Tân Nương Của Quỷ


Thấy tôi nhìn chúng, chúng kêu lên vài tiếng rồi định chạy vào trong phòng.

Tôi chạy nhanh tới cố gắng đuổi chúng đi.
Tôi đã từng thấy trong sách nói rằng mèo không được vào phòng đặt xác chết.

Bởi vì nếu mèo mà nhảy qua quan tài thì xác chết sẽ vùng dậy.
"Meo meo.

.

.

.

.

.


." Những con mèo háo hức muốn đi vào.

Tôi hù dọa chúng vài cái muốn chúng rời đi.

Nhưng không ngờ chúng không những không sợ tôi mà còn muốn xông tới cào tôi.
Tôi có chút tức giận, mấy con mèo này là từ đâu ra? Hình như chỉ có một nhà ở cạnh Bạch gia.

Không nói đến chuyện này, bất kể là mèo nhà nào thì tôi cũng chưa từng thấy con mèo nào hung dữ như vậy.
Tôi đang đuổi mấy con mèo, nhưng có một số con lại đồng loạt lao về phía tôi, tôi không kịp phản ứng và để một con mèo lẻn vào.
Tôi định thần lại, chạy nhanh đi đuổi nó, ai ngờ nó lại trực tiếp nhảy lên người bà nội Bạch Phi Phi.

Tôi quả thực sợ tới mức hồn vía lên mây.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy đi.
Tôi lập tức chạy lại nhìn bà cụ nằm trong quan tài, may mà quà ấy vẫn nguyên vẹn, hai mắt mở trừng trừng.
Tôi có chút sợ hãi, muốn gọi Lâm Mặc, nhưng ở đây có nhiều phòng như vậy, tôi gọi cũng chưa chắc hắn sẽ nghe thấy.
Tôi nắm chặt thanh kiếm, ép bản thân nhìn chằm chằm vào bà lão đang nằm trong quan tài.

Nếu như phát hiện bà ta có biểu hiện gì khác thường tôi sẽ đâm kiếm xuống luôn.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy có động tĩnh gì.

Tôi nghĩ chuyện xác chết vùng dậy cũng chỉ là truyền thuyết nên tôi thoáng yên lòng.
Không biết vị sư huynh kia của tôi đã đi đâu, tôi nhìn điện thoại, đã 11 giờ đêm.

Tôi quyết định gọi điện cho hắn để hắn quay lại.
Cho dù hắn bị ma nhập tôi cũng không sợ.

Thay vì để tôi ngồi đây một mình trong nỗi sợ chết khiếp, còn không bằng để tôi trực tiếp đối mặt với nỗi sợ, ít nhất thì con ma đang chiếm lấy cơ thể Lâm Mặc cũng không khiến tôi sợ hãi như thế này.

Tôi đang mải tìm kiếm số điện thoại của Lâm Mặc thì chợt nghe thấy sau lưng có tiếng động.

Tôi quay đầu lại, lần này tôi đã bị dọa cho chết khiếp.
Cho dù tôi đã trải qua rất nhiều chuyện kì quái kinh khủng nhưng tôi vẫn bị bàng hoàng trước cảnh tượng này.
Bạch lão phu nhân ngồi ngay ngắm trong quan tài, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào phía trước.
Tôi vô thức lùi về sau vài bước, trong đầu rối loạn vô cùng, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Không đợi tôi nghĩ xong, Bạch lão phu nhân đã nhảy ra ngoài.
Nếu không phải tôi tận mắt trông thấy, thì tôi cũng sẽ không tin đây lại là sự thật, một bà lão 80 tuổi lại có thể nhảy cao hơn một mét mà không bị làm sao.
Vừa đáp xuống mặt đất, bà ấy dường như thức tỉnh.

Bà quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy tình hình không ổn nên liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, nhưng mới chạy được vài bước, tôi chợt cảm thấy có một luồng gió thổi về phía mình.
Tôi cúi đầu tránh sang một bên, Bạch lão phu nhân đã vững vàng đứng ở vị trí mà tôi vừa đứng.
Tôi không thể làm gì được, chỉ có thể gào khóc nói: "Cứu mạng, cứu mạng."
Tuy rằng tôi không biết trong này còn có ai có thể cứu tôi, nhưng tôi vẫn vừa chạy vừa hét.
Bạch lão phu nhân cũng đang đuổi theo tôi.
Mới vừa chạy ra ngoài cửa không bao lâu, tôi đã bị bà bổ nhào vào người, cơ thể bà đè tôi xuống đất.

Tôi lấy từ trong túi ra mấy lá bùa ném vào người bà, nhưng đều vô tác dụng.
Tôi chợt nhớ ra là tôi rất sợ ma, tôi căn bản không nghĩ tới mình sẽ gặp phải xác chết, cho nên tôi chỉ mang theo mấy lá bùa dùng để đối phó với ma quỷ.
Bạch lão phu nhân ghé vào cổ tôi, ngửi ngửi, sau đó bà nhe hàm răng nanh ra định cắn vào cổ tôi.
Tôi vội vung thanh kiếm trên tay cổ, răng bà ấy liền cắm vào thanh kiếm của tôi.


Tôi thoáng thấy có cái gì đó màu trắng rơi ra từ miệng của bà ấy.
Không cắn được tôi, dường như bà ấy rất khó chịu, bà ném thanh kiếm của tôi đi, gầm gừ với tôi một tiếng rồi lại định cắn cổ tôi.
Tôi sợ hãi hét lên.

Tôi xem phim thấy nếu người bị cương thi cắn thì sẽ biến thành cương thi.

Tôi không muốn biến thành cương thi đâu!
"Bà đang hú cái gì thế."
Một giọng nói có hơi giễu cợt vang lên bên tai tôi, tôi mở mắt ra nhìn, không biết Lâm Mặc đã trở lại từ bao giờ
Không biết hắn làm như nào mà Bạch Lão phu nhân vẫn duy trì động tác định cắn tôi, nhưng không hề có động tĩnh gì nữa.
Lâm Mặc đá Bạch lão phu nhân sang một bên, kéo tôi dậy rồi cười nói: "Vì cứu em, ta đã không thể truy đuổi con mèo đen kia được nữa, em định trả ơn tôi như thế nào đây?"
Tôi nghĩ một chút rồi nói: "Anh là sư huynh của em, cứu em không phải là chuyện bình thường sao?"
"Ồ" Lâm Mặc khoanh tay, cười lạnh nói: "Hiện giờ em lại cảm thấy ta là sư huynh của em sao, không phải mới vừa rồi còn hoài nghi ta bị ma nhập sao?"
Tôi nói: "Cho dù là ma thì cũng là một con ma tốt."
Lâm Mặc cười lạnh: "Thật xin lỗi, để em thất vọng rồi, ta không phải ma."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận