Tần Nguyệt Quang Của Tôi


Nhóm Dịch: Bobo TaotaoAnh xé hai tờ giấy trắng vừa rồi và bắt đầu tính toán.

Dưới lầu truyền đến cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con.Tần Kiến Nguyệt: “Sao đột nhiên mẹ lại trở về thế?”Tần Y: “Có chút cảm nên về lấy thuốc uống.”Tần Kiến Nguyệt có chút bất mãn, nói thầm: “Đi tiệm thuốc mua không phải là được rồi sao, còn trở về lấy.”Tần Y: “Cái này không phải trong nhà cũng có sao, tốn tiền mua làm gì chứ.”……Tiếng chuông vang lên lấn át cuộc trò chuyện của hai người phía dưới, động tác viết của Trình Du Lễ dừng lại giữa chừng.Có điện thoại, là A Tân gọi đến.


Trình Du Lễ buông cây bút xuống, bắt máy rồi hỏi: “Chuyện gì thế?”“Trình tiên sinh khi nào ngài về? Lão tiên sinh đang ở nhà chờ ngài.”Trình Du Lễ hỏi: “Chờ tôi làm gì?”A Tân nơm nớp lo sợ, hạ giọng nói: “Chính là chuyện từ hôn.”Trình Du Lễ yên lặng một lát rồi nói: “Tôi biết rồi.”Trình Du Lễ không có nói với Tần Kiến Nguyệt nói, gần đây nhà anh có chút náo nhiệt.Cuộc hôn nhân mà Trình lão gia sắp xếp cho Trình Du Lễ đã thất bại.

Lỗi là do Trình Du Lễ không nể mặt nhà họ Bạch, anh và cô con gái nhà họ Bạch, Bạch Tuyết, chỉ gặp nhau một lần trong một bữa tiệc, sau đó, liền chơi trò mất tích, mãi không thấy mặt mũi đâu nữa.Vị Bạch tiểu thư thanh tú kia vừa liếc mắt một cái đã chọn trúng Trình Du Lễ, sống chết nếu không phải là anh thì không lấy chồng.


Nhà họ Bạch là một gia tộc danh tiếng ở Yến Thành, sao có thể chịu được chuyện mất mặt như vậy chứ.Áp lực đè nặng lên Trình lão gia.Trình Du Lễ xoay cây bút trong tay một chút, thất thần giây lát sau đó nhẹ nhàng mím chặt môi.Sau khi tìm thuốc cho mẹ xong, Tần Kiến Nguyệt trở lại phòng ngủ, vừa bước vào phòng, việc đầu tiên cô làm là nhìn thoáng qua nhật ký trên bàn của mình.Sau đó đưa tay cầm rồi nhét nó vào kệ sách.Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trình Du Lễ bên cạnh, để thêm sự yên tâm, cô vẫn hỏi một câu: “Không nhìn lén đó chứ?”Anh không nhịn được mà bật cười: “Em nói xem.”Lúc này Trình Du Lễ đang cầm quyển manga của cô xem say sưa.“Anh thấy cái này thế nào?”Anh thản nhiên tiếp lời, tầm mắt dừng lại trên trang sách: “Anh đang xem nó nói về cái gì.”Tần Kiến Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Chính là nói về một cô gái bị một người con trai lừa gạt.

Cô ấy rất thích người con trai kia nhưng lại bị anh ta bạc tình bạc nghĩa.”Trình Du Lễ nghe vậy, nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, đưa mắt nhìn cô, buồn cười nói: “Em đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đúng không?”“……”“Nói cho anh biết đi, em đang định nói gì nào?”Tần Kiến Nguyệt ấp úng: “Cũng gần như vậy.”Sau một lúc lâu đánh giá, Trình Du Lễ mở miệng hỏi cô: “Biết chuyện liên hôn rồi?”Tần Kiến Nguyệt buồn đầu, không hé răng.Anh giống như nhìn thấu vậy, nhàn nhạt cười nói: “Quả nhiên là lo lắng việc này.”Tần Kiến Nguyệt rất khó xử: “Bởi vì anh không nói với em.”Giọng điệu của Trình Du Lễ kiên định: “Không nói cho em biết là vì anh có thể giải quyết được.”Anh nói chuyện vô cùng xuôi tai, dễ dàng khiến cô tìm lại được cảm giác an toàn đã bị mất đi, Tần Kiến Nguyệt không có tiền đồ mà thể hiện cảm giác nhẹ nhõm ra ngoài.

Cô khẽ vuốt lấy trang sách sau đó cuộn cuộn nó lại.Không hiểu tâm trạng đang vui mừng chuyện gì, nhưng nói chung đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Cô cúi đầu nhìn trang giấy bị anh viết đầy phép tính trên đó, khẽ cắn cánh môi, nghĩ đến nụ hôn vẫn chưa thực hiện xong của bọn họ.Cô không có biểu hiện gì, Trình Du Lễ cũng không nhắc lại.Quan hệ của hai người họ dường như cũng không thân thiết đến mức khi gặp mặt liền có thể ôm hôn nhau mà không nói lời nào.Nhưng sự ngứa ngáy bị dừng đột ngột lại tiếp tục dụ dỗ trái tim cô.“Mẹ em vẫn còn ở đây?” Anh lại mở miệng hỏi.“Đã đi rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận