Thường Cát gãi gãi mặt: "Cái này... Thuộc hạ đúng là không biết thật, thiếu phu nhân muốn chọn ngày tốt mới xuất phát, có lẽ hôm nay chính là ngày tốt đó thì sao?"
Cố Trường Tấn không nói tiếp nữa.
Thường Cát thử thăm dò hỏi: "Chủ tử có muốn sửa lại hành trình xuất phát không? Trước khi xuất phát thiếu phu nhân định đến bến phà đặt thuyền, đến lúc đó là có thể biết được thời gian xuất phát ngài ấy rồi."
Cố Trường Tấn im lặng trong giây lát, chợt lắc đầu nói: "Không cần sửa, cứ giữ nguyên kế hoạch mà làm."
Chạng vạng hôm sau, khi mặt trời dần ngả về tây, một thương đội rời đi từ cửa thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau nửa canh giờ, Liễu Nguyên cùng Phan Học Lượng ẩn thân trong thương đội rời khỏi Thượng Kinh gửi tin tức đến hẻm Ngô Đồng.
Từ Phức gọi Cố Trường Tấn đến.
"Mùa thu năm vừa rồi, vùng duyên hải bị hải khấu tàn sát bừa bãi. Lần này con đến Dương Châu có hai nhiệm vụ: Một là nhân lúc cướp biển xâm chiếm, giết chết Thống đốc Lương Tiêu, Đô ti trấn giữ Dương Châu. Hai là gán tội danh giết chết Lương Tiêu cho Liêu Nhiễu."
Lương Tiêu là một đại tướng dưới tay Gia Hữu Đế, từng là Thống lĩnh Kim Ngô Vệ, hiện tại là Thiêm Sự kiêm Thống đốc Chỉ huy sứ trấn giữ Dương Châu, chuyên môn phụ trách phòng thủ trên biển của các quận quanh Dương Châu.
"Lương tướng quân và Liêu thống đốc mấy năm này vẫn luôn tận sức bảo vệ cho vùng biển Đại Dận, cô mẫu muốn một lưới bắt hết hai người họ sao?" Cố Trường Tấn nhíu mày: "Như thế thì phòng thủ của vùng bờ biển Giang Chiết sẽ hoàn toàn tan vỡ."
Từ Phức cười nói: "Lương Tiêu là tên trung thành một cách ngu xuẩn, trái lại vẫn một mực tận chức tận trách đánh lui hải khấu nhưng Liêu Nhiễu hoàn toàn không được xem là một anh hùng. Con cho rằng mấy năm nay tại sao cướp biển vùng Giang Nam bị đánh đuổi nhiều lần vẫn không hết?"
Cố Trường Tấn chậm rãi ngước mắt lên nói: "Ý của cô mẫu là Liêu Nhiễu vẫn luôn nuôi cướp?"
Từ Phức gật đầu nói: "Chỉ cần một ngày hải khấu chưa tan thì không ai có thể lay động được vị trí Thống đốc Giang Chiết của hắn ta. Vùng Giang Chiết của Đại Dận là nơi đất lành giàu có, sai khi cấm biển, không thiếu thương nhân đường biển bí quá hóa liều cấu kết với hải tặc. Mấy năm nay Liêu Nhiễu một bên cầm lương thảo diệt cướp của triều đình, một bên mở cửa sau cho đám hải tặc đó, lại thu thêm "phí hiếu kính" của thương nhân đường biển, của cải của hắn ta e rằng phải bằng tiền thuế một năm rưỡi của Đại Dận."
Màu mắt Cố Trường Tấn trầm xuống, không đồng ý nói: "Nếu như thế, Liêu Nhiễu chết không hết tội. Chỉ là vị Lương tướng quân kia, nếu là người trung quân hộ quốc, vì sao cô mẫu lại muốn lấy mạng hắn?"
"Trung quân?" Từ Phức cười khẩy: "Hắn trung với quân nào? Con cũng biết trước kia hắn vốn là Thống lĩnh Kim Ngô Vệ, thề sống chết nguyện trung thành với phụ thân con. Nếu không có hắn mở cửa thành thì sao Tiêu Diễn lại có thể thuận lợi tiến vào Thượng Kinh, không tốn một binh một tốt nào mà đoạt được đế vị như thế được?"
Từ Phức nhìn vào mắt Cố Trường Tấn, gằn từng chữ: "Người phản bội phụ thân con đều phải chết. Nghiên Nhi, con hiểu chưa? Con từng lập lời thề, không ngày nào được quên!"
Cố Trường Tấn đối diện với ánh mắt của Từ Phức, một lúc lâu sau chàng mới trịnh trọng gật đầu nói: "Cô mẫu yên tâm, chất nhi chắc chắn sẽ báo thù cho phụ thân."
Ba ngày sau.
Một chiếc xe ngựa xám xịt từ hẻm Ngô Đồng đi đến bến phà.
Thường Cát vuốt râu trên cằm hỏi: "Chủ tử thấy dáng vẻ này của thuộc hạ giống Phan cống sĩ chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Cát là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, ngày xưa chỉ ngồi đánh xe ngựa thôi mà cậu ta cũng phải sửa soạn trong gọn gàng sạch sẽ. Vì để cải trang thành Phan Học Lượng mà cậu ta đã ba ngày chưa gội đầu cạo râu, ngay cả xiêm y cũng đều rách tung tóe.
Cố Trường Tấn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nghiêm túc nói: "Mặt đừng cười, nghiêm túc một chút."
Thường Cát vội càng thu ý cười.
Từ Thượng Kinh đến bến phà Bình Tân phải đi xuyên qua một ngọn núi đá ở Tây Giao, nếu thuận lợi thì khoảng một canh giờ là có thể vượt qua núi đá, đến bến phà.
Thường Cát xoa mặt, một đường luyện tập vẻ mặt nghiêm túc.
Cửa sổ xe mở rộng, thỉnh thoảng lại có gió thổi vào. Vào lúc xe ngựa sắp ra khỏi núi đá, Thường Cát đột nhiên buông tay, mắt đối mắt với Cố Trường Tấn.
Gió bên ngoài mang theo chút mùi hương của tiêu thạch (1).
(1) Tiêu thạch: Chất trong suốt, đốt cháy được, thường được dùng làm thuốc súng, thuốc pháo và nấu thủy tinh.
Mặt hai người đồng thời biến sắc.
"Hoành Bình, có thuốc nổ!"
Lời Thường Cát vừa nói thì ba bóng dáng đã nhanh chóng chạy ra khỏi xe ngựa.
Chỉ nghe được một tiếng nổ "ầm ầm", núi đá bị nổ bay một góc, hòn đá khổng lồ lăn từ trên núi xuống đập xe ngựa nát vụn.
Tiếng động lớn như vậy, những người đang đợi thuyền ở bến phà đương nhiên cũng nghe thấy.
Vành tai Lạc Yên khẽ động, nhíu mày nhìn về phía núi đá.
Dung Thư thấy vẻ mặt nàng ấy trông rất nghiêm trọng, vội hỏi: "Lạc Yên, đây là âm thanh gì vậy?'
Lạc Yên đoán, thật thà nói: "Nghe như có người đốt thuốc nổ vậy, thuốc nổ kia chắc không nhiều lắm nhưng cẩn thận là trên hết, tốt nhất chúng ta nên lên thuyền sớm thôi."
Lần này Dung Thư ra ngoài chỉ dẫn theo Trương ma ma và Lạc Yên, nàng nghe vậy thì nói với Trương ma ma: "Ma ma, đến hỏi lão Quan xem khi nào mới có thể khỏi hành?"
Trương ma ma vội tuân lệnh, không bao lâu sau đã từ bến phà trở về nói: "Người lái thuyền nói chờ nửa canh giờ sau là có thể xuất phát, trước mắt thì mười chiếc thuyền chở hàng của Thẩm gia còn đang chắn ở kia, thuyền hàng không đi, thuyền chở khách của chúng ta cũng không ra được."
Dung Thư nhìn sắc trời, trong lòng biết việc này không gấp được nên đành phải gật đầu: "Vậy chờ thêm chút nữa đi."
Cũng may nửa canh giờ sau, cuối cùng thuyền chở hàng cũng chuyển động.
Việc làm ăn của Thẩm gia trải rộng khắp cả Đại Dận, không chỉ có đoàn thuyền thương đội của riêng mình mà còn có quan hệ rất tốt với Tào Bang.
Thuyền mà Dung Thư ngồi hôm nay là thuyền chở khách của Thẩm gia, chủ thuyền cũng như người lái thuyền họ Quan. Lúc còn bé, khi Thẩm thị đưa Dung Thư quay về Dương Châu Phủ, còn cả khi Dung Thư từ Dương Châu Phủ trở về Thượng Kinh, người đưa nàng đi đều là lão Quan.
Cho nên vừa bước lên thuyền, Dung Thư đã cười kêu to: "Quan lão bá."
Một ông lão tinh thần khỏe khoắn vui tươi hớn hở nói: "Cô nương còn nhớ rõ lão nhân đúng thật là không dễ, cô nương yên tâm, lão nhân chắc chắn sẽ đưa cô nương đến Dương Châu bình an."
Vừa nói xong lão đã ngay lập tức sai người dẫn Dung Thư vào phòng dành cho khách trong khoang thuyền.
Phòng cho khách đã được dọn dẹp rất cẩn thận, giường, bàn đọc sách, kệ đặt đàn cầm, văn phòng tứ bảo (2) đều đầy đủ cả, còn đặt biệt cách ra một gian tịnh thất, dùng bốn tấm bình phong lớn vây lại.
(2) Văn phòng tứ bảo (Những vật quý trong văn phòng): gồm giấy, bút, mực và nghiên.
Lúc này khói nhẹ trong lư hương ba chân phảng phất, cửa sổ được lau đến sáng bóng, làn khói mỏng dần bay cao trong không khí bị ánh sáng chiếu ra dáng vẻ thướt tha.
Thời gian tới gần buổi trưa, Trương ma ma đi ra ngoài chuẩn bị ngọ thiện.
Chân tay Lạc Yên đang lanh lẹ sửa sang hành lý, chợt nghe một tiếng sột soạt khe khẽ phát ra từ trong tịnh thất, nàng ấy bước lên phía trước che chắn cho Dung Thư, rút kiếm chỉ vào nơi che bình phong bốn phía kia, dùng giọng lạnh lùng nói: "Người nào?"
Tim Dung Thư giật thót, vô thức đè lên chiếc vòng trên cổ tay, trong này cất giấu mười mấy cây kim có thuốc tê.
Nhưng giây tiếp theo, sau khi thấy rõ người đi ra từ sau bình phong, nàng ngay lập tức buông lỏng cánh tay, kinh ngạc nói: "Thường Cát?"
Thường Cát cõng Cố Trường Tấn, khuôn mặt dính đầy máu miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với Dung Thư: "Thiếu phu nhân, tiểu nhân mạo muội quấy rầy."
Vừa rồi khi thuốc nổ phá núi, chủ tử che cậu ta lại ở phía sau nên bị đá vụn đập trúng hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê còn không quên nói với cậu ta: "Đến Dương Châu, không thể trì hoãn."
Khi hai người Thường Cát cõng chàng đến rừng rậm bên cạnh bến phà thì tình cờ phát hiện Dung Thư đang ở đó.
Đối với bọn họ mà nói, quả nhiên trời không tuyệt đường người.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị xong con thuyền đi đến Dương Châu, chỉ là tình trạng của chủ tử bây giờ, so với việc ngồi thuyền của bọn họ thì ở lại trong thuyền của thiếu phu nhân an toàn hơn nhiều.
Tim Thường Cát đập mạnh, dứt khoát lợi dụng lúc thuyền chở hàng rời khỏi bến phà để giấu Cố Trường Tấn ở đây.
Cậu ta dập đầu với Dung Thư một cái thật mạnh rồi nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, Hoành Bình và chủ tử đều đã đổi xiêm y, lát nữa đợi mọi người đi khỏi đây thì tiểu nhân sẽ lập tức thiêu hủy con thuyền ban đầu. Có hai người bọn tại hạ giấu diếm tai mắt người khác, những người đó chỉ nghĩ bọn tại hạ đã bỏ đường thủy mà đi đường bộ, sẽ không ai chú đến đến thuyền chở khách của thiếu phu nhân."
Tim Thường Cát như muốn nhảy lên tận cuống họng, giấu chủ tử ở đây cuối cùng vẫn sẽ mang đến nguy hiểm. Thiếu phu nhân và chủ tử đã hòa ly, không biết nàng có thể đồng ý hay không.
Ánh mắt Dung Thư dừng trên nam nhân nằm trên lưng cậu ta, nhớ lại thảm trạng khi trở về từ Dương Châu của chàng, nàng suy nghĩ một lát thì cuối cùng vẫn đồng ý.
"Vậy làm theo những gì ngươi nói đi. Yên tâm, trong thuyền chở khách có thuốc, ta sẽ đưa Cố đại nhân đến Dương Châu một cách bình an."
Sắc mắt Thường Cát vui vẻ, cũng không dây dưa ở lại lâu nữa, sau khi buông Cố Trường Tấn ra, cậu ta trịnh trọng dập đầu ba cái với Dung Thư rồi nhảy ra khỏi cửa sổ thuyền. Khinh công của cậu ta vô cùng tốt, tuy trên người mang vết thương không nhẹ nhưng khi nhảy xuống nước vẫn khiến người ta không nghe ra dù chỉ nửa tiếng bọt nước.
Thường Cát vừa đi, Dung Thư đã lập tức sai Lạc Yên dời mấy tấm bình phong ngoài tịnh thất vây quanh giường lại.
"Tỷ tỷ cứ nói ban nãy ta đứng trong gió ở bến phà quá lâu nên bị đau đầu, bây giờ không thể đụng gió lần nữa." Nàng nói xong lại đi đỡ Cố Trường Tấn.
"Cô nương, cứ để ta làm cho."
Lạc Yên giành trước một bước khiêng nam nhân đang hôn mê lên, ném người lên trên tháp dễ dàng hệt như đang khiêng bao cát vậy.
Dung Thư duỗi tay thử sờ trán chàng, quả nhiên nó đã bắt đầu nóng lên rồi.
Kiếp trước, sau khi Phan Học Lượng thắt cổ tự vẫn không bao lâu thì Cố Trường Tấn đã phải khởi hành đi Dương Châu, sớm hơn kiếp này chừng nửa tháng. Lần đi Dương Châu đó của chàng cũng nguy hiểm thế này sao?
Dung Thư chỉ nhớ rõ khi chàng trở về từ Dương Châu đã bị thương rất nặng, gần như đã mất nửa cái mạng, khi đi rốt cuộc chàng có bị thương hay không thì nàng hoàn toàn không biết.
Trong thuyền chở khách có xích cước lang trung (3), Dung Thư nghĩ nghĩ rồi nói với Lạc Yên: "Làm phiền tỷ tỷ đi nói với Trương ma ma tình huống bên này một chút, để ma ma tìm lang trung bốc mấy đơn thuốc, thuận tiện ôm một vò Thiêu Đao Tử tới."
(3) Xích cước lang trung: Lang trung hành y không chính quy, không được đào tạo chuyên nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...