nữa.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Không được Thời Độ, anh muốn nói chuyện điện thoại với mẹ anh.”
Thời Độ không có phản ứng, giống như là đã ngủ mất.
Ngu Chiếu Hàn không muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện cùng mẹ mình, cũng không muốn đánh thức thời độ, còn bị Thời Độ ôm chặt không thể động đậy.

Anh chỉ có thể dùng đầu cùng bả vai kẹo chặt di động, hai tay thì giúp Thời Độ che lỗ tai lại.
Lần này mẹ Ngu gọi đến chủ yếu là để nói chuyện của Giang Địch.

Sau khi Ngu Chiếu Hàn kể lại chuyện mà Giang Địch gặp phải cho mẹ Ngu nghe, mẹ Ngu vận dụng mối quan hệ của mình cùng chồng ở các trường đại học, thành công liên lạc với tầng quản lý của hiệp hội bóng rổ.

Chỉ cần Giang Địch có thể cung cấp được chứng cứ mới, hiệp hội bóng rổ đồng ý điều tra lại chuyện năm đó Giang Địch bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện vi phạm dùng thuốc cấm.
“Thật tốt quá,” Ngu Chiếu Hàn vui vẻ, nhỏ giọng, “Cảm ơn mẹ.”
“Không khách khí, bảo bối.” Mẹ Ngu cười nói, “Đúng rồi, các con sắp đánh nửa mùa sau rồi đúng không? Cảm giác thế nào, mama sợ con lại khẩn trương đến mất ngủ.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Con có chút khẩn trương, nhưng Thời Độ dỗ con cho nên con không mất ngủ.”
Anh ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với mẹ mình, nói liên miên về những lo lắng ở nửa mùa sau cho mẹ nghe.

Mẹ Ngu không hiểu những chuyện này, nhưng bà vô cùng kiên nhẫn nghe con trai nói chuyện.
Ngu Chiếu Hàn đè thấp âm thanh, Thời Độ lại là một thanh niên rất khó đánh thức, bây giờ lỗ tai lại bị che lại nên ngủ càng ngon hơn.

Nhưng dùng bả vai kẹp di động thật sự quá mệt mỏi, Ngu Chiếu Hàn kẹp mà bả vai đau nhức, muốn đổi một bên khác.


Thế nhưng cậu lại không cẩn thận để di động rơi xuống, chuẩn xác nện xuống mặt Thời Độ.
Thời Độ phát ra một tiêng kêu r3n, mờ mịt mở mắt.
“Thực xin lỗi.” Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng sờ sờ mũi Thời Độ, “Không đau không đau.”
Mẹ Ngu nghe được tiếng động liền hỏi: “Bảo bối, bên cạnh con có người sao?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Đúng vậy, Thời Độ ở trên giường con, ngày hôm qua chúng con ngủ cùng nhau.”
Mẹ Ngu sửng sốt: “Ai?”
Thời Độ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai đó?”
Ngu Chiếu Hàn: “Với mẹ anh.”
Thời Độ lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đoạt lấy di động của Ngu Chiếu Hàn, vô cùng lễ phép nói: “Cháu chào dì, là cháu, Thời Độ.

Bởi vì hôm qua phục bàn muộn quá nên cháu ngủ ở trong phòng đội trường….

Không đâu, tư thế ngủ của anh ấy rất tốt, không làm phiền đến cháu, cũng không đoạt chăn của cháu.”
Thời Độ không thể tưởng tượng được, lần đầu tiên cùng chung chăn gối với bạn trai mình đã bị mẹ vợ thân thiết hỏi tối hôm qua có ngủ ngon hay không.
“Bây giờ dì đang ở nước ngoài ạ? Không cần mang quà về cho cháu, dì khách khí quá..”
Ngu Chiếu Hàn nhìn thanh niên nho nhã lễ độ trước mặt, luôn cảm thấy hoàn toàn khác với phong thái hàng ngày của bạn trai mình.
Tắt điện thoại, Thời Độ lại biến về Thời Độ thường ngày.

Cậu bóp chặt cằm Ngu Chiếu Hàn, lập tức lại cảm thấy buồn cười, “Làm gì có ai ngốc như anh chứ.

Đồ ngốc nhỏ nói chuyện này với mẹ mà không cảm thấy thẹn thùng sao?”
Tuy rằng Thời Độ mắng đồ ngốc nhưng trên tay lại không dùng lực, Ngu Chiếu Hàn không cảm thấy khó chịu một chút nào.

Anh phối hợp ngửa đầu nhìn Thời Độ, hỏi: “Vì sao lại cảm thấy thẹn thùng? Chúng ta cái gì cũng chưa làm, chỉ là quan hệ nam nam thuần khiết.”
Thời Độ: “……”
Đúng là thuần khiết, thuần khiết đến mức bọn họ dán bọn họ, chúng nó nghẹn chúng nó.

Người gà chia lìa, thân thể độc lập, không liên quan gì đến nhau.

Khó trách luôn có người nói tình d*c cùng tình yêu có thể tách ra nói, xem như giờ cậu đã cảm nhận được.
Thời Độ vừa mới ổn định được địa vị ở căn cứ, bây giờ lại phải lo lắng về hình tượng của mình trong lòng mẹ vợ: “Anh còn nói những gì với mẹ? Nói lại cho em không sót chữ nào đi.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Nói siêu nhiều.”
Sau khi biết được Ngu Chiếu Hàn không cần về nhà, Thời Độ nói, “Đúng lúc, anh cùng em đi Bắc Kinh đi.”
“Đi Bắc Kinh làm gì?”  Ngu Chiếu Hàn hỏi, “Gặp ba mẹ em sao?”
“Mua nhà.” Thời Độ nửa thật nửa giả mà nói, “Em đã tích đủ tiền rồi.”
Sau khi kết thúc giải thường quy,  tiền thưởng mà ông chủ nhỏ hứa hẹn đã gửi vào tài khoản.

Thời Độ bảy đua tám trộm, cuối cùng cũng có thể dựa vào chính bản thân mình mà trả hết được tiền mua nhà một lần.
Sau khi quyết định mua nhà, cậu nhờ người bạn ở Bắc Kinh giúp tìm kiếm không ít căn nhà.

Sau khi xem phòng qua mạng, mọi chuyện đã quyết định được tám, chín phần, chỉ cần chờ cậu về làm thủ tục là xong.
Ngu Chiếu Hàn không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Mua nhà là chuyện lớn, anh có kinh nghiệm nên đương nhiên phải đi để trấn cửa ải cho bạn trai rồi.
Thời Độ ra phòng khách tìm lão Đàm, nhờ anh giúp đặt hai vé máy bay đi Bắc Kinh.
Lão Đàm đang làm việc trên máy tính không chút để ý hỏi: “Là hai vé máy bay, một đi một về đúng không?”
“Không phải,” Thời Độ nói, “Một của em, một của đội trưởng.”
Lão Đàm lập tức ngẩng đầu, nghĩ đến gian tình của hai C nhà mình, lập tức tức giận, “Lại đặt lại đặt! Anh vừa mới đặt vé máy bay về nhà cho Thạch Đầu, Phô Mai cũng vừa tìm ảnh đặt hat vé máy bay đến Thẩm Dương ngắm hoa cho cậu ta cùng Tề Hiến, hiện tại lại đến lượt cậu! Ở căn cứ này anh là người hầu cho mấy cậu sao???”
“Em không có nói vậy,” Thời Độ bày ra bộ dáng vô tội như người bị hại, “Đang êm đẹp, anh tức giận như vậy làm gì?”
“Đám người các cậu không ai làm anh bớt lo.” Lão Đàm oán khí tận trời, “Cậu cùng Shine đi hưởng tuần trăng mật nhớ kiềm chế chút, tốt nhất là khắc luôn hai chữ “Khiêm tốn” khắc lên DNA.

đừng quên nguyền rủa của cậu, vạn nhất gian tình của cậu cùng Shine bị fans phát hiện, toàn bộ liên minh đều đến ném mìn.”
Tuy rằng toàn bộ R.

H đều là fans của Shine, nhưng mọi người đều là fans có lý trí, những fans khác thì không nhất định.


Lão Đàm tưởng tượng đến hình ảnh sau khi hai người yêu đương bị phát hiện, anh mệt sống mệt chết giải quyết chuyện xã giao cho bọn họ, đầu có thể tăng gấp hai lần.
Thời Độ nói cho có lệ, “Đã biết.

Nếu không muốn bọn em bị fans nhận ra thì đặt khoang hạng nhất, cảm ơn.”
Thời Độ chân trước mới vừa đi, Giang Địch sau lưng liền tới.

Giang Địch báo cáo với lão Đàm: “Kỳ nghỉ này tôi phải về trường học một chuyến.”
Lão Đàm còn không biết chuyện của Tiểu Giang, hỏi: “Cậu về trường học làm gì?”
Giang Địch nắm chặt nắm tay: “Tìm một thứ.”
Sau khi đặt vé máy bay xong, Ngu Chiếu Hàn cùng Thời thu thập qua một chút rồi ra khỏi cửa.
Vì chống lại nguyền rủa đến chỗ nào cũng sẽ bị fans nhận ra, Thời Độ võ trang toàn bộ cơ thể.

Trừ bỏ khẩu trang cùng kính râm, mũ đều mang lên, cậu còn che mặt đến kín mít, Ngu Chiếu Hàn giúp cậu tỉ mỉ giấu từng sợi tóc xám lộ ra ngoài vào mũ.
Nếu đã như vậy rồi mà vẫn còn bị fans nhận ra, từ nay về sau cậu không cần chống cự nữa, cũng không cần mang khẩu trang luôn, trực tiếp mặc kệ.
Dọc đường đi đều tính là thuận lợi.

Sau khi xuống máy bay, bạn của Thời Độ lái xe tới đón bọn họ đi xem nhà.
Chỉ cần là người chơi Địa điểm, ít nhất có 49.9% người là fans của Shine.

Người bạn này sau khi nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn liền lập tức đòi ký tên, chụp ảnh, cầu thêm bạn tốt ở trong trò chơi.
Trước mặt fan, Ngu Chiếu Hàn tích chữ như vàng, trước sau vẫn duy trì thiết lập hình tượng, lần chủ động mở miệng duy nhất chính là hỏi người bạn này quen biết Thời Độ kiểu gì.
Thời Độ không đến hai mươi tuổi nhưng người bạn này đã tự xưng đã tung hoành mười mấy năm trong ngành bất động sản này, so với Thời Độ phải lớn hơn ít nhất một giáp.
Người bạn đó nói: “Ban đầu bọn anh là bạn qua mạng.”
Lúc Thời Độ còn chưa đánh chuyên nghiệp, vì có thể thường đâm xe vào đoàn đội chuyên nghiệp nên thường cùng bạn bè lập thành đội cùng chơi, mấy người dần dần phát triển, về sau trở thành bạn ngoài thế giới thật của Thời Độ luôn, có thể nói là anh em kết nghĩa.
“Thời điểm đoàn xe của bọn anh mới thành lập, mỗi người đều chỉ là kẻ hèn, mục tiêu chỉ là đánh sâu vào bảng xếp hạng trong nước.

Timeless chính là đùi của bọn anh, nhưng cậu ta chỉ có thể online vào cuối tuần.

Không có cậu ta thì hiệu suất của đoàn xe rất thấp, bọn anh rất vội nha.

Sau đó bọn anh mới biết được ngày thường Timeless đều phải đi học, ha ha ha ha ——”
Thời Độ: “.”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Sau này la chỉ lúc mọi người gặp ngoài đời sao?”

“Lần đầu tiên bọn anh gặp, lúc ấy Timeless vừa cao lại ngầu, còn tưởng rằng cậu ta là sinh viên, chắc Timeless chỉ kém bọn anh có mấy tuổi thôi.” Người bạn kia càng nói càng hăng say, “Sau đó bọn anh thành công tiến vào top500 trong nước, tổ chức lần offline thứ hai.

