Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 21
Tháng tư ngày mười lăm, cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật sống lại, liễu xanh đào hồng. Nếu ở lúc bình thường, thời tiết như vậy thật là thích hợp để đi chơi trong tiết thanh minh.
Bất quá, hôm nay tình huống đặc thù, các nhà đều vô cùng khẩn trương, như bày trận chờ quân địch. Đa số tiểu thư khuê các từ sáng sớm hôm nay đã ăn mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm tao nhã hài hòa, muốn thể hiện chính mình hơn hẳn người thường quả thật không dễ. Thậm chí có gia tộc, hơn mười ngày trước, đã bắt đầu chuẩn bị tỉ mỉ cho ngày hôm nay. Khuê tú ngồi trong xe ngựa, đi xuống ở ngoài cửa cung. Các thiếu nữ xuống xe xong, ánh mắt nhìn lẫn nhau, đều che dấu một tia địch ý. Nhìn đến dung mạo kiều diễm hơn mình, hoặc trang phục thướt tha rực rỡ hơn mình, trong lòng sẽ tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể không nặn ra một nụ cười tươi, gọi nhau tỷ tỷ muội muội thật thân thiết.
Ngoại trừ các khuê tú, mọi nha hoàn bà vú đi theo hầu hạ đều phải chờ ở ngoài cung, không có tư cách tiến cung.
Vào cửa cung, sớm có các thái giám, cung nữ Cung Vĩnh Ninh đứng đợi, chuyên phụ trách dẫn đường, hầu hạ các tiểu thư. Bên cạnh đó lại dựa theo số lượng khuê tú được mời, chuẩn bị sẵn một số lượng kiệu nhỏ. Các thiếu nữ tiến cung, liền dừng lại hàn huyên, mang theo tâm tình chờ mong, hoặc không yên, hoặc lo lắng đi lên kiệu.
Cỗ kiệu nâng thực vững, làm cho tâm tình các vị khuê tú cũng dần dần bình tĩnh lại. Một thời gian ngắn, kiệu rốt cục ngừng lại, đã tiến vào cửa nội cung. Hạ kiệu xong, liền đi bộ đến Cung Vĩnh Ninh.
Diện mạo của Triệu Tòng Quân, mặc dù tại đây ở giữa cả ngàn mỹ nhân, cũng là nổi tiếng, quan trọng nhất là, trên người nàng nhiều hơn các cô gái khác một tia khí chất cao nhã, thuần khiết, tựa như hoa sen trắng, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn mà không dám chơi đùa.
Những người hay nghe ngóng tin tức, đã biết Triệu Tòng Quân con gái của thượng thư hình bộ, là người có hy vọng đi lên hậu vị nhất. Những cô gái tự biết mình vô duyện với hậu vị, khi đối mặt với nàng, đều tránh không được có vài phần tâm tư muốn nịnh bợ. Nhưng Triệu Tòng Quân đối với mọi người đều là một bộ dáng lãnh đạm xa cách, làm các cô gái hơi mất mặt.
Liêu Phi Phàm con gái của Tả Đô Ngự Sử Đô sát viện, là cô gái dịu dàng trang nhã, không có được mỹ mạo như Triệu Tòng Quân, nhưng nàng bình dị gần gũi, khi ở chung, làm người ta thoải mái như hưởng gió xuân, hơn nữa sớm có danh tài đức. Bởi vậy, trong số ba người được đề cử cho hậu vị, nàng được xem là người có nhân duyên tốt nhất.
Ngô Hân Nghiên là cô gái xinh đẹp mạnh mẽ hiên ngang, phụ thân của nàng Định Viễn Hầu nắm trong tay quân đội hùng hậu, bởi vì lập chiến công hiển hách, mới được phong hầu. Nghe nói, nàng từ nhỏ đã bắt đầu học tập võ nghệ, đến bây giờ đã có chút thành tựu. Khẽ cau mày, ánh mắt sẽ truyền ra một tia sát khí, thậm chí nghe nói, có mấy thị nữ hầu hạ nàng từng bị nàng dọa sợ vỡ mật. Khí chất trên người nàng không hợp với các cô gái khác, quả thực so với Triệu Tòng Quân còn bị bọn họ bài xích nhiều hơn, bởi vậy, không có nhân duyên với hậu vị nhất.
Triệu Tòng Quân đang đi tới, đột nhiên, lại có một nữ tử vô cùng diễm lệ đi lên, không sợ lãnh đạm xa cách của nàng, bắt đầu trò chuyện làm quen với nàng, làm đáy lòng nàng có chút phiền chán. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tiến cung làm phi, bởi vậy, nàng cũng không chờ mong yến hội cung đình này.
Bất quá, thân phận nữ tử này, thật ra làm nàng kinh ngạc vài phần, đó là Lưu Mạn Thanh thứ nữ của Lưu quốc cữu. Bất quá, vừa nghĩ đến vì Lưu Tử Nhàn rời khỏi, nàng mới bị đẩy vào vị trí thế thân của nàng ta, làm nàng cùng người trong lòng không thể gần nhau, nàng liền vô cùng chán ghét ân cần nịnh bợ của nữ tử này.
Lưu Mạn Thanh cũng là bất đắc dĩ, nàng là thứ nữ, không được sủng. Ngay từ đầu, là không có tư cách vào cung, may mắn nhờ Lưu Tử Nhàn xảy ra chuyện, mới làm cho nàng có cơ hội một bước lên trời này. Mẫu thân của nàng từng nói cho nàng, nếu nàng biểu hiện thật tốt, lại có gia tộc nâng đỡ, tương lai có thể đạt tới hậu vị. Phải biết rằng, đương kim Thái Hậu nương nương, năm đó cũng không phải là một cái thứ nữ sao, thậm chí, thân phận còn không bằng nàng. Mẫu thân của bà ta, ít nhất vẫn là người thiếp hiền lành bị ức hiếp!
Việc này thật kích thích dã tâm của nàng, Thái Hậu có thể làm được, vì sao nàng lại làm không được?
Hết thảy phản ứng của các khuê tú đều bị các thái giám, cung nữ im lặng xem xét, không bao lâu, sẽ truyền vào trong tai Thái Hậu.
Rốt cục đi tới ngoài đại điện Cung Vĩnh Ninh, các khuê tú đều là là lần đầu tiến cung, nhìn thấy cung điện phi phàm tinh xảo xa hoa, tự nhiên là hâm mộ không thôi, thậm chí càng thêm quyết tâm dâng trào chí tiến thủ của mình.
Sau khi tiến điện, dưới sự hướng dẫn của các cung nữ, đều ngồi xuống vị trí của mình. Những người hầu đứng ở phía sau, lúc bắt đầu, các khuê tú đều tỏ vẻ rụt rè, giữ im lặng. Một lúc sau, đều nhịn không được nhẹ giọng bắt chuyện với người bên cạnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mới nghe được có nội thị báo lại: “Thái Hậu đã sai người dọn xong yến hội ở hoa viên Lâm Khê Hiên của Vĩnh Ninh Cung, mời các vị tiểu thư dời bước đi hoa viên.”
Trong lòng các khuê tú tuy kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến hoa viên.

Lâm Khê Hiên được xây ở trên một tòa núi đá cực kỳ rộng rãi bên cạnh một cái hồ, ba mặt là nước, bốn phía có rào chắn, màn che trong suốt nhẹ bay, cực kì tao nhã. Bên bờ có liễu rủ, cách đó không xa, lại có đồng hoa rực rỡ, gió nhẹ thổi, một trận mùi hoa bay vào mũi, cực kì tao nhã.
Bài trí bên trong cũng cực kì được chú ý, điêu khắc tinh xảo, tráng lệ, ở vị trí chủ thượng tối cao, đặt một tấm bình phong tinh xảo hơi trong suốt, mặt sau có một bóng người, các khuê tú đều biết, đây chính là Lưu Thái Hậu từng quyền khuynh thiên hạ.
Các khuê tú đã học tốt quy củ, đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Thái Hậu: “Thần nữ bái kiến hoàng thái hậu, Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế.”
Mọi người chỉ nghe người ở sau tấm bình phong mặt dùng thanh âm cực kì trẻ trung uyển chuyển cười nói: “Đều đứng dậy đi! Các ngươi cứ xem như đây là một buổi yến hội bình thường, không cần câu nệ lễ tiết.”
Bình phong này
“Tạ Thái Hậu.”
Mọi người kinh ngạc vì giọng nói của Thái Hậu lại trẻ trung dễ nghe như thế, đồng thời đối với lời của nàng cũng không dám coi là thật, nếu thực nghe lời của nàng không cần giữ lễ tiết, Thái Hậu tuy sẽ không nói gì, nhưng tên người này khẳng định sẽ bị Thái Hậu kéo vào sổ đen, về sau cũng đừng nghĩ tiến cung, nói không chừng còn có thể bị chỉ hôn ột người mà mình không ưng ý.
Các khuê tú ngồi xuống xong, Thái Hậu lại nói: “Đi mời hai vị công chúa Ngọc Uyển, Ngọc Linh đến.”
Nội thị khom người lĩnh chỉ lui ra.
Trước mặt mọi người bày một ít hoa quả tươi, còn có một ít hoa quả kỳ lạ do các nước chư hầu tiến cống, thậm chí còn có rượu trái cây hương vị ngọt ngào.
Phần đông khuê tú vẫn là rất hiếu kì đối với yến hội cung đình này, nhưng sợ Thái Hậu ở đây, không dám biểu hiện ra.
Thái Hậu nói: “Cũng không cần khách khí, hiếm khi tiến cung một lần, đều thả lỏng đi. Ha ha, bất quá, các ngươi hiện tại tuy rằng tò mò mấy thứ này, qua không bao lâu, sẽ ngán, không bao giờ muốn ăn nữa.”
Lời của Thái Hậu là một lời hai nghĩa, làm các cô gái có tâm tư làm phi đều đỏ mặt lên, chỉ có Triệu Tòng Quân hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không bao lâu, hai thiếu nữ xinh đẹp mặc cung trang hoa lệ, được người hầu vây quanh đi vào Lâm Khê Hiên.
“Ngọc Uyển/Ngọc Linh bái kiến mẫu hậu, chúc mẫu hậu vĩnh viễn thanh xuân, luôn tươi cười.” Hai vị công chúa quỳ gối hành lễ, trong giọng nói vô cùng thân thiết biểu hiện ra thân phận các nàng không giống người thường.
“Ha ha, hai người các ngươi thật là khéo nói, còn không mau ngồi vào chỗ đi?” Sau tấm bình phong, Thái Hậu mỉm cười nói, ngữ khí còn ôn hòa hơn hồi nãy rất nhiều. Chính là không có người nhìn đến, trong mắt nàng hiện lên một vẻ sẳng giọng.
“Tạ mẫu hậu.”
Sớm đã có người hầu bố trí hai chỗ ngồi ở phía dưới tấm bình phong, hai vị công chúa một trái một phải ngồi xuống.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, ở ngay dưới chỗ ngồi của Ngọc Uyển, đúng là con gái của thượng thư hình bộ Triệu Tòng Quân. Ánh mắt hai người trao đổi một chút, liền dời ánh mắt đi.
Người hầu dọn hoa quả, dâng thức ăn lên. Thái Hậu ban thưởng rượu, mọi người đều đứng dậy tạ ơn. Đợi Thái Hậu cầm đũa, mọi người mới dám cầm.
Yến hội cung đình kỳ thật cũng nặng nề , quy củ rất nhiều, trên cơ bản ăn không nhiều lắm. Cho nên, cho dù hương vị thức ăn vô cùng ngon, mọi người cũng không có khẩu vị nhiều lắm.
Không lâu sau, Thái Hậu đặt đũa xuống, mọi người cũng không dám ăn tiếp. Có cung thị tiến lên, dọn thức ăn, lại dâng trà thơm tráng miệng.
Loại yến hội này, ăn uống là thứ yếu, kỳ thật đều là để tán gẫu, hiểu biết lẫn nhau một chút. Bởi vậy, Thái Hậu bắt đầu hỏi mọi người sở yêu thích gì, am hiểu cái gì.
Các khuê tú muốn vào cung, tự nhiên là tận hết sức lực biểu diễn tài hoa của mình, cũng là vì làm cho Thái Hậu nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Cầm thi thư họa, mỗi thứ tinh thông không ít, nhưng là, năng lực trên mọi người, bộc lộ được hết tài năng cũng không có bao nhiêu.
Bất quá, vị Ngô Hân Nghiên kia làm cho Lam Y Y có chút giật mình, biểu diễn múa kiếm, hơn nữa rất điêu luyện, không phải công phu mèo quào.
Mọi người cơ hồ đều lộ một thân tài nghệ, chỉ có Triệu Tòng Quân vững vàng ngồi tại chỗ, không có một tia ý tứ muốn hiển lộ tài nghệ.
Công chúa Ngọc Uyển đột nhiên đứng lên nói: “Mẫu hậu, nhi thần nghe nói, cầm nghệ của Triệu tiểu thư là tuyệt nhất kinh thành, nhi thần đã sớm muốn thưởng thức một phen, hôm nay ngày lành, mẫu hậu có thể thỏa mãn nguyện vọng này của nhi thần được không?”
Triệu Tòng Quân khiếp sợ nhìn về phía công chúa Ngọc Uyển, cũng không mang chút che dấu. Thẳng đến cảm giác được ánh mắt cực kỳ uy nghiêm sau tấm bình phong ụ rơi xuống trên người nàng, nàng mới cuống quít thu lại thần thái, khôi phục biểu tình lạnh nhạt, đứng dậy đáp: “Thái Hậu, công chúa Ngọc Uyển thật sự là quá khen, thần nữ chỉ biết sơ lược cầm nghệ, nếu thái hậu không ghét bỏ, xin để cho thần nữ vì mọi người đàn một bản.”
Lúc này, nàng mới cảm thấy Thái Hậu dời ánh mắt mang đầy tính áp bách khỏi người nàng, sau tấm bình phong truyền ra một chữ cực kì lạnh lùng: “Chuẩn!”
Chương 22
Rửa tay, dâng hương xong, Triệu Tòng Quân thong dong ngồi ở bên cầm án sớm đã chuẩn bị sẵn, đàn trên cầm án tuy rằng cũng coi như không coi là danh cầm, nhưng tốt xấu cũng là vật trong cung, nhẹ gảy, âm sắc ôn hòa theo phong cách cổ xưa, nhất định không phải vật thường.
Triệu Tòng Quân rất là vừa lòng với cây đàn này, tỉ mỉ ngưng thần, vứt bỏ tạp niệm, ngón tay ngọc nhẹ giơ lên, xoa mặt đàn, tiếng đàn vang lên, như dừng như tiếp, như có như không, trêu đùa lòng người, tuyệt vời vô cùng.
Cầm nghệ của Triệu Tòng Quân quả nhiên là không phải bình thường. Đến Lam Y Y nghe cũng phải thất thần. Bất quá, trong tiếng đàn này biểu đạt ra cái loại hơi thở bất lực, ai oán, bi thương, làm cho nàng không khỏi nhíu mày.
Đối với việc Triệu Tòng Quân vì sao lựa chọn đàn một khúc vẻ đau thương, trong lòng Lam Y Y hiểu rõ. Bất quá, nàng không dự đoán được, nàng ta dám trắng trợn biểu đạt ý tứ không muốn tiến cung như vậy.
Trong lòng Lam Y Y có chút không thoải mái. Hoàng đế tuy rằng nhất thời hồ đồ mạo phạm nàng, nhưng dù sao vẫn là con nàng, nàng có thể quở trách hắn không phải, thậm chí là đánh chửi hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác coi thường hắn. Ở trong mắt nàng, hoàng đế quả thật là một minh quân vô cùng có năng lực.

Mà tên An Vương kia nếu có thể làm ột nữ tử khăng khăng một lòng với hắn như vậy, nói vậy cũng vô cùng không đơn giản. Lục lại trí nhớ một chút, lại phát hiện, ấn tượng của mình đối với hắn cực kì nhạt nhẽo, đối với hắn chỉ có bốn chữ để hình dung —— xanh xao vàng vọt.
Khi Y Y biết công chúa Ngọc Uyển có tới lui cùng An Vương, liền biết gã An Vương kia khẳng định không đơn giản như hắn biểu hiện ra ngoài. Bất quá, từ trước đến nay nàng thích lập âm mưu rồi mới hành động, vẫn là tạm thời nhẫn nại, chờ chính hắn tự lộ ra dấu vết, để tránh hành động tùy tiện, đánh cỏ động rắn.
Ngay tại lúc Lam Y Y suy nghĩ mông lung trong nháy mắt, tiếng đàn đã dần dần nhỏ lại, thẳng đến không thể nghe thấy.
“Bốp bốp bốp——“
Lam Y Y dẫn đầu vỗ tay, khiến mọi người bị tiếng đàn của nàng làm khiếp sợ cũng đều phục hồi tinh thần lại, đều tự áp chế phức tạp trong lòng, cũng đều bắt đầu cố nâng tay lên vỗ.
“Tốt, quả nhiên là cầm nghệ tốt! May mắn có Ngọc Uyển nhắc nhở, nếu không, chẳng phải là ai gia bỏ qua tiếng đàn tuyệt diệu này sao?”
“Thái Hậu khen, thần nữ không dám nhận.” Triệu Tòng Quân đứng dậy đi đến một bên, cúi người hành lễ nói.
Thái Hậu mỉm cười vuốt cằm, cũng là hỏi: “Nghe bên trong tiếng đàn của ngươi, rất có ý ai oán bất mãn. Ngươi có chuyện gì phiền lòng? Hãy nhân cơ hội này nói ra, nếu không trái với quy củ, ai gia có thể giải quyết cho ngươi.”
Triệu Tòng Quân nghe vậy, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên hơi xúc động, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc lại ảm đạm đi.
“Hồi Thái Hậu, trong lòng thần nữ cũng không có gì phiền lòng.” Triệu Tòng Quân cung kính nói.
“Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, cơ hội hiếm khi có được!” Lam Y Y nói.
Trong mắt Triệu Tòng Quân rõ ràng xuất hiện vẻ giãy dụa, nếu nói có ai có thể cứu nàng, nhất định là Thái Hậu nương nương trước mắt. Chỉ cần bà mở miệng, cho dù là cha mẹ nàng, cũng không dám vi phạm ý chỉ của bà ta.
“Thái Hậu, thần nữ…”
“Mẫu hậu!” Ngọc uyển đột nhiên ra tiếng ngắt lời Triệu Tòng Quân, gặp tầm mắt bất mãn của Thái Hậu nhìn qua, nàng mới vội vàng hành lễ nói: “Nhi thần đường đột , xin mẫu hậu trách phạt.”
Thái Hậu dời ánh mắt, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”
Ngọc Uyển biết, Thái Hậu không thích nhất là người không có quy củ, hành vi mình vừa rồi khẳng định là làm cho bà ta tức giận, bất quá, nàng cũng không có biện pháp. Nàng còn chưa kịp nhắn lời của Vũ Văn Thịnh Khải cho Triệu Tòng Quân, thấy nàng ấy sẽ phá hư chuyện, làm sao ngồi yên được?
“Mẫu hậu, nhi thần cùng Triệu tiểu thư là bạn tri kỷ đã lâu, muốn sau khi yến hội qua đi, mời Triệu tiểu thư đi điện Giáng Vân của nhi thần chơi một chút mới ra cung, thỉnh mẫu hậu ân chuẩn.” Ngọc Uyển đưa một ánh mắt ra hiệu cho Triệu Tòng Quân, quỳ xuống khẩn cầu.
Triệu Tòng Quân biết Ngọc Uyển muốn truyền lời nhắn của tình lang với nàng, trong lòng dâng trào không thôi, vội nói: “Thần nữ quả thật không có gì muốn làm phiền Thái Hậu, phụ ý tốt của Thái Hậu nương nương, trong lòng thần nữ sợ hãi.”
Lam Y Y cũng chỉ là muốn thử một chút thôi, hiện tại vừa lúc biết thời biết thế, nói: “Ai gia già rồi, đã đoán không trúng tâm tư các ngươi. Một khi đã như vậy, vậy ngươi đi điện Giáng Vân của Ngọc Uyển ngồi một chút, cũng là nhóm người trẻ tuổi các ngươi có nhiều thứ để nói hơn.”
Dứt lời, lại nhìn Ngọc Linh bên kia, Ngọc Linh nhỏ tuổi nhất, mới mười hai tuổi, tính cách cũng có vẻ dịu ngoan, tâm tư không phức tạp như Ngọc Uyển.
Mọi người thấy Thái Hậu có nhiều ân sủng với Triệu Tòng Quân như thế, cũng không từ trong lòng chua lên, nghĩ rằng, bên ngoài đều đồn, Thái Hậu cùng gia tộc họ Lưu trở mặt, giờ hãy nhìn bộ dáng của bà, tựa hồ cố ý nâng đỡ Triệu Tòng Quân, vậy tin tức trở mặt là giả sao?

Mặt khác hai người được đề cử lên ngôi vị hoàng hậu, cũng đều không nhìn tầm mắt thương hại trào phúng như có như không ở chung quanh, hạ mắt không nói gì.
……
Thái Hậu mở tiệc chiêu đãi các vị khuê tú, tần phi trong cung tự nhiên đều biết là có dụng ý gì. Bởi vậy, trong lòng thầm oán Thái Hậu nhiều chuyện, nhưng cũng không thể làm gì được. Dù sao, vô luận Thái Hậu mở tiệc hay không mở, hậu cung vẫn phải đông đúc. Nhất là, còn liên quan đến đại sự lập hậu, các nàng không thể không lo lắng.
Thục Phi một đoạn thời gian gần đây sông không quá như ý, nàng tổng cảm thấy Hoàng Thượng đối đãi nàng không bằng trước đây, số lần gọi nàng thị tẩm giảm đi rất nhiều. Quan trọng nhất là, thái độ của hắn đốivới nàng, luôn có chút không tập trung.
Thục Phi nghĩ chuyện này có lẽ là vì Hoàng Thượng sắp lập hậu, bởi vậy, đối với việc lập hậu vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay, trong số những người được Thái Hậu mở tiệc chiêu đãi, chỉ sợ có hoàng hậu tương lai, trong lòng càng thêm không có mùi vị.
Nếu, cha mẹ nàng không mất sớm, bằng gia thế của nàng, cũng đủ để cho nàng ngồi trên hậu vị. Đáng tiếc, không có nếu. Nàng chỉ có thể tận lực làm ình có con ở trước khi lập hậu, như vậy, mới có thể bảo trụ địa vị của nàng ở hậu cung. Không phải hoàng hậu, nhưng hơn hẳn hoàng hậu.
Thục Phi mang theo canh tự tay nấu, đi đến điện Sùng Chính thăm Hoàng Thượng. Đây là thành quả nàng đã bỏ công học tập nấu nướng suốt một đoạn thời gian này.
Bởi vì, nàng là khách quen của điện Sùng Chính. Mỗi lần nàng đến, hoàng đế chưa bao giờ ngăn cản. Cho nên, lần này nàng cũng đi vào điện Sùng Chính rất dễ dàng.
Đáng tiếc, hôm nay tâm tình Vũ Văn Thịnh Duệ cực kì không tốt, nhìn thấy nàng, không khỏi hung hăng nhíu mày lại, hạ mắt, vừa tiếp tục phê duyệt tấu chương, vừa lạnh lùng hỏi: “Nàng tới làm cái gì?”
Thục Phi nghe vậy, ý cười trên mặt nhất thời cứng đờ, nhưng nàng vẫn tận lực ôn nhu nói: “Thần thiếp sợ Hoàng Thượng vất vả, vội tới đưa canh cho Hoàng Thượng.”
“Để xuống, lui ra! Về sau không có chuyện quan trọng, không được tùy tiện đến điện Sùng Chính. Nơi này không phải nơi hậu phi các nàng có thể đến.” Vũ Văn Thịnh Duệ căn bản không có ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói.
“Hoàng Thượng——” Thục Phi quá sợ hãi, trên gương mặt đẹp lạnh lùng tràn đầy vẻ khó hiểu, đau thương.
“Đừng để trẫm nói lần thứ hai.” Vũ Văn Thịnh Duệ căn bản là nhìn mà như không nhìn, trong thanh âm đã mang theo một tia bức bách uy hiếp.
Trong mắt Thục Phi rưng rưng, không dám tin hỏi: “Hoàng Thượng, ngài đến tột cùng là làm sao vậy? Thần thiếp có làm gì không tốt, ngài có thể nói cho thần thiếp, để thần thiếp sữa chửa được không?”
Mấy ngày liền lo lắng bất an, rốt cục hôm nay Thục Phi bộc phát ra, nàng không biết, nếu mất đi sủng ái của Hoàng Thượng, trong Hoàng cung này nàng sẽ còn lại cái gì.
Vũ Văn Thịnh Duệ không kiên nhẫn nhíu mày, nén cơn tức giận, nói: “Nàng không sai, nguyên nhân đều là trẫm, hôm nay tâm tình trẫm không tốt, nàng sẽ không nên tới phiền trẫm.”
Thục Phi nghe được nguyên nhân không phải do mình, trong lòng an tâm một chút, nhưng nhìn đến thái độ lãnh đạm của Hoàng Thượng, vẫn là có chút thương tâm. Bất quá, nàng cũng biết, hiện tại nếu cố chết quấn lấy Hoàng Thượng, tuyệt đối sẽ làm Hoàng Thượng sinh ghét, bởi vậy, mặc dù không cam, nàng cũng đành ảm đạm lui ra.
Thấy nàng đi ra ngoài, Vũ Văn Thịnh Duệ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhíu nhíu mày, ngã người dựa lưng vào ghế.
Hôm nay, hiếm khi hắn không có đi Cung Vĩnh Ninh thỉnh an Thái Hậu. Bởi vì, hắn thật sự không biết nên đối mặt với mẫu hậu như thế nào. Nghĩ đến thái độ lãnh đạm của mẫu hậu hôm qua đối với hắn, trái tim hắn lại co rút đau đớn.
Hắn suy nghĩ một đêm, rốt cục hiểu được, tâm tư của mình đối với mẫu hậu chỉ sợ không chỉ thuần. Nhưng là, hắn biết, loại tình cảm trái ngược luân thường này là tuyệt đối không được. Cho nên, hắn nghĩ thừa dịp chính mình còn chưa bị hãm sâu, cách xa mẫu hậu, chặt đứt này chút tình cảm không nên có này.
Cũng không nghĩ đến, thế nhưng mình không gặp mẫu hậu, vừa đến giữa trưa tâm thần đã không yên, căn bản không thể chuyên tâm xử lý chính sự. Còn tiếp tục như vậy, khẳng định không được. Hắn hiểu được như vậy sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, cho nên, hắn phải hạ quyết tâm, dùng thuốc mạnh ình, Hắn không thể hại chính mình, còn hại cả mẫu hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận