Tâm Như Mộng

Chương 11: Tình yêu là điều ngọt ngào nhất đến từ trái tim
Lãnh Mạt Diễn ôm Tịch Hiên vào nhà, cậu đã thiếp đi trong lòng anh, đôi mắt nhắm chặt vẫn còn hoen nước. Anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, yêu thương hôn lên trán cậu rồi xoay người ra khỏi phòng. Anh gọi một cuộc điện thoại cho bạn cậu để báo cậu tối nay sẽ ở nhà anh - bảo bọn họ đừng lo lắng, sau đó lại gọi cho Dean.
-“Mọi chuyện ổn chứ?” – Dean hỏi
-Cậu ấy ngủ rồi, ba tên đó thế nào?
-“Đảm bảo bọn chúng sẽ ở trong tù bốc lịch mấy năm, dù sao cũng chưa có chuyện gì xảy ra nên tôi không thể mạnh tay quá, Eichen sẽ chú ý đến cậu.”
-Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn nhé!
-“Với tôi mà cậu còn nói thế à? Thôi nghỉ sớm đi! Goodnight.”
-Goodnight!
Anh vào bếp rót một cốc nước ấm rồi trở lại phòng, cậu vẫn ngủ thật yên tĩnh nên anh quyết định đi tắm rồi sau đó sẽ ra ôm cậu ngủ. Khi Mạt Diễn trở ra, Tịch Hiên đang mở to mắt nằm yên tĩnh trên giường, không hiểu sao khi thấy ánh mắt đó của cậu, lòng anh cảm thấy như bị ai nhéo một phát.
-Em tỉnh rồi? – Anh chưa mặc áo, hơi nước mát lạnh vẫn tỏa ra từ người anh khi anh leo lên giường nằm kế cậu.
-Em cứ nghĩ mình nằm mơ! – Cậu thì thào, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chăm chú.
-Ô! Sao lại nghĩ mình nằm mơ? – Anh cười khẽ kéo cậu sát vào người.
-Vì… vì mọi thứ cứ đến ào ào… khiến em không biết cái nào là thật… cái nào là giả…
-Thế bây giờ ra sao? Đã phân rõ thật giả?
Cậu gật đầu, mặt ửng hồng chôn vùi vào hông anh. Anh vuốt ve tóc cậu, chúng thật mềm trên làn da anh, giống như cậu, đã thật mềm mại chạm vào trái tim anh.
-Em có muốn đi tắm không? – Anh khẽ hỏi.
-Vâng ạ! – Cậu nhớ đến tình cảnh ban nãy, chợt rùng mình, bọn chúng thật gê tởm.
-Ổn rồi! Bọn chúng đang ở đâu đó trong tù, gặm nhắm lại lỗi lầm chúng gây ra.
-Bọn chúng bị bắt rồi? – Cậu ngạc nhiên ngồi dