BTH nhìn thấy nàng cúi đầu, nội tâm lại càng thêm tức giận, lẽ nào TDD ngay cả giải thích cũng không muốn, vậy là nàng đã ngầm thừa nhận rồi, thừa nhận mối quan hệ giữa nàng cùng BTN, không dám nhìn người.
“TDD, bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi nói, bổn vương liền tin ngươi” BTH ch ăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói.
Hắn thật sự buồn cười, rõ ràng tận mắt trong thấy, lại còn muốn tự lừa dối bản thân mình, hy vọng có thể nghe được một đáp án ngược lại.
“Phu…phu quân, Hàn” TDD đem cái đầu nhỏ của mình dúi vào giữa hai chân, đau đớn ôm bụng.
Từ trước đến giờ nàng chưa ótừng gặp phải trận đau nào kịch liệt như vậy, nàng cảm thấy có chút không đúng, nhưng lúc này nàng thật sự đã đau đến không thốt ra lời nữa rồi.
BTH lạnh lùng đi đến trước mặt nàng, mạnh bạo nâng đầu nàng lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt cùng bờ môi đã bị cắn đến chảy máu, hắn hoàn toàn bị dọa cho kinh ngạc, đem những lời đang định nói ra nuốt vào lại.
“Duyệt Duyệt, nàng…nàng sao rồi?” BTH lo lắng lớn tiếng hỏi.
vừa nãy rõ ràng TDD vẫn còn rất khỏe, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?
TDD cắn chặt môi, cố chịu cơn đau đớn từ bụng, lúc này nàng cảm thấy có một dòng nước ấm nóng dọc theo hai bắp đùi của nàng chảy xuống.
“Hàn, ta đau quá” TDD run rẩy nói, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trán còn chảy đầy mồ hôi.
BTH lo lắng ôm lấy nàng, lại nhìn thấy máu từ đùi nàng chảy ra, TDD bị thương rồi, tại sao lại như vậy? hắn vội vàng ôm nàng đặt lên giường, sau đó mở của ra, chạy xuống lầu kêu tiểu nhị gọi đại phu.
Xế chiều, BTN lo lắng đứng ở ngoài cửa phong, kể từ lúc đại phu rời đi, BTH đầy hắn ra ngoài, không để cho hắn bước vào nhìn TDD.
BTN thần sắc phức tạp nhìn của phòng, cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Trong phòng, BTH yên lặng ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của TDD.
Trong đầu không ngừng nhớ lại lời nói của đại phu, TDD có thai rồi, nàng có hài tử rồi, hơn nữa đã được hơn một tháng, hắn cùng TDD có con rồi.
Vẫn còn may, vừa mới không làm bị thương đến hài tử.
Lúc này, người trên giường cũng từ từ tỉnh lại, nàng quay đầu ra, lại đúng lúc bắt gặp ánh mât của BTH.
BTH lại không có trả lời, chỉ yên lặng nhìn nàng, lời nào cũng không nói.
TDD nhìn thấy hắn không để ý mình, nội tâm cũng một trận chua xót, cuối cùng cả hai người đều chọn cách trầm mặc, một lúc lâu sau, nàng quay lưng về phía hắn, một dòng nước mắt nóng hổi bất giác chảy xuống khuôn mặt nàng, thấm vào cả gối.
BTH chăm chú nhìn tấm lưng nhỏ bé của nàng, ánh mắt không cách nào rời đi được, nhìn thấy vờ vai của nàng khẽ run, tâm giống như bị một nhát đao đâm vào, đau vô cùng.
Nàng…khóc rồi!
Nội tâm cuối cùng đã chiến thắng sự lạnh lùng của chính mình, hắn cởi bỏ ngoài bào, trực tiếp nằm lên trên giường, từ phía sau ôm lấy thê tử đang rơi nước mắt.
“Duyệt nhi”
hắn vùi chiếc cằm của mình vào hõm vai nàng, hít ngửi mùi hương trên người nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng, từ bây giờ hắn sẽ gọi nàng như thế.
cử chỉ đột nhiên dịu dàng của BTH, lại khiến lòng nàng càng chua xót, nước mắt cũng rơi càng nhiều, dường như tất cả những ủy khuất, sự lạnh lùng trước đó BTH đối với nàng đều được bộc phát hết ra.
“Duyệt nhi, ta rất nhớ nàng” BTH trầm thấp nói, trong thanh âm còn mang theo nỗi nhớ mong cùng bất đắc dĩ.
Kỳ thực hắn lạnh lùng với TDD, đều là vì mối quan hệ của nang với BTN, cái tư vị ghen tị này quả thực rất khó chịu, mà vừa nãy hắn sở dĩ phẫn nộ như vậy, đơn giản cũng chỉ vì hắn ghen, hắn thật sự đố kỵ.
cái nỗi chua xót khi nhìn thấy thê tử của mình ở cùng với người nam nhân khác, làm lí trí của hắn hoàn toàn mất đi.
Nhưng, vừa nghĩ đến sự xúc động của mình xuýt chút nữa đã hại chết đứa trẻ cùng thê tử, hắn lại cảm thấy vô cùng hối hận.
__Hồng Trần__.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...