Tay Áo Đỏ Lấn Át Thiên Hạ

12

"Thế nào?"

Tống Thời Hành đè nén tức giận quay sang hỏi ta.

"Vượt qua tính toán của ta, tướng quân thế mà lại g.i.ết hắn", ta sửa sang lại quần áo, "Rất hài lòng."

Hắn nắm cánh tay của ta, lặp lại.

"Ta là đang hỏi, hắn đã làm gì nàng?"

Ta nhìn hắn, chầm chậm nghiên cứu nét mặt.

Đáy mắt có thể thấy rõ đang cuồn cuộn tức giận, ta từ trước tới nay vẫn là chưa từng gặp qua hắn thế này nên nhất thời hơi bỡ ngỡ.

"Ta ổn", ta đẩy tay hắn ra, "Thân thể rất khỏe, tâm tình cũng tốt hơn."

Hắn không nói gì nữa, phất màn ra ngoài, qua một khắc mẹ ta vội vàng chạy đến.

"Tướng quân để ta tới chăm sóc con. Mã Thế Siêu có làm gì khi dễ con không?"

Ta lắc đầu.

Mã Thế Siêu c.h.ết, mang đến hiệu quả so với ta muốn còn lớn hơn.

Hắn lúc trước phản bội triều đình mang năm vạn binh quy về dưới trướng Tống Thời Hành, hiện tại vừa c.h.ết lính của hắn đã lập tức tụ tập lại muốn g.i.ết ta báo thù.

Ta cũng không hiểu, Tống Thời Hành đang chờ đợi cái gì.

Vì cái gì mà chưa giết ta.

Ta nghĩ đến lời căn dặn trước khi đi của Lãng tiên sinh.

Tự phụ như Tống Thời Hành, nữ nhân trong mắt hắn vĩnh viễn là cỏ úa.

Ta tuy có năng lực đến đâu thì vẫn là nữ tử. Thành thân xong hai quân đội liền hợp thể, thiên hạ như cũ là thiên hạ của hắn, vẫn chỉ có thể là thiên hạ của hắn.


Nói cho cùng là cảm thấy tất cả mọi thứ đều trong kiểm soát của hắn.

Đại hôn ngày hôm đó, trong quân doanh treo đầy lụa đỏ.

Ta bàn bạc với cha mẹ: "Không cần quản sinh tử của con, các người phải rời đi nhanh nhất, ra ngoài sẽ có người tiếp ứng"

Cha mẹ dù đồng ý vẫn liên tục suy tư, không ngừng đi đi lại lại trong phòng.

Ta mặc áo cưới đỏ, trong quân đội diễu võ giương oai đi một vòng, quân lính của Mã Thế Siêu nhìn thấy ta liền hùng hùng hổ hổ hận không thể lập tức lao lên p.h.a.nh t.h.ây x.ẻ x.ác

Tống Thời Hành một thân áo đỏ tiến đến: "Lãng tiên sinh không đến quả thực tiếc nuối"

"Lúc người đăng cơ có thể lại mời ông ta uống rượu."

"Cũng tốt" Hắn đáp.

Ta khẽ rót rượu, hắn giật mình, đem ánh mắt đặt trên hai chén rượu. Ta vốn còn định lén đổi vị trí, thấy hắn như vậy liền dứt khoát vứt sạch suy tính.

"Tướng quân, chúng ta đổi chai rượu khác đi, như vậy khẳng định không có độc"

"Cũng được" Hắn đáp.

Hắn ra ngoài tìm một vò rượu tiến đến, rót xuống hai chén.

Hắn đem rượu đưa cho ta, ánh mắt lưu luyến. Ta nghĩ đến một đời trước ta cùng hắn thành thân, không có người xem lễ, cũng không có uống rượu giao bôi, hắn chỉ cởi lớp áo ngoài, để lại một câu báo ân, rồi rời đi mà thôi.

Kiếp này hắn thay đổi cũng quá nhiều đi.

Lúc giao bôi hắn nói thầm bên tai ta:"Cha mẹ nàng cao hứng khi uống say liền chạy ra khỏi quân doanh, mới nãy vừa trở về"

Tay ta run một cái, làm rượu bắn lên vai hắn.

"Đừng lo lắng, ta để người đưa cha mẹ nàng đi ngủ rồi, chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi thôi"

Ta đỡ lên mặt bàn, giữ không để bản thân ngã xuống.

"Ta có một vấn đề, muốn hỏi ngươi"

"Ngươi tự tin như vậy, là vì cưới ta rồi liền có thể đoạt được binh mã của ta?"

Tống Thời Hành lắc đầu.

"Cưới nàng chỉ là vì muốn cưới nàng, không liên quan đến chuyện binh mã" Tống Thời Hành lắc đầu.

"Thứ ta muốn, cho tới bây giờ đều chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay."

Ta nhìn hắn cười.

"Lần này thì không chắc."

Ánh mắt của hắn hơi dừng lại, động tác cũng chậm chạp hơn.

"Là ngọn nến sao?" Hắn đưa tay muốn vung tắt nến, ta lắc đầu,"Vô dụng, ngươi trúng độc rồi."

May mắn là hắn dụng tâm bày vẽ, bày một đôi nến hình long phượng trong phòng.

Không thì ta cũng không có cơ hội hạ độc.

Tống Thời Hành ngã ngồi xuống, cùng ta cách một cái bàn nói,"Cho nên nói, nàng vào nơi này với ý định sẽ không còn sống thoát ra ngoài sao?"

Ta lại đưa đầu nhìn hắn.

"Tống Thời Hành, ngươi có tin có thứ gọi là kiếp trước không?"


"Nếu có kiếp trước, nàng cũng sẽ trốn không thoát khỏi ta." Tống Thời Hành vẫn tự tin nói.

Nhưng cũng đúng, kiếp trước từ ngày ta gặp phải hắn đã bị hắn nhốt chặt trong lồng giam cho đến c.h.ết.

"Kiếp này sẽ không" - Ta cười ngọt.

13.

Tống Thời Hành nhìn ta chăm chú, ta bưng trà giải độc đến cười cười nhìn lại hắn.

Lửa bên ngoài quân doanh đã bùng cháy, tiếng la hét nổi lên bốn phía.

"Lính của ta tới rồi"

Tống Thời Hành khinh thường cười một tiếng.

"Nàng không dám giết ta."

Hắn thật sự không tin ta dám giết hắn.

Tựa như hắn một mực tự tin, ta chạy sẽ không thoát.

Nhưng, ta dám!

Một đêm này, binh lính của Mã Thế Siêu cùng Tống Thời Hành kịch liệt tranh chấp.

Tiêu Mục chia quân ra làm sáu tuyến đường, đuổi g.i.ết tới đây.

Quân lính phía Tống Thời Hành như rắn mất đầu trở nên hỗn loạn, lúc sau thất bại thảm hại.

Một tháng sau, đội quân cánh phải bị đánh cho lui khỏi Tây Bắc, chạy sang biên giới, bị Tiêu Mục đuổi theo trăm dặm lấy đầu.

Nửa năm sau, giống với Tống Thời Hành ngày này ở kiếp trước, ta mang binh bao vây kinh thành.

Kiếp trước Tống Thời Hành giết hoàng đế, đứng tại càn khôn trên điện hội kiến quần thần bên dưới. Kiếp này ta khoác lên mình hoàng bào, ngồi trên ngai vàng nhìn xuống.

Quan lại quỳ lạy, hô to: "Cung nghênh tân đế"

"Nghe thấy chưa" Ta kéo rèm, hỏi Tống Thời Hành đang ngồi phía sau ghế, "Bọn hắn gọi ta là tân đế, không phải hoàng hậu"

Nếu như ánh mắt có thể g.i.ết người, hắn khẳng định đã g.i.ết c.h.ết ta vô số lần.

Tống Thời Hành thống khổ nhắm mắt lại.

Sáu ngày sau, ta làm lễ đăng cơ chính thức, quốc hiệu là "Yến".


Giống với tên mà Tống Thời Hành kiếp trước đã chọn.

Nhưng không giống chính là, lần này ta là quân vương, mà hắn là tù nhân.

Trong âm thanh của tiếng pháo nổ lẫn nhạc hội, ta ngồi trên giường đánh giá Tống Thời Hành, sau khi tuyệt thực sáu ngày hắn bỗng mở to mắt nhìn ta.

"Phùng Thanh Nhã, ngươi không chết?"

Hắn kinh ngạc hô tên của ta.

Hô xong liền đem ánh mắt từ coi thường biến thành thống khổ vô tận.

"Lần này, ngươi hài lòng chưa?"

"Không phải hài lòng, là thống khoái." Ta nói.

Rất thống khoái!

Tống Thời Hành, trên đời này ấy mà, không có cái gì là chắc chắn sẽ không thay đổi, chẳng hạn như ngươi mạnh, chẳng hạn như ta yếu, chẳng hạn như...

Ta yêu ngươi!

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Mục nhanh chân tiến đến, nắm tay ta ra ngoài

"Đi xem pháo hoa đi, nhìn hắn có ý nghĩa gì?"

"Được, ngắm pháo hoa"

"Người còn giữ hắn lại làm gì, để cho ta g.i.ết quách đi"

"Hôm nay là ngày vui, mai rồi hẵng g.i.ết. Đem hắn mai táng trước mộ phần của phụ mẫu ta"

Lúc này, một tia pháo hoa thắp sáng lên cả bầu trời đêm tối...

Rất chói lóa, rất đẹp!

【 Hoàn 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận