“Là nguyên nhân gì?” Sử Kim nhịn không được hỏi.
“Bởi vì bà ta biết đại nạn của mình đã đến gần.” Trình Mục Du bất động thanh sắc đáp xong lại giơ kiếm lên chém về phía Thanh Bà nhưng kiếm phong
còn chưa tới gần đã bị một đám sương đen đánh bật trở về.
Thân thể Thanh Bà phát ra một trận “Bùm bùm” bạo liệt, sau đó hàng ngàn hàng vạn cổ trùng giãy giụa chui ra từ làn da nhăn nheo của bà ta, tụi nó
giãy giụa trên mặt đất rồi tản đi.
Sử Kim cuống quít lôi kéo Trình Mục Du lui đến ngoài phòng, xuyên qua cửa sổ
bọn họ thấy Thanh Bà chậm rãi ngã trên mặt đất, đôi mắt bà ta biến thành hai lỗ thủng, vô số cổ trùng tiếp nối nhau ăn luôn tròng mắt, sau đó
lại đi gặm cái mũi cùng môi của bà ta. Kỳ quái chính là, thân thể của bà ta không hề có máu chảy ra mà chỉ chảy ra một đám chất lỏng màu đen như dầu, nhuộm sàn nhà thành một mảnh đen nhánh.
Sử Kim “Oa” một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất nôn thốc nôn tháo. Trình Mục
Du nắm chặt nắm tay đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích. Hắn không chớp mắt
nhìn Yến Nương đứng bên cạnh Thanh Bà, thấy nàng ung dung đem Chu Tiểu
Tứ thả lại trên giường sau đó chậm rãi đi đến bên thân thể đã hóa thành
một bãi nước của Thanh Bà nhẹ giọng nói: “Ngươi thà chết cũng không muốn đem cổ thuật truyền cho nàng, cũng coi như làm chút việc thiện bù đắp
những việc ác ngươi đã làm. Nhân sinh trên đời như thân ở bụi gai nhưng
con đường của ngươi so với người thường còn gian nan gấp trăm lần. Thôi
thì chết đối với ngươi cũng là giải thoát.” Dứt lời, nàng thở dài sau đó đi ra ngoài phòng hô một tiếng, “Hữu Nhĩ, nhà bị dơ rồi, còn không đi
vào quét tước đi? Hữu Nhĩ, hừ, tiểu tử này đi nơi nào rồi?”
Trình Mục Du giống như bị giọng nói của nàng làm bừng tỉnh. Hắn túm lấy Sở
Kim ở một bên đi nhanh ra ngoài viện nhưng không nghĩ tới lại bị Yến
Nương gọi lại, “Đại nhân chẳng lẽ muốn đi Hoắc phủ bắt Vân Oanh sao?”
“Đương nhiên, việc của Hoắc gia đều do nàng ta dựng lên, ta tự nhiên phải đích thân bắt nàng ta trừng trị theo pháp luật.”
“Đáng tiếc ngài chậm một bước rồi.” Yến Nương vừa chán ghét xối nước lên sàn vừa nói.
“Xin chỉ giáo.” Trình Mục Du kinh hãi, hắn xoay người đi đến bên cửa sổ hỏi với vào bên trong.
Yến Nương nhếch khóe miệng, nhìn về phía Sử Kim, “Xin hỏi Sử đại nhân lúc đến Thiết Thạch Lan có thấy xác của Tiểu Phu không?”
Sử Kim bóp trán mấy cái mới nói, “Đúng rồi, ta đúng là không thấy quan tài của Tiểu Phu ở nơi đó, mà rõ ràng mấy ngày trước ta có thấy phu khiêng
quan tài đem nàng nhập quan mà?” Hắn nhìn về phía Trình Mục Du, mơ hồ
không rõ nói, “Vậy Tiểu Phu sẽ đi nơi nào đâu? Sẽ là nơi nào đây?”
“Không bị ăn óc thì sẽ biến thành xác sống……” Trình Mục Du nhìn ngoài cửa, nỉ non nói ra những lời này.
Tưởng Tích Tích đã rời Hoắc phủ được một lúc nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt,
tay cũng không tự giác mà run rẩy. Nàng không biết mình bị làm sao, rõ
ràng chân tướng đã sáng tỏ mà sự tình ở Hoắc phủ cũng đã hạ màn nhưng vì sao nàng vẫn ẩn ẩn cảm thấy trong trạch viện này cất giấu một âm mưu dơ bẩn chứ? Hai biểu cảm hoàn toàn khác nhau của Vân Oanh lại hiện lên
trước mắt nàng, một khuôn mặt phúc hậu vô hại, một khuôn mặt khác lại ác độc âm u, lạnh lùng nhìn nàng. Vai Tưởng Tích Tích đột nhiên run lên,
nàng vội xoay người quay đầu chạy về phía Hoắc phủ.
“Phu nhân,” Vân Oanh bưng một chén canh nóng đi vào sảnh, “Mau uống chén
canh này rồi đi nghỉ tạm. Mấy ngày này ngài đã chịu khổ không ít.”
Hoắc phu nhân chuyển ánh mắt từ bài vị của Tiểu Phu tới bát canh rồi dùng
tay thoáng đẩy bát canh về phía trước, “Vân Oanh, ta không dám uống.”
“Sao phu nhân lại nói lời này?” Vân Oanh tự mình ngồi đối diện Hoắc phu nhân, mặt mang ý cười.
Hoắc phu nhân quay đầu đi, không nhìn gương mặt tươi cười mang hàn ý kia, “Ở trong ngục ta đều ngủ không yên bởi vì có thật nhiều sự tình ta vẫn
luôn nghĩ không thông. Trước khi Tiểu Phu chết, ta từng nghe không ít
lời đồn kỳ quái trong phủ. Mà những lời này đều hướng về ta, nói ta đối
với Tiểu Phu cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí lấy kim đâm vào tay nàng. Chỉ
là, Vân Oanh, ta đối với Tiểu Phu như thế nào thì trong lòng ngươi là
người rõ ràng nhất không phải sao?”
Biểu
tình của Vân Oanh không có biến hóa, nàng ta vẫn hơi cười nhìn chằm chằm Hoắc phu nhân, “Đương nhiên, ngài đối xử với tiểu thư như con đẻ của
mình nhưng phu nhân mới vừa vào cửa, nha đầu và bà tử trong lúc nhàn
ngôn toái ngữ cũng sẽ nói vài lời. Ngài xuất thân thư hương thế gia, tất nhiên sẽ không cùng đám hạ nhân này so đo rồi.”
“Lúc trước ta cũng nghĩ như thế cho nên cũng chẳng để những lời đồn đãi đó
trong lòng. Chỉ cần lão gia tin ta, Tiểu Phu cũng coi ta như mẹ ruột thì ta đã thấy tốt rồi. Nhưng có điều ta vẫn không hiểu rõ, vị Tưởng cô
nương của Tân An phủ nói với ta ngươi đem lời đồn này nói cho Trình đại
nhân. Vân Oanh, chuyện này ngươi không cảm thấy cần phải giải thích với
ta một chút sao?”
Vân Oanh nhẹ giọng cười một chút, “Phu nhân, nghe đồn chính là nghe đồn. Nếu có người muốn tin
thì tự nhiên là do họ nguyện ý. Lúc ấy tiểu thư bởi vì bị ngài mang đi
ra ngoài mới nhiễm dịch bệnh, cho nên ta cũng tự nhiên mà tin lời các
nàng nói.”
“Các nàng?” Hoắc phu nhân cười lạnh một tiếng, “Được, chúng ta không nói về những đồn đãi không có
chứng cứ này nữa, mà nói về một việc khác đi.”
“Phu nhân xin cứ nói.”
“Hôm đó Tiểu Phu vốn đang ngồi ở trong kiệu nhưng đến nửa đường đột nhiên
lại nhảy ra ngoài. Ta nghĩ nhất định là ngươi đã nói gì với nàng nên
nàng mới làm thế. Ở trong phủ này Tiểu Phu chỉ nghe lời của hai người,
một là ta,” Hoắc phu nhân giơ tay chỉ vào Vân Oanh, “Người còn lại chính là ngươi.”
“Phu nhân quả nhiên thông
tuệ,” Vân Oanh đứng lên, chậm rãi đi đến phía sau Hoắc phu nhân, môi kề
sát lỗ tai nàng nói, “Không sai, ngày hôm trước ta đã nói với Tiểu Phu
ngày mai là ngày giỗ của nương nàng, mà nàng phải ra mộ bái tế. Ngoài ra ta còn nói nếu không có điểm tâm của Thấm Hương Trai thì nương nàng sẽ
không vui. Ta nói với nàng rằng ngươi nhất định sẽ không để nàng xuống
kiệu nên nàng phải từ trong kiệu nhảy ra, để ngươi không tìm được mới
tốt.” Nàng ta nhìn cơ thể cứng đờ của Hoắc phu nhân, cười khẽ một tiếng
rồi nói tiếp, “Đương nhiên, trước đó ta đã để Hứa tổng quản mua chuộc
một kiệu phu, để hắn cố ý làm ngã kiệu lúc Tiểu Phu chạy đi, như vậy các ngươi sẽ không thể bắt được nàng.”
“Hứa tổng quản, Hứa tổng quản cũng……”
“Bằng không ngươi cho rằng những lời đồn đó làm sao truyền ra được? Không có
tên quỷ đoản mệnh đó hỗ trợ thì ta làm sao có thể đạt được mục đích của
mình chứ?”
“Hứa tổng quản đã chết sao?” Hoắc phu nhân bị những lời này dọa cho hoa dung thất sắc.
“Hắn không chết thì ta sao có thể gả cho lão gia đây?” Vân Oanh lại tới gần
Hoắc phu nhân một chút, tươi cươi trên mặt đã biến thành lạnh băng,
“Phàm là những kẻ chắn đường của ta đều phải chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...