Cũng đúng lúc này, một tiếng rống to từ trên vách núi truyền đến ——
Vách núi bị gió cuốn hỗn độn, đỏ rực còn hơn màu máu, ta sửng sốt, không biết là bị màu đỏ kia đâm vào mắt hay bị gió làm mờ mắt, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.
Không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống, duỗi thẳng tay muốn với đến người cơ hồ đã bị máu nhuộm đỏ thân, giữa lúc hoảng hốt có thanh âm như đang nói“Thì ra ngươi thích mấy thứ này… Sau này ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ tặng ngươi bấy nhiêu…”
Ta không thích son, nhưng nếu là ngươi tặng, vô luận là cái gì không lý nào ta lại không thích, yêu ai yêu cả đường đi, dù có tặng cọng cỏ vẫn quý hơn vàng hơn bạc.
“Quẳng kẻ này ra cửa cho ta, không cho hắn tiến vào”
“Ném hắn ra ngoại thành Lai Châu cho ta”
“Tống hắn đi cho ta”
…
Lần đầu tiên ngươi ném ta, ném ta cho Cách Ngạo Sinh, hối hận đứt ruột.
Lần thứ hai ngươi ném ta, ném ta khỏi phân đà Lai Châu, làm hại ta ở trước cửa chịu khổ ba ngày, đói đến da bụng dính da lưng.
Lần thứ ba ngươi ném ta, ném ta khỏi thành Lai Châu, lại làm ta bị bắt đến U Minh giáo.
Lần thứ tư ngươi ném ta, lại làm ta thần xui quỷ khiến lăn lộn cùng Bạch Liêm nguyên một đêm, làm hại ta ngày hôm sau chạy trối chết đến Tây Lưu cung.
Ngươi quăng ném ta lung tung, cuối cùng lại bị người ném xuống vách núi, nếu nói là báo ứng cũng không sai.
Ôm lấy Tử Minh, cảm giác thấy tiếng tim đập yếu ớt, ta mới chính thức có cảm giác sống lại, tay chân cứng ngắc lạnh như băng cũng tựa hồ được rót vào một dòng nước ấm.
Gió gào thét bên tai, ta vận Cửu Hỏa đến mười phần, tận lực giảm thấp tốc độ rơi xuống, một tia mê mang trước đó đều biến mất, nhìn sương mù che lấp đáy vực dưới chân, trong lòng lại không khỏi lộp bộp, không nghĩ tới này vách núi cao thế, dựa vào tu vi của ta cũng không đến mức bỏ mạng đi.
Đưa tay bắn ra một đạo kình phong, làm thân rơi chậm lại, nhìn mô đá nhô ra trên vách núi, năm ngón tay thành trảo, bám vào mô đá, nhưng còn chưa kịp nhả khí, hòn đá kia đã rớt ra, giống miếng đậu hủ vỡ.
Lúc này Tử Minh lại phun ra một ngụm máu, dọa lão nhân gia ta cứng thân, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, vội vàng dùng tay phải ấn vào đan điền của Tử Minh, dùng lực làm thương thế của y tạm thời trì hoãn, tay trái tiếp tục ma sát với vách núi, gặp cây bám cây, gặp đá giữ đá, bởi vậy tuy có chút chật vật, nhưng cũng coi như an toàn đến đáy vực, lão nhân gia ta nhảy xuống cũng không phải là muốn tự sát, lau đi khuôn mặt bẩn thỉu, ta đặt Tử Minh bên dòng nước, cẩn thận kiểm tra thương thế của y, đầu vai trái có vết đao sâu đến mức có thể thấy được xương, nội thương lại càng nghiêm trọng, nhanh chóng dùng dược vật trong ngực Tử Minh cẩn thận xử lý miệng vết thương, lại quét mắt một vòng chung quanh, xác định không có người hay dã thú nào, mới yên tâm chữa trị thương tổn cho Tử Minh, y nội thương rất nặng, cứu chữa sớm nửa khắc vẫn tốt hơn.
…
Cách Ngạo Sinh vén bụi cỏ, bụi gai rạch lên tay lên mặt còn cả xiêm y của hắn, lúc này Cách Ngạo Sinh nào còn nửa điểm dương quang lúc trước, khuôn mặt gầy yếu, mày cau chặt, thân mình đơn bạc không giống người.
Cách Ngạo Sinh nhìn sơn dã mờ mịt, nắm chặt kiếm trong tay cố gắng leo lên, hắn biết hắn không nên tới, nhưng vẫn đả thương người chiếu cố hắn rồi trốn thoát.
Cũng sắp tới nơi, nhưng Cách Ngạo Sinh lại chần chờ, hắn biết Cách Khâu đã thông tri cho các đại phái hành động, nhưng không biết tình huống cụ thể, tùy tiện tìm tới đây, cũng không biết có thể thấy người muốn gặp hay không, hắn thậm chí không biết người bị hắn bức đi có bằng lòng gặp hắn hay không.
Cách Ngạo Sinh nhìn phía trước cười thê thảm, thôi, đã đến rồi, tìm cơ hội báo người kia một tiếng cũng được, hắn cũng không thể giúp gì hơn, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, việc phụ thân thông tri các đại phái hành động hắn đã sớm đoán được, nhưng chỉ có thể nhìn sự tình diễn ra, hắn không oán Cách Khâu, dù sao Cách Khâu thân là minh chủ võ lâm làm như vậy là phải, nếu không cũng không phải là phụ thân thiết diện vô tư được người khác kính ngưỡng của hắn.
Đúng lúc này phương xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ, Cách Ngạo Sinh sắc mặt đột nhiên tái nhợt, Thông Thiên Lôi ——
Tiếng vang rầm trời lại tiếp tục, Cách Ngạo Sinh luống cuống, hắn không ngờ sự tình lại phát sinh nhanh như vậy, tuy rằng lấy tu vi của người nọ mà nói hắn cũng không cho rằng người nọ sẽ bị thương tổn gì, nhưng hai tay không đấu lại bốn tay, ai nói trước được gì.
Cắn răng chạy theo hướng tiếng nổ truyền đến, chẳng quan tâm người đầy bùn đất, khi hắn đuổi tới nơi, Tử Minh đã bị vây trên vách núi, khi hắn mới vừa thở phào một hơi, người hắn lo lắng nhất đã nhảy xuống vách, nhanh như vậy, cơ hồ đến thân hình còn chưa thấy rõ, ngay cả cơ hội hô một tiếng cũng không có, người kia đã biến mất khỏi tầm mắt hắn ——
Cách Ngạo Sinh liền xông ra ngoài, không để ý tới đồng đạo kinh ngạc khi thấy hắn, không để ý tới Lâm Minh Tiêu kinh hô, chỉ ngơ ngác nhìn dưới vách, tay vươn ra, nhưng không giữ được, cái gì cũng không giữ được ——
“Là ai?”
“Di, Cách Thiếu minh chủ?” Mọi người nhìn thấy Cách Ngạo Sinh đột nhiên lao tới rõ ràng lắp bắp kinh hãi, không khỏi đều quay lại nhìn Lâm Minh Tiêu.
Lâm Minh Tiêu cũng thực kinh hãi, phải biết từ ngày người nọ rời đi, sư đệ hắn đã bị sư tôn giam ở hậu viện dưỡng thương, tuy rằng thương thế kia càng dưỡng càng kém, người càng nuôi càng gầy, nhưng sự tình tốt xấu gì cũng xem như kết thúc, qua một thời gì, người sẽ chậm rãi hồi phục, có gấp gáp cũng chẳng được gì, cho nên trừ bỏ hằng ngày khuyên giải an ủi, hắn ngay cả chuyện trước kia cũng không dám nói, lần này tới Lạc Dương, hắn phụng mệnh sư tôn, trước khi đi còn tới xem Cách Ngạo Sinh, không ngờ sư đệ này, lại đột nhiên chạy đến đây, nhìn Cách Ngạo Sinh người đầy bùn đất, gầy yếu chật vật chịu không nổi, Lâm Minh Tiêu chỉ còn lại lo lắng, bước lên vài bước muốn đỡ Cách Ngạo Sinh dậy, lại không nghĩ Cách Ngạo Sinh lại quay đầu bước về phía hắn.
Cách Ngạo Sinh giống như đã bình tĩnh lại, ít nhất trên mặt là vậy, Cách Ngạo Sinh lẳng lặng nhìn Lâm Minh Tiêu, nâng thanh kiếm luôn mang theo người, dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi rồi mới đưa cho Lâm Minh Tiêu.
“Sư huynh” Cách Ngạo Sinh cúi người thi lễ với Lâm Minh Tiêu, không đợi Lâm Minh Tiêu kịp phản ứng đã nói tiếp: “Sư huynh, làm phiền huynh nói một tiếng với phụ thân, Cách Ngạo Sinh không có khả năng tận hiếu.”
“Sư đệ, ngươi nói mê sảng gì vậy?” Lâm Minh Tiêu rốt cục nhìn ra Cách Ngạo Sinh không ổn.
“Sư huynh, gia phụ luôn coi sư huynh như thân tử, sau này —— làm phiền sư huynh, kiếp sau chắc chắn báo đáp sư huynh.” Nói xong, thân hình chợt lóe liền thả người xuống vách, Lâm Minh Tiêu hoảng hốt đưa tay, nhưng Cách Ngạo Sinh lại một lòng muốn chết, một chưởng đánh lui Lâm Minh Tiêu, thân thể nhờ lực rơi xuống nhanh hơn.
Sự tình phát sinh đột ngột, không chỉ Lâm Minh Tiêu, đến các bậc tiền bối bên cạnh cũng đều sững sờ tại chỗ, tất cả đều không rõ Cách Thiếu minh chủ, tại sao đột nhiên lại nhảy xuống.
Chỉ có Lâm Minh Tiêu mơ hồ phỏng đoán trong lòng, lại không thể tin được điều mình đã nghĩ ——
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...