-Tiểu Nguyên a~Con không sao chứ?-Lưu mama vừa thấy hai người đi vào liền sốt sắn chạy ra. -Con không sao đâu ạ, chỉ là gặp bọn đầu gấu thôi, cũng may là nhờ có Minh ca nếu không con cũng không biết giờ mình ra sao rồi.
-À phải, ban nãy Hạo Minh có đến tìm con, nhưng mẹ nói con đã đi rồi nên thằng bé chạy theo tìm.
-Rốt cuộc là sao? Đầu gấu là bọn nào vậy Nguyên?-Hoành hỏi.
-Là tụi nhốt mình trong phòng vệ sinh hôm bữa, có lẽ chúng có người sai khiến.-Nguyên thở dài.
-Không lẽ lại là.....-Khải nói nhỏ chỉ mỗi anh nghe được.
-Thôi, con hơi mệt, con lên phòng nghỉ ngơi một chút đây.-Nguyên quay sang nói với Lưu mama.
-Để anh dìu em.-Khải vội chạy đến đỡ lấy nhân ảnh ốm yếu kia, hai người cùng nhau bước lên.
-Cảm ơn anh.-Nguyên khẽ cười.
” Em ấy bị làm sao thế, ban nãy khi đi
còn hùng hổ lắm, sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy, còn Hạo Minh, anh
ta giờ sao rồi?”-Những câu hỏi cứ vờn qua vờn lại trong đầu anh.
Sau khi vào phòng, cậu đi tắm sau đó leo lên giường nằm suy nghỉ về những vấn đề đã xảy ra với cậu hôm nay.....
-Rốt cuộc chuyện này là sao? Nó thật sự
nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, mình không nghĩ là anh ấy
lại....hic...hic....-Những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má cậu, dù là đã có quyết định cho chính mình nhưng cậu vẫn không muốn làm cho Hạo Minh đau lòng, làm sao có thể đối diện với anh bây giờ.
-Minh ca....em xin lỗi....thật lòng xin lỗi anh...hic...hic...
-Nguyên à, em khóc sao?-Khải lúc này đang đứng bên ngoài, không biết có chuyện gì xảy ra với cậu.
-Khải...Khải ca, em không sao đâu....hic...hic...
-Em đang có chuyện buồn mà, hãy chia sẽ
với anh đi, mở cửa cho anh vào Nguyên à.-Giọng nói ấm áp đầy vẻ lo lắng
của anh làm cậu cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
”Cạch”-Cánh cửa đã được mở...
-Khải ca, anh vào đi.-Nguyên giương đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
-Ừ.
Hai người cùng nhau bước đến phía chiếc giường rồi ngồi xuống......
-Nói anh nghe, lúc nãy có chuyện gì?-Anh nhìn cậu với đôi mắt dò xét.
-Khải ca....nếu có người mà anh xem như là anh em thân thiết tỏ tình với anh thì anh sẽ làm sao?
-Ý em là....Hạo Minh?
-Em thật sự rất rối trí, em không muốn làm anh ấy bị tổn thương.
-Nhưng....em có thích anh ta hay không?-Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cậu.
-Thật ra là....không....em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi.
-Vậy thì tốt.-Khải thở phào nhẹ nhõm.
-Sao lại tốt?
-À không, anh nghĩ em nên đối mặt với chính mình, anh ta sẽ buồn nhưng sẽ không nhiều bằng người yếu đuối như em đâu ngốc tử.
-Thật sao Khải ca, anh ấy sẽ không đau buồn chứ?
-Ừm....sẽ đau chứ, vì anh ta yêu em mà.
-Vậy thì cũng như nhau thôi à...hic...hic....
-Em yên tâm, rồi mọi việc sẽ qua thôi, bây giờ nằm xuống ngủ đi, nếu không hai mắt sưng xấu lắm.
-Dạ.-Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn lại.
-Anh ra ngoài đây.-Anh mỉm cười rồi quay lưng đi, bỗng nhiên có một bàn tay níu anh lại....
-Khải ca, em không ngủ được, hay anh hát
ru cho em ngủ đi, em muốn được ôm anh giống như mẹ em hay làm với em
vậy.-Cậu năn nỉ anh.
-Được rồi, em nhắm mắt lại đi.-Anh nằm xuống bên cạnh cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại mùi dâu tây của cậu, ngân nga một khúc hát.
-Khải ca, anh thật sự hát rất hay, em chắc là thích anh rồi đó.-Cậu mỉm cười ngọt ngào, vòng tay qua ôm lấy anh rồi thiếp đi.
-Nguyên tử, cảm ơm em.-Rôi anh cũng thiếp đi bên cạnh cậu.
~Ở bệnh viện~
-Alo, là Na Na phải không? Em mau đến bện viện đi, anh có chuyện muốn hỏi em.
-Vâng, em sẽ đến ngay.
~15 phút sau~
-Em đến rồi, đường hơi xa, để anh phải đợi.
-Không sao, em ngồi đi.
-Được rồi, anh cứ để em.
-Tại sao....em lại hại Vương Nguyên?-Hạo Minh vào vấn đề chính.
-Anh....anh nói gì thế Minh ca?-Na Na không ngờ rằng người phát hiện ra chuyện này ngày một nhiều.
-Em còn nói dối, em xem mình có xứng đáng với cậu ấy không?-Hạo Minh lớn tiếng quát.
-Em....em xin lỗi....em thật sự không muốn làm vậy đâu....hic...hic....
-Em còn khóc ư? Rốt cuộc là em muốn gì ở cậu ấy?
-Em chẳng muốn gì ở cậu ấy, em chỉ muốn cứu em gái mình thôi....em xin lỗi mà...hic...hic....
-Lần đó ở rừng cũng là vì lí do này ư?
-Anh nhìn thấy sao? Nếu đã vậy em không
giấu nữa. Là Hạ Tử Khuê, cô ta muốn em làm thế, vì cô ta thích Tuấn Khải nên mới tìm cách chia rẽ hai người họ, và em chính là công cụ sai khiến của cô ta, em gái em hiện giờ chẳng biết đã ra sao rồi
nữa....hic...hic...
-Na Na, anh tin em. Đừng khóc nữa, nhất định anh sẽ giúp em cứu em gái mà.-Hạo Minh ôm cô vào lòng an ủi.
-Minh ca, có chuyện này em muốn nói với anh.-Ánh mắt cô lúc này rất chân thành.
-Em cứ nói đi, anh đang nghe đây.
-Minh ca, em...em thích anh, từ lúc em tỏ tình với anh cách đây hai năm đến giờ thì tình cảm em dành cho anh vẫn
không thay đổi, xin anh hãy cho em một cơ hội.-Na Na như trút được gánh
nặng trong lòng mình bấy lâu nay khi nói được điều này với anh.
-Em hãy cho anh thời gian, anh thât sự đang rất rối.
-Thôi anh cứ nghỉ ngơi đi, em về đây, cảm ơn anh đã tin tưởng mà không ghét bỏ em.
-Tạm biệt em.
Sau khi Na Na bước ra khỏi phòng, Hạo
Minh mỉm cười cay đắng. Rốt cuộc là sao đây? Anh tỏ tình với Vương
Nguyên, cậu cần thời gian suy nghĩ. Bây giờ Na Na tỏ tình với anh, anh
cũng cần thời gian để suy nghĩ. Tại sao cứ xoay tình cảm thành một vòng
tròn để rồi tự làm khổ cho nhau?
” Vương Nguyên, liệu em có thể chấp nhận anh?”
” Hạo Minh, liệu anh sẽ chấp nhận em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...