Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Tới thời gian ăn trưa, tòa lầu khám bệnh trở nên quạnh quẽ, Khoa Ngoại Lồng Ngực ở tầng trệt nên có không ít người tụ tập, giống nhau đều là bác sĩ áo blouse trắng.
Bọn họ nghe nói Khoa Ngoại Lồng Ngực phát sinh ầm ĩ nên cũng không có tâm tình ăn cơm mà đều chạy tới hỗ trợ, khi tới hiện trường lại phát hiện, người bệnh gây sự đã qua đời.
Một nhóm người cảm khái cuộc đời thật bạc bẽo, làm nghề y thật gian nan, lúc này chợt thấy có người từ Khoa Ngoại Lồng Ngực đi tới, vội vàng tiến lên thân thiết hỏi: "Có bị thương không?"
Mẫn Nguyệt sa sút lắc đầu nhưng vết máu sau lưng nàng lại vô cùng bắt mắt, rất nhanh đã bị người phát hiện ra.
"Em chảy máu rồi!"
Nữ bác sĩ kia nói xong liền đưa tay ấn lên muốn kiểm tra đầu khớp xương của Mẫn Nguyệt có khác thường không, nhưng bị nàng bình tĩnh ngăn cản lại.
"Em không sao... em đi trước..."
Nhóm bác sĩ bị bỏ lại hiện trường hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tất cả đều là không giải thích được.
"Em ấy làm sao vậy? Bị dọa hả?"
"Chắc là hoảng sợ, mới vừa làm lâm sàng chưa bao lâu đã bị gây sự, sau đó lại cấp cứu, còn cứu không được... ba chuyện đả kích như vậy xem ra phải khó chịu một trận..."
Mẫn Nguyệt buồn bã trở về phòng bệnh, vừa ra khỏi thang máy đã bị các hộ sĩ vây quanh. Các nàng vừa hỏi Mẫn Nguyệt có bị sao không, vừa lên án mạnh mẽ người đàn ông đến gây sự kia, sau đó cầu khẩn người nhà ông ta có thể hiểu lí lẽ một chút, đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mẫn Nguyệt cúi đầu, bên trong lỗ tai vang lên ong ong, cái gì cũng không muốn nói.
"Tất cả mọi người đi làm việc đi, bệnh nhân đã qua đời, bớt tranh cãi lại"
Các hộ sĩ phàn nàn liên tục đến mức ở phòng trực ban còn nghe được rất rõ ràng, nếu như chuyện này để bệnh nhân khác nghe được thì họ lại nói nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ở đây không có y đức, Trần Tư Điềm liền chạy tới cắt ngang bọn họ.
Các hộ sĩ mới phát hiện mình lỡ lời, quay đầu thấy không ít người đứng trên hành lang nhìn về bên này liền xấu hổ tản ra.
Trần Tư Điềm vỗ vỗ Mẫn Nguyệt đang cúi đầu, nói: "Nghe Mặc gia nói sau lưng em bị thương hả? Đi thôi, về phòng nghỉ chị xem giúp em"
Đặng Tang ngồi chờ ở bên giường, thấy các nàng đẩy cửa đi vào thì nhanh chóng lấy khay thuốc ở phía sau cửa để lên bàn, hối Mẫn Nguyệt ngồi xuống.
"Cởi áo ra đi, chị giúp em khử trùng"
Mẫn Nguyệt giống như con rối, buồn bã ỉu xìu, họ nói gì nàng đều tự giác làm theo.
Mẫn Nguyệt ngồi xuống đưa lưng lại, cởi blouse trắng và áo thun ra ôm vào ngực, cả người dựa lên bàn.
"Sau lưng bầm tím, da bị trầy rồi" Trần Tư Điềm kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề gì liền an tâm, thấy nàng rầu rĩ không vui cố ý trêu chọc: "Tiểu Minh Nguyệt, cơ chế đông máu của em không được tốt lắm nhỉ... chị thì lợi hại hơn nhiều, trước đây chị cắt amidan máu phun như vòi nước, dọa cho bác sĩ Trương khoa Tai-Mũi-Họng sợ một trận, chị nói với cô ấy là không có gì đâu, quả nhiên một phút sau máu không phun nữa, sau đó mỗi khi thấy chị cô ấy liền kêu chị là vòi nước, nói van (chốt mở) của chị rất tự nhiên nữa"
Nói xong tự mình cười ha ha trước, cười được vài tiếng thấy không ai phản ứng theo liền ngượng ngùng im lặng.
Đặng Tang lườm nàng một cái, Trần Tư ĐIềm ngượng ngùng giơ tay phải lên thủ thế xin lỗi.
Đăng Tang dùng băng gạc thấm cồn lau sạch vết máu, lúc cồn cao độ tiếp xúc với vết thương, Mẫn Nguyệt đau đến run run cả người.
Đặng Tang thả nhẹ động tác trên tay, thở dài yếu ớt nói: "Chị hiểu rõ cảm giác của em... khi bệnh nhân đầu tiên chị chịu trách nhiệm qua đời, lần đó chị cũng khó chịu rất lâu..."

"Tất cả mọi người đều sẽ trải qua...." Trần Tư Điềm tìm được tiết tấu chính xác, an ủi theo: "Tuy chức trách của bác sĩ là chữa bệnh cho mọi người, nhưng y học cũng có giới hạn, bất lực với rất nhiều chuyện. Hippocrates không phải đã nói sao, 'Tôi là Bác sĩ, không phải Thượng đế'. Đừng quá tự trách, cố gắng là tốt rồi"
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đặng Tang lên tiếng trả lời: "Chờ một chút!". Nói xong thì tăng nhanh động tác băng bó trên tay.
Chờ khi Mẫn Nguyệt mặc áo vào xong, sửa sang lại thật tốt thì Trần Tư Điềm ra mở cửa, mấy người Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm đều đứng ngoài cửa.
Chủ nhiệm Trịnh hỏi dò tình trạng vết thương của Mẫn Nguyệt, sau đó nói: "Có bị dọa không? Cho cháu nghỉ nửa ngày, về nhà nghỉ ngơi đi"
Mẫn Nguyệt lắc đầu.
Với bộ dáng ảm đạm này ai nhìn vào cũng biết trong lòng nàng có chuyện, huống chi là Chủ nhiệm Trịnh đã làm lâm sàng mấy chục năm nay.
Ông tiếp tục trấn an: "Không có bệnh nhân, trong lòng chúng ta nhất định cũng không chịu nổi. Nhưng mà không cần tâm lý gánh vác quá lớn, rất nhiều lúc cho dù là bác sĩ cũng chỉ có thể hết sức nghe theo ý trời"
Hai vị Phó Chủ nhiệm cũng lần lượt tỏ vẻ, đây là lần gây sự ác liệt nhất của Khoa Ngoại Lồng Ngực mấy năm gần đây, ví dụ như người nhà nhân cơ hội này lừa gạt tống tiền thì không nói, nàng và khoa sẽ cố gắng giải quyết công bằng, sẽ không cần phải lo lắng.
Mẫn Nguyệt vẻ mặt buồn bã lắng nghe, cuối cùng nói tiếng cám ơn, âm thanh trầm thấp khiến vừa ở giữa lông mày của mọi người nhước lên – đây là Tiểu Minh Nguyệt ngảy thường hoạt bát, tung tăng đây sao?
Mặt trời mùa hè vào giữa trưa nóng như lò lửa, nướng cháy mặt đất, cơ hồ các sinh vật đều ẩn giấu thân thân, tránh né cái nóng đáng sợ này.
Từng phòng bệnh đều chìm vào giấc ngủ trưa, vẻ sầu kêu lên buồn bã ỉu xìu, Mẫn Nguyệt hồn bay phách lạc ngồi trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa, đường nhìn không tập trung nhìn thẳng vào bụi cây chen vào trong đình đờ ra.
Có người đi tới, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng: "Em ở đây à"
Mẫn Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Hứa Mạch che dù đi lên bậc thang.
Tuy là buồn bã, nhưng Mẫn Nguyệt vẫn lễ phép kêu một tiếng: "Sư phụ..."
Hứa Mạch cất dù, đi tới trước mặt nàng, đưa ly nước dưa hấu lên: "Nghe bọn họ nói em chưa ăn trưa, uống chút nước trái cây đi"
Tâm tình sa sút sẽ không muốn ăn uống, Mẫn Nguyệt không chỉ chưa ăn cơm mà cả nước cũng không muốn uống, bị mặt trời phơi nắng cả buổi chảy ra không ít mồ hôi.
Vừa rồi còn không cảm nhận được, hiện tại nhìn ly nước trái cây đỏ au, nghe hương bị đặc biệt trong veo của dưa hấu tức khắc cảm giác trong cổ họng như bị thiêu đốt.
"Cám ơn sư phụ" Mẫn Nguyệt tiếp nhận, im lìm uống một ngụm lớn.
Hứa Mạch ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy điện thoại trong túi ra, một góc bên ngoài của điện thoại rõ ràng bị lõm vào một chút, nhưng màn hình lại vẫn tốt không bị hư gì.
"Điện thoại của em... cửa hàng sữa chửa ở ngoài cổng chỉ có thể thay màn hình, khung không thể sửa được"
"Sư phụ sửa điện thoại giúp em sao?" Mẫn Nguyệt nói xong sờ ví tiền của mình.
"Không cần trả lại cho tôi, cũng không có bao nhiêu"
Mẫn Nguyệt thấy nàng thật sự không muốn nhận cũng không kiên trì nữa, nàng cầm lấy điện thoại lại nói cám ơn.
Sau đó Mẫn Nguyệt không nói gì nữa, Hứa Mạch vốn dĩ là người ít nói, hai người an tĩnh ngồi một chút, Hứa Mạch bỗng nhiên nói: "Thẩm Phi có gọi cho em hai lần"
Mẫn Nguyệt mở danh sách cuộc gọi nhỡ, trong đó biểu hiện 1 giờ rưỡi có hai cuộc gọi nhỡ: "Vâng... chiều em gọi lại cho chị ấy..."

Bầu không khí một lần nữa trầm mặc.
Hứa Mạch nghiêng mặt nhìn nàng, chuẩn bị nửa ngày, rốt cuộc mở miệng: "Hôm nay biện pháp em cấp cứu rất đúng, phản ứng với sự kiện đột phát cũng đủ bình tĩnh..."
"Sư phụ..." Không đợi Hứa Mạch nói xong Mẫn Nguyệt liền ngắt lời.
Nàng ngước mặt lên, đối diện với đường nhìn của Hứa Mạch: "Sư phụ cảm thấy em có đủ tư cách làm bác sĩ không?"
Không đợi Hứa Mạch trả lời, nàng tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều an ủi em, nói em đã cố gắng hết sức rồi, đừng tự trách nữa. Nhưng mà em thật sự làm vậy đã đủ rồi sao? Em dùng hết toàn lực lại không cứu được ông ta, có phải là vì trình độ của em quá kém không?"
"Sư phụ, chị biết không... lúc phát hiện ông ta phát bệnh, trong nháy mắt đó em do dự có nên cứu ông ta không... lúc tuyên thệ có nói qua sẽ không vì tội ác của bệnh nhân mà không điều trị, nhưng vì ông ta đẩy em ra, em liền do dự có muốn cứu hay không..."
Âm thanh Mẫn Nguyệt càng ngày càng thấp, cuối cùng gần như không thể nghe thấy: "Sư phụ, có thể em là một người xấu..."
"Muốn trở thành một bác sĩ phải đòi hỏi một sự nỗ lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được, mà muốn hủy diệt một bác sĩ chỉ cần một trận gây sự" Hứa Mạch nhìn Mẫn Nguyệt, đề cao âm lượng lên, trịnh trọng nói: "Em còn trẻ, kinh nghiệm lâm sàng chưa đủ, nhưng tương lai em tuyệt đối sẽ đủ tư cách trở thành một bác sĩ"
Thình lình nhận được lời khẳng định khiến viền mắt Mẫn Nguyệt ươn ướt, nàng nghẹn ngào hỏi: "Sư phụ nói thật sao? Không phải đang an ủi em sao?"
"Em là học trò của tôi, cho nên tôi có quyền lên tiếng nhất. Với tôi..." Hứa Mạch dừng một chút, nhẹ nhàng cười rộ lên "Em rất giỏi"
Mẫn Nguyệt ngậm miệng lại hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không ngăn được xúc động muốn khóc lên, vì vậy oa một tiếng gào khóc ra.
Hứa Mạch bị trận mưa này làm cho càng hoảng sợ, hoài nghi chính mình có phải nói sai gì rồi không, bằng không sao Mẫn Nguyệt lại khóc thương tâm như thế.
Nước mắt của Mẫn Nguyệt như tràng mưa rào có sấm chớp, tới mạnh mẽ mà đi cũng rất nhanh, khóc chưa tới hai phút nước mắt đã càng lúc càng ít, dần dần ngừng lại.
Nàng thút tha thút thít lau nước mắt, ngắt quãng nói một câu: "Em... em sẽ không để sư phụ thất vọng đâu!"
Hứa Mạch dịu dàng nhìn nàng, cười đáp lại: "Được"
Sau khi phát tiết tâm tình, Mẫn Nguyệt cảm thấy đói bụng, bao tử ùng ục kêu gọi.
Hứa Mạch nói: "Có muốn theo tôi đến phòng thí nghiệm ăn cháo không?"
Mẫn Nguyệt khó hiểu: "Phòng thí nghiệm có cháo sao?"
"Cháo ăn liền lần trước em mua có hương vị rất ngon nên tôi mua một thùng đủ vị" Dừng một chút, Hứa Mạch hiếm thấy nói đùa: "Không phải em cho tôi lời dặn của bác sĩ, muốn tôi ăn nhiều cháo sao?"
"À cái đó..." Nhớ tới hồi sáng chính mình nghiêm túc nói với Hứa Mạch không được thế này thế kia, Mẫn Nguyệt ngượng ngùng đến ôm mặt "Em chỉ là hi vọng dạ dày của sư phụ không còn khó chịu nữa..."
"Đi thôi" Hứa Mạch bung dù ra, tỏ ý Mẫn Nguyệt đi vào dưới bóng râm của dù.
Dưới mặt dù nhỏ hẹp, giữa hai người chỉ cách nhau "vài" cm khiến hai cánh tay thường thường chạm vào nhau.
Mẫn Nguyệt có chút xấu hổ né sang bên cạnh nhưng lại bị Hứa Mạch nắm cổ tay kéo trở về: "Bên ngoài nắng lắm, em lại gần tôi một chút"
"A..." Mẫn Nguyệt xấu hổ đáp, vì che giấu chính mình mất tự nhiên liền cắn ống hút, làm bộ đang chuyên chú uống nước dưa hấu.

Hứa Mạch nghiêng mặt nhìn nàng, Mẫn Nguyệt mới vừa khóc xong đôi mắt còn hồng hồng, lông mi ướt sũng, nàng chợt nghĩ, thật giống một bé mèo con nhu thuận.
Nước dưa hấu rất nhanh đã hết, chỉ còn lại một lớp dưới cùng, không khí lẻn vào ống hút phát ra âm thanh rột rột.
Thật đáng yêu.
Hứa Mạch im lặng cười rộ lên.
Tòa nhà thí nghiệm bình thường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có vào lúc đi làm mới có thể nhìn thấy người. Hứa Mạch bấm mật mã mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Mẫn Nguyệt nghĩ rằng mọi người đang nghỉ trưa bên trong liền rón rén đi vào, nhưng lúc này lại phát hiện tất cả mọi người đang làm việc. Thấy Hứa Mạch tới liền ở xa gật đầu chào hỏi, sau đó tiếp tục làm việc.
Hứa Mạch nói muốn đi lấy nước đun sôi, Mẫn Nguyệt cẩn thận ngồi xuống đợi nàng, rõ ràng là cùng một chỗ ngồi trước đó nhưng Mẫn Nguyệt lại khẩn trương đến mức tay chân không biết nên để như thế nào.
Bên trong tấm ngăn thủy tinh, mọi người mặc đồng phục phòng hộ đang chuyên tâm thao tác trên các máy móc tinh vi, Mẫn Nguyệt xem không hiểu nên cảm thấy rất lợi hại, khó tránh được trong lòng sinh ra một chút tự ti. Mới vừa rồi được Hứa Mạch khen còn có lòng tin, lúc này lại héo như trái cà tím.
Được soi chiếu dưới ánh sáng vạn trượng của học bá, Mẫn học tra lạnh run người. Mãi đến khi được ăn cháo thịt bò nóng hổi, bao tử được no nê, lá gan cũng phì đại thì chủ động tìm Hứa Mạch nói chuyện phiếm, nàng hỏi: "Kinh nghiệm lần đầu tiên sư phụ cấp cứu vô hiệu bệnh nhân tử vong là cảm giác thế nào? Nhất định là không có chán chường giống như em..."
Hứa Mạch chấm rãi khuấy cháo, trả lời: "Mọi người đều sẽ có cảm giác thất bại, nhưng để bồi dưỡng ra được một bác sĩ thì phải trả giá rất cao, đừng vội từ bỏ. Lúc gặp phải khó khăn hãy nghĩ đến sơ tâm y học"
"Sơ tâm sao..." Mẫn Nguyệt cắn muỗng, trầm tư suy nghĩ nửa ngày không tìm được lí do cao thượng gì, thực tế nói: "Em học y thật ra là vì người trong nhà đều là bác sĩ, theo tự nhiên mà đi học... vậy sao sư phụ lại học y? Sao lại chọn Khoa Ngoại Lồng Ngực?"
Dựa theo suy nghĩ của Mẫn Nguyệt, ví dụ như chính mình có một nửa thông minh của Hứa Mạch thì sẽ học khoa học kỹ thuật hoặc là dấn thân vào tài chính, có lẽ sẽ được vang danh lịch sử, gia tài bạc triệu, thật tốt!
Cho dù một lòng yêu thích y học, một lòng muốn làm bác sĩ thì cũng có rất nhiều khoa có thể lựa chọn, ví dụ như khoa giải phẫu thần kinh nghe có vẻ rất tinh vi, hay là khoa nội tim mạc có được thu nhập cao hơn một chút.
Nàng ở Khoa Ngoại Lồng Ngực không lâu, nhưng từ những lần nói chuyện phiếm hằng ngày của các đồng nghiệp cũng nghe ra được một chút manh mối, Khoa Ngoại Lồng Ngực là điển hình của làm việc mệt mỏi, phẫu thuật khso khăn, thu nhập lại thấp.
Tuy là Khoa Ngoại Lồng Ngực bao hàm tất cả khó khăn của hệ thống phẫu thuật, nhưng y thuật không đáng giá bao nhiêu tiền, thứ đáng giá chính là vật tư bị tiêu hao. Ví dụ như chi phí cho phẫu thuật bắc cầu tim là mười vạn, nhưng ở Khoa Nội Tim Mạch thì một ống đỡ động mạch cũng đã có giá mười vạn rưỡi rồi, thông thường một ca phẫu thuật phải đặt từ 2 đến 3 ống.
Độ khó và thu nhập chưa bao giờ là ngang nhau, Mẫn Nguyệt nhìn mọi chuyện với cái nhìn của người bình thường thật sự không đoán ra được suy nghĩ của Hứa Mạch.
Hứa Mạch không có trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại Mẫn Nguyệt: "Nếu nói người nhà của em đều là bác sĩ chắc là cũng sẽ không đề cử em đến Khoa Ngoại Lồng Ngực nhỉ? Thế sao em chọn khoa này?"
Mẫn Nguyệt đỏ mặt lên, đương nhiên là vì sùng bái sư phụ rồi.
Mẫn Nguyệt cố ý ngắt lời: "Sư phụ không được xấu tính như vậy, là em hỏi trước mà. Sư phụ nói trước đi, sao lại chọn Khoa Ngoại Lồng Ngực?"
Vẻ mặt Hứa Mạch dần tối sầm xuống, tay cầm muỗng cũng siết chặt lại, bả vai bả vai căng ra thành một đường.
Mẫn Nguyệt rất nhanh phát hiện được tâm tình của nàng không đúng, lẽ nào chính mình hỏi cái gì không nên hỏi sao?
Vừa định chuyển hướng sang đề tài khác, chợt nghe Hứa Mạch nói ra hai chữ, âm thanh của nàng rất nhẹ nhưng truyền vào tai lại khiến trái tim Mẫn Nguyệt giật mình đập chậm đi nửa nhịp.
Hai chữ Hứa Mạch nói chính là: "Đền mạng"
Mẫn Nguyệt lặp đi lặp lại mấy lần, xác nhận chính mình không có nghe lầm thì trong lòng run sợ quan sát sắc mặt Hứa Mạch, đợi nàng giải thích. Nhưng Hứa Mạch nói xong câu đó, cả người giống như bị đóng băng, không nói được một lời.
Đã đến 13 giờ rưỡi, một lúc nữa liền phải đến phòng khám bắt đầu công việc buổi chiều, Mẫn Nguyệt thật cẩn thận nhắc nhở: "Sư phụ, chị ăn cháo đi..."
Hai người sau khi ăn xong thì trở lại phòng khám, cả một buổi chiều Mẫn Nguyệt đều chìm trong một bí ẩn thật lớn, càng không ngừng suy nghĩ xem 'đền mạng' là ý gì, hoàn toàn quên gọi điện thoại cho Thẩm Phi, mãi cho đến khi người tự mình tìm đến cửa.
"Chủ nhiệm Hứa đã tan ca chưa?"
Nghe được âm thanh quen thuộc, Mẫn Nguyệt hồi thần lại thì thấy Thẩm Phi cười tủm tỉm đứng ở cửa.
Hứa Mạch mới vừa khám xong bệnh nhân của cuối cùng của ngày, đang sắp xếp lại đơn đăng ký: "Có chuyện gì sao?"
"Khoa Nội Tim Mạch chiều nay có nhận một bệnh nhân, hẹp van hai lá, chúng tôi kiến nghị cô ấy chuyển đến Khoa Ngoại Lồng Ngực làm phẫu thuật, nhưng nghề nghiệp của cô ấy tương đối đặc biệt phải điều trị bí mật, làm phiền cô đến đó xem một chút rồi quyết định"

"Được rồi, chờ tôi" Hứa Mạch đứng dậy đi toilet.
Hứa Mạch chân trước vừa ra ngoài, chân sau Thẩm Phi liền xông lên giữ lấy Mẫn Nguyệt: "Chuyện gì xảy ra với em vậy? Gọi điện thoại em cũng không nghe, mau cho chị xem bị thương chỗ nào!"
Thẩm Phi lắc bả vai Mẫn Nguyệt như lắc con quay, đem nàng xoay một vòng: "Chị nghe người ta nói em chảy máu, ông ta lấy dao đâm em sao? Hay là lấy cái gì đánh em hả? Ăn gan báo rồi, chị thật muốn đi nhà xác cho ông ta một đao!"
Thấy nàng càng nói càng thái quá, Mẫn Nguyệt vội cắt ngang: "Chị bình tĩnh, ông ta đẩy em một cái, sau lưng bị cọ trầy da thôi, đã khử trùng băng bó rồi"
Biết là nàng không có bị thương nặng Thẩm Phi liền yên tâm, xoa xoa đầu Mẫn Nguyệt, tận tình khuyên bảo nói: "Chị đã lên mạng mua cây gậy bóng chày rồi, hôm nào đưa cho em, lúc tới phòng khám thì mang theo phòng thân. Bây giờ môi trường y tế quá tệ, em lại khờ như vậy, thật khiến người ta lo lắng mà"
Mẫn Nguyệt dở khóc dở cười, tưởng tượng chính mình giơ gậy bóng chày đứng sau lưng Hứa Mạch. Ừm... thật giống thần giữ cửa.
Ba người cùng nhau lên lầu 6, vào hành lang phòng bệnh Khoa Nội Tim Mạch, bác sĩ đang kiểm tra phòng tươi cười thân thiết vẫy tay: "Em là bạn từ nhỏ của Thẩm Phi sao? Chào em chào em, hoan nghênh em đến khoa tụi chị chơi"
Mẫn Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, anh ta biết nàng sao?
Thẩm Phi mở cửa phòng bệnh đơn ra, âm thanh điện tử mạnh mẽ trong nháy mắt bay ra, Mẫn Nguyệt bị từng đợt âm thanh làm cho lui về sau nửa bước.
Thẩm Phi nhíu mày đi vào, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Mau tắt loa đi, đã nói với cô là phải nghỉ ngơi, đừng có giày vò mình như vậy nữa, muốn ho ra máu lần nữa sao?"
Âm nhạc làm cho sọ não phát đau bị tắt đi, truyền đến âm thanh ngọt ngào của một cô gái: "Bác sĩ Thẩm, cô đáng sợ quá à, tức giận sẽ có nếp nhăn đó"
Mẫn Nguyệt thò đầu ra xem, chỉ thấy trên giường bệnh là một cô gái còn trẻ tuổi đang nửa nằm nửa ngồi, ước chừng năm nay 20 tuổi, quần áo rất thời thượng, lúc này đang ngửa đầu, để người đang đứng bên giường bệnh trang điểm giúp mình.
Trên tủ đầu giường là túi đồ trang điểm rất lớn, đồ trang điểm rực rỡ muôn màu bày ra một bàn, nhiều đến Mẫn Nguyệt không nói được một chữ.
Lần đầu tiên thấy cô gái đã nằm viện còn thích chưng diện như thế, Mẫn Nguyệt vô cùng tò mò nhịn không được nhìn lâu thêm một chút, phát hiện có chút quen mắt.
Đối phương thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, hiểu thấu lòng người lên tiếng trước: "Muốn tôi ký tên cho cô sao?"
Ký tên? Mẫn Nguyệt ngẩn ngơ vài giây mới phản ứng được, đây không phải là cô ca sĩ trong nhóm nhạc đang rất hot gần đây sao! Tên gì ta... đúng rồi, Magic Girls!
"Trước tiên đừng trang điểm nữa, tôi đã mời Chủ nhiệm Hứa của Khoa Ngoại Lồng Ngực đến đây xem giúp cô" Thẩm Phi tỏ ý chuyên viên trang điểm lui ra phía sau.
Hứa Mạch đi tới trước giường, vừa hỏi chẩn vừa xem kết quả chụp tim dưới ánh đèn: "Bệnh van hai lá của cô đang ở giai đoạn giữa, tôi đề nghị..."
"Chủ nhiệm Hứa" Cô gái tủm tỉm cắt ngang lời của Hứa Mạch, bộ dạng mê gái ôm mặt nhìn: "So với các nữ minh tinh mà tôi từng gặp qua thì cô còn xinh đẹp hơn nhiều. Đã có ai nói cô rất xinh đẹp chưa?"
Thẩm Phi khẽ cười một tiếng: "Cả bệnh viện này đều biết Chủ nhiệm Hứa rất xinh đẹp, đừng nhiều lời nữa, khám bệnh đi"
Cô gái đáng tiếc lắc đầu: "Gương mặt này mà lại vùi vào làm bác sĩ..."
"Phải phải, bà chủ à, tôi cũng biết là gạt người, chỉ là bị cảm cúm nhưng sau đó bác sĩ nói tim có vấn đề, không chỉ cho Marie nằm viện còn nói là phải làm phẫu thuật"
Một người đàn ông cầm theo túi công văn đang gọi điện thoại đi vào phòng bệnh, thấy bác sĩ ở đây thì ngắn gọn báo cáo vài câu sau đó tắt điện thoại.
"Ba người các cô ai muốn nói trước? Tôi muốn ngay mặt nói chuyện với Chủ nhiệm của các cô!" Người đàn ông rất không khách khí mà nói.
Hứa Mạch lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh là người giám hộ của bệnh nhân?"
"Tôi là người đại diện của cô ấy" Người đàn ông nhìn chằm chằm vào thẻ công tác trước ngực của Hứa Mặt, vẻ mặt có hơi hòa hoãn, "Cô là Phó chủ nhiệm à, vậy được, vậy nói với cô đi. Marie của chúng tôi bị cảm cúm, có thể có chút tức giận nên ho ra máu, các cô ra đơn thuốc thì cứ ra, muốn tiêm thì cứ tiêm, nhanh nhanh để chúng tôi còn đi. Tối nay còn có fan meeting, không thể trễ giờ"
"Anh làm người đại diện có thể quan tâm tình trạng thân thể của nghệ sĩ một chút không? Cảm cúm mấy tháng rồi chưa hết, anh không thấy kì lạ sao?"
Thẩm Phi thấy anh ta nói chuyện bất lịch sự như vậy, ngữ khí cũng cứng rắn hơn, trực tiếp oán giận: "Tuy ban đầu là cảm cúm bình thường, nhưng nhiễm trùng đường hô hấp trên dẫn đến thấp tim, bây giờ diện tích miệng van hai lá của cô ấy là 1.3, đã hẹp đến mức độ trung rồi. Chiều nay khi nhập viện còn ho ra máu một lần, 1 2 »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận