Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 19
Đang lúc Lam Y Y nhìn đến tin tức dò xét mà lâm vào suy tư, đột nhiên, một hơi thở quen thuộc truyền đến, còn chưa có phản ứng lại, cả người đã bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp rắn chắc.
“Mẫu hậu, đã trễ thế này, vì sao còn chưa nghỉ ngơi?” Theo thanh âm nói chuyện, hơi thở nóng rực phun ra, làm lỗ tai như bạch ngọc của nàng nhiễm lên màu đỏ bừng.
Thân thể Lam Y Y hơi hơi cứng đờ, rõ ràng biết người phía sau chính là con trai mình, nhưng thân mật như vậy, vẫn làm cho nàng có chút khó có thể thích ứng, dù sao, động tác như vậy thật sự là rất ái muội.
Vũ Văn Thịnh Duệ đương nhiên cũng phát hiện thân thể mẫu hậu cứng ngắc, bất quá, hắn cố ý bỏ qua. Không phải không biết hành vi như vậy đối với mẹ con mà nói, thật sự là quá mức thân mật, nhưng…… vẫn là nhịn không được, trong lòng vẫn có thanh âm đang nói cho hắn, bảo hắn tới gần một chút, gần chút nữa.
Hắn không muốn đi tìm nguyên nhân, bởi vì theo bản năng hắn cảm thấy, kia tuyệt đối là cái đáp án làm hắn khó có thể nhận. Hắn chỉ nghĩ nghe theo tâm ý của mình, làm chuyện trong lòng hắn rất muốn làm.
Thân thể Lam Y Y cứng ngắc, bất quá trong nháy mắt lại thả lỏng. Trong lòng nàng nhắc nhở chính mình, đây bất quá là con trai muốn thân cận mình mà thôi, có cái gì phải xấu hổ chứ?
“Ưm, ai gia vốn định quan sát một chút, thái độ của các đại gia tộc đối với yến hội lần này, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.” Lam Y Y giơ giơ trang giấy trong tay lên, thuận miệng nói.
Vũ Văn Thịnh Duệ cũng không coi trọng nội dung, nhíu nhíu mày, nói: “Mẫu hậu, bất quá là một ít nữ nhân mà thôi, sao lại làm cho ngài tiêu phí nhiều tinh lực cùng tâm tư như vậy?”
“Hoàng nhi, con cũng không nên xem thường các nữ nhân này, nếu không, sớm muộn gì có một ngày sẽ thiệt thòi lớn. Trong các nàng, có không ít người có thể trở thành tần phi của con. Tuy rằng ai gia có vài phần hiểu biết đối với tài mạo phẩm hạnh của các nàng, nhưng tai nghe là giả mắt thấy là thật. Ai gia phải tự mình điều tra một phen mới yên tâm.” Lam Y Y nghiêm mặt nói.
“Mẫu hậu!” Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên ra tiếng kêu lên, ngữ khí không hiểu sao có chút trầm thấp.
“Hả?” Không rõ cho nên Lam Y Y hỏi lại.
“Chúng ta không nói mấy lời mất hứng này được không?”

Lam Y Y nghi hoặc hơi hơi nghiêng đầu, “Vậy muốn nói cái gì?”
Cánh tay của Vũ Văn Thịnh Duệ ôm ấp Lam Y Y đột nhiên siết chặt, khiến Lam Y Y rất khó chịu.
“Hoàng nhi? Con làm sao vậy?” Lam Y Y dùng sức giãy dụa, lại giãy không ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cương cứng đỏ bừng.
“Hoàng nhi?” Lam Y Y muốn gỡ tay Vũ Văn Thịnh Duệ đang siết chặt mình, lại ở một khắc chạm đến hắn, khiếp sợ mở to hai mắt.
Tay Vũ Văn Thịnh Duệ lại……  lạnh như băng!
Lam Y Y lại nâng tay sờ mặt Vũ Văn Thịnh Duệ, vẫn lạnh như băng, đông lạnh người ta.
Lam Y Y hoảng hốt, vừa định sai người truyền Thái y, lại nghe thanh âm của Vũ Văn Thịnh Duệ đứt quãng truyền đến: “Mẫu hậu…… Không…… Không cần truyền Thái y…… Trẫm…… Trẫm không có việc gì…… Chống đỡ trong chốc lát…… sẽ hết thôi.”
“Đứa ngốc! Khó như vậy chịu, làm sao có thể chịu nổi chứ? Không cần sợ thầy giấu bệnh, ta đi truyền Thái y.” Lam Y Y nghe vậy, mắt lập tức có chút ẩm ướt, đang muốn ra tiếng kêu người tuyên Thái y, đã bị một đôi bàn tay to lạnh như băng che kín miệng.
“Mẫu hậu, cầu ngài! Đừng cho bất luận kẻ nào biết chuyện trẫm phát bệnh!” Hàm răng Vũ Văn Thịnh Duệ mặc dù đang run lên, nhưng vẫn kiên trì một hơi nói xong.
Tiếp theo, Lam Y Y liền cảm thấy trên người mình chợt nặng, Vũ Văn Thịnh Duệ đem hơn phân nửa sức nặng thân thể hắn đặt ở trên người nàng. Nếu không phải thân thể của nàng sớm được linh dịch, linh quả cải tạo không giống bình thường, còn tu luyện võ công một thời gian, nếu không chỉ cái dựa này có thể đè thân thể nhỏ nhắn của nàng nằm úp sấp rồi.
“Hoàng nhi?” Lam Y Y bối rối trong lòng, gọi hắn một tiếng, nhưng không có tiếng đáp lại, nếu không có cảm giác được hắn còn đang hô hấp mỏng manh, nàng sẽ nghĩ hắn đã chết rồi.
Lam Y Y hít sâu một hơi, lệnh  cho chính mình tỉnh táo lại. Nàng biết, Vũ Văn Thịnh Duệ không ình kêu Thái y, nhất định có lý do của hắn. Cho nên, nàng kéo Vũ Văn Thịnh Duệ đi lên giường ngủ của nàng, tính vào giới tạo hóa lấy ra một ít dịch tạo hóa, cùng với bách linh quả có khả năng giải trăm độc.
Như vậy, vô luận là ngoại thương, nội thương hay là trúng độc, đều có thể giải quyết hoàn mỹ. Cho nên, nàng căn bản là không cần lo lắng.

Mặc dù ở trong lòng khuyên giải an ủi chính mình như thế, Lam Y Y vẫn là cảm thấy rất lo lắng, rất khó chịu.
Từ chính điện đến tẩm điện, khoảng cách không quá dài, Lam Y Y lại kéo Vũ Văn Thịnh Duệ đi rất lâu, bởi vì Vũ Văn Thịnh Duệ vẫn ôm lấy nàng không buông, cho nên, khi hắn buông, không cẩn thận, cùng hắn ngã xuống giường.
Lam Y Y ảo não cắn môi, muốn từ trên giường đứng lên, ai ngờ Vũ Văn Thịnh Duệ lại ôm nàng chặt hơn nữa.
“Mẫu…… hậu, đừng rời trẫm…… rất lạnh!” Vũ Văn Thịnh Duệ nói chuyện hơi đều lạnh như băng, đối lập với hơi thở nóng rực lúc đầu của hắn, quả thực làm Lam Y Y hết hồn.
“Con yên tâm, ta không đi.” Lam Y Y thành thành thật thật bị hắn ôm, lại đem chăn kéo qua, đắp lên cho cả hai người, thân thể của nàng cũng bị cổ hơi thở này đông lạnh, vừa vận nội lực làm ấm thân, vừa dùng ý niệm truyền lời xin giúp đỡ đến Ba Ba trong giới tạo hóa.
Chương 20
Lúc này thần trí của Vũ Văn Thịnh Duệ đã có chút không rõ, nhưng tay hắn vẫn gắt gao ôm Lam Y Y, tựa hồ như muốn hút nhiệt lượng trên người nàng.
Ba Ba nghe được Lam Y Y xin giúp đỡ, ánh sáng chợt lóe, liền xuất hiện ở trên giường, nhìn nhìn tướng mạo Vũ Văn Thịnh Duệ, lại rướn cái mũi nhỏ lên hít hít, khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông lộ ra biểu tình ‘nghiêm túc’, nói: “Ba Ba ta tuy rằng không rành y thuật lắm, nhưng xem tướng mạo hắn, còn có mùi của hắn, hẳn là trúng hàn độc, hơn nữa thời gian đã lâu, ít nhất cũng năm năm.”
“Năm năm?” Lam Y Y chấn động, nói: “Thời gian dài như vậy, vì sao cho tới bây giờ ta cũng không biết?”
A, đúng rồi, khi đó quan hệ của nàng cùng Vũ Văn Thịnh Duệ chính là như nước với lửa, làm sao sẽ nghĩ đến việc quan tâm hắn chứ?
Bất quá, hiện tại không phải thời điểm nghĩ mấy thứ này, Lam Y Y vội vàng cầm bách linh quả trong tay, muốn đút cho Vũ Văn Thịnh Duệ.

Có thể thấy được Vũ Văn Thịnh Duệ lạnh đến nỗi ngay cả răng đều run lên, nàng mà bắt đầu phát sầu, nên làm sao mới có thể làm cho hắn ăn linh quả to như trái táo này đây? (là trái bơm đấy)
“Y Y, nhanh lên! Ở thời điểm hàn độc phát tác, đút cho hắn ăn, hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, đại khái không đến một khắc (mười lăm phút), hẳn là hết phát độc. Nếu không muốn bị con trai nàng phát hiện chỗ dị thường, hãy mau đút cho hắn ăn. Bằng không, cũng chỉ có thể đợi đến lần sau. Nàng nỡ làm cho hắn lại chịu khổ thêm một lần sao?” Ba Ba thấy Lam Y Y nhìn linh quả ngẩn người, liền đứng lên đem một đôi chân trước của mình khoanh ở trước ngực, lên mặt thúc giục như ông cụ non.
Lam Y Y nhìn Vũ Văn Thịnh Duệ thống khổ chống cự hàn độc, lại nhìn nhìn linh quả trong tay mình. Hạ quyết tâm, tay đặt linh quả vào trong miệng mình, sau đó cúi xuống, quyết tuyệt mà lại nhanh chóng đè ở phía trên đôi môi mỏng của Vũ Văn Thịnh Duệ.
Linh quả vào miệng lập tức biến hóa, vừa mới đụng chạm đến đôi môi của hắn, liền biến thành chất lỏng tản ra hương thơm, từ miệng Lam Y Y chảy vào trong đôi môi run run khẽ nhếch của Vũ Văn Thịnh Duệ.
Hừ, cùng lắm thì có cái gì? Làm cha mẹ , mớm cơm cho con, cũng không khác biệt tình huống hiện tại lắm đi? Tuy rằng con trai nàng đã lớn, nhưng hiện tại hắn lâm vào tình huống đặc biệt, hẳn là…… hẳn là không thành vấn đề đi?
Lam Y Y mớm mười lần như vậy, mới đút hết linh quả cho Vũ Văn Thịnh Duệ. Kỳ thật, Lam Y Y không biết, bách linh quả chỉ cần ăn một ngum nhỏ có thể hoàn toàn giải độc. Bất quá, nếu ăn hết toàn bộ bách linh quả, về sau sẽ bách độc bất xâm, phi thường thần kỳ.
Ba Ba cũng là nghĩ vậy, mới không có ngăn cản Lam Y Y. Nó xem ra, Lam Y Y hẳn là cảm thấy cao hứng với việc này mới đúng.
Khi Vũ Văn Thịnh Duệ phát tác hàn độc, từ trong cơ thể liên tục toát ra một cổ rét lạnh không dứt, tiện đà, ngũ tạng lục phủ cùng với da thịt bên ngoài của hắn đều trở nên càng lúc càng lạnh, như là rơi vào hầm băng. Vô luận đắp bao nhiêu cái chăn, đốt bao nhiêu lò sưởi, đều không có một chút tác dụng. Chỉ có thể chính mình cố chịu đựng. Thời gian hàn độc phát tác dài nhất là một canh giờ, mỗi lần phát tác, hắn đều hận chính mình không thể lập tức chết đi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì. Thậm chí hắn còn tìm được phương pháp giảm bớt đau đớn do hàn độc, mới có thể kiên trì đến bây giờ. Mà tính cách của hắn, cũng bởi vậy trở nên càng thêm cứng cỏi.
Nhưng lần này, hàn độc còn chưa phát tác bao lâu, hắn liền cảm giác được một dòng nước ấm theo ngũ tạng lục phủ, xương cốt kinh mạch của mình chảy ra khắp toàn thân, nơi dòng nước ấm đến, hàn khí trong cơ thể liền giống như gặp phải thiên địch, kế tiếp bại lui, cuối cùng tiêu tan.
Vũ Văn Thịnh Duệ biết dòng nước ấm này bắt nguồn từ trên môi mình, nghĩ đến mình lúc nãy té xỉu ở trong cung mẫu hậu, chẳng lẽ là mẫu hậu cứu mình?
Vũ Văn Thịnh Duệ hơi hơi mở mắt, vừa lúc nhìn đến khuôn mặt tuyệt mỹ của mẫu hậu đang dần phóng lớn ở trước mắt mình, sau đó trước mắt tối sầm lại, trên môi liền có một chất lỏng ấm áp thơm ngát từ đôi môi anh đào mềm mại của nàng, chảy vào trong miệng mình.
Vũ Văn Thịnh Duệ thấy vậy, trong lòng không phải không khiếp sợ, không phải không hoảng hốt, nhưng không thể phủ nhận là, trong lòng hắn, đồng thời cũng dâng lên một cỗ vui sướng cực kì mãnh liệt, bất quá bị hắn cường ngạnh ngăn chặn , hắn không dám nghĩ lung tung.
Như là trốn tránh, hắn lại nhắm hai mắt lại. Hiện tại, sắc mặt cùng với nhiệt độ cơ thể của hắn bắt đầu dần dần khôi phục bình thường, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, lúc này đây, hàn độc trong cơ thể hắn, rốt cục đã hoàn toàn loại trừ.
Thẳng đến Lam Y Y đút xong ngụm linh quả cuối cùng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên sau gáy bị một lực mạnh hung hăng đè ép xuống, môi vừa mới rời khỏi môi Vũ Văn Thịnh Duệ lại bị hung hăng va chạm, thậm chí răng của hắn cắn môi nàng sinh đau.

Lam Y Y phẫn nộ mở to mắt, nhìn kẻ đầu têu, vừa vặn nhìn vào đôi mắt đen láy sắc bén hẹp dài của hắn, trong mắt hắn bình tĩnh tựa như mặt biển phẳng lặng, nhưng lại ngầm nổi lên một trận gió lốc mãnh liệt.
“Ưm……”
Tâm Lam Y Y loạn như ma, muốn giãy dụa, lại không nghĩ rằng, ngược lại làm cho hắn và mình dây dưa càng sâu, tiếp theo, nàng liền cảm thấy một cái đầu lưỡi mềm mại, kiên định tách hai môi của nàng ra, giảo hoạt mà lại lanh lợi tiến vào trong miệng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi của nàng cùng múa, dây dưa không ngớt.
Lam Y Y bị chọc giận, cái răng nhỏ hung hăng hạ xuống cắn một cái, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập trong miệng nàng đột nhiên dừng một chút, lập tức có mùi máu tươi tràn ra.
Lam Y Y hung hăng trừng mắt Vũ Văn Thịnh Duệ, mà Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn ánh mắt của nàng cũng là phức tạp khôn kể, chậm rãi buông bàn tay to ôm ở sau đầu nàng.
Lam Y Y phát hiện bàn tay to giam cầm mình đã mất, vội vàng đứng dậy, lại không dự đoán được, bởi vì tách hắn ra quá mau, phát ra một tiếng ‘chụt’, hơn nữa, một sợi chỉ bạc mang theo màu máu theo hai đôi môi tách ra mà kéo dài.
Lam Y Y thẹn quá hóa giận, lấy mu bàn tay hung hăng lau miệng vài cái, thế này mới nhìn Vũ Văn Thịnh Duệ, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi! Ai gia hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.”
Trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ cũng nổi sóng, áy náy, tự trách, cao hứng, bất an, đủ loại cảm xúc bốc lên không ngớt ở trong lòng hắn. Hắn thật sự thật không ngờ, chính mình sẽ làm ra chuyện tình cấm kị như vậy. Lúc đó hắn cũng chưa kịp nghĩ cái gì, cái tay liền giống như tự có thêm ý thức, giữ cái gáy mẫu hậu, đem đè nàng hướng chính mình. Một khắc kia, hắn chỉ biết là, mình không muốn thả nàng rời đi, muốn chút ấm áp này có thể dừng lại trong chốc lát.
Hắn biết mẫu hậu bị con trai mình đối đãi như vậy, khẳng định sẽ tức giận. Nhưng nhìn đến nàng như là lau bẩn, hung hăng lau môi mình, trong lòng hắn lại dâng lên một tia lửa giận.
“Đừng! Không được lau!” Hành động luôn nhanh hơn tư tưởng một bước, Vũ Văn Thịnh Duệ duỗi cánh tay ra, đem nàng ôm vào trong lòng, giam cầm cánh tay của nàng, không muốn cho nàng tiếp tục ngược đãi môi mình.
“Buông ta ra! Ngươi làm như vậy còn ra thể thống gì? Ngươi là con trai ruột của ta!”
Lam Y Y mặc dù đã sống hai kiếp, gặp phải loại tình huống này, trong lòng cũng là khủng hoảng bất an, thật vất vả mới trấn định xuống, lừa gạt chính mình rằng chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tình trạng hiện tại, lại làm cho nàng rốt cuộc không thể lừa mình dối người, khẩu khí ngoài mạnh trong yếu ẩn chứa một tia nghẹn ngào cầu xin.
Thấy mẫu hậu nhắm mắt lại không nhìn mình, thậm chí trong khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt trong suốt, trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ cũng là chua chát khó chịu. Hắn sợ nếu mình tiếp tục như vậy, sẽ làm ẫu hậu về sau càng thêm bất hòa với mình, dù là vô cùng không muốn, vẫn là thuận theo ý của nàng, buông nàng ra.
Muốn mở miệng an ủi mẫu hậu, lại cái gì cũng nói không nên lời. Hắn hiện tại cũng là tâm phiền ý loạn, căn bản không biết sự tình làm sao lại phát triển thành cái dạng này. Hắn cần suy nghĩ kỹ một chút, yên lặng một chút. Bởi vậy, sửa sang lại quần áo xong, hắn nhìn Lam Y Y một cái thật sâu, liền xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận