Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Ngày đó ở Đô Sát viện, những lời Phan Học Lượng nói với Cố Trường Tấn, Doanh Tước cũng nghe thấy, cho nên mỗi tuần trở về Thừa An Hầu Phủ nàng ấy sẽ tìm huynh trưởng hỏi vài câu, đợi đến khi trở về Minh Lộc viện sẽ nói cho Dung Thư nghe.
Biết được kiếp này Phan Học Lượng vẫn chưa tự sát trong ngục, Dung Thư thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng không khỏi nhớ lại chuyện của Hứa Loan Nhi và Chung Tuyết Nhạn, nếu Phan Học Lượng chưa chết, vậy chẳng lẽ sau này sẽ có một người thay y chịu chết ư?
Chuyện của Hứa Loan Nhi và Chung Tuyết Nhạn, rốt cuộc có phải trùng hợp hay không?
Hay là... định mệnh đã quyết định phải có một người chết?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai năm sau, nếu nàng may mắn không chết, vậy có phải sẽ có người chết thay nàng hay không?
Trong lúc suy nghĩ, nàng thấy Doanh Tước thất vọng lắc đầu, nói: “Huynh trưởng nói, sau khi vụ án này tiến vào Tam Pháp Ty thì rất khó nghe ngóng được tin tức, chưa đến khắc cuối cùng sẽ không biết được kết quả ra sao. Có điều ….”
Doanh Tước nhìn Dung Thư: “Tỳ nữ vẫn tin tưởng Cố đại nhân có thể trả lại sự trong sạch cho Phan học sĩ.”
Nghe xong lời này, Dung Thư hé miệng cười, nàng cũng tin tưởng Cố Trường Tấn nhất định có thể điều tra ra chân tướng.
Ngày Đoan Ngọ, khi Dung Thư đang treo ngải diệp (1) xương bồ (2) ở Tây Sương phòng thì thấy Trương ma ma tiến vào nói: “Cô nương, Đan Chu huyện chủ tới rồi!”
Vừa nói xong, nàng đã thấy một bóng dáng màu đỏ lướt qua cổng tròn, cười tủm tỉm nói: “Dung Thư, ta tới rồi.”
Dung Thư sửng sốt, nàng đưa ngải diệp xương bồ trong tay cho người bên dưới, buồn bực nói: “Ta còn tưởng hôm nay ngươi muốn đi dự tiệc.”
“Ngươi tha cho bổn huyện chủ đi, vừa mới trở về có hai ngày, ta đã dự bốn yến tiệc rồi.” Mục Nghê Tinh cau mày nói: “Cũng may yến tiệc Đoan Ngọ hôm nay huynh trưởng tìm cớ từ chối.”

“Mục đại ca cũng không đi?”
Mục Nghê Tinh không đi dự tiệc không có gì lạ, nhưng Mục Dung không đi đúng là chuyện hiếm thấy.
Nhi tử Mục gia ai nấy đều chinh chiến sa trường, tính tình đều rất ngay thẳng, duy chỉ có Mục Dung bởi vì thân thể yếu ớt từ nhỏ nên đã ở lại Thượng Kinh, còn vào Quốc Tử Giám.
Năm phụ thân chết trận sa trường, vốn dĩ y muốn tham gia hội thí, làm văn thần đầu tiên của Mục gia.
Sau đó Mục Dung vì chống đỡ môn doanh Mục gia, nên bỏ văn tòng võ, đi đến Đại Đồng.
Lúc đó mọi người đều nói, chỉ riêng thân thể yếu ớt của lang quân Mục gia, chống đỡ không quá nửa năm sẽ mất mạng, nào ngờ quý nhân trên kinh không đợi được tin y chết, ngược lại nhận được tin tức thắng lợi của Mục gia quân.
Cũng bởi vì lớn lên ở Thượng Kinh, nên Mục Dung hiểu nhân tình thế thái hơn rất nhiều người khác trong Mục gia, quen với việc thường xuyên phải đi dự tiệc, qua lại với người khác còn tốt hơn so với thế gia công tử bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đồng loạt gửi thiệp mời, chỗ nào cũng không thể đắc tội, vì vậy huynh trưởng giả vờ có bệnh từ chối.” Mục Nghê Tinh lãnh đạm nói: “Mục gia chúng ta chưa bao giờ ham công danh phò tá Hoàng đế, chỉ dùng quân công trên chiến trường nói chuyện, có lẽ là hai vị điện hạ này gấp gáp đến đầu óc mụ mị luôn rồi.”
Những lời như vậy không nên nói trước mặt người khác, Dung Thư vội vàng liếc Trương ma ma một cái, chờ Trương ma ma dẫn mấy người Doanh Nguyệt, Doanh Tước đi ra ngoài, lúc này mới dẫn Mục Nghê Tinh vào khuê phòng, nói: “Mục đại ca không đi dự tiệc là đúng.”
Mấy năm nay thân thể Gia Hữu Đế càng ngày càng kém, dưới gối ông chỉ có hai hoàng tử, đừng nói thần công trong triều đình, ngay cả dân chúng Thượng Kinh cũng đang đoán vị hoàng tử nào có thể đăng đại bảo.
Mục Dung ở Đại Đồng Phủ chỉnh đốn lại Mục gia quân, binh lực trên tay không kém, tất nhiên cả đại hoàng tử lẫn nhị hoàng tử đều muốn mượn sức mạnh y. Chỉ Dung Thư biết được, người cuối cùng được phong làm Thái tử là Cố Trường Tấn.
Cho nên, mặc kệ như thế nào, cũng không thể để Mục gia qua lại với đại hoàng tử, nhị hoàng tử quá mức.

“Hiện giờ còn không biết rốt cuộc hoàng thượng muốn phong ai làm thái tử, Mục đại ca không dự tiệc mới tốt. Tốt nhất là không xen vào, dù sao cũng mặc kệ ai là người ngồi ở vị trí kia, chỉ cần nhìn thấy lòng trung thành của Mục gia, đều sẽ trọng dụng.”
Mục Nghê Tinh cười thành tiếng: “Ngươi đó, nói chuyện không khác huynh trưởng là bao, huynh trưởng cũng nói như vậy, chính vì thế mà huynh ấy mới thà giả bệnh cũng không muốn nhận những thiệp mời kia. Ngươi không biết, hiện tại huynh trưởng chính là miếng bánh bao thơm ngon. Ngày hôm qua đi dự tiệc, vị lão quân công còn có cả vị đô đốc phu nhân Thích gia đều tranh nhau giới thiệu cô nương nhà mình cho huynh trưởng.”
Nói đến đây, cũng không biết nghĩ đến cái gì, nàng ấy hơi nghiêm mặt, nói: “Ngươi với vị Đô Sát viện Cố đại nhân kia sao vậy? Năm ngoái ngươi còn tâm tâm niệm niệm chờ ngày nguyệt nương sắp tới, sao bây giờ chưa nói một tiếng lại muốn hoà ly? Chẳng lẽ ngài ấy bắt nạt ngươi?”
Dung Thư cười cười, nói: “Chỉ là ta không thích chàng nữa. Chuyện này nói ra cũng là lỗi của ta, vị Văn cô nương trong thư ta đưa cho ngươi lúc trước, kì thực nàng ấy mới là người trong lòng Cố Trường Tấn.”
Có một số chuyện Dung Thư không muốn cho nương biết, nhưng đối với Nghê Tinh, nàng muốn giấu cũng không thể giấu được.
Vì vậy nàng kể hết mọi chuyện của Văn Khê, còn kể cả chuyện Văn Khê bị Chu ma ma đưa đến Túc Châu.
“Văn cô nương và Cố đại nhân vốn là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Lúc trước nếu không phải mẫu thân ta đến hẻm Ngô Đồng nói chuyện hôn nhân, có lẽ hai người bọn họ đã sớm thành thân rồi. Chắc là Văn cô nương sợ Thừa An Hầu Phủ sẽ ỷ thế hiếp người, không muốn chậm trễ tiền đồ của Cố Trường Tấn, chủ động yêu cầu Chu ma ma đưa nàng ấy đi Túc Châu tìm thân nhân, còn nói nàng ấy sẽ không trở về Thượng Kinh quấy rầy ta và Cố Trường Tấn.”
Những chuyện này, mấy ngày trước Dung Thư mới biết được.
Ngày thứ hai trở về Minh Lộc viện, Chu ma ma tự mình đến tìm nàng, chủ động dặn dò hết thảy, nói việc này a nương không hề biết, nhắc nhở nàng đừng nhắc chuyện này trước mặt a nương.
Dung Thư phỏng đoán thân nhân ở Túc Châu mà Văn Khê muốn tìm chính là người có vết sẹo trên mặt kia.
“Nếu không phải cô cô ép cô nương kia rời đi, ngươi áy náy làm gì? Văn cô nương kia thích Cố đại nhân, vậy thì không nên chủ động rời khỏi Thượng Kinh. Mục Nghê Tinh lắc đầu nói: “Người thích không cố gắng tranh thủ, thế thì có tư cách gì oán trách người khác?”
“Nếu không phải ta chen chân vào, Văn cô nương cũng không cần rời đi, dù sao cũng đều là nhân quả cả.” Nghê Tinh không biết chuyện ba năm trước, tất nhiên là không biết tại sao Dung Thư áy náy, nàng cũng không định nói nhiều, chỉ nói: “Việc này ta đã nói rõ ràng với Cố Trường Tấn, nói với chàng ấy phái người đi Túc Châu tìm người. Con người của chàng ấy làm việc không thích qua tay với người khác, cho nên ngươi không cần phái người đi tìm nàng ấy nữa.”
Trong thanh âm của nàng có sự thản nhiên, cũng có một loại quen thuộc với Cố Trường Tấn.

Mục Nghê Tinh nhìn nàng: “Quả nhiên, ngươi không thích ngài ấy nữa sao?”
Dung Thư thoải mái “ừm” một tiếng: “Không thích nữa.”
Mục Nghê Tinh cười xán lạn: “Thật tốt quá. Ngươi không biết, ta..”
Nói đến một nửa, nàng ấy lại im lặng.
Dung Thư nghi hoặc nói: “Ta không biết gì sao?”
Mục Nghê Tinh lại không chịu nói nữa, chỉ thần bí nói: “Không có gì.”
Có một số lời, nàng ấy vẫn không nên nói thì hơn.
Huynh trưởng toàn thân trên dưới đều tốt, đáng tiếc miệng lưỡi không tốt, còn nhìn trước ngó sau, đáng đời y chỉ có thể đứng nhìn Dung Thư thành thân với người khác.
Mục Nghê Tinh cầm chung trà trên bàn, nhấp một ngụm, nói: “Sau khi ta nhận được thư của ngươi đã không phái người đi tìm cô nương kia nữa. Có điều, hôm ta đi chọn ngựa ở Túc Châu đã gặp một tên hòa thượng tướng mạo quỷ dị, còn giao thủ với hắn. Nếu ta không đoán nhầm, thì tên hòa thượng kia cũng đang tìm kiếm một người có vết sẹo trên mặt.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Mục Nghê Tinh hơi híp lại, nàng ấy nhớ tới bộ dáng của hòa thượng thối kia nắm tay nàng ấy,  hỏi nàng ấy là ai, trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa.
“Người hắn tìm cực kỳ bí ẩn, ta luôn cảm thấy người mà hắn và Văn cô nương tìm chính là một.”
Hòa thượng tướng mạo quỷ dị?
Dung Thư chớp chớp mắt, nhớ tới ngày mùng ba tết, Cố Trường Tấn mượn tay nàng, đi một chuyến đến biệt viện Thu Sơn.
Hoành Bình nói, biệt viện Thu Sơn là một đường lui của Cố Trường Tấn.
Lúc Cố Trường Tấn đi vào biệt viện người rõ ràng rất tốt, nhưng sau khi đi ra lại bị thương, chàng nói đã so tài cùng một người nên đã bị thương.
Cho nên, bên cạnh biệt viện Thu Sơn ngày đó hoặc là có gì đó, hoặc là… có một con đường dẫn đến nơi khác.

Mí mắt Dung Thư khẽ giật giật.
Nàng rất rõ ràng, biệt viện Thu Sơn chính là Tứ Thời Uyển kiếp trước.
Chỉ là nàng bị nhốt ở đó hai tháng, chưa từng thấy qua mật đạo gì.
Chẳng lẽ khi biệt viện Thu Sơn đổi thành Tứ Thời Uyển, mật đạo kia đã bị hủy?
Dung Thư siết chặt cây quạt trên tay, bỗng nhiên cảm thấy sương mù trùng trùng điệp điệp.
Đối với Tứ Thời Uyển, cũng đối với Cố Trường Tấn.
Mục Nghê Tinh thấy nàng nhíu mày không nói, giương tay vẫy tay trước mắt nàng: “Sao vậy? Chẳng lẽ tăng nhân kia có vấn đề gì sao?”
“Không phải.” Dung Thư xua tay, nàng tản đi những suy nghĩ rồi bời trong đầu: “Có lẽ người đó là người của Cố Trường Tấn, thay chàng ấy tới Túc Châu tìm người. Thôi, không nói chuyện của ta và chàng ấy nữa, qua mấy ngày nữa ta sẽ khởi hành đi Dương Châu, ta có hai việc quan trọng cần ngươi giúp một tay.”

Chú thích: 
(1): Loại cây thảo sống lâu năm, thân khỏe, cao 56-60cm, có rãnh, lá xẻ lông chim có lông trắng ở mặt dưới, màu trắng tro, mặt trên nhẵn, màu lục sẫm,lá có mùi thơm. Hoa mọc thành chùy kép, gồm rất nhiều cụm hoa hình đầu.
(2): Xương bồ là thân rễ phơi/ sấy khô của cây Thạch xương bồ hoặc cây Thủy xương bồ. Vị thuốc này có tác dụng hòa vị, ninh thần, hóa thấp, khai khiếu, trục đờm và tuyên khí. Hiện tại, dược liệu xương bồ không chỉ được dùng trong bài thuốc dân gian mà còn được sử dụng để sản xuất viên uống hỗ trợ điều trị các bệnh lý thường gặp.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận