Về lại trong tông môn, Vân Mộng Chân căn bản không có ý nói chuyện với bất cứ người nào, trực tiếp bế quan chữa thương.
Thứ nhất là Vân Mộng Chân quả thực cần thời gian để điều trị thân thể, khôi phục thực lực, quan trọng hơn hết, tùy theo Dạ Nhận nhúng tay, cục diện đã có chút thất khống, chí ít Vân Mộng Chân rõ ràng, chỉ bằng vào mỗi mình Linh Tê Kiếm Tông căn bản không khả năng giúp nàng tìm về Côn Ngô Kiếm.
Nàng cần phải nghiêm túc suy xét một phen, xem tiếp theo nên làm thế nào, chứ không phải lãng phí thời gian với đám người Linh Tê Kiếm Tông.
Huống hồ, lấy thân phận Vân Mộng Chân, nàng không thể tùy tiện nói dối, trận chiến với Dạ Nhận, rất nhiều chuyện lại không thể giải thích, vậy nên, không bằng dứt khoát để Từ Phong tự mình đi cân nhắc, xem cái gì có thể nói, cái gì không thể nói!
Nàng cũng tin tưởng Từ Phong hẳn sẽ rõ ràng khác biệt trong đó, tuyệt không đi nói lung tung.
Còn về Bạch Nhạc, ngay lập tức đã được đưa về trị thương trong biệt viện tại Lạc Hà Phong.
Mặc dù đối với chuyện này, Bạch Nhạc quả thực có công lao không thể bỏ qua, nhưng rốt cục nên xử lý thế nào, lại còn cần tông môn thương lượng ra kết quả.
Ở trong thiên điện, Hà Diêu án theo yêu cầu của Từ Phong, bình lui tất cả mọi người, thậm chí bao gồm cả một ít trưởng lão tông môn địa vị không thua gì Từ Phong, lúc này Từ Phong mới chậm rãi giải thích một lượt sự tình.
Đương nhiên, chính như Vân Mộng Chân dự liệu, có vài điểm Từ Phong trực tiếp lược đi.
Tỷ như, mấy lời Bạch Nhạc từng đối với Vân Mộng Chân.
Tỷ như, Dạ Nhận phán đoán, Đạo Lăng Thiên Tông đã quyết định vứt bỏ Côn Ngô Kiếm, thậm chí là Thánh Nữ nhất mạch.
Những lời này, giờ đây Từ Phong hồi tưởng lại, trong lòng vẫn không khỏi có chút sợ hãi, hận không thể vứt hết ra khỏi đầu, nào còn dám tùy tiện nói ra.
Dù đứng ở lập trường tông môn, biết được quá nhiều bí mật cũng chưa hẳn là chuyện tốt!
Rốt cuộc, Linh Tê Kiếm Tông thật sự quá yếu ớt.
Chẳng qua, chỉ vẻn vẹn bộ phận Từ Phong để lộ đi ra cũng đủ khiến Hà Diêu nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Bản thân Dạ Nhận đã rất đáng sợ, sau lưng khả năng còn đại biểu cho ý chí của một ít ma đạo cự kình, vậy lại càng khủng bố, đầm nước đục này, căn bản không phải thứ Linh Tê Kiếm Tông có khả năng quấy đục.
Phải biết, hiện tại trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông chẳng qua chỉ có mỗi một vị cường giả Tinh Cung là Hà Diêu mà thôi.
Hơn nữa, so với đám cường giả Tinh Cung như Dạ Nhận, thực lực Hà Diêu yếu thua rất nhiều.
- Tông chủ, ta cho rằng, chuyện Dạ Nhận có thể tạm thời gác lại, giờ điều chúng ta bức thiết phải giải quyết chính là vấn đề Bạch Nhạc.
Thoáng ngừng một lát, Từ Phong lại vượt qua chuyện này, trực tiếp đặt vấn đề lên thân Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc?
Hà Diêu hơi ngớ, nhất thời còn không thể hồi thần lại được.
Mặc dù trong sự việc lần này Bạch Nhạc đúng là có công đầu, nhưng dù sao thực lực cũng quá thấp, há lại có thể so được với chuyện Dạ Nhận và Côn Ngô Kiếm.
Từ Phong lắc đầu, lần nữa giải thích nói:
- Chuyện tới nước này, nói một câu bất kính thì sợ rằng Vân tiên tử cũng căn bản không giải quyết được, thậm chí khả năng lúc này, tin tức đã truyền về Đạo Lăng Thiên Tông, chuyện này, Linh Tê Kiếm Tông ta căn bản không nhúng tay vào được! So sánh ra, ta lại cho rằng, Bạch Nhạc rất có thể sẽ là cơ hội để Linh Tê Kiếm Tông ta lần nữa quật khởi.
Liên hệ Bạch Nhạc với sự quật khởi của Linh Tê Kiếm Tông, đánh giá như thế khả năng hơi quá cao, may mà Hà Diêu đã có tâm lý chuẩn bị nhất định, đồng thời cũng bị dọa cho nhảy dựng.
- Tông chủ không thấy được Bạch Nhạc ra tay, thiên phú kiếm đạo của người này quả thực kinh người, ta cho rằng, dù đặt ở trong thiên tông, tuyệt đối cũng là thiên tài không lường được! Quan trọng hơn hết, hắn tu hành là Linh Tê Kiếm Quyết!
Có thể trở thành tông chủ Linh Tê Kiếm Tông, Hà Diêu tự nhiên cũng là người thông minh, nghe thế, trong lòng không khỏi đột nhiên hơi lạnh, nhất thời có chút hiểu ra.
Linh Tê Kiếm Quyết, đây mới là then chốt!
Thời đại Linh Tê Kiếm Tổ, nếu không phải căn cơ quá cạn, Linh Tê Kiếm Tông rất có thể kiếm chỉ thiên tông, đến sau vì Linh Tê Kiếm Tổ ngoài ý vẫn lạc, mới khiến Linh Tê Kiếm Tông dần sa sút.
Qua nhiều năm vậy rồi, tâm nguyện lớn nhất của mỗi một đời tông chủ và trưởng lão Linh Tê Kiếm Tông đều là dẫn dắt Linh Tê Kiếm Tông lần nữa quật khởi, không dám nói trở thành thiên tông, chí ít cũng phải bước vào hàng ngũ tông môn cấp Địa, khôi phục vinh diệu của Huyền Môn đại phái.
Mà hết thảy điều này, then chốt đều nằm ở Linh Tê Kiếm Quyết.
- Tông chủ, xin phép cho ta nói một câu bất kính, mấy năm gần đây Linh Tê Kiếm Tông ta nhân tài thưa thớt, dù là trong hàng ngũ tông môn cấp Huyền cũng dần bại lạc thành tồn tại lót đáy! Nói là kiếm tông, nhưng trên thực tế...!Trong đám đệ tử kia, lại mấy ai có thể bước lên kiếm đạo?
Thoáng ngừng một lát, Từ Phong tiếp tục nói:
- Cứ tiếp tục thế này sẽ chỉ hình thành ác tính tuần hoàn, đệ tử một đời không bằng một đời, sau cùng sa đọa thành tiểu phái không nhập lưu...
Phen lời này còn chưa nói xong, sắc mặt Hà Diêu liền đã trầm xuống, nhưng mà, trầm mặc hồi lâu, Hà Diêu cuối cùng lại chỉ thở dài một hơi, đồng ý với Từ Phong.
Đệ tử trong tông môn tư chất bình thường, một đời không bằng một đời, đây đã là sự thực không thể tranh cãi.
- Tông chủ, Bạch Nhạc này chẳng những là thiên tài kiếm đạo khó được, hơn nữa còn thiên tính thiện lương, tri ân đồ báo, chỉ cần bây giờ chúng ta tập trung bồi dưỡng cảm giác quy thuộc của hắn đối với tông môn, ta tin tưởng, sau này hắn tất sẽ không vứt bỏ tông môn!
Trong mắt chớp qua một tia thần thái dị dạng, Từ Phong nói tiếp:
- Huống hồ, Bạch Nhạc hai lần trợ giúp Vân tiên tử, bằng vào tầng quan hệ này, ngày sau không khó được đến Đạo Lăng Thiên Tông ủng hộ, đây chính là cơ hội tốt để bản tông quật khởi.
- Ý Từ trưởng lão là...
Nghe thế, Hà Diêu cũng không khỏi động tâm:
- Trước đặc biệt thu hắn vào nội môn?
Không thể phủ nhận, đệ tử như Bạch Nhạc thực sự quá ưu tú, lấy để uẩn Linh Tê Kiếm Tông, có thể xuất hiện đệ tử như thế, quả thực là cơ duyên nghìn năm khó gặp, dù ai cũng không nỡ vứt bỏ.
- Chỉ là đệ tử nội môn sợ rằng còn chưa đủ!
Lắc đầu, Từ Phong lần nữa nói:
- Trong bản tông, nếu là thiên tài tư chất thượng đẳng, vốn cũng có thể đặc biệt thu vào nội môn bồi dưỡng, hơn nữa, giờ mới chẳng qua một tháng ngắn ngủi, người này lại đã bước đến Dẫn Linh thất trọng, tin tưởng không quá lâu liền có thể khai mở Linh Phủ, ban thưởng như thế, xa xa không cách nào khiến nó quy tâm.
- Huống hồ, thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc, Vân tiên tử cũng chứng kiến qua...!Nếu Vân tiên tử mở miệng dẫn hắn vào Đạo Lăng Thiên Tông! Tông chủ cho rằng, chỉ mỗi thân phận đệ tử nội môn liệu có lưu được hắn không?
Nhắc tới Đạo Lăng Thiên Tông, Hà Diêu không nhịn được cười khổ:
- Từ trưởng lão, khoan nhắc đến quan hệ cá nhân giữa Bạch Nhạc và Vân tiên tử, riêng bằng mỗi thân phận Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ cần đưa ra cành ô-liu, ai còn có thể cự tuyệt?
- Vậy nên, ta cho rằng trước đó, chúng ta nhất định phải giành trước định ra danh phận!
Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, Từ Phong trầm giọng nói:
- Lấy cớ hắn tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, tông chủ đích thân ban cho hắn thân phận truyền nhân cách thế của kiếm tổ...!Đặc ý thu làm đệ tử chân truyền bản tông, thế nào?
Lời này vừa ra ra, Hà Diêu không khỏi trợn tròn mắt, hiển nhiên làm sao cũng không nghĩ đến, Từ Phong lại dám đề ra kiến nghị hoang đường như vậy.
Đúng, quá hoang đường!
Đệ tử chân truyền không tính là gì, nhưng truyền nhân cách thế của Linh Tê Kiếm Tổ, thân phận này thực sự quá khoa trương, một khi tọa thực, địa vị liền gần như chỉ dưới mỗi tông chủ là hắn, ngay cả trưởng lão trong tông môn cũng không quản thúc được Bạch Nhạc.
Phải biết, Bạch Nhạc mới vẻn vẹn chỉ là Dẫn Linh Cảnh mà thôi, thế này khác gì trò đùa đâu?
- Thân phận đệ tử cách thế của kiếm tổ có thể tạm thời giữ kín không nói ra, báo riêng cho mỗi Bạch Nhạc là được, đợi sau này hắn thực sự khai mở Linh Phủ lại tuyên bố với bên ngoài, thế là được rồi.
Từ Phong tiếp tục giải thích:
- Đương nhiên, cái thân phận này, chúng ta nhất định phải nói cho Vân tiên tử.
- Đạo Lăng Thiên Tông là đệ nhất thiên tông chính đạo trong thiên hạ, chẳng lẽ còn dày mặt đoạt đệ tử với kiếm tổ Linh Tê Kiếm Tông chúng ta? Dù Vân tiên tử nguyện ý, chỉ sợ Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ không đáp ứng.
Bình tĩnh nhìn Hà Diêu, Từ Phong trầm giọng nói:
- Tông chủ, phải biết, một khi Bạch Nhạc thực sự cảm ngộ Linh Tê Kiếm Quyết, hắn thật có thể lần nữa bổ toàn tâm pháp, tiếp tục truyền thừa Linh Tê Kiếm Quyết...!Đây là chuyện can hệ tới số mệnh cơ duyên của bản tông, vô luận thế nào cũng nhất định phải lưu Bạch Nhạc lại bản tông!
Bổ toàn tâm pháp, bốn chữ này tựa như ma chú, nháy mắt liền kích trúng tử huyệt của Hà Diêu!
Giả như thật có thể bổ toàn tâm pháp, khiến cho truyền thừa Linh Tê Kiếm Quyết tái hiện, đối với Linh Tê Kiếm Tông sẽ có ý vị thế nào? Quả thực không cách nào dùng lời để diễn tả.
Chỉ bằng điểm này liền đủ khiến hắn đánh vỡ hết thảy quy tắc.
- Được rồi!
Gật đầu, Hà Diêu lập tức đưa ra quyết định:
- Cứ làm theo ngươi nói, cho hắn đãi ngộ tốt nhất, dù có dốc hết tài nguyên bản tông cũng nhất định phải bồi dưỡng Bạch Nhạc!
- Tông chủ anh minh!
Nghe được Hà Diêu đáp ứng, lúc này Từ Phong mới triệt để yên tâm, chỉ có thực sự tận mắt chứng kiến biểu hiện kinh diễm của Bạch Nhạc mới có thể hiểu được tại sao lại chấn kinh đến thế.
Chỉ có đánh vỡ hết thảy ước thúc, mới có thể lưu lại thiên tài này.
Từ Phong sống cả đời tại Linh Tê Kiếm Tông, cảm tình đối với tông môn sâu hơn bất cứ người nào, mà thời này khắc này, hắn xác thực nhìn thấy hi vọng khiến tông môn lần nữa quật khởi trên người Bạch Nhạc.
Đương nhiên, từ tư tâm mà nói, thật ra hắn cũng rất muốn trước đề thăng Bạch Nhạc thành đệ tử nội môn, thậm chí đích thân thu Bạch Nhạc làm môn hạ!
Phải biết, nếu ngày sau Bạch Nhạc thật có thể danh chấn thiên hạ, bằng vào thân phận này, Từ Phong có thể được đến vinh quang và lợi ích không thể tưởng tượng.
Ý tưởng tuy tốt đẹp, nhưng Từ Phong đồng thời cũng rõ ràng ý thức được, vô luận lấy thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc, hay là quan hệ giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, hắn đều không tư cách trở thành sư phụ Bạch Nhạc.
So với huyễn tưởng không thực tế kia, chẳng bằng dứt khoát chặt đứt vọng niệm, xuất phát từ góc độ lý trí nhất, triệt để lưu Bạch Nhạc lại trong tông môn.
Chỉ là, từ sâu trong nội tâm, Từ Phong vẫn khó mà ức chế hối hận, nếu đương sơ lúc mới nhìn thấy Bạch Nhạc, hắn có thể càng quyết đoán một ít, thu Bạch Nhạc làm môn hạ, cơ hội lần này đã không trôi đi qua ngay trước mắt như thế.
Hết thảy tựa hồ chính ứng với câu nói kia, có lẽ...!Đây là số mệnh!
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...