Tàng Hình

CHƯƠNG 30
Kinh thành một mảnh bi thương trang nghiêm, nơi nơi lụa trắng.
Biết được tin tức hoàng đế băng hà, Đông Ly Mộ Vân liền mang theo binh mã cùng An Dương vương cấp bách vào kinh. Lăng Thanh vẫn không hiểu, vì sao Đông Ly phải nghe lệnh An Dương vương hành sự.
Vốn định quay về Vãn Nguyệt sơn trang, giữa đường hắn bị một phong thư gấp của Nguyễn Tố Tuyết cũng mời tới kinh thành.
Lúc này kinh thành bầu trời mây đen dày đặc, trời u ám, tăng thêm cho thế cục vốn cũng không thanh minh chút nào mấy phần sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Bên trong thư phòng của Kỳ phủ đôi khi truyền đến từng tiếng vang của trống bỏi, Lăng Thanh ôm Kỳ Chiêu ngồi trên đùi hắn, đùa đang vui vẻ.
“Thích hài tử như thế, không bằng tỷ tỷ làm mối giới thiệu một cô nương tốt cho ngươi.”
Lăng Thanh lập tức sụp mặt, “Tỷ tỷ lại đem ta làm trò cười.”
Nguyễn Tố Tuyết chỉ mỉm cười, nha hoàn bên cạnh đến ôm Kỳ Chiêu đi, cửa thư phòng két một tiếng khẽ đóng, Nguyễn Tố Tuyết mới mở miệng, “Biết tỷ tỷ gọi ngươi tới là vì chuyện gì?”
Lăng Thanh suy nghĩ một chút, đáp lại: “Là… có liên quan tới triều đình?” Sau đó nhớ tới cái gì, đưa tay từ trong ngực lấy ra chiếc vòng vàng kia đưa cho Nguyễn Tố Tuyết, “Cái này trả lại cho tỷ tỷ…”
Lại như có do dự, mím mím khóe môi mới tiếp tục nói: “Nhưng đã không còn tác dụng gì, lúc tại Vũ Hoàn sơn vì an toàn, ta tạm thời giao cho Đông Ly đại ca bảo quản, thế nhưng Đông Ly đại ca cùng một chỗ với An Dương vương. Ta có một chút hoài nghi chuyện phát sinh trên Vũ Hoàn sơn cũng là an bài của An Dương vương, y lợi dụng Triệu Thạc vây khốn mọi người, dẫn dắt ta lấy ra bản vẽ cơ quan lăng Diễm đế…”
Nguyễn Tố Tuyết nhận lấy vòng tay kia nhìn nhìn, “Ngươi ta bây giờ đều biết Hoắc Hiền thật ra là người của An Dương vương, nghe lệnh An Dương vương hành sự, An Dương vương lợi dụng Hoắc Hiền khống chế quan lớn triều đình. Bây giờ ngươi lại cho rằng An Dương vương lợi dụng Hoắc Hiền và Triệu Thạc để tìm bản đồ lăng Diễm đế, vậy y làm như vậy là vì cái gì?”
Lăng Thanh trầm mặc, sau đó có chút không chắc chắn lắm nói ra ý nghĩ của mình.
“Là vì vương vị? Bởi An Dương vương tuy rằng cùng một mẹ sinh ra với cố tiên đế, thế nhưng phía trên còn có một ca ca Triệu Thạc, thái tử mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng là người thừa kế hoàng vị chính đáng, An Dương vương muốn leo lên đế vị, thứ nhất muốn trong triều không người có nghi ngờ và phản đối, vì thế y dùng ‘Cập Đệ’ để khống chế nhân tâm, thứ hai cần mở rộng thế lực của mình, kho báu lượng lớn trong lăng Diễm đế, không thể hợp hơn.”
Lăng Thanh nói xong những câu này, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Nguyễn Tố Tuyết.
Nguyễn Tố Tuyết gật đầu, “Ngươi phân tích rất khá, thế nhưng không chính xác lắm.”
Lăng Thanh mở to mắt có chút không tin, lại rũ mắt tinh tế trầm ngâm, thế nhưng sao cũng nghĩ không ra, đành phải chờ Nguyễn Tố Tuyết giải thích.
“Lăng Thanh ngươi có biết, tiên đế thật ra năm ngoái cũng đã băng hà, người hiện giờ chẳng qua là một con rối hay không.”
“Tỷ tỷ làm sao mà biết được?”
“Một năm nay hoàng đế vẫn lấy có bệnh nhẹ mà cực ít lên triều, khi ta thụ phong từng gặp hắn một lần, không biết sao lại nói đến chuyện trước đây cùng đi vây săn cùng Tĩnh Việt, thật ra lần vây săn đó Tĩnh Việt không có mặt, chuyện này chỉ có tiên đế và ta biết, thế nhưng hoàng đế khi đó lại nói hắn và Tĩnh Việt giành một con hươu hoang bại bởi Tĩnh Việt…”
Nguyễn Tố Tuyết dừng một lát, đợi cho Lăng Thanh hiểu lời này của nàng mới tiếp tục nói, “Nếu như An Dương vương mơ ước vương vị, ngay từ một năm trước nên động thủ, vì sao phải đợi đến lúc này? Nếu như y thật lòng muốn bản đồ lăng Diễm đế, thực sự cần phí khí lực lớn như vậy?”
Vì thế Lăng Thanh cũng nghĩ không ra, An Dương vương và tiên đế là huynh đệ một mẹ sinh ra, quan hệ lại vô cùng tốt, nếu như là một hoàng đế con rối, An Dương vương sẽ không thể không nhìn ra, nếu như An Dương vương nhìn ra lại không nói ra, có lẽ chỉ có một khả năng —
“Lẽ nào…?”
Nguyễn Tố Tuyết gật đầu, “Đúng, con rối này là người của Triệu U, phỏng chừng là xảy ra chuyện gì tới mức giấu giếm không nổi nữa, cho nên mới lựa chọn để cho hoàng đế con rối băng hà, nếu như không phải là bởi vì ngoài ý muốn này, ta nghĩ hoàng đế con rối ấy hẳn là sẽ mãi cho đến khi thái tử có thể độc lập trông coi triều chính, mới có thể thoái vị.”
“Mà người bị ‘Cập Đệ’ khống chế trước đây, không phải nguyên lão tiền triều tay nắm quyền hành, thì chính là một số người lén lút kết đảng ám giao, An Dương vương làm như vậy, càng giống như là diệt trừ từng người mà sau này sẽ nguy hại đến ổn định triều cương…”
“Nếu Hoắc Hiền là người của An Dương vương, An Dương vương lại vì sao muốn giúp chúng ta giết Hoắc Hiền?”
“Hoắc Hiền có một số việc làm đến quá mức, thêm không biết thu lại kiêu ngạo của mình, một quân cờ vượt ra khỏi tầm nắm, thì không có tất yếu tồn tại.”
Nghe được một phen phân tích như vậy của Nguyễn Tố Tuyết, Lăng Thanh phát hiện định luận của mình đối với An Dương vương hoàn toàn là tương phản, vốn cho rằng y là vì vương vị, hiện giờ xem ra, y xác thực là vì vương vị, nhưng không phải là vì chính y leo lên vương vị.
Bây giờ ngẫm lại, năm ấy ngộ thương người của Thiên Tuyệt giáo tại Trần sơn, vẫn không thể tra được cho bọn hắn tin tức giả là ai… Phản ứng của Đông Ly Mộ Vân ngày ấy mà thấy, người cho tin tức hẳn là An Dương vương. Mà ngộ thương cũng không phải ngoài ý muốn, Thiên Tuyệt giáo chiếm đại bộ phận thế lực phía nam, Võ Lâm minh thì chiếm cứ thế lực phía đông, hai bên phát sinh mâu thuẫn, thu lợi sẽ chỉ là triều đình.
Vì thế Nguyễn Tố Tuyết mới có thể nói: “An Dương vương cũng không đơn giản như ngươi thấy, nhưng cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng của ngươi.”
Cốc cốc! Cửa thư phòng bị gõ nhẹ hai cái, thanh âm của quản gia vang lên ngoài cửa, “Phu nhân, xe ngựa chuẩn bị xong rồi.”
Nguyễn Tố Tuyết nói với Lăng Thanh: “Ta bây giờ dẫn ngươi đi một nơi.”
Xe ngựa chạy qua đường phố trống trải, lụa trắng quấn lên cửa mỗi nhà khẽ đung đưa trong gió, móng ngựa giẫm trên đường lát đá, lưu lại một chuỗi tiếng vó hơi có vẻ tịch mịch.
Lăng Thanh vén màn xe lên, đèn ***g đỏ lớn viết ba chữ “Trầm Hương các” xẹt qua trước mắt, cửa lớn khắc hoa đỏ thẫm đóng chặt, xe ngựa chạy qua, Lăng Thanh ngó đầu ra, đường nhìn vẫn dừng trên chiếc cửa đóng chặt kia.
Sau ngày đó cũng chưa có tin tức của Yên Vân Liệt, cũng không biết Hoài Điệp và Tư Tần có tới kinh thành hay không, cũng không biết… y hiện giờ ra sao?
Xe ngựa chạy đến một bãi săn ở ngoại ô, phu xe đưa ra một tấm lệnh bài, thủ vệ liền cho đi.
“Nhân mã của Sở vương vẫn trú đóng ở chỗ lần trước, người của những phiên vương khác cũng lần lượt chạy tới…”
Xe ngựa dừng lại, Nguyễn Tố Tuyết vừa nói, vừa xuống xe ngựa, Lăng Thanh cũng xuống theo nàng. Trên giáo trường đứng một đội binh sĩ, ước chừng ngàn người. Ngẩng đầu, trên lầu canh tung bay cờ lớn viết chữ Kỳ.
Lăng Thanh đi lên lầu canh theo Nguyễn Tố Tuyết, phía dưới một đám người đông nghịt, xem ra khá là tráng lệ.
“Phu quân mặc dù mất, nhưng quân Kỳ gia sẽ không mất, những người này là sau khi Kỳ gia sửa lại án xử sai trở về tiếp tục đi theo Kỳ gia.” Nói tới đây, mặt Nguyễn Tố Tuyết hướng phía dưới lầu canh, cất cao giọng nói: “Các vị huynh đệ vẫn ổn chứ?”
Liền nghe phía dưới chỉnh chỉnh tề tề trả lời: “Kỳ gia không đổ, Kỳ quân mãi còn!” Vang dội như sấm, thanh thế như nước thủy triều.
Nguyễn Tố Tuyết cười gật đầu, sau đó chuyển hướng Lăng Thanh, “Những người nhìn chằm chằm vào vương vị đó, ngày mai nhất định sẽ có động tác. Kỳ Chiêu vẫn còn là hài tử, ta lại là nữ bối, ngươi dầu gì gọi ta một tiếng tỷ, cũng coi như nửa người Kỳ gia, tỷ muốn nhờ ngươi chỉ huy Kỳ quân thủ vệ hoàng thành.”
Lăng Thanh nhất thời không kịp phản ứng, chờ hiểu Nguyễn Tố Tuyết nói cái gì, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau một bước, “Ta? Sao có thể?” Hắn nhiều nhất chạy đi giang hồ giết hai tên trộm, hiện bây giờ bảo hắn chỉ huy một đội binh sĩ, quả thực quá coi trọng Lăng Thanh hắn rồi, hơn nữa…
“Tỷ tỷ là muốn đứng đứng ở phe thái tử? Thế nhưng tiên đế, không, Hoắc Hiền rõ ràng hại Kỳ gia các ngươi…”
Nguyễn Tố Tuyết nghiêm túc biểu tình, “Mặc dù triều đình có phụ Kỳ gia, thế nhưng ai có thể bảo đảm Triệu Thạc hoặc là những người khác sẽ là một minh quân? Kỳ gia bảo vệ chính là thiên hạ, cũng không phải là cái vương vị kia.”
Dẹp loạn náo động, bảo vệ thiên hạ thái bình, phía trước ân cừu, đạo nghĩa làm đầu, Lăng Thanh không khỏi âm thầm cảm thán vì ý chí của Nguyễn Tố Tuyết.

“Lăng Thanh, ta biết ngươi không muốn chen chân vào chuyện triều đình, huống hồ lúc này đây có lẽ dữ nhiều lành ít, nếu như ngươi không muốn, có thể không cần mạo hiểm, tỷ sẽ không trách ngươi.”
“Việc này…”
Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn về phía dưới lầu canh, đám tướng sĩ kia thấy hắn nhìn sang, đồng loạt quỳ xuống đất hô to, “Thuộc hạ nguyện ý nghe chỉ thị của Lăng thiếu hiệp! Xin Lăng thiếu hiệp dẫn dắt chúng ta bảo vệ giang sơn thái bình!”
Lăng Thanh siết chặt lan can, ngẩng đầu, xa xa mây dày cuồn cuộn, âm chân trời âm u ngưng một tầng không khí xơ xác tiêu điều.
“Được rồi.” Lăng Thanh nhàn nhạt đáp.
Lúc quay về Lăng Thanh không cùng đi với Nguyễn Tố Tuyết, muốn một con ngựa tại nơi đóng quân, tự mình một người cưỡi chậm rãi trở về.
Thật ra hắn không muốn chen chân vào chuyện của triều đình, thế nhưng lại không tìm được lý do chối từ nào, có lẽ, hắn không tìm được mình có gì quan trọng hơn để hắn lưu luyến đến không thể buông tay mà từ chối chuyện của Nguyễn Tố Tuyết…
Nới lỏng dây cương, con ngựa dưới háng dùng một loại tốc độ cực kỳ nhàn nhã đi thong thả về thành.
Xa xa liền trông thấy trên cửa Trầm Hương các treo đèn ***g, tầm mắt theo mấy ngọn đèn ***g kia nhìn lên trên, phát hiện bên lan can lầu hai ngồi một người, y sam màu mực, không thể quen thuộc hơn.
Đối phương tựa hồ không nhìn thấy mình, Lăng Thanh đang muốn thu hồi đường nhìn, đột nhiên từ dưới cánh tay y thò ra một cái đầu nhỏ, cọ lan can tò mò quan sát bên ngoài.
Tâm trạng Lăng Thanh vừa động, thân thể đã có động tác trước một bước, chân giẫm lên bàn đạp, cả người nhảy lên.
Nhìn thấy hắn từ bên ngoài trực tiếp nhảy vào, Yên Vân Liệt tựa hồ cũng là ngẩn người, nhưng vẫn là bộ dạng khí định thần nhàn, tư thế dựa lan can biếng nhác thích ý, trong tay vân vê chén rượu, tròng mắt đen sẫm thu đi dáng dấp sắc bén. Y sam màu mực chỉ lỏng lẻo khoác lên người, ***g ngực trần trụi, băng gạc màu trắng quấn đến tận phía dưới cổ, trên cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo cũng quấn băng gạc rướm máu.
Lăng Thanh đầu tiên là xấu hổ vì không mời mà tới của mình, dùng lại là phương thức đột ngột như thế, sau khi nhìn thấy băng gạc trên người Yên Vân Liệt, ý thức cho đến lúc này y đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết một lần.
Yên Vân Liệt chỉ nhìn hắn, khóe miệng như cười như không nhếch lên, biểu tình kia lại tựa mấy phần xa vời và lãnh đạm.
Ngực Lăng Thanh nảy lên thình thịch thình thịch, trên mặt giống như thiêu đốt, “Ta… thật ra…” Không biết nên giải thích mình đột nhiên đến như thế nào, vốn, hắn cũng không phải là một người giỏi biểu đạt bản thân.
“Là tới xem Tư Tần sao?” Yên Vân Liệt nói, vẫn duy trì tư thế như cũ.
Tiểu Tư Tần nghe được tên của mình, thu hồi lực chú ý từ bên ngoài, quay đầu lại nhìn nhìn Yên Vân Liệt, lại chuyển phương hướng nhìn về phía Lăng Thanh, nhìn hai cái, con ngươi đen lúng liếng đột nhiên cong thành hai vầng trăng non, toét miệng cười đến nước dãi cũng chảy xuống, tự mình chui ra từ trong khuỷu tay của Yên Vân Liệt, bò về phía Lăng Thanh.
“Nó vẫn luôn rất thân thiết với ngươi.” Yên Vân Liệt lại mở miệng nói, đưa chén rượu tới bên môi, ánh mắt thì dừng bên ngoài.
Lăng Thanh cúi xuống bế Tư Tần lên, lại nói, hài tử sinh ra đến nay chính mình còn là lần đầu tiên chủ động ôm bé, trên đường đi Vũ Hoàn sơn vì không để cho bọn họ nhìn ra mất trí nhớ của mình là giả bộ, chỉ có thể kìm nén thương yêu chan chứa xuống.
Lúc này ôm tiểu gia hỏa ấm ấm mềm mềm trên người tản hương sữa này vào trong ngực, đáy lòng bỗng nhiên sinh một phần yên bình, lại có mấy phần vui mừng khiến chóp mũi hắn cay cay.
Đây là hài tử của hắn mà…
Mặt Tư Tần dán vào mặt hắn, tựa như trong mộng khi đó, vươn tay nhỏ bé khẽ vuốt gò má hắn, Lăng Thanh có chút kìm lòng không đậu sáp xuống cọ cọ bé, chọc Tư Tần cười “khanh khách” một trận.
Khi đùa, tầm mắt Lăng Thanh vô ý đảo đến bên Yên Vân Liệt, y vẫn còn vân vê chén rượu nhìn ra phía ngoài, hoàn toàn không có phản ứng với bọn họ bên này, vì vậy mím mím môi, chậm rãi thu lại vui mừng trên mặt.
Vừa thu lại, giữa hai người liền ập xuống một trận một trận kìm nén khí tức khó chịu, sắc trời bên ngoài sầm tối, từ từ ẩn hai người vào trong bóng mờ, dường như thật lâu không đối mặt với bề mặt ngoài yên bình như thế, Lăng Thanh cảm thấy chính mình cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc mới bắt đầu là quan tâm âm thầm lặng lẽ không muốn người biết, tiếp đó là khi giả trang thành Tần Lâm, dần dần hiểu ngây thơ tình ý của mình đối với y, cùng với thấp thỏm lo được lo mất, sau nữa là biến cố theo nhau mà đến khi chân tướng đã rõ ràng.
Những thương tổn này, những nhục nhã này, khắc sâu như vậy, lúc này lại có chút không rõ ràng như thế, mà bây giờ chính mình đứng ở chỗ này cũng không biết là lấy loại lập trường cùng thái độ nào.
Lúc Yên Vân Liệt lại một lần nữa rót đầy chén rượu của mình, Lăng Thanh mở miệng, “Vết thương trên người ngươi chưa lành, vẫn là uống ít một chút tốt hơn.”
Nghe vậy, Yên Vân Liệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái chén xoay xoay trên ngón tay, “Ta tưởng rằng ngươi nguyện ý đứng ở chỗ này nhìn ta vẫn uống đến chết mới thôi.”
Dùng chính là “ta”, mà không phải là tự xưng “bản tọa” nghe có chút ngang ngược kia.
Lăng Thanh cúi đầu, “Thật ra khi đó ta cũng không phải là muốn ngươi đi…”
Yên Vân Liệt lại không để cho hắn nói tiếp, “Trước đây chưa từng nghĩ, ngày đó khi nhìn những cái cây ấy ngăn cách chúng ta, đột nhiên có chút hiểu được cái loại cảm giác tuyệt vọng đó…” Ngừng lại một lát, ngồi thẳng người hơi cúi về phía trước, “Là của ngươi, không phải là của ta.”
Lăng Thanh nghe không hiểu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Hoài Điệp, hỏi có nên cho Tư Tần ăn cái gì hay không.
Yên Vân Liệt dừng đề tài, để Hoài Điệp tiến vào ôm Tư Tần đi, lại phân phó nàng lấy thêm mấy bầu rượu tới.
“Uống với ta hai chén được không?” Yên Vân Liệt mời, “Ta thật lâu rồi không nói chuyện với ai ngoài Hoài Điệp… Ta và Lăng Thanh, cũng chưa từng tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ nói chuyện…”
Ngoại trừ quãng thời gian hóa thân “Tần Lâm” kia, giữa bọn họ quả thật vẫn luôn là bầu không khí giương cung bạt kiếm, không có lần nào không có người không bị thương, trên thân thể, hoặc là tâm lý, lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều như rừng, đếm cũng đếm không hết.
Mà lúc nói chuyện bình tâm tĩnh khí giống như bây giờ, là lần đầu tiên, cũng không biết có thể trở thành lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng hay không…
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, nước thu triền miên.
Hai người lặng lẽ ngồi uống rượu trên nóc Trầm Hương các, Yên Vân Liệt bảo muốn tìm người nói chuyện, thế nhưng lên lâu như vậy y lại vẫn chưa mở miệng. Lăng Thanh cũng không biết phải nói gì, thật ra bầu không khí như bây giờ rất tốt, có chút khiến hắn nhớ tới lần một năm kia cùng Yên Vân Liệt hai người ngồi trên miếu thờ uống rượu.
Rõ ràng cảm thấy là chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, lại phải dùng đến “một năm kia”, Lăng Thanh âm thầm cười nhạo chính mình, nói muốn buông chính là mình, kết quả là mình vẫn không buông được cái gì.
Một đội cấm quân điều khiển ngựa từ trên đường trước các vội vàng mà qua, từng chấm lốm đốm, lấp la lấp lánh không phải là sao trên trời, mà là nhân mã của phiên vương trú đóng ở ngoài thành, trời vừa sáng, không biết thế cục sẽ biến thành thế nào.
Lăng Thanh buông bầu rượu trong tay, “Đêm nay là không còn kịp rồi, sáng sớm ngày mai các ngươi mang theo Tư Tần rời khỏi nơi này, mấy ngày nay kinh thành sẽ không thái bình.”
Yên Vân Liệt dịch chén rượu đã đưa tới bên môi ra, hỏi hắn, “Ngươi không đi?”
Lăng Thanh lắc đầu, có phần thất vọng, “Ta còn có việc…”
Yên Vân Liệt nhìn hắn, “Cùng đi đi, ngươi xem Tư Tần cái gì cũng không biết, đối với ngươi lại vẫn thân hơn bất cứ người nào… Loại chuyện huyết mạch tương liên này…”
Lăng Thanh ngẫm nghĩ những lời này của Yên Vân Liệt, nghĩ đến quan hệ của mình và Yên Vân Liệt, thật giống như có sợi dây nhìn không thấy, buộc lại, cắt không đứt quẫy không ra, dù là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Ý tứ trong lời nói của Yên Vân Liệt hắn hiểu, không phải là hắn không tin, là hắn căn bản không dám.

Lăng Thanh với y là ai, không cần lại chịu dằn vặt như vậy một lần nữa hắn cũng nhớ nhất thanh nhị sở.
“Yên Vân Liệt, không nên lại nói những lời gì mà sau này cùng nhau sống, cùng nhau nuôi nấng Tư Tần, ngươi nói bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không đáp ứng.”
Yên Vân Liệt giật giật môi, muốn nói cái gì lại nhịn xuống. Nam nhân từ lúc hắn phi thân nhảy lên hoa lâu đều một mực nhường hắn, gắng sức hạ thấp tư thái, nói năng cẩn thận, nhưng dù như thế, hắn cũng không động dung.
Yên Vân Liệt trong lòng mình là hạng người gì, mình cũng không thể rõ ràng hơn.
“Lăng Thanh, ngươi nhắm mắt lại.”
Không biết y muốn làm cái gì, Lăng Thanh không nghe theo, thế nhưng nhìn ánh mắt y chân thành tựa như ôm thái độ không thuận ý y sẽ không thôi, Lăng Thanh vẫn là nhắm mắt lại.
Đối diện truyền đến tiếng sàn sạt sàn sạt, khí tức của nam nhân chậm rãi tới gần, sau đó có cái gì đó mang theo cảm giác mát dán lên trên mặt.
Là cái gì…?
“Được rồi, ngươi mở mắt ra đi.”
Chậm rãi mở mắt, đường nhìn đã bị ngăn trở một chút, Lăng Thanh giơ tay lên sờ, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào liền giống như bị phỏng rút lại.
Quả nhiên y vẫn vậy… muốn chính là “Tần Lâm”…
Lăng Thanh có loại kích động muốn chạy trối chết, còn chưa đứng dậy đã bị Yên Vân Liệt một phen kéo lại.
“Yên Vân Liệt, ngươi tỉnh lại đi, trên đời này căn bản không có người là Tần Lâm…” Trong thanh âm của Lăng Thanh cơ hồ mang theo khẩn cầu.
Vì thế cầu ngươi… đừng lại dằn vặt ta như thế.
Hơi nước tràn đầy hốc mắt, hết thảy trước mắt đều hòa tan trong ánh sáng lập lòe, chỉ có một thanh âm trầm thấp rơi vào bên tai.
“Đúng, trên đời này không có ‘Tần Lâm’…”
Những lời này nói ra từ trong miệng y, có loại tàn nhẫn không đồng dạng như vậy. Lăng Thanh quay mặt đi, nhưng cảm giác tay của đối phương xoa nhẹ tóc mai của mình, sau đó mặt nạ trên mặt kia bị chậm rãi gỡ xuống.
“Trên đời này không có ‘Tần Lâm’, chỉ có Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh…”
Lăng Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với nụ cười nhạt mang theo vài phần tà khí đặc hữu của Yên Vân Liệt, mị hoặc giống như độc dược.
Lăng Thanh ngơ ngẩn nhìn y, sau khoảnh khắc ngẩn ra đột nhiên nảy lên, lui hai bước, lắc đầu như không muốn tin, “Đừng lại đến đầu độc ta! Đừng lại đến dằn vặt ta!”
“Lăng Thanh!” Yên Vân Liệt hỏi: “Tâm ý của ta biểu lộ đến tận đây, vì sao ngươi còn chưa tin?”
Lăng Thanh tỉnh táo một chút, xoay người sang chỗ khác, “Yên Vân Liệt, ta ngươi sau này cũng không cần phải gặp lại nữa!”
“Lăng Thanh!”
Lăng Thanh đưa lưng về phía Yên Vân Liệt, lẳng lặng nghe.
“Lăng Thanh, tim ngươi là băng lạnh ngàn năm, tuyết vạn năm…”
Lăng Thanh nhắm mắt lại, có thứ gì đó óng ánh trong suốt, như trân châu, theo gò má hắn chảy xuống.
Nắm thật chặt nắm tay, khóe miệng hơi nhếch lên, vẽ một đường cong mang theo ý mỉa mai.
“Phải, tim ta là băng lạnh ngàn năm, tuyết vạn năm.” Lăng Thanh lặp lại từng chữ từng chữ.
Chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, không khí thấm lạnh đảo quanh trong ngực, cuối cùng hòa vào huyết mạch, hòa vào trong xương cốt… Phải, tim của Lăng Thanh là băng lạnh ngàn năm, tuyết vạn năm… Nếu không phải vậy, giờ phút này, Lăng Thanh cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Nhón chân một cái, nhảy lên vào trong bóng đêm, phía sau Yên Vân Liệt lớn tiếng gọi tên hắn, cái tên “Lăng Thanh” này, ngay cả mình cũng nghe thấy xa lạ.
Ngày kế trời tờ mờ sáng, sương mù dần tan, cửa thành vừa mở, một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ bốn góc mui xe treo lục lạc chậm rãi chạy ra khỏi thành.
Lăng Thanh đứng trên thành lâu, nhìn cỗ xe ngựa kia càng đi càng xa, cho đến khi hóa thành một chấm nhỏ, thấy không rõ nữa.
“Bây giờ đuổi theo còn kịp.” Nguyễn Tố Tuyết đi tới bên cạnh hắn nói.
Lăng Thanh tựa như ngắm đến xuất thần, một lát sau mới có phản ứng, quay lại lắc lắc đầu, sau đó lại liếc mắt một cái về phía quan đạo, “Đuổi theo để làm gì? Người không nhảy được qua bậc thềm ấy chính là bản thân mình…”
Nguyễn Tố Tuyết cũng không lên tiếng nữa, có người tới báo binh mã của Thừa Thụy vương phong tỏa hai cửa nam bắc, cũng bao vây hoàng cung không cho người khác ra vào.
Lăng Thanh trầm giọng, nét mặt nghiêm túc, “Chúng ta cũng nên đi.”
Đại tang còn chưa qua, Thừa Thụy vương Triệu Thạc đã không thể chờ đợi được mà có hành động.
Xem ra cũng giống như là chuẩn bị đã lâu chỉ chờ giờ khắc này, binh mã của Sở vương lại giúp thêm không ít kiêu ngạo, những phiên vương khác áp chế ngoài thành, đám người còn lại chạy thẳng tới hoàng cung.
Lăng Thanh dẫn Kỳ quân từ nơi đóng quân chạy tới hoàng cung, nhưng giữa nửa đường gặp phải một người không ngờ được.
Nam nhân một thân áo khoác màu mực đón gió tung bay, chắp tay sau lưng tùy tiện đứng ở giữa đường, tựa hồ đợi bọn họ đã lâu.
Lăng Thanh siết chặt dây cương, con ngựa đang phi nhanh đột nhiên bị bắt buộc dừng lại, chân trước cách mặt đất cao cao giơ lên, ngửa đầu hí vang một tiếng.
Lăng Thanh nhìn người trước mặt, trong lòng có một vài nghi vấn đang xoay tròn, nhưng không hỏi ra miệng, ngược lại Yên Vân Liệt đã mở miệng.
“Đều nói phu thê vốn là chim cùng rừng, ngươi ta là người trên một cái thuyền, không có lý do gì ngươi lưu lại mà ta không ở lại.”

Lăng Thanh không khỏi siết chặt cương trong tay, rất có xúc động đánh gia hỏa nói hươu nói vượn trước mắt này một trận, thế nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng hơn.
“Ngươi ở chỗ này, vậy sáng sớm ra khỏi thành chính là ai?”
Khóe miệng Yên Vân Liệt nhếch lên, biểu tình có chút đắc ý, “Đương nhiên là nhi tử bảo bối của ta.”
Trong lòng Lăng Thanh sợ hãi, dây cương nắm chặt đến mức làm ngựa dưới háng có chút khó chịu mà cọ móng, “Ngươi ném Tư Tần một người trên xe ngựa?”
“Không có…” Hùng hồn phủ nhận, “Còn có cả Hoài Điệp.”
“Ngươi?!”
Lăng Thanh đã tức giận đến nói không nên lời, nhiều hơn là bất an và lo lắng.
“Yên Vân Liệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Yên Vân Liệt vẫn là dáng dấp khí định du nhàn, không lo lắng chút nào.
“Ta muốn lưu lại cùng ngươi, chỉ đơn giản như vậy.” Dừng một chút lại nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, Hoài Điệp là cao thủ số một số hai trong môn hạ của ta, sẽ không xảy ra chuyện… Thế nhưng, ngươi cũng biết, nợ phong lưu của ta thiếu rất nhiều, người nhìn ta không vừa mắt cũng có không ít, nói không chừng những người đó cho là ta ở trong cỗ xe ngựa đó…”
Bộp! Dây cương trong tay Lăng Thanh bị hắn đột nhiên nắm đứt.
Yên Vân Liệt thoáng thu lại biểu tình không đứng đắn chút nào trên mặt, trầm giọng nhưng lại ôn nhu nói: “Lăng Thanh, trước mặt ngươi là đạo nghĩa, phía sau ngươi là Tư Tần… Ngươi chọn bên nào?”
Y biết vô luận lỗi là của người nào, cũng vô luận hài tử kia có thể sống sót hay không, trong lòng Lăng Thanh vĩnh viễn cũng không có cách nào buông chuyện này. Thật ra bản thân Yên Vân Liệt cũng không thể nào buông xuống, nhưng giữa bọn họ bây giờ còn có Tư Tần, bọn họ còn có tương lai rất dài rất dài để suy nghĩ, không nên cũng không đành lòng Lăng Thanh hoặc là chính bọn họ, vĩnh viễn bị áy náy giam cầm trong quá khứ không dám đi đụng chạm, nhưng lại không cách nào quét đi trong ký ức ấy.
Tay Lăng Thanh hơi run rẩy, âm thầm cắn răng, Kỳ quân phía sau đang chờ chỉ lệnh của hắn, mà nam nhân trước mặt này…
Cát bụi bay qua, lá thu bị gió cuốn xoay mấy vòng trên mặt đất, tung bay về phía xa xa.
Mấy phần tiêu điều, mấy phần xơ xác.
Yên Vân Liệt ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh đang ngồi trên ngựa. Y đang đánh cuộc, nếu như mình thua, vậy sau này sẽ như hắn mong muốn không gặp nhau nữa.
Yên lặng một hồi, Lăng Thanh quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tố Tuyết ở bên cạnh, Nguyễn Tố Tuyết không nói cái gì, chỉ thản nhiên cười nhìn lại hắn.
Phía trước là đạo nghĩa, phía sau thì lại là…
Lăng Thanh không giỏi lựa chọn, trong mắt hắn đạo nghĩa và Tư Tần quan trọng ngang nhau, một bên là giữ gìn yên ổn của bách tính thiên hạ, bên kia thì lại là hài tử của mình, thân cốt nhục từ trên người mình rơi xuống…
Hắn không phải là một người ích kỷ, sau sự kiện thôn Từ gia kia, hắn chưa từng trách móc oán hận Nguyễn Tố Tuyết hay là Kỳ gia, thế nhưng hắn cũng từng vô số lần giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, hi vọng sự tình vô cùng thê thảm như thế chưa từng phát sinh.
Hôm nay, lựa chọn như vậy lại lần nữa bày ra trước mặt mình.
Nhìn quan đạo thật dài trước mắt, nối thẳng xuống dưới chính là hoàng thành, thế nhưng trong mắt hắn lại dường như hướng về phía một nơi không biết tên, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc của hài tử, một tiếng trong trẻo lại một tiếng, như đang gọi, tìm kiếm mình.
Tay nắm dây cương, dùng sức đến mức trên mu bàn tay tái nhợt có gân xanh từng sợi nổi lên.
Bốn phía tất cả đều bị ẩn đi, bị sắc máu ập xuống, cách không xa trước mắt có một tã lót vải bông màu lam bị nhuộm thành màu đỏ.
Hắn từng muốn cứu, thậm chí liều mạng cũng muốn cứu hài tử kia, thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chết dưới loạn đao, mà Tư Tần…
Nhớ tới giấc mộng thấy khi đó, bên suối vàng, trước cầu Nại Hà, Liên di đưa Tư Tần tới trong lòng mình.
“Hài tử này có duyên với con… Vì thế ta vẫn ở đây chờ ngày này.”
“Cho dù nó cũng không phải là ngươi thành tâm muốn, thế nhưng nó dù sao cũng đã tới, ngươi cứ an tâm tiếp thu đi. Có thể là người thân, không biết là duyên phận đã tu luyện mấy đời…”
“Nó vẫn luôn rất thân thiết với ngươi.”
“Ngươi xem Tư Tần cái gì cũng không biết, đối với ngươi lại vẫn thân hơn bất cứ người nào… Loại chuyện huyết mạch tương liên này…”
Tay nắm chặt nới lỏng ra, Lăng Thanh xoay người xuống ngựa đi tới trước mặt Yên Vân Liệt.
Lăng Thanh cũng không phải là một người ích kỷ, nhưng chỉ cần sống trên đời, chung quy có lúc tư tâm, chung quy có thứ trăm phương ngàn kế muốn đạt được hoặc là không thể mất đi.
Yên Vân Liệt như vậy, mà Lăng Thanh hắn, cũng như vậy.
Chuyện khiến chính mình hối hận chung thân, cả đời này có một lần là đủ, mà cái loại đau nhức cắt da róc cốt hệt như cưỡng ép móc tim ra này…
Hắn không muốn lại cảm nhận!
Nam nhân lúc trước còn một bộ không sao cả, nhìn thấy Lăng Thanh đi về phía y, trên khuôn mặt lại cũng thần tình căng thẳng.
Lăng Thanh vươn tay vắt lên vai phải Yên Vân Liệt, “Yên Vân Liệt…”
“… Cái gì?”
“Ngươi — đi tìm chết cho ta!”
Răng rắc! Tiếng vang vai phải bị trật khớp, sau đó lại là một tiếng răng rắc, Yên đại giáo chủ kêu thảm thiết, cánh tay trái bị Lăng Thanh hai tay nắm, nâng đầu gối lên gõ một cái, giống như cây mía gãy bị bẻ gập.
Thế nhưng Yên đại giáo chủ còn chưa kịp hô ngừng đã bị một chầu quyền cước của Lăng Thanh đánh nằm bò, cuối cùng cái mông còn bị tàn bạo đạp một cước.
Lăng Thanh đánh xong, hai mắt hung quang nhìn Yên Vân Liệt, trên trán dệt một tầng mồ hôi mỏng, thở hổn hển.
Dùng tay vén tóc mai vương trên mặt, sau đó huýt sáo. Con ngựa cưỡi lúc trước đi tới, Lăng Thanh nắm bờm dài của nó nhảy lên lưng ngựa, “Yên Vân Liệt, Tư Tần nếu có mệnh hệ gì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Giá!” Thúc ngực đi về hướng ngược lại, móng ngựa đạp chạy, lưu lại một dải bụi mù.
Yên Vân Liệt mặt mũi bầm dập từ trên đất bò dậy, mặc dù đau đến xanh mặt, nhưng hiển nhiên rất vui a.
Thấy Nguyễn Tố Tuyết và Kỳ quân đều nhìn mình, Yên Vân Liệt gật gật đầu, “Việc nhà, việc nhà…” Nói xong thân thể bật lên, chịu đựng đau nhức dùng khinh công đuổi theo người đã chạy mất dạng kia.
“Phu nhân, giờ phải làm sao đây?” Phó tướng hỏi.
Nguyễn Tố Tuyết nhìn phương hướng hoàng thành, “Ai vương ai địch, có lẽ nơi đó đã có kết cục…”
Đại môn Thái Hòa điện đóng chặt bị người một cước đá văng ra.
Người ở bên trong đều sửng sốt, tay lão thừa tướng run rẩy, phần di chiếu giả trong tay kia khi đại môn bị đá văng ra rơi trên mặt đất.
Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương đứng ở cửa, máu tươi nhuộm cả người, hiển nhiên chính là giết đường xuất huyết xông tới.
Triệu Thạc một thân hoàng bào không chút kinh hoảng, nheo mắt lại nhìn cửa.
Lão thừa tướng bùm một tiếng quỳ xuống đất, vẫn thế bò về phía cửa, “Vương, Vương gia, cựu thần là bị ép, cựu thần…” Một búng máu phun ra, trên lưng cắm đao, sáng loáng kinh người.

Triệu Thạc cười nói về phía cửa: “Triệu U, cho dù ngươi có bản lĩnh lớn hơn nữa, ở đây đều là người của trẫm, ngươi có thể làm gì?”
Thị vệ ào ào ra kiếm khí, vây quanh hai người ở cửa.
Triệu Thạc ngửa đầu cười to, chưa cười được hai tiếng, im bặt lại.
“Mạng của ngươi hiện trong tay bản vương, ngươi nói bản vương có thể làm gì?”
Một thanh kiếm kề lên cổ Triệu Thạc, An Dương vương từ màn vải phía sau long ỷ thong thả bước ra.
Triệu Thạc nhìn nhìn người đang kề kiếm trước mặt mình, lại nhìn về phía cửa, trong khi y trợn mắt há hốc mồm, An Dương vương giả ở cửa kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, mà thị vệ lúc trước dùng kiếm chỉ vào bọn họ gần như đồng thời buông binh khí.
“Các ngươi đây là…?” Triệu Thạc xem không hiểu tình hình trước mắt, thế nhưng rất nhanh hiểu được, đại thế của mình đã mất, quay đầu lại nhìn về phía An Dương vương, “Triệu U, ngôi vị hoàng đế ngay phía sau ngươi, ngươi lẽ nào chưa từng động tâm?” Sau đó cười cười, “Bất quá, bản vương đã hết hy vọng…”
Mắt vừa ngắm kiếm liền đâm xuống, An Dương vương không kịp thu kiếm, Thừa Thụy vương Triệu Thạc đã tự vẫn tại chỗ.
Người trong điện hơn nửa còn chưa bừng tỉnh giữa biến cố, hoàng hậu ôm thái tử tuổi còn nhỏ được cung nhân đỡ lên từ trên mặt đất, An Dương vương nâng kiếm còn rỉ máu đi đến trước mặt Đông Ly Mộ Vân, đưa kiếm trong tay qua.
“Bản vương lần này sẽ không lừa ngươi…” Chân mày An Dương vương nhếch lên, giọng điệu có chút bình thản nói: “Giết bản vương, sau đó giết thái tử, ngồi lên vị trí kia… Toàn bộ thiên hạ này, ngươi muốn cái gì đều có thể đạt được, bao gồm cả người muốn có được nhưng lại không chiếm được ấy.”
Đông Ly Mộ Vân sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên một tia phức tạp, đường nhìn lướt qua An Dương vương rơi lên chiếc ghế sơn vàng khắc rồng kia, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mạ lên con rồng trên bốn cột trụ chống tay dựa một tầng ánh sáng làm người ta chú ý, mà dục vọng núp ở chỗ sâu nhất đáy lòng này, bắt đầu ngo ngoe mà động.
Ngồi lên vị trí kia, muốn cái gì cũng có thể đạt được…
Tay nắm Đoạn Thủy kiếm của Đông Ly Mộ Vân siết chặt, sau đó thu hồi tầm mắt dừng trên khuôn mặt ngũ quan anh tuấn, sâu sắc phấn chấn, con ngươi nháy nháy, lại là khóe miệng cũng nhếch lên.
“Trên ghế kia có kim, vẫn là để lại cho người Triệu gia thích tự ngược tự mình ngồi đi…” Nói xong, xoay người, sải bước ra khỏi Thái Hòa điện, không quay đầu lại.
An Dương vương bị mất mặt một trận, ôm cánh tay sờ cằm, sau đó quay đầu lại nhìn về phía mấy cựu thần trong điện, “Ngẩn ra làm gì? Còn không phù thái tử đăng cơ?”
“A? Phải, phải!”
Đang muốn đi, hoàng hậu gọi một tiếng phía sau hắn. An Dương vương xoay người lại, nhìn nàng, hoàng hậu có chút hoa dung thất sắc dắt tay thái tử lại đang trù trừ, tựa hồ không biết phải nói gì.
An Dương vương nhíu mày, “Đây là lần cuối cùng bản vương thu thập cục diện rối rắm cho các ngươi, nếu như ngồi không được vị trí kia, thì sớm cho người khác!” Dứt lời vung tay áo cũng ra khỏi đại điện.
Ngoài điện ánh nắng ấm áp, máu tanh nhàn nhạt tan đi, An Dương vương hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi xuống bóng lưng đã đi xuống thềm ngọc kia, tay áo tung bay, khí vũ hiên ngang nói không hết.
An Dương vương nhếch khóe miệng, nhanh mấy bước đuổi theo.
Vĩ thanh
Cửa khách *** của Hồi Lan trấn, dừng một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ. Người nơi khác một thân hắc y, tuấn dật lỗi lạc nhận bao lương khô làm xong từ trong tay tiểu nhị, ra tay rộng rãi đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc vụn, sau đó xoay người trở lại xe ngựa.
Bên trong xe ngựa trải một tầng thảm lông lạc đà, Lăng Thanh yên lặng nằm, ngủ say sưa. Yên Tư Tần ghé vào đầu vai hắn, trong tay chơi tóc hắn, thỉnh thoảng dán lên dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ Lăng Thanh, giống như muốn gọi hắn tỉnh lại chơi cùng bé.
Màn xe bị vén, Yên Vân Liệt vừa lên, liền nhìn thấy nhi tử của mình đang cùng cha ruột bé “chơi hôn hôn”. Chân mày Yên Vân Liệt khẽ nhíu, dùng tay không bị nẹp xách gáy Yên Tư Tần, giống như xách gà con nhấc bé qua thả lên trên chân mình.
Yên Tư Tần không hiểu tại sao mình thoáng cái cách Lăng Thanh xa như vậy, quay đầu lại mở mắt to đen láy chớp chớp hai cái với Yên Vân Liệt, lại quay đầu vểnh mông rì rà rì rầm muốn bò về phía Lăng Thanh.
Thấy thế, Yên Vân Liệt vỗ lên mông bé “bộp bộp” hai phát, nhỏ giọng răn dạy, “Con tên tiểu vô lương tâm này, quên ai dọn phân dọn nước tiểu cho con rồi? Thực sự là thấy cha ruột liền quên cha!”
Yên Tư Tần bị đánh, lại lần nữa quay đầu, lần này dùng là ánh mắt có chút ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, lập tức ứa nước mắt.
Tay Yên Vân Liệt chỉ bé, “Không cho khóc, nam nhi đại trượng phu chịu có hai phát sao có thể khóc?”
Tư Tần khịt khịt mũi, Yên Vân Liệt cho rằng mình giáo dục có cách, thế nhưng sau một khắc trên ngón tay đau đớn, lại là bị Yên Tư Tần một ngụm cắn ngón tay.
“Nhả ra!”
Không nhả.
“Nhi tử ngoan, mau nhả ra.”
Bị cắn càng chặt hơn.
“Phụ thân mua bánh đậu đỏ.”
Vẫn không nhả.
“Đợi lát nữa dẫn con đi nhìn mỹ nhân ca ca.”
Nhả.
“…”
Yên Vân Liệt nhìn hai dấu răng trên dưới ngón tay, còn có dịch thể dinh dính, lại nhìn tiểu tử thối lại bò đến bên người Lăng Thanh kia, hoàn toàn hiểu cái gì gọi là không biết nói gì.
Lăng Thanh bên kia bị Tư Tần nháo hơi tỉnh lại, con ngươi hơi mở, mang theo vài phần sương mù nhìn về phía Yên Vân Liệt, sau đó thanh minh trong mắt từ từ hội tụ. Lăng Thanh hoàn toàn tỉnh lại thu tầm mắt về, ôm Tư Tần, không để ý tới Yên Vân Liệt.
Yên Vân Liệt ngẫm lại, hắn tức giận cũng hẳn là, dù sao cũng là bị hiếp bức, ai có thể không tức giận?
Bất quá Yên đại giáo chủ không để bụng cái này, nói như thế nào Thiên Tuyệt giáo cũng bị thế nhân gọi là ma giáo, mà y đây giáo chủ ma giáo, không làm chút chuyện đáng khinh, sao xứng với danh hiệu sặc sỡ lóa mắt trên đỉnh đầu của mình này?
“Ta biết ngươi tức giận, thế nhưng ngươi hạ thủ cũng quá độc ác…” Giơ giơ lên cái tay nẹp của mình, “Nếu như thực sự bị phế, ai tới nuôi…” Bị một cái đao mắt bắn tới vội vàng sửa miệng, “… Nhi tử của ngươi.”
“Ta có thể một chưởng đập chết ngươi, sau đó mang Tư Tần về Vãn Nguyệt sơn trang.” Lăng Thanh lạnh lùng nói.
Yên đại giáo chủ mếu máo, ôm tay bị thương lui vào góc.
Đường dài đằng đẵng, mà con đường truy “phu” thoạt nhìn tựa hồ ngắm không thấy điểm cuối của Yên đại giáo chủ, hiện tại vừa mới đi một đầu.
Cách Hồi Lan trấn mười ba dặm có một Tiểu Khiên trấn, trên trấn có một cửa hàng rèn, hán tử rèn mặc dù chỉ có một cánh tay, nhưng tay nghề tốt, người lại trung hậu dễ nói chuyện, người trên trấn lân cận đều thích tới tìm hắn làm đồ. Bên cạnh cửa hàng rèn có một quán chẩn bệnh, Viên đại phu mặc dù nói chuyện cay nghiệt có khi thích chỉnh đốn người, thế nhưng thuốc đến bệnh trừ, có thể so với Hoa Đà tại thế.
Sáng sớm cửa hàng rèn tiếng rèn “lạch cà lạch cạch” không dứt, rèn xong một chiếc dao phay, quăng vào trong nước lạnh, Vệ Vũ dùng khăn vải vắt trên cổ lau mồ hôi. Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, truyền đến một chuỗi tiếng vang thanh thúy của chuông bạc, nam tử một thân bạch y diện mạo diễm lệ bưng một bát nước đi ra.
“Đến, uống nước.” Linh Quân đưa bát nước cho hắn, nắm tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán cho Vệ Vũ.
“Ở đây gió lớn, ngươi vẫn là vào bên trong đi.” Vệ Vũ buông bát, tầm mắt rơi trên phần bụng hơi gồ lên của Linh Quân, trong ánh mắt của nam tử lãnh đạm lại ngưng tụ yêu thương và sủng nịch.
Viên Bất Quy bưng chén cháo đi đến bên cạnh hai người, “Hai người các ngươi không cần sáng sớm ngay tại cửa ngươi ngươi ta ta, tốt xấu phải thu lại một chút trước mặt người cô đơn như ta đây chứ.”
Mặt Linh Quân ửng hồng, đang muốn mở miệng mỉa mai tình sử của hắn và Phinh Đình tỷ tỷ, ngoài cửa viện truyền đến một trận tiếng lục lạc, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại —
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ ngừng lại trước cửa bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui