Chương có nội dung bằng hình ảnh
10.
Mã Thế Siêu liếc ta một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Ta biết, người này kiêu ngạo lại rất tự phụ.
Kiếp trước, hắn biết đến ta trong quân doanh cũng là lúc ta cầm tín vật đến tìm Tống Thời Hành.
Tống Thời Hành dù không giới thiệu ta là ai, nhưng người nào tinh mắt đều biết ta cùng hắn nhất định có quan hệ.
Nhưng Mã Thế Siêu vẫn như cũ, mượn lý do say rượu mà làm nhục ta.
Dám làm vậy là bởi hắn chắc chắn Tống Thời Hành sẽ không vì ta mà g.i.ết hắn.
Hắn đã đúng, Tống Thời Hành chẳng những không làm gì hắn, hơn nữa còn tha thứ dễ dàng.
Trước khi chết, ta triệu hắn vào cung châm trà, hắn cũng rất biết đề phòng, lén đổi vị trí hai chén trà, nhưng Mã Thế Siêu không biết, ta vốn là định cùng hắn đồng quy vu tận.
Cho nên chén nào cũng đều có độc.
Lúc độc phát tán hắn liền đau khổ giãy dụa, lật bàn nhục mạ ta, nói ta dù làm đến hoàng hậu cũng vẫn như cũ là đồ chơi của hắn và Tống Thời Hành.
Nhưng bây giờ thời thế đã xoay chuyển, ta đang ngồi đây nghe hắn nói về chuyện hôn sự.
Ta ngắt lời.
"Mã Thế Siêu", ta giương cằm, "Ta cùng tướng quân của các ngươi sắp thành thân, yết kiến chủ mẫu mà vô lễ vậy sao?"
Mã Thế Siêu sững sờ, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
"Ta cũng không phải gia nô, gặp ngươi tại sao phải hành lễ? Ngươi thì tính là cái gì!"
Ta dứt khoát đứng lên, giội một chén trà nóng thẳng tới mặt hắn.
"Ta là thê tử của chủ tử ngươi, ngươi nói xem ta là ai?"
"Ngươi là đang tìm chết." Mã Thế Siêu lúc này rút đao chỉ về hướng ta, ta đứng đối diện không dao động nửa phần.
Bầu không khí giằng co qua lại, cha mẹ ta bên cạnh đã thất kinh.
Hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng, Tống Thời Hành đứng dậy hất đao của gã ta ra.
"Ra ngoài!" Hắn nói.
Mã Thế Siêu đột nhiên quay đầu nhìn hắn, không tin chất vấn: "Tướng quân, người vì một xú nữ nhân mà để ta ra ngoài?"
"Nàng nói không sai" Tống Thời Hành sắc mặt chán chường.
"Nàng là phu nhân của ta, ngươi không kính trọng nàng cũng giống như đang lăng nhục ta."
Mã Thế Siêu giống như là nghe được một chuyện cười lớn.
Hắn cắn răng, hướng về phía ta ôm quyền: "Thần, Mã Thế Siêu, bái kiến phu nhân."
Nói xong hắn nổi cơn thịnh nộ rời đi.
Sau khi trầm mặc một lúc, Tống Thời Hành nhìn về phía ta: "Thanh Nhã, nàng hài lòng chưa?"
"Rất vui khi thấy ngươi thiên vị ta" Ta mời hắn ngồi xuống "Chỉ tiếc là chưa nghe xong kế hoạch hôn lễ, sau lại mời Mã Thế Siêu đến nói một chút."
Tống Thời Hành liếc ta một cái.
Tâm tư của ta và hắn đều bị người kia nhìn ra, ta châm ngòi mối quan hệ giữa hắn và Mã Thế Siêu, mà hắn lại muốn nhìn xem sau lưng hắn ta đã tích lũy được những thủ đoạn nào.
Trận chiến này, phải có một trong hai người phải c.h.ết.
Mà ta, không sợ chết.
Ta ở lại trong quân doanh, khi rảnh rỗi liền ra ngoài tản bộ, vừa thể hiện mình không khách khí lẫn tránh khỏi hiềm nghi.
Lúc nào đụng phải Mã Thế Siêu, ta liền ném đi một ánh mắt trào phúng, có khi sẽ mắng hắn hai câu, hắn cũng không biết đã nghe Tống Thời Hành nói cái gì mà một mực chịu đựng ta.
"Quy củ không tệ" Ta tán thưởng nhìn hắn nói, "Ra dáng gia nô rồi đó"
Mã Thế Siêu siết chặt nắm đấm, cố kìm nén đến thô đỏ, nhưng một câu phản bác cũng không nói.
"Đạo lý thỏ khôn bẫy c.h.ết chó săn, ngươi nghe qua chưa?" Ta lui ra phía sau mấy bước nhìn hắn, "Ta làm hoàng hậu, người đầu tiên bị loại trừ sẽ là ngươi."
Hắn cuối cùng nhịn không được, cắn răng đáp:"Người đánh giá quá cao bản thân rồi, nương nương và ta, tướng quân nhất định sẽ g.i.ết người trước"
Mấy ngày qua đi, hữu quân đánh thắng quân triều đình, trở về cùng tả quân bày tiệc ăn mừng.
Ta ngồi ngang hàng với Tống Thời Hành, cùng bọn hắn nâng ly chúc mừng.
"Kính nàng" Tống Thời Hành chạm chén ta, "Lúc chúng ta thành thân chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn hiện tại"
Ta thở dài: "Tướng quân không bằng lập tức xưng đế đi, ta cũng có thể trực tiếp làm hoàng hậu"
Hắn nhíu mày.
"Nếu không lỡ ngày người đăng cơ lại phong ta làm cái gì quý phi rồi đáp ứng, lúc đó ta rất không có mặt mũi."
Ta còn cho là hắn sẽ cự tuyệt.
Nào ngờ hắn cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: "Được, đều nghe nàng."
Ta uống thêm hai chén, đứng dậy rời đi.
Đi được nửa đường, ai đó đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đem ta lôi vào trong lều.
11.
Mã Thế Siêu đem ta nhấn lên giường.
Giống y hệt kiếp trước, ra tay xé y phục của ta.
Nỗi kinh hãi của kiếp trước trộn lẫn với khiếp sợ của giờ phút hiện tại, ta nói:"Mã Thế Siêu, ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kĩ trước khi làm"
"Tiện nhân" Mã Thế Siêu xé toạc vạt áo ta, "Ta đương nhiên hiểu rõ, mỗi ngày ngươi khiêu khích ta là để châm ngòi mối quan hệ của ta cùng tướng quân"
"Tướng quân là ai cơ chứ, há từ lâu đã nhìn thấu mánh khóe của ngươi"
"Tối nay ta muốn làm ngươi, xem xem tướng quân có bỏ hay giết ta không"
Ta nhìn hắn.
"Ngươi nghĩ sai rồi, để ta khiêu khích ngươi là phân phó của tướng quân"
"Ngươi cuồng vọng tự phụ, không coi ai ra gì, hắn sớm đã muốn ngươi c.h.ết"
"Đạo lý thỏ khôn bẫy ch.ết chó săn, ngươi từng nghe qua chưa?"
Động tác của Mã Thế Siêu dừng lại.
"Chúng ta sau khi xuất giá sẽ là một cặp phu thê đồng tâm, hắn là đế vương còn ta là hoàng hậu, mà ngươi chỉ là người ngoài cuộc, trước kia hay sau này cũng vậy"
Mã Thế Siêu tát ta hai cái, chửi ta lừa hắn.
"Vậy chúng ta cược đi, một lúc nữa hắn sẽ giết ngươi hay không?"
Cánh tay Mã Thế Siêu chống bên cạnh ta bắt đầu run rẩy, lúc sau hắn nghiến răng:
"Cược thì cược, lão tử mới không sợ một nữ nhân như ngươi."
"Tốt!" Ta thấp giọng nói, "Nếu như ta thua, chỉ cần để một nhà ba người ta rời đi, chính tay ta sẽ tự dâng lên hai mươi vạn quân"
(20 vạn là 200.000 lận á mấy bà
)
Hắn giật mình, choáng váng nhớ ra ta còn có hai mươi vạn binh mã sau lưng.
Canh bạc này hắn nhất định theo rồi.
Dù sao từ lúc xé áo của ta, hắn liền đã không có đường lui.
Về phần ta, sau đó mặc kệ kết quả là gì, ta đều sẽ không thua.
Nếu như Tống Thời Hành tuỳ tiện tha thứ cho Mã Thế Siêu, vậy ta liền tiếp tục ở lại dò thám, kế hoạch như cũ.
Nếu như Tống Thời Hành giết Mã Thế Siêu thì lại càng tốt. Mã Thế Siêu trong quân có ảnh hưởng lớn gần bằng hắn, hậu quả mang lại sẽ thật khó lường.
Đúng lúc này, Tống Thời Hành vén rèm tiến đến.
Ta cầm lấy tấm áo rách bươm, trốn phía sau hắn bật khóc.
Mã Thế Siêu thị uy nhấc nhấc lưng quần.
Vượt quá dự liệu của ta, Tống Thời Hành dường như không do dự, đem kiếm kề lên cổ Mã Thế Siêu.
Kết quả này không khỏi khiến ta kinh ngạc.
Cùng kiếp trước không có giống a.
"Ta đã từng cảnh cáo ngươi không được động đến người của ta!" Tống Thời Hành gằn lên từng chữ: "Nếu đã muốn tìm c.h.ết đến thế, ta sẽ thành toàn cho ngươi"
Mã Thế Siêu mặt mũi kinh ngạc không kém.
Vị tướng quân trong mắt chỉ có quyền thế nay lại vì nữ nhân mà muốn tự tay c.h.ém c.h.ết cánh tay trái đắc lực.
Hắn thua cược rồi.
Hắn hét lớn một tiếng, rút đao phản kích Tống Thời Hành, lao tới nhằm cướp ta.
Bọn hắn ngươi chém ta đỡ một lúc, trong quân cũng sinh loạn theo, ta ung dung đứng ở cổng chờ xem kết quả.
Một khắc đồng hồ sau, Mã Thế Siêu c.h.ết - c.h.ết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm Tống Thời Hành.
Tống Thời Hành ném kiếm sang một bên, dắt tay ta đi vào lều của hắn.