Tần Cẩn Du tựa hồ cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt chỉ có quốc sư cùng một vài cung nhân, không có người khác.
Tô Hoành đang nhìn về phía Tần Cẩn Du, thấy ánh mắt Tần Cẩn Du chăm chú nhìn bình phong, liền nhìn theo, nhưng cũng không nhìn thấy gì cả.
Tuy rằng Tần Cẩn Du và Tô Hoành không nhìn thấy cảnh tượng phía sau bình phong, nhưng Hoàng Đế đang ngồi phía sau bình phong đang âm thần quan sát cũng cảm thấy... có chút chột dạ.
Có cảm giác bị bắt gặp khi nhìn trộm.
Đứa bé nhỏ như vậy, thế nhưng lại có cảm giác sắc bén như vậy.
Kiểm tra thuộc tính kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đem tay phải đặt lên trước mặt gương khoảng một thước và đứng yên, thuộc tính sẽ nhanh chóng hiện ra trong gương.
Bên cạnh Hoàng Đế, bay ra một đám ánh sáng, trên ánh sáng đó bỗng nhiên hiện ra hình ảnh trên mặt gương.
Như vậy, Hoàng Đế có thể cẩn thận quan sát Tần Cẩn Du và Tô Hoành, đồng thời có thể nhìn thấy thuộc tính của bọn họ trên gương.
Tần Cẩn Du có chút khẩn trương, nhìn quanh trái phải một lần, hít sâu một hơi, mới chậm rãi đi lên phía trước.
Nàng vươn tay ra, đứng yên trước chiếc gương kiểm tra thuộc tính của hoàng tộc.
Trên mặt gương sương mù càng ngày càng đậm, đến khi che khuất cả mặt gương. Cả mặt gương đã mông lung không nhìn rõ.
Đám sương mù kia dày đặc, toàn bộ thánh điện bao phủ bởi một màn sương trắng mờ ảo.
Người bị vây trong đó, dường như đang trong một giấc mơ mờ ảo.
Tần Cẩn Du ngơ ngác nhìn một phòng trắng xóa, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Hoành nhìn về phía nàng với ánh mắt nhiều hơn một phần không giống trước.
Người có thiên phú bất phàm, khi thử nghiệm đại bộ phận đều có dấu hiệu như vậy.
Sương trắng dần dần tan đi, hiện ra hình ảnh trong gương.
Nhóm cung nhân đều bị kính tượng gây ra kinh ngạc, mắt thấy trong gương hiện ra kính tượng, ánh mắt đều nhìn qua xem dị năng của Tần Cẩn Du, xem xem có phải Ngụy quốc lại xuất hiện một nhân tài thiên tư trác tuyệt.
Trên mặt gương cái gì cũng không có.
Chỉ có một màu tối đen như mực.
Nhóm cung nhân kinh ngạc nhìn kết quả, lại nhìn xem Tần Cẩn Du tựa hồ có chút tiếc hận.
Nếu trên mặt gương cái gì đều không có, nghĩa là Tần Cẩn Du không có dị năng, mệt bọn họ lúc nãy còn kích động.
Hoàng Đế gắt gao nhìn chằm chằm màu tối đen như mực kia, đôi lông mày vừa giãn ra lại cau lại.
Quốc sư vẻ mặt ôn hòa như trước, cho dù đã sớm biết kết quả, nhưng khi hắn nhìn vào mặt gương, khuôn mặt vẫn xẹt qua rung động khó nén.
Đây là cảnh tượng chưa bao giờ xuất hiện qua.
Hoàng Đế đứng dậy, trực tiếp đẩy bình phong, đi mấy bước đến bên cạnh bên người quốc sư, trầm giọng nói: "Đây là có chuyện gì?"
Hắn cũng cảm nhận được linh lực dao động trên người Tần Cẩn Du, như thế nào không có dị năng?
Quốc sư trên mặt vẫn còn thần sắc rung động, nhiệt tình cung chúc nói: "Chúc mừng bệ hạ."
Hắn chỉ vào mặt gương giải thích: "Bệ hạ, nếu như không có dị năng lúc kiểm tra, trên mặt gương cái gì cũng sẽ không hiện ra, mà bây giờ lại biểu hiện tối đen như mực, chính là thuyết minh Tần công tử."
Quốc sư tiến lên vài bước, ở bên người Hoàng Đế nói nhỏ: "Chính là kỳ tài có một không hai, đến với thế gian này chính là gia tài lớn của đất nước."
Câu nói này như tiếng sấm, văng vẳng bên tai Hoàng Đế.
Phút chốc khi Hoàng Đế nghe thấy lời này, sau khi khiếp sợ, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều bị bao phủ, vạn vật xung quanh giống như một giấc mộng.
Hắn giật mình tại chỗ, thanh âm bên tai đều trở nên có chút mông lung, nhưng cố tình giọng quốc sư lại rành mạch, còn đang nói không ngừng: Màu đen tượng trưng cho hỗn độn. Thế gian vạn vật sinh ra từ hỗn độn, cũng là nói Tần công tử có thể khống chế vạn vật.
"Có thể khống chế vạn vật?" thần trí Hoàng Đế bị bốn chữ này kéo quay về.
Hắn nhìn chằm chằm quốc sư, ánh mắt sắc bén: "Vạn vật này, là bao gồm cả nhân tâm?"
Khống chế vạn vật đã là năng lực cực kỳ nghịch thiên, nếu là ngay cả nhân tâm cũng có thể khống chế, cũng là không tránh được có chút đáng sợ.
Nếu là Tần Cẩn Du có năng lực như vậy, sau này khó khống chế, đứa nhỏ như vậy thật đáng sợ..
Như vậy thì thật đáng chết.
"Bệ hạ yên tâm," quốc sư nhìn thấy sát ý ẩn trong mắt Hoàng Đế, nhẹ giọng trấn an: "Nhân tâm là thứ phức tạp nhất, tuy rằng Tần công tử có khả năng khống chế vạn vật nhưng không thế khống chế nhân tâm. Trên thế giới này còn người có thể khống chế nhân tâm, có lẽ còn chưa có ra đời."
Thời điểm quốc sư nói như vậy, có hơi chút chột dạ.
Có thể khống chế nhân tâm, cũng không phải là chưa có ra đời.
Chỉ là.. nếu nói ra, đối với hắn cũng không có lợi ích gì.
"Điều này là tốt nhất." Giữa hai bên lông mày của Hoàng Đế lãnh ý dần dần tan đi, vuốt cằm nói: "Không hổ là cháu trai Hoàng Hậu."
Nhắc đến tiên Hoàng Hậu, âm thanh Hoàng Đế đều nhẹ nhàng đi mấy phần, giữa lông mày cũng nhiễm một nỗi buồn khó nhận ra.
Tiên Hoàng Hậu cũng là người thiên tư trác tuyệt, tuy rằng dị năng thức tình có chút chậm, nhưng chỉ cần gia tăng tu luyện cũng sẽ có thể đạt được thành tựu không tồi.
Sau này Hoàng Đế gặp nạn, mạng sống như treo một sợi chỉ mỏng, là tiên Hoàng Hậu không để ý mọi người ngăn cản, cuối cùng tuy cứu được Hoàng Đế nhưng một thân tu luyện đều bị phế, cuộc đời này không thể tu luyện lại, thân mình cũng trở nên yếu ớt.
Sau khi Hoàng Hậu hoăng thệ, Hoàng Đế cực kỳ bi thương, năm năm không có lập hậu, lại viết rất nhiều bài thơ và văn chương để tưởng niệm vợ mình.
=
Sau khi Tần Cẩn Du thu tay mình từ trên gương xuống, liền phát hiện không thấy Hoàng Đế và quốc sư đâu.
Nàng đối diện gương, nhìn qua khóe mắt thấy được hai người, chỉ là trong chớp mắt, liền biến mất không thấy.
Thật sự là kỳ quái, hai người này, rõ ràng lúc nãy vẫn còn thấy, như thế nào chỉ nháy mắt liền biến mất?
Nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh, muốn nhìn một chút rốt cục hai người trốn ở đâu.
Tô Hoành tuy rằng còn nhỏ đã ly khai quốc gia, nhưng dù sao cũng từng là Thái Tử, kiến thức tương đối rộng lớn. Thấy Tần Cẩn Du nhìn xung quanh, bộ dáng ngốc nghếch, không khỏi hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Thật ngốc, chuyện này cũng không biết."
Tần Cẩn Du sinh ra so với người bình thường thông minh hơn, ở Tần gia thậm chí cả hoàng cung đều nhận được khen ngợi. Trừ bỏ Ngụy Thanh Uyển nha đầu kiêu ngạo ương ngạnh, gần như không ai nói như vậy với nàng,
Tần Cẩn Du cho dù trong lòng bất bình, nhưng cũng không có lập tức biểu hiện ra ngoài. Nàng không thèm nhìn Tô Hoành một cái, tự lẩm bẩm một mình; "Bệ hạ và quốc sư thật lợi hại, đợi lúc nữa, ta nhất định thỉnh giáo quốc sư một chút."
Tô Hoành thấy Tần Cẩn Du không hỏi hắn như trong dự liệu của mình, đáy lòng có chút bực bội, nhưng hiện giờ đối phương không có hỏi, nếu chính mình chủ động nói ra thì quá mất mặt.
Vẻ mặt hắn càng thêm lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh đi vài phần: "Không có kiến thức."
Tần Cẩn Du nắm chặt tay mình, rất muốn đánh vào đầu Tô Hoành một quyền.
Nói chuyện bình thường không được sao? Không nên nói những điều như vậy với kiểu thần thái đầy cuồng ngạo, giống như bây giờ trừ hắn ra tất cả mọi người đều ngu ngốc vậy.
Hơn nữa, nếu hắn biết quốc sư cùng Hoàng Đế vì sao không thấy, lại cố tình không chịu nói cho mình, này là muốn làm gì? Để khoe hắn có nhiều kiến thức sao?
Thật sự là đáng ghét!
Tần Cẩn Du hậm hực, thừa dịp Tô Hoành quay đầu đi nơi khác, hung dữ đối với hắn làm một cái mặt quỷ.
Tô Hoành tựa hồ có cảm giác, nhanh chóng quay đầu lại.
Mặt quỷ của Tần Cẩn Du không kịp thu hồi, tay vẫn còn đặt trên mí mặt, thấy Tô Hoành quay đầu lại, thụt lại đầu lưỡi đang nhè ra, hai tay bưng kín mặt.
Sau đó dưới ánh mắt vô cảm của Tô Hoành, hai tay tách ra, giả vờ sửa sang lại tóc, rồi từ hai bên tóc hạ tay xuống.
Cung nhân bên người Tô Hoành nhìn Tần Cẩn Du, lại nhìn lại Tô Hoành, vừa dụi mắt vừa sờ hai bên lỗ tai, cảm thấy mắt và tai mình đồng thời xuất hiện ảo giác.
Hắn đi theo Tô Hoành đến Ngụy quốc, cũng là nhìn thấy Tô Hoành lớn lên, biết từ khi Tô Hoành từ Thái Tử bị phế truất, tính tình liền thay đổi. Cả người đều biến thành quái gở kỳ dị, không thích nói chuyện với người khác, hôm nay thế mà lại chủ động nói chuyện quá một câu với người không quen, thật sự là đáng ngạc nhiên.
Tần Cẩn Du đang muốn biểu hiện mình không phải là người không có kiến thức, thì quốc sư và Hoàng Đế lại xuất hiện.
Bọn họ vẫn đứng ở vị trí đã biến mất, ngay cả tư thế không khác biệt lắm so với lúc biến mất.
Tần Cẩn Du thiên phú kinh người, không thể tiết lộ ra ngoài, trước khi nhận được ý chỉ của bệ hạ, quốc sư thi triển một kết giới, bao bọc lấy mình và Hoàng Đế tạo thành một không gian.
Người trong kết giới có thể thấy cảnh tượng và âm thanh bên ngoài, nhưng thế giới bên ngoài không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên trong. Chỉ là cảm thấy những người bên trong kết giới đột nhiên biến mất.
Trước khi Hoàng Đế bước ra khỏi kết giới, câu cuối cùng nói với quốc sư, đó là không được đem việc này nói cho bất luận kẻ nào.
Các thế hệ quốc sư đều đối với hoàng thất trung thành và tận tâm, Tôn Chính Hoàn đối với mệnh lệnh của Hoàng Đế, tự nhiên cũng tuân theo.
Dị năng Tần Cẩn Du quá mức xuất sắc, nếu như hiện ra trước mắt thế nhân, chắc chắn sẽ bị người có dã tâm thù oán. Vì vậy trước khi nàng trở nên cường đại thì nhất định phải che lấp hào quang, bảo vệ chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...