Timeless mặc quần áo đồng phục cấp ba đến, sau khi ăn cơm xong còn nhờ chị gái vú em dạy cậu ta học toán…”
Thời Độ ngời ở ghế sau nghe bạn mình bóc gốc gác của mình, tay chi mặt từ từ nói: “Chú này, năm nay có tăng lương không?”
Người bạn này lập tức im miệng.
Sau khi xuống xe, Ngu Chiếu Hàn nói với Thời Độ, “Về sau không cần tìm chị gái vú em dạy em học toán, có thể tìm anh, trước kia điểm toán của anh đều đạt tối đa.”
Thời Độ tâm tình phức tạp: “Cảm ơn nha.”
Thanh niên nghỉ học nhất định không thể tưởng tượng được, tạm nghỉ đánh chuyên nghiệp còn có thể tìm được một người bạn trai học bá.
Trong nội thành Bắc Kinh không có nhiều nhà mới xây được rao bán, Thời Độ chỉ chọn ba mục tiêu, sau khi xem xong toàn bộ, cậu hỏi Ngu Chiếu Hàn xem thích nhất cái nào.
Ngu Chiếu Hàn không cần nghĩ ngợi mà nói: “Thích cái cuối cùng kia.”
“Vì sao lại thích?”
“Bởi vì quanh đấy nhiều hàng quán nhất, ăn nhiều nhất, mà Thời Độ, em thích ăn nhất.”
Thời Độ cười: “Được, chúng ta đến trung tâm bán nhà làm thủ tục —— anh có mang chứng minh thư theo đúng không?”
“Mang theo.

Nhưng vì sao lại muốn anh mang theo chứng minh thư?”
“Vì muốn thêm tên của anh.” Thời Độ nghiêng đầu nhìn anh, “Không phải trước kia chúng ta đã thương lượng sao, anh đã quên?”
Ngu Chiếu Hàn mở to hai mắt: “Em nói thật?”
Bọn họ đúng là đã nói qua chuyện này, nhưng chỉ thuần túy là ói đùa, từ trước đên nay Ngu Chiếu Hàn đều không để trong lòng.
Thời Độ nói: “Vô nghĩa, em nhìn qua như đang nói đùa sao?”
Trước kia cậu nhìn thấy tin bốn người bạn cùng phòng đại học góp tiền mua một căn biệt thự gì đó, sau đó lại nhờ nhân viên chuyên nghiệp tư vấn, đúng là có thể thêm tên của bạn mình vào chứng nhận mua nhà, chỉ là thủ tục sẽ tương đối phiền toái.
Ngu Chiếu Hàn dừng chân lại, do do dự dự lấy di động ra, “Vậy để anh hỏi mẹ anh trước….”
Thời Độ kéo anh về phía trước, “Mua một căn nhà mà thôi, không cần hỏi.”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, “Ừm, em nói đúng.” Mấy ngàn vạn thôi, cậu đánh chuyên nghiệp hai năm, nhận mấy đại ngôn là có thể kiếm lại được, “Chút tiền trinh này không cần hỏi mẹ anh.”
Có bạn làm hết thủ tục cho họ nên quá trình cũng nhanh chóng.

Nhìn tên của mình được viết lên hợp đồng mua nhà, Ngu Chiếu Hàn đột nhiên nảy ra suy nghĩ.
“Thời Độ, anh nghĩ ra.” Ngu Chiếu Hàn vui vẻ mà nói, “Chờ trở lại Thượng Hải, anh cũng thêm tên em vào nhà của anh.”
Thời Độ giơ lên khóe môi: “Được nha, đến lúc đấy liền đem chứng nhận bất động sản làm giấy kết hôn, mỗi người một cái, vừa vặn đều là màu đỏ.”
Ngu Chiếu Hàn chần chờ nói: “Nhưng mà chúng ta còn chưa đến tuổi được phép kết hôn.”
Thời Độ kiêu ngạo mà nói: “Em mặc kệ.”
Ngu Chiếu Hàn khẽ giương khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt: “Được, mặc kệ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận