Sư huynh hất tay tôi ra, cười nói: "Không có gì, đi thôi."
Tôi nhìn thời gian và nói: "Muội còn nghĩ huynh sẽ tuân thủ thời gian, đến giờ mới xuống."
Sư huynh nhìn tôi cười: "Ta là người cổ hủ như vậy sao?"
Không biết vì cái gì, tôi cảm thấy từ lúc xuống lầu, tính khí của sư huynh đã thay đổi rát nhiều.
Cười nhiều hơn trước, khác hẳn với bộ dáng ngốc ngốc thường ngày.
Sư huynh láy ra mấy nén hương rồi quơ quơ trước mặt tôi: "Đây là an hồn hương, chỉ cần thắp lên, sẽ phần nào trấn được ma quỷ trong nhà."
Nói xong sư huynh bảo tôi đặt nó vào cái lư hương.
Một lúc sau, cả căn phòng đã tràn ngập hương thơm êm dịu.
Tôi nhìn lại thì thấy không biết từ khi nào Lâm Mặc đã đẩy nắp quan tài ra, hắn còn đang dướn người vào trong, không biết đang nghiên cứu cái gì.
"Mau lại đây." Lâm Mặc không ngẩng đầu lên mà vẫy tay ra hiệu với tôi: "Muội xem bà ấy có gì kì lạ?"
Tôi nghe hắn nói như vậy, liền chạy qua thật nhanh.
Tôi đứng trên ghế nhìn xuống.
Lâm Mặc nhẹ giọng hỏi: "Sợ không?"
Tôi thấy bà nội của Bạch Phi Phi đang mở hờ mắt, tôi cứ có cảm giác bà ấy đang nhìn mình, tôi không khỏi rùng mình, vô thức gật đầu với Lâm Mặc.
"Nhát gan như vậy thì có lẽ sau này muội sẽ bị sốc đấy." Lâm Mặc lẩm bẩm: "Quên đi, để ta giúp muội."
Hắn vừa dứt lời, tôi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, cảm giác như có ai đó giữ chặt cơ thể mình, tôi còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã bị ấn vào trong quan tài.
Tôi sợ hãi kêu một tiếng, nhưng nắp quan tài đã đóng lại.
"Sư huynh! Sư huynh!"
Tiếng hét của tôi chỉ còn vang vọng trong quan tài.
Quan tài của bà nội Bạch Phi Phi rất lớn, nhét hai người trong cùng một cái quan tài nhưng cũng không chật lắm.
Mặc dù tôi đã thấy rất nhiều ma quỷ nhưng tôi chưa nằm cùng với thi thể trong một cái quan tài bao giờ, huống hồ nơi này quỷ dị như vậy, nên tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Không biết tôi hét bao lâu, nhưng đến khi tôi hét khàn cả giọng, nắp quan tài mới từ từ đẩy ra.
Lâm Mặc cúi xuống, cười nói: "Sư muội, có phải hiện giờ muội đang rất sợ hãi không?"
Tôi tức giận bò ra ngoài, vừa khóc vừa chửi ầm lên, còn uy hiếp hắn nói tôi sẽ mách sư phụ nói hắn bắt nạt tôi.
Lâm Mậc ngồi vắt chéo chân trên quan tài, cười: "Chậc chậc, mới vậy mà đã dọa muội thành như vậy sao?"
Tôi dùng sức lau nước mắt, quay lưng không để ý tới hắn.
Nhưng vì sao hắn lại phải làm như vậy
Nghĩ hắn đột nhiên gọi tôi là sư muội, trước kia hắn chưa từng gọi tôi như thế.
Có khi nào hắn bị ma ám rồi không?
Ý nghĩ này vừa hiện ra làm lòng tôi trầm xuống, tôi liên hệ với một loạt hành động khác thường của hắn từ khi xuống lầu, lòng tôi lại càng thêm khẳng định suy nghĩ này.
Chẳng lẽ lúc xuống cầu thang hắn vô tình bị ma nhập?
Tôi lén ngẩng đầu, thấy hắn đang ngồi vắt chéo chân trên quan tài, ngạo mạn nhìn xung quanh.
Trong ấn tượng của tôi, sư huynh sẽ không bao giờ làm ra hành động như vậy, cũng sẽ không có cái vẻ mặt kia.
Khi tôi nhìn hắn, hắn dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nhảy xuống nói với tôi: "Đi, chúng ta đi xem chung quanh nào."
Tôi lui về phía sau vài bước, cảnh giác nói: "Người ta yêu cầu trúc ta đến túc trực bên linh cữu, còn dặn chúng ta không được chạy lung tung, chúng ta……"
Lời còn chưa dứt, Lâm Mặc đã bĩu môi, phất tay nói: "Nếu không muốn đi thì cứ ở đó một mình trông coi cái thi thể đó đi."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà dứt khoát rời đi.
Hắn vừa đi, trong phòng lập tức yên ắng, tôi cũng có chút sợ hãi.
Ngồi không được mà đứng cũng không xong, tôi cứ có cảm giác có ai đó đang ở đằng sau nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng không quên buổi chiều sư huynh có nói có người theo dõi chúng tôi.
Tôi lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa, một đôi mắt mà xanh lục phát sáng khiến tim tôi sợ hãi, sau khi hoàn hồn mới biết đó là con mèo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...