Tam Thái Tử

Phân thân của Thần tôn hóa thành hư ảnh và như có thể tan biến bất cứ lúc nào, trên nét mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng. Cuối cùng thì phân thân nhìn sang hướng thần quang đang bao trùm lấy Băng Băng, ánh mắt phức tạp lạ thường. Đó chính là bản thể chuyển thế đã bỏ rơi mình, cho dù không có năng lực đọc được ý thức thì tất cả đều nhìn thấy sự oán giận của phân thân đối với bản thể đã từ bỏ mình.

Cũng trong lúc này, Băng Băng được bao trùm bởi thần quang từ từ mở mắt ra và nhìn phân thân với ánh mắt bình tĩnh.

- Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ lo cho Thần tộc một cách thỏa đáng.

Giọng nói của Băng Băng tuy vẫn là giọng nói non nớt, nhưng bên trong nó chứa được một thứ gì đó kiên định làm người nghe phải yên lòng.

- Đa tạ!

Phân thân của Thần tôn trong ánh mắt như được sự an ủi, sau đó thì phân thân bắt đầu tan biến như bọt nước vậy.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về Băng Băng khi cô bé thốt ra những lời đó. Tiếc là lúc này sự bình tĩnh trên khuôn mặt non nớt của cô bé đã biến mất, chỉ còn lại sự mơ hồ mà thôi. Sau đó cô bé khôi phục lại sự giảo hoạt của mình và hai tay hai chân trèo lên vai của Lý Lân.

Tiểu nha đầu ôm lấy cổ của Lý Lân rồi nói giọng ngọt như đường :

- Cha à, con nhớ cha muốn chết!

- Băng Băng, qua đây!

Sinh mệnh chi tổ lúc này mới mở miệng nói, hiển nhiên là nàng muốn dạy cho tiểu nha đầu bỏ nhà đi chơi này một bài học.

- Cha à, cha vẫn chưa thu xếp được chuyện này với mẹ sao? Nếu cứ tiếp tục thế này con gái bảo bối của cha sẽ bị ngược đãi đó.

Tiểu nha đầu bám lấy cổ của Lý Lân, sống chết cũng không buông, những lời của cô bé nói ra làm sinh mệnh chi tổ vô cùng điên tiết. Đứa con không có lương tâm này, nàng đã vì để củng cố căn cơ cho nó mà đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết. Ai có ngờ tiểu nha đầu Băng Băng này vừa gặp Lý Lân đã như quên bẵng đi cả nàng, lẽ nào con gái thì thường dính cha hơn sao?

- Muội muội, muội thật là không có lương tâm, muội nói vậy sẽ làm cho mẹ đau lòng lắm đó. Mẹ ơi, lâu ngày không gặp, con nhớ mẹ nhiều lắm!


Thiên Thiên cũng đã tỉnh lại, chú nhóc nhanh chóng nhảy về phía bên sinh mệnh chi tổ.

Sinh mệnh chi tổ bình thản nói :

- Bài tập làm đến đâu rồi?

Lời của sinh mệnh chi tổ vừa dứt thì vù một tiếng, Thiên Thiên đang chạy về hướng của nàng bỗng nhiên biến mất và xuất hiện trên người Lý Lân, bám lấy chân của y.

- Cha ơi, hay là cha nghe theo muội muội mà mau mau khuyên giải mẹ đi, con trai của cha sắp buồn chết vì bài tập rồi đây này.

Chú bé mặt gượng gạo nói, thái độ của nó thay đổi nhanh đến mức Lý Lân cũng phải bó tay. Hai đứa trẻ ba tuổi vô cùng đáng yêu mà ai nhìn cũng thấy thương như vậy mà tiếc là chúng tuy nhỏ nhưng quá lanh lợi, việc chúng làm ra quả thật làm cho người lớn phải dở khóc dở cười.

Nhưng ngoài việc đó ra thì tất cả những người tại đó còn vô cùng kinh ngạc vì tốc độ của Thiên Thiên là quá nhanh.

- Thiên ma độn pháp? Đây là Thiên ma độn pháp do đại ca sáng lập ra.

Ma Phương vô cùng kích động, trước đó do tàn hồn của Ma tôn bị tan biến nên hắn và người trong Ma tộc vô cùng bàng hoàng, nay lại thấy được Thiên Thiên đang sử dụng Thiên ma độn pháp, một trong những thần thông mạnh nhất của Ma tôn thì như đã hưng phấn trở lại và không muốn dễ dàng bỏ qua chuyện này.

- Cung nghênh Ma tôn trở lại!

Những cường giả đã khôi phục lại hình dáng ban đầu của mình không ngừng reo hò, tướng mạo của người trong Ma tộc khá giống với người của Thần tộc, nhưng lại không có chiếc sừng ngọc thánh thiện trên đầu. Nhưng có điều đặc trưng của người trong Ma tộc chính là có chi chít những hoa văn đặc thù khắp thân thể, cường giả Ma tộc có thực lực càng mạnh thì hoa văn Ma tộc trên cơ thể họ sẽ càng nhiều và cổ quái.

Hành động này của Ma tộc đã làm cho Thiên Thiên có chút hoảng hốt.

- Cha ơi, mau chạy đi, những người này đều là kẻ xấu cả!


Thiên Thiên hoảng sợ mà nấp sau lưng Lý Lân rồi nói.

Ma tộc kinh ngạc, đây chính là chí tôn có sức mạnh bá đạo đây sao? Hay đây chỉ là một tên nhóc con hỉ mũi còn chưa sạch và không hiểu gì cả?

Ha ha...! Thần tộc đứng một bên thấy kẻ thù bao năm nay của mình như vậy thì không giấu nổi vui mừng mà cười nhạo.

- Ma tôn thì ra chính là một tên nhát gan!

- Ai da, đừng khóc nữa. Nhìn thật là tội nghiệp quá đi!

- Có điều Ma tôn này sao mà nhìn đáng yêu quá, muốn vuốt một cái quá!

Có một cô gái trong Thần tộc nói, nói xong thì cô ta cũng như tự thấy mình hơi quá lời mà nhanh chóng thể hiện lại bộ dạng nghiêm túc lúc đầu.

Ma tộc nổi giận, sự sỉ nhục này thì làm sao mà một chủng tộc kiêu ngạo như Ma tộc có thể chịu được, lại thêm vào ân oán bao nhiêu năm nay, hai bên trong chớp mắt đã lại giương cung múa kiếm làm tình thế căng thẳng trở lại.

- Ai da, sắp có đánh nhau rồi, thật là tốt quá!

Băng Băng ngồi trên vai Lý Lân ngoe ngẩy chân tỏ ra vô cùng thích thú.

Lý Lân liền nhéo lấy cặp má đang cười của Băng Băng rồi nhẹ nhàng nói :

- Tiểu cô nương sao lại nói ra những điều đánh đánh giết giết chứ? Học thêm một số việc như thêu thùa may vá có phải tốt hơn không?

Băng Băng bất mãn, giãu dụa nói :


- Sao sao? Thêu thùa may vá? Cha à, cha thật là quá quê mùa rồi, đó là những việc mà những cô nương không biết võ đạo ở nông thôn mới làm. Con vốn là một nữ chí tôn tương lai, quân lâm thiên hạ, có đánh chết con cũng không làm những việc này đâu.

Lý Lân gõ đầu Băng Băng một cái rồi nói giọng xem thường :

- Tiểu nha đầu tóc còn chưa mọc hết này thật có dã tâm không nhỏ, có điều có cha của con ở đây rồi thì việc này con không cần quan tâm đến đâu.

Nữ cường giả ở Thương Long đại lục thật có rất nhiều, nhưng thật sự có thể quân lâm thiên hạ thì một người cũng không có. Cho dù là sinh mệnh chi tổ, nguyên tố chi tổ có đang trong thời kì huy hoàng nhất thì kẻ thật sự có thể quân lâm thiên hạ lại là một người khác, tiểu nha đầu có những ước mơ to lớn này tuy là tốt, nhưng cơ hội để có thể thực hiện được nó e là chỉ có thể là con số không mà thôi. Không cần nói đến việc khác mà với ân oán bao lâu nay của hai tộc Thần Ma thì chỉ cần Ma tộc còn tồn tại, họ quyết không để cho tiểu nha đầu quân lâm thiên hạ được.

Băng Băng cười hi hi nói :

- Hi hi..! Cha nếu như có thể quân lâm thiên hạ thì người ta nhất định sẽ là công chúa đầu tiên của thiên địa rồi, tuy không được kêu cho lắm, nhưng cũng có thể chấp nhận được.

Vù...! Thần quang lóe sáng. Thần Hi trong giai đoạn tiến hóa bỗng nhiên mở mắt ra, hai mắt cô ta phát ra thần quang rồi nhanh chóng phóng đến bên cạnh Lý Lân, hai mắt nhìn chăm chăm vào Băng Băng.

Tiểu nha đầu nhấp nháy đôi mắt ngây thơ của mình nói :

- Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, tỷ nhìn muội như vậy để làm gì?

Thần Hi nói lớn :

- Từ hôm nay trở đi tỷ sẽ trở thành người đi theo bảo vệ cho muội, có chết cũng không từ nan!

- Cái gì?

Tất cả mặt biến sắc, thật không ngờ Thần Hi lại đưa ra quyết định như thế.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Tốt nhất là không nên, ngươi làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến sự trưởng thành của tiểu nha đầu đấy.


Thần Hi liếc mắt nhìn Lý Lân, cô ta đối với Lý Lân không có mấy thiện cảm, một kẻ chỉ biết dựa dẫm vào Đế Thi thì có gì là hay ho chứ, ngoại vật dù sao cũng là ngoại vật, sớm muộn gì thì nó cũng có ngày tan biến đi mà thôi. Hơn nữa Đế Thi cũng không phải là vạn năng, khi mà chân khí bên trong nó cạn kiệt, uy lực giảm xuống thì con át chủ bài của Lý Lân cũng không còn đáng là gì nữa.

Thần Hi trầm giọng nói :

- Không thể được, đại tỷ trong thời thượng cổ đã bảo vệ ta rất nhiều, hiện nay đã đến lượt ta bảo vệ lại cho tỷ ấy rồi. Ta không cần biết ngươi là ai, cho dù có là phụ thân kiếp này của đại tỷ thì vẫn không thể có tư cách can dự vào lí tưởng của đại tỷ được.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Hiện nay đã không còn là thời thượng cổ nữa, con gái ta không cần đến sự bảo vệ của ngươi, một mình ta bảo vệ nó là đủ rồi. Vậy cho nên xin ngươi hãy bỏ ý định đó đi.

Tiểu nha đầu lúc này đã rất vô pháp vô thiên rồi, nếu lại có thêm một cường giả cấp Chí Tôn nuông chiều nó thì trong thiên hạ thật không ai có thể đối phó được nó nữa, do đó Lý Lân kiên quyết phản đối.

Thần Hi sắc mặt có chút khó chịu, tuy cô ta đã được khai mở tiềm năng trong cơ thể, nhưng làm cách nào để phát triển nó thì hiện nay cũng còn rất mơ hồ. Còn về việc theo cạnh Băng Băng thì không phải là suy nghĩ nhất thời của cô, Thần Hi muốn cật lực bồi dưỡng cho Băng Băng để giúp nó lấy lại sức mạnh của một cường giả Chí tôn thượng cổ.

Thần Hi trầm giọng nói :

- Ta không thể đi được, ta phải nhìn thấy sự trưởng thành của đứa trẻ này, đây chính là định ước của ta.

- Định ước?

Lý Lân chau mày, tiểu nha đầu không phải đây là lần đầu tiên tiếp xúc với cô ta sao? Làm gì có cái định ước nào cơ chứ?

Thần Hi nghiêm túc nói :

- Là một định ước bảo vệ cho Thần tộc.

Ma Phương lúc này cũng nhảy vào nói :

- Hừ, nếu đã như vậy thì lão phu cũng đi theo chuyển thế chân thân của đại ca ta! Không thể để đại ca trong thời gian đầu này bị ăn hiếp được.

- Đợi đã, các ngươi đừng có ở đó mà đấu đá, các con ta muốn làm gì là việc của chúng, các ngươi chỉ là người thân trong kiếp trước của chúng, hiện nay đã không phải rồi, ta mới chính là phụ thân kiếp này của chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận