Thái Thượng Kiếm Tôn


- Phốc!
Trong miệng phun ra một búng máu tươi, sắc mặt Âm Dương Quỷ Đồng càng thêm phần khó coi.
Đám Quỷ Đồng này và hắn tâm huyết tương liên, giờ thoáng chốc lại bị Bạch Nhạc chém giết sạch sẽ, tạo thành phản phệ không nhẹ đối với hắn, mặc dù không đến mức khiến hắn khó mà tái chiến, nhưng chí ít thực lực cũng đã giảm mạnh.
Quan trọng hơn là xung kích trong lòng cùng với khí thế bị đả kích.
Trong lòng Âm Dương Quỷ Đồng lần đầu tiên nảy sinh dao động.
Phải biết, trước đó, vô luận xảy ra biến cố thế nào, sâu trong lòng hắn, Âm Dương Quỷ Đồng một mực cho rằng cục diện vẫn nằm trong tầm khống chế, vấn đề duy nhất chỉ là trả giá bao nhiêu để đạt được thắng lợi thôi.
Nhưng giờ, Âm Dương Quỷ Đồng lần đầu ý thức được, có thể mình rất có khả năng sẽ chết ở chỗ này.
Sợ hãi một khi nảy sinh, liền khó mà ức chế lan tràn.
Nhất là đối với loại ma đầu như Âm Dương Quỷ Đồng, trong mắt hắn chỉ có lợi ích bản thân, cùng theo Dạ Nhận ra tay với Vân Mộng Chân, trừ uy hiếp từ Dạ Nhận ra, nhân tố lớn nhất là vì, hắn cho rằng phần thắng cực lớn, hơn nữa một khi thành công được đến chỗ tốt, liền đủ để bù đắp hết thảy tổn thất.
Nhưng khi của hắn ý thức được, cứ tiếp tục cuốn vào trong này, rất có thể sẽ khiến hắn vọng mạng, phản ứng bản năng liền là chạy trốn, điều này thực ra không khác Ba Sơn Lục Ma là mấy.
Chỉ vì ngại ở huyết thệ, Âm Dương Quỷ Đồng mới hiện vẻ do dự.
Cái thứ huyết thệ này tuyệt đối không thể đùa, một khi làm trái, không dám nói tất phải chết, chí ít cũng sẽ khiến hắn chịu phản phệ, tu vi giảm mạnh.
Hơn nữa.

.

.


Dạ Nhận còn chưa chết!
Đừng thấy cục diện hiện tại tựa hồ đang bị tiểu nhân vật Bạch Nhạc kia từng bước lật ngược, nhưng sau cùng, bọn hắn cùng lắm chỉ có thể tự bảo, căn bản không khả năng giết chết Dạ Nhận.
Một khi hắn dám phản bội, không cần nhắc đến huyết thệ, hắn tất sẽ bị Dạ Nhận truy sát.
Không ai muốn đối mặt với đao phong từ Dạ Nhận, chí ít Âm Dương Quỷ Đồng tự vấn không có bản sự sống sót được dưới tay Dạ Nhận.
Vù vù!
Ngay lúc Âm Dương Quỷ Đồng còn đang lưỡng lự, ngập ngừng không quyết, một tiếng kiếm minh vang lên, kiếm trong tay Bạch Nhạc lần nữa công tới.
So với Âm Dương Quỷ Đồng, tâm tư Bạch Nhạc liền đơn thuần hơn nhiều.
Muốn hóa giải nguy cơ lần này, biện pháp duy nhất chính là nghĩ cách giết chết Âm Dương Quỷ Đồng, hỗ trợ Từ Phong rảnh tay đi giúp Vân Mộng Chân đối phó Dạ Nhận, vậy nên, dù đã bị thương, toàn thân cơ hồ nhuốm đầy máu tươi, Bạch Nhạc cũng nhất quyết cắn răng tiếp tục chống đỡ.
Áo bào nhuốm máu!
Kiếm phong khe khẽ chếch lên, chiến ý trong mắt Bạch Nhạc càng thêm cường liệt, không thèm quan tâm thương thế trên người, kiếm phong nhắm thẳng đến Âm Dương Quỷ Đồng.
Không phải Bạch Nhạc không biết mệt mỏi, chỉ là Bạch Nhạc rõ ràng hơn ai hết, nguy hiểm còn xa mới kết thúc.
Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, Âm Dương Quỷ Đồng vô thức lùi ra sau mấy bước, sắc mặt âm tình bất định.
Dù cho thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc có cao tới đâu đi nữa, một kiếm này tự nhiên cũng không khả năng thật mang đến uy hiếp quá lớn cho Âm Dương Quỷ Đồng, nhưng một kiếm này lại không nghi ngờ nói cho hắn biết, Bạch Nhạc không thiếu tâm tư liều mạng.
Thực lực bản thân hắn vốn yếu thua Từ Phong rất nhiều, chẳng qua bắt được cơ hội Từ Phong trọng thương mới dám ra tay, nhưng giờ đám Quỷ Đồng bị giết, hắn cũng bị thương, lại thêm Bạch Nhạc nhúng tay, kết cục thật sự có chút khó mà dự liệu.
Quan trọng hơn cả là, gần như đồng thời, trên chân trời bên ngoài sơn cốc đột nhiên xuất hiện mấy đạo lưu quang.
Nháy mắt, vô luận là Âm Dương Quỷ Đồng hay Dạ Nhận đều không khỏi đột nhiên biến sắc.

Trốn!
Lần này không còn có bất kỳ do dự nào nữa, Âm Dương Quỷ Đồng tức tốc hóa thành một đạo huyết ảnh, bắn thẳng ra bên ngoài sơn cốc, đào tẩu mất dạng.
Linh Tê Kiếm Tông!
Ngay từ khi Từ Phong tìm được Bạch Nhạc, thông tri Vân Mộng Chân, tin tức cầu viện liền đã phát về Linh Tê Kiếm Tông, sau đó, Bạch Nhạc tập sát Phong Thần, Dương Nghiên và Liễu Như Tân lại lần nữa truyền về tin tức, tính đến nay đã qua tương đối lâu.
Mặc dù Linh Tê Kiếm Tông phản ứng hơi chậm, song chi viện nên tới rốt cục cũng tới.
Tuy chỉ là một tông môn cấp Huyền, nhưng ít ra cũng có cường giả Tinh Cung Cảnh là Hà Diêu tọa trấn, một khi chạy tới, tuyệt đối đủ để xoay chuyển càn khôn.
Nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Dạ Nhận nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bạch Nhạc, ta nhớ kỹ ngươi.

.

.

Không lâu nữa, chúng ta sẽ còn gặp mặt.
 
Thân là thích khách đỉnh cấp, Dạ Nhận tự nhiên rõ ràng với tình thế lúc này nên lấy hay bỏ.
Ngay khi vừa dứt lời, toàn thân Dạ Nhận đã hóa thành một bóng ma, chớp mắt ngắn ngủi liền tan biến vô ảnh vô tung.

Chỉ một câu hết sức đơn giản, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại phảng phất như cả người đều bị một luồng khí tức âm lãnh bao phủ, lạnh đến tận xương tủy.
Cảm giác này thực sự không khác gì lưu lại ấn ký tử vong trên người Bạch Nhạc trên.
Hô!
Chứng kiến Dạ Nhận triệt để tan biến, nhất thời Bạch Nhạc mất đi toàn bộ sức lực, đặt mông ngã ngồi dưới đất, miệng thở dốc hổn hển, mồ hôi và máu tươi hòa vào nhau, cả người như vừa bò ra từ vũng máu.
Trên thực tế, há chỉ mỗi Bạch Nhạc, vô luận là Từ Phong hay Vân Mộng Chân, ai nấy cũng đều có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Đương nhiên, khác với Bạch Nhạc, tuy cũng mệt mỏi rã rời, song lấy thân phận bọn hắn, lúc này tất phải duy trì khí độ nên có.
Chỉ là, ánh mắt hai người nhìn hướng Bạch Nhạc lại đều có chút phức tạp.
Vừa nãy tưởng rằng cả đám khó thoát khỏi cái chết, vậy nên, mặc dù Bạch Nhạc nói ra một ít lời xằng bậy, song ai cũng không để ý.

Có đôi lời, nói qua liền nói qua, ai cũng không cách nào coi như chưa từng nghe được.
Huống hồ, bằng tâm mà luận, có thể còn sống, tên tiểu nhân vật Dẫn Linh Cảnh Bạch Nhạc đúng là có công đầu.
- Vân tiên tử, Từ trưởng lão, các ngươi thế nào?
Thoáng chốc, Hà Diêu dẫn theo mấy vị trưởng lão Linh Tê Kiếm Tông khác hạ xuống, thân thiết mở miệng hỏi.
- Nơi đây không nên ở lâu, tông chủ, trước mời Vân tiên tử về lại trong tông.
Sau thoáng thất thần ngắn ngủi, Từ Phong lập tức có phản ứng, chậm rãi tiến lên trước một bước, trầm giọng nói.
Tuy Dạ Nhận đã lần nữa rút lui, nhưng trận chiến này cũng khiến Từ Phong thanh tỉnh nhận thức được, hiện nay cao thủ ma đạo được Thông Thiên Ma Quân và Côn Ngô Kiếm đưa tới nguy hiểm hơn xa tưởng tượng, dù Hà Diêu và chư trưởng lão chạy tới cũng chưa hẳn đã được an toàn, chỉ có phản hồi tông môn, mượn pháp trận phòng ngự mới càng thêm an toàn.
Ngay khi Từ Phong vừa lên tiếng, Hà Diêu cũng đã thấy được kiếm gãy trong tay Vân Mộng Chân, nội tâm không khỏi hơi nhảy.
Lấy thực lực Vân Mộng Chân còn bị đánh cho kiếm trong tay đều gãy, trận chiến khi nãy không biết đã thảm liệt tới mức nào?
Bị ép cuốn vào trong vũng nước đục này, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, sợ rằng chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Nhưng mà.


.

.

Giờ Linh Tê Kiếm Tông đích thật không còn dư địa để lựa chọn.
Cũng may, Từ Phong có mặt ở đây, mượn cơ hội phản hồi tông môn, bọn hắn cũng có thể từ trong miệng Từ Phong biết được phần nào chân tướng.
- Đi!
Nghĩ vậy, Hà Diêu lập tức không do dự nữa, vội hộ tống Vân Mộng Chân và Từ Phong phản hồi tông môn.
- Bạch Nhạc, ngươi theo ta!
Liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, Từ Phong đột nhiên mở miệng nói, ngữ khí lộ ra mấy phần thân thiết.
Thẳng đến lúc này, Hà Diêu mới chú ý tới Bạch Nhạc đang ngồi dưới đất, trong mắt bất giác chớp qua một tia ngạc nhiên, bị cuốn vào trong chiến đấu như thế, không ngờ Bạch Nhạc vẫn còn sống, bản thân điều này đã là kỳ tích.
Hơn nữa, từ thái độ Từ Phong đối với Bạch Nhạc, e là trong này còn có huyền cơ khác.
Tử tế đánh giá Bạch Nhạc một phen, sâu trong mắt Hà Diêu không khỏi chớp qua một tia tinh mang.
Hắn nhớ được rất rõ ràng, mới một tháng trước, Bạch Nhạc còn chỉ là tiểu tạp dịch trong tông môn, dựa vào Vân Mộng Chân trợ giúp mới miễn cưỡng tu ra một tia linh lực, nhưng giờ, trên thân Bạch Nhạc lại đã có khí tức Dẫn Linh thất trọng!
Không nói cái khác, chỉ bằng vào điểm này cũng đã đáng để hắn coi trọng.
Lại liên hệ tới thái độ của Từ Phong và Vân Mộng Chân đối với Bạch Nhạc, hắn lập tức thanh tỉnh ý thức được, lần này Linh Tê Kiếm Tông hẳn là đi ra một vị thiên tài không lường được!
 



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận