Tân An Quỷ Sự

“Rốt cuộc là vì cái
gì?” Hoắc phu nhân thấy trong tay Vân Oanh không biết từ khi nào đã có
một thanh chủy thủ chói lóa. Nàng ta không nhịn được hít một ngụm, chậm
rãi lui về phía sau. Giờ đã là đêm khuya, những người khác trong phủ đã
ngủ hết, nơi này lại ở xa trong hậu viện nên đợi có người đến thì mình
đã bị Vân Oanh đâm thành cái sàng rồi. Cho nên nàng chỉ có thể chậm rãi
bám trụ Vân Oanh, vì chính mình tìm một cơ hội chạy trốn.

“Vì cái gì ư?” Vân Oanh ngửa đầu cười, “Cũng đúng, ngươi là đại tiểu thư
sống trong nhung lụa nào có trải qua khói lửa nhân gian mà biết?” Đôi
mắt nàng ta nhìn chằm chằm Hoắc phu nhân, nhưng bên trong đó không có
chút ánh sáng nào, tựa hồ nàng ta đã rơi vào ký ức thống khổ nào đó.
“Cha ta là thợ rèn, ông ta kiếm bạc còn không đủ mua rượu uống. Năm ta
năm tuổi thì nương chết, cha ta thậm chí không an táng nàng xong đã đem
ta bán đến kỹ viện để đổi lấy vài bình rượu ngon mà ông ta thích. Ta ở
Tê Phượng Lâu còn không bằng một con lợn, quản sự ma ma động một chút là đánh là chửi, mà ngươi có biết các nàng dùng cái gì để đánh ta không?”
Vân Oanh kéo một bên vai áo của mình ra, Hoắc phu nhân nhìn thấy trước
ngực và sau lưng nàng ta che kín những vết roi dài ngắn đan xen, “Là dây mây, mỗi lần bị đánh ta chỉ còn nửa cái mạng.” Vân Oanh cắn răng nói ra mấy chữ này, “Nếu không có bà ấy thì ta chẳng còn mạng mà nhặt về, chắc đã sớm chết ở Tê Phượng Lâu rồi.”

“Bà ta…… Là ai?”

Trong mắt Vân Oanh hiện lên một tia nhu tình không dễ phát hiện. Nhưng nó chỉ lướt qua làm cho Hoắc phu nhân cơ hồ cho rằng chính mình nhìn lầm.
“Ngươi cho rằng ta yêu lão gia cho nên mới làm những chuyện này sao?

Ngươi sai rồi, ta chỉ muốn một ngôi nhà của chính mình. Lần đầu tiên tới Hoắc phủ ta đã thích nơi này.” Nàng ta đảo mắt nhìn xung quanh, “Vào
mùa đông có thể ngồi dưới mái hiên nấu một vò rượu ngon, mùa hè có thể ở bên giếng nước ngắm sao trời. Mỗi một cành cây ngọn cỏ ở đây, mỗi một
ly trà đều là tự tay ta xử lý, đều tâm huyết của ta. Đúng rồi, ta còn có thể đón bà ấy tới đây, để bà ấy không cần làm công việc mệt nhọc lại dơ bẩn đó.” Vân Oanh cười như không cười nhìn Hoắc phu nhân, “Nhưng sao
ngươi lại xuất hiện chứ? Phu nhân đã hứa sau khi nàng ta chết sẽ để ta
vào cửa, nhưng vì sao lão gia lại cưới ngươi chứ?” Giọng nàng ta chợt
sắc lạnh, cánh tay giơ cao chủy thủ lên đâm vào ngực Hoắc phu nhân.

“Mẫu đơn hồng, mạ không, mẫu đơn tím, mạ chết……” Ngoài cửa lớn đột nhiên
truyền đến tiếng ca kỳ ảo, mà bàn tay cầm chủy thủ của Vân Oanh cương ở
giữa không trung bất động. Nàng ta mặt xám như tro tàn, hoảng sợ nhìn
cửa lớn đang từ từ mở ra.

Đứng ở giữa cửa là một bóng dáng nhỏ gầy, nàng còn mặc bộ quần áo khi nhập quan, chẳng
qua vạt áo đã bị cắt rách, giống như nàng đã đi một đường rất xa mới tới nơi này.

“Mẫu đơn hồng, mạ không, mẫu
đơn tím, mạ chết……” Miệng nàng hát bài đồng dao mà lúc còn sống nàng
thích nhất, sau đó từng bước lay động đi về phía trước, bước qua cửa rồi đi đến bên người Vân Oanh.

“Tiểu…… Tiểu
Phu?” Hoắc phu nhân sợ hãi kêu ra tiếng, nàng không thể tin được đứa nhỏ đã mất nhiều ngày lại có thể về tới Hoắc phủ. Nàng muốn trở lại hậu
viện gọi người nhưng hai chân đã sớm mềm nhũn, một bước cũng đi không
nổi.

Tiểu Phu không nhìn Hoắc phu nhân,
nàng dùng một đôi mắt màu trắng nhìn chằm chằm Vân Oanh, hai cánh tay đã tróc da thịt leo lên eo nàng ta, “Vân Oanh tỷ tỷ, ta…… Tìm không thấy
Thấm Hương Trai, ta…… Lạc đường…… Ngươi đi với ta, mang ta tới nơi đó
được không?”

Vân Oanh nhìn hai mắt Tiểu
Phu, nàng ta rốt cuộc hiểu vì sao tròng mắt nàng màu trắng, bởi vì tròng mắt nàng đã bị cổ trùng ăn luôn, chỉ để lại một tầng màng mỏng màu
trắng.

“A.” Vân Oanh phát ra một tiếng
thét chói tai, liều mạng đẩy đôi cánh tay nhỏ đang gắt gao bám lấy mình
kia, “Ta không muốn hại ngươi, ta cũng nhìn ngươi lớn lên nên cũng không đành lòng nhưng nương ngươi đã hứa với ta, không thể cứ bỏ mặc……” Giọng nàng ta càng ngày càng yếu, “Tiểu thư, ngươi buông tha ta đi, cầu xin
ngươi……”

Tiểu Phu lại giống như không

nghe thấy cái gì, trong hốc mắt nàng đột nhiên rơi ra một con cổ trùng,
ngay sau đó là con thứ hai, thứ ba, tất cả đều rơi trên người Vân Oanh.
Bọn chúng giống như tìm được mỹ vị đã lâu không thấy mà liều mạng chui
vào làn da trắng nõn của nàng ta. “Vân Oanh tỷ tỷ, giúp giúp ta, giúp
giúp ta, ta đau……” Tiểu Phu đột nhiên há to miệng, nơi đó không có đầu
lưỡi cùng lợi, chỉ có mấy cái răng trắng nhởn và vô số cổ trùng trào ra, nàng cắn lên bụng Vân Oanh, ngón tay cắm vào eo sườn nàng ta.

Một bóng người bay qua Hoắc phu nhân đã bị dọa ngốc. Tưởng Tích Tích đâm
trường kiếm vào sau lưng Tiểu Phu, càng đâm càng sâu. Nhưng Tiểu Phu
không hề quay đầu mà bám lấy Vân Oanh đã run thành một đoàn, dùng sức
nhảy lên cắn vào cổ nàng ta.

Máu tươi bắn ra khắp nơi, rơi xuống sàn nhà và mặt tường, tóe ra từng đóa hoa máu.
Vân Oanh trừng lớn đôi mắt ngã xuống còn Tiểu Phu vẫn nằm trên ngực nàng ta, đôi tay bắm lấy đầu vai. Vô số cổ trùng liều mạng chui vào yết hầu
Vân Oanh mà cắn điên loạn. Tưởng Tích Tích rút thanh kiếm từ lưng Tiểu
Phu ra, muốn đem cổ trùng trên người Vân Oanh chém xuống nhưng cả người
nàng ta đều bị cổ trùng vây kín, căn bản không biết xuống tay ở đâu.

Máu tràn ra từ mũi, miệng Vân Oanh, nàng ta nhìn Tưởng Tích Tích, tay chậm
rãi nâng lên vài lần rồi chống đỡ không được mà rơi trên mặt đất. Nàng
ta giống như nhìn thấy Tê Phượng Lâu, vào một đêm hè nào đó, nàng ta rúc vào bên người Thanh Bà nhìn không trung cười nói: “Thanh Bà, ngươi nhìn ngôi sao trên bầu trời thật là đẹp. Chờ ta trưởng thành, gả cho một
người trong sạch sẽ đón ngươi tới đó. Ta muốn nói cho người khác biết
ngươi chính là nương của ta, hai người chúng ta từ đó không tách rời.”

Cổ trùng nhập thân thể Vân Oanh cùng Tiểu Phu làm một. Hoắc lão gia rốt
cuộc nghe được động tĩnh từ hậu viện nên đuổi tới đây. Ông ta nhìn thấy
một màn trước mắt thì không phát ra nổi từ nào đã ngã trên đất, ngất
luôn.


“Đại nhân.” Tưởng Tích Tích đi đến
phía sau Trình Mục Du, “Nha hoàn Hoắc phủ Vân Oanh đã chết, hiện đã điều tra rõ cái chết của Tiểu Phu và Hứa tổng quản đều do nàng ta gây ra hơn nữa nàng ta và Thanh Bà của Tê Phượng Lâu dường như cũng đã quen biết
từ sớm.”

“Ta đều đã biết.” Trình Mục Du nói một cách bình đạm.

“Còn có một việc chắc đại nhân không biết,” Tưởng Tích Tích nói tiếp, “Lúc
ta đưa Hoắc phu nhân về nhà thì thấy Hữu Nhĩ của Tễ Hồng tú trang đang
dẫn Tiểu Phu tới Hoắc phủ.”

Trình Mục Du mỏi mệt phất phất tay, tỏ vẻ chính mình đã sớm đoán được.

“Đại nhân, thuộc hạ vẫn cảm thấy Yến Nương không đơn giản.” Tưởng Tích Tích không muốn buông tha.

“Nàng đương nhiên không đơn giản, có thể cứu Chu Tiểu Tứ từ Tê Phượng Lâu ra thì ngươi nghĩ người thường có thể làm được hả?”

“Nói như vậy, đại nhân cũng không hoàn toàn tin nàng ta sao?” Tưởng Tích Tích tiến lên một bước, thử hỏi.

Trình Mục Du không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thành Tân An rốt cuộc
trải qua nhiều ngày mây khói đầy trời rốt cuộc cũng lộ ra thiên không
trong vắt. Tơ liễu hôm qua còn giăng đầy nhưng chỉ trong một đêm đã biết mất hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận