Sáng hôm sau Mẫn Nguyệt như thường ngày đi từ bến tàu điện ngầm đến cửa chính bệnh viện, ở khoảng cách khá xa nàng nhìn thấy ở cửa vây quanh một đám người, ven đường còn có ba chiếc xe cảnh sát dừng lại.
Mẫn Nguyệt cảm thấy kì quái đến gần nhìn xem thì thấy mười mấy người cao to mặc áo tang quỳ trước cửa, có người đang khiêng hòm từ trên xe tải xuống, còn có hai người nữa đang treo biểu ngữ màu đen chữ trắng.
Tình hình này vừa nhìn chính là quấy rối bệnh viện.
Mí mắt nhảy nhảy, trong lòng Mẫn Nguyệt hốt hoảng, sẽ không phải là vì chuyện ở phòng khám bệnh ngày hôm qua chứ.
Mẫn Nguyệt muốn ở lại xem chữ trên biểu ngữ một lát để xác nhận có phải là vì bệnh nhân hôm qua không thì cảnh sát đi tới duy trì trật tự, ra hiệu người dân nên làm gì thì đi làm, đừng chặn ở trước cửa ra vào.
Xe cứu thương 120 bị kẹt ở trong bãi không ra được, tài xế lo lắng ấn kèn, xung quanh lại càng lúc càng nhiều người vây xung quanh xem náo nhiệt, lối đi an toàn chật như kiến.
Bảo vệ cửa cậm loa phóng thanh cố gắng sơ tán dòng người: "Đến khám bệnh, đi làm thì đi cửa Tây, xe cứu thương đi cửa Đông"
Hiện trưởng hỗn loạn cả lên, mắt thấy thời gian đi làm sắp tới, Mẫn Nguyệt không tiện đứng lại tìm hiểu vướng mắc trong lòng, xoay người đi đến cửa phía Tây.
Sau khi giao ca Mẫn Nguyệt đang theo Hứa Mạch kiểm tra phòng, có hai người lạ mặt tới phòng bệnh khoa ngoại lồng ngực, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bác sĩ ngày hôm qua phụ trách cho bệnh nhân Lục Nhân Giáp có ở đây không? Chúng tôi là Khoa Y Tế, đến đây tìm hiểu tình huống"
Trong lòng Mẫn Nguyệt lộp bộp vài tiếng.
Tuy là đã được học nên ứng xử như thế nào khi gặp phải tranh cãi trong lúc khám chữa bệnh, nhưng khi chuyện thật sự phát sinh trên người thì Mẫn Nguyệt theo bản năng thấy sợ hãi.
Đôi môi khô khốc, âm thanh khàn đặc, Mẫn Nguyệt cố gắng phát ra âm thanh: "Là..."
"Tôi đi theo ông"
Hứa Mạch tháo ống nghe bệnh xuống, đem bệnh án để vào trong tay Mẫn Nguyệt, dặn dò nói: "Em dẫn bệnh nhân giường số 9 đi làm kiểm tra trước khi phẫu thuật đi"
"Sư phụ..." Mẫn Nguyệt theo sát Hứa Mạch đi ra ngoài.
Hứa Mạch nâng tay cản lại, quay đầu lại nói: "Không có gì đâu, đi làm việc đi"
"Nhưng mà, là em..." Mẫn Nguyệt còn chưa nói xong thì bị người phía sau giữ lấy.
Trần Tư Điềm cố ý đề cao âm lượng, áp xuống âm thanh của Mẫn Nguyệt: "Mau dẫn bệnh nhân đi đăng ký đi, đợi lát nữa xếp hàng người còn đông hơn"
Người của Bộ Y Tế không nghĩ tới người đứng ra là Hứa Mạch, vẻ mặt có chút hoảng loạn: "Chủ nhiệm Hứa... Chuyện này..."
Vẻ mặt Hứa Mạch nhàn nhạt: "Đi thôi"
Mẫn Nguyệt mở to mắt nhìn Hứa Mạch cùng người của Bộ đi xa, lo lắng hỏi: "Sao lại là sư phụ chứ?"
Trần Tư Điềm cho nàng một ánh mắt nói xung quanh đều là bệnh nhân, không thể tùy tiện nói chuyện này, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Chữ ký của em không có hiệu lực, chữ ký lúc ghi thời gian tử vong là tên Hứa Mạch"
Mẫn Nguyệt bị chấn động ánh mắt lung lay: "Sư phụ sẽ không sao chứ?"
"Không đâu" Trần Tư Điềm vỗ vai Mẫn Nguyệt, kêu nàng đừng khẩn trương như vậy: "Làm theo lệ thôi"
Một câu nói này làm bệnh nhân và người nhà đều cười lên tiếng, sôi nổi nói: "Bác sĩ Trần bình tĩnh như vậy, sợ là mỗi ngày đều gặp cãi nhau nha"
"Chủ nhiệm Hứa là bác sĩ tốt như vậy, còn bị làm cho ầm ĩ, tôi tức giận thay cô ấy đây. Có nhiều người thật xấu, tự hại chết mình còn không yên tĩnh, kéo theo phiền phức cho người khác"
"Người nhà cũng thật là không hiểu chuyện, có vấn đề gì có thể theo trình tự tư pháp, pháp luật xã hội, cứ một khóc hai phá ba thắt cổ, thật mất mặt"
"Đúng đó đúng đó, vừa rồi tôi đi mua đồ ăn sáng nhìn thấy cửa chính đều bị cản lại, xe cứu thương cũng không ra được. Quấy rối nơi công cộng, ảnh hưởng đến bệnh viện và bệnh nhân khác, thật thiếu đạo đức"
"Nghe nói người đàn ông đã chết kia cũng không phải người tốt gì, còn làm bác sĩ Mẫn bị thương, không phải người nhà không bước vào cửa mà"
"Bác sĩ Mẫn bị thương ở đâu thế? Cậu của tôi là huấn luyện viên võ quán, có dầu hoa hồng bài thuốc bí truyền có một không hai, hiệu quả trị thương rất tốt, ngày mai tôi đem cho cô một bình"
Mẫn Nguyệt vội vã từ chối: "Cám ơn, tôi không có sao đâu, không cần phiền phức vậy"
Mẫn Nguyệt tâm sự nặng nề dẫn bệnh nhân đi xếp hàng làm kiểm tra, ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Phi đang nằm sấp ở quầy hướng dẫn nói chuyện phiếm với y tá, linh quang chợt lóe, nhanh chóng chạy qua tìm nàng.
"Đồng Đồng sao không đeo dây chuyện tôi tặng em? Sợi đó rất hợp với nét trang điểm hôm nay của em mà" Thẩm Phi sáp lại rất gần, đối phương cũng không né, giữa hai người duy trì khoảng cách ngắn nhất.
Thẩm Phi vén sợi dây chuyển trên xương quai xanh lên, liếc mắt quan sát mang theo chút ghen tuông nói: "Cái này ai tặng em vậy? Bề ngoài toàn là hình thức giá trị, không có đặc biệt như của tôi tặng em"
Mẫn Nguyệt nhíu mi. Đồng Đồng? Lại là Đồng Đồng? Trùng tên sao?
Tiểu y tá ôm lấy ngón tay Thẩm Phi, ánh mắt như tơ lụa trả lời: "Chị là nói người ta không có dụng tâm như chị sao?"
Thẩm Phi buông sợi dây chuyền ra, trở lại nắm lấy tay y tá: "Ai dụng tâm với em, em không nhìn ra sao?"
Mẫn Nguyệt ngạc nhiên không khép được miệng, rõ ràng là ban ngày, hai người này đang làm gì vậy?
Không ít người buồn chán xếp hàng nhìn chằm chằm xem kịch vui của hai người, nhưng hết lần này tới lần khác đương sự không tự biết, không coi ai ra gì mà diễn Tân Dòng Sông Ly Biệt.
Mẫn Nguyệt xấu hổ lớn tiếng gọi: "Thẩm Phi!"
Thẩm Phi lúc này mới rút tay về, đứng thẳng dậy giả vờ đứng đắn: "Sao em lại ở đây? Tới chụp hình à? Đầu khớp xương của em không có sao đâu, đừng có chiếm dụng tài nguyên"
"Dẫn bệnh nhân đi làm kiểm tra" Mẫn Nguyệt kéo nàng sang một bên, "Em có chuyện muốn nói với chị"
Mẫn Nguyệt đẩy cửa thoát hiểm ra, hai người đi vào lối xuống cầu thang thoát hiểm. Thẩm Phi hỏi: "Chuyện gì vậy, thần thần bí bí"
Mẫn Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới cầu thang, xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói: "Hôm qua bệnh nhân quậy phá kia tử vong, hôm nay người nhà của ông ta tới đây náo loạn, vừa rồi người của Khoa Y Tế đến tìm hiểu, sư phụ thay em tiếp nhận rồi"
"Chủ nhiệm Hứa thật trượng nghĩa" Thẩm Phi cảm thán nói.
Mẫn Nguyệt rất ít khi nhờ vả, lúc này tuy thẹn thùng nhưng vẫn lên tiếng xin nhờ nói: "Bác trai không phải làm ở Cục Y tế sao... có thể giúp em không..."
Thẩm Phi liếc nàng một cái: "Giữa em với chị còn khách khí như vậy à? Nếu như em gặp chuyện chị đã sớm về nhà thỉnh lão gia tử xuống núi rồi. Nhưng mà Chủ nhiệm Hứa thì..."
"Nhưng mà sư phụ là đi thay em đó! Người cấp cứu hôm qua là em!" sợ Thẩm Phi không muốn giúp, Mẫn Nguyệt vội giải thích.
"Chị biết rồi, em đừng gấp" Thẩm Phi thấy hứng thú, người bình thường ước gì người khác thay mình chịu trách nhiệm, Mẫn Nguyệt lại vô cùng lo lắng đem chuyện ôm vào người, nàng buồn cười nhìn rồi hỏi: "Hôm qua quy trình cấp cứu của em có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì"
"Chắc chưa?"
Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút, như đinh đóng cột nói: "Em chắc chắn là không có vấn đề gì mà"
"Vậy thì không sao, người ta tới gây rối, Khoa Y tế nhất định phải đứng ra hòa giải, chúng ta đã cố gắng rồi, quy trình cũng không có vấn đề vậy thì không sợ bọn họ. Đối phương càn rỡ như vậy tất nhiên không phải vì muốn biết chân tướng gì hết, bất quá là lừa tiền thôi" Thẩm Phi phân tích đạo lý rõ ràng, "Sau đó còn phải xem ý kiến của bệnh viện là muốn một chuyện nhịn chín chuyện lành mà bồi thường, hay là giải quyết theo pháp luật"
Mẫn Nguyệt ngơ ngác hỏi: "Thật sự không có sao à? Sẽ không phạt sư phụ em chứ?"
"Sao vậy được? Ai dám động đến sư phụ em?" Thẩm Phi vui mừng khôn xiết, đưa tay véo lấy mặt Mẫn Nguyệt, "Em cho là địa vị của Mặc gia ở bệnh viện giống em sao?"
Mẫn Nguyệt bị véo đau né tránh ra sau, nhưng trong lòng hiểu được Hứa Mạch phối hợp điều tra theo Khoa Y tế chỉ là làm theo luật mà thôi.
Khó trách Trần Tư Điềm nói chỉ là làm theo lệ, hóa ra là ý này. Đều tại nàng, nói không rõ ràng, hại chính mình chờ đợi lo lắng cả buổi.
Nhớ tới Trần Tư Điềm, Mẫn Nguyệt nhịn không được bát quái một chút: "Đồng Đồng kia với chị là quan hệ gì vậy?"
Thẩm Phi kiểu ngạo hất cằm: "Rất nhanh sẽ có quan hệ"
Mẫn Nguyệt không hiểu, ngây ngốc tiếp tục nói: "Trần Tư Điềm hình như cũng có quan hệ không tệ với cô ấy, em nghe hai người họ gọi điện thoại với nhau, nói muốn hẹn hò hay là gì gì đó..."
Vẻ mặt Thẩm Phi trong nháy mắt thay đổi, hùng hổ đi xuống cầu thương, gót giày đạp xuống đất vang lên từng tiếng cộc cộc, giống như đánh trống ra trận.
Mẫn Nguyệt khó hiểu, tựa vào lan can nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên nhớ tới chuyện chính vội vàng trở về dẫn bệnh nhân đi xếp hàng làm kiểm tra.
Chụp CT xong đã hết buổi sáng, Mẫn Nguyệt đỡ cái eo đau thật vất vả trở về phòng trực ban, nhìn trái nhìn phải không thấy Trần Tư Điềm đâu liền hỏi sư huynh bên cạnh.
Đối phương trả lời: "Vừa rồi Thẩm Phi bên Khoa Nội Tim Mạch đến đây tìm cô ấy, chắc là đi hội chẩn rồi"
"À"
Cô ca sĩ hôm qua chuyển khoa sang đây đã được sắp xếp cho một phòng bệnh, sáng hôm nay đã kiểm tra trước khi phẫu thuật cho nàng, bây giờ còn chưa có kết quả trả về, Mẫn Nguyệt liền đi hối thúc.
Vừa đi qua xem thì Trần Tư Điềm và Thẩm Phi đều không ở đó. Mẫn Nguyệt cảm thấy kì quái, không phải nói hội chẩn sao, chạy đi đâu rồi?
Marie để trợ lý đem kết quả đưa cho Mẫn Nguyệt, sau đó hỏi: "Chủ nhiệm Hứa hôm nay không đi làm sao?"
Nhắc tới việc này trên mặt Mẫn Nguyệt xuất hiện mây đen: "Sư phụ tôi có việc..."
"Sư phụ? Xưng hô này cũng thật đặc biệt" Marie bị Thẩm Phi giáo huấn một trận, hôm nay ngoan ngoãn hơn nhiều, đã chịu mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình nằm trên giường. Vì không trang điểm nên trên mặt hiện ra thần sắc có bệnh, nói chuyện cũng mềm mại vô lực, nhưng sức mạnh bát quái vẫn không yêu đi chút nào.
Nàng hỏi: "Chủ nhiệm Hứa chắc là rất được yêu thích nhỉ? Cô ấy kết hôn chưa?"
"Vẫn chưa"
"Vậy người theo đuổi chắc dài từ đây đến bờ sông rồi" Marie lột tép quýt bỏ vào miệng, chua đến nhe răng trợn mắt, bị nghẹn ho khan vài tiếng tiếp tục hỏi: "Cô là một trong số những người theo đuổi Chủ nhiệm Hứa sao?"
Tay Mẫn Nguyệt run lên, thiếu chút nữa là xé kết quả kiểm tra trong tay: "Cô nói mò cái gì vậy, tôi... tôi chỉ sùng bái sư phụ thôi"
Marie không giải thích được: "Là sùng bài à, không tệ"
Nữ trợ lý chen vào nói: "Em là muốn nói tùy tùng số một sao?"
Marie quay đầu tự hỏi: "Không phải là một người sao?"
Trợ lý nói: "Không giống, theo đuổi là muốn cùng người ta nói yêu đương, còn theo đuôi là muốn làm em gái"
Marie cười to sang sảng vỗ tay: "Hahahaha, tôi sai rồi, thật ngại quá. Tôi học nghệ thuật nhưng các lớp văn hóa tôi đều rớt hết, không thể so được với những người học y như các cô, thứ lỗi thứ lỗi"
Đôi mắt chuyển chuyển, nàng nói tiếp: "Tôi hỏi bác sĩ Mẫn có phải là người theo đuổi số một của Chủ nhiệm Hứa hay không cũng không thành vấn đề mà, thầy trò yêu nhau hứng thú hơn nhiều!"
Nàng giương cằm lên với Mẫn Nguyệt, vẻ mặt hớn hở nói: "Bác sĩ Mẫn, chẳng lẽ cô không muốn yêu đương với một đại mỹ nữ như Chủ nhiệm Hứa sao?"
Mẫn Nguyệt đỏ mặt không nói lời nào, trợ lý nhét quả táo chặn miệng Marie lại: "Em tưởng bên ngoài giống như giới giải trí, nam nữ không phân sao? Người ta là người đàng hoàng đó"
Marie lấy quả táo ra, không phục phản bác: "Tiếc cho chị là người của một nửa giới giải trí, tư tưởng sao cổ hủ như hế. Hiện tại là thời đại gì rồi, luật hôn nhân đồng tính đều đã được đệ trình bao nhiêu lần rồi, đồng tính thì không đàng hoàng sao?"
"Đệ trình nhưng còn chưa được thông qua, cho dù được thông qua thì rất nhiều người vẫn không thể chấp nhận, kì thị xu hướng tính dục vẫn còn tồn tại như vậy thôi"
Hai người em một tiếng, chị một tiếng biện luận qua lại, Mẫn Nguyệt rất sợ lại bị hỏi vấn đề gì thái quá nên len lén chuồn đi.
Thời gian gần đến buổi trưa, Mẫn Nguyệt chuồn đi chạy về phòng khám bệnh, đi thang máy lên lầu, theo bảng danh sách tìm được phòng Khoa Y tế, gõ cửa mở ra, lại không thấy Hứa Mạch đâu.
"Xin chào, em là Mẫn Nguyệt của Khoa Ngoại Lồng Ngực, em muốn hỏi Chủ nhiệm Hứa của chúng em không có ở đây sao?"
Người của Khoa Y tế trả lời: "Chủ nhiệm Hứa à, mới vừa lên phòng Viện trưởng rồi"
"Vâng, cám ơn"
Mẫn Nguyệt lễ phép giúp đóng cửa lại, bắt đầu thấy lo lắng.
Sư phụ bị Viện trưởng gọi đi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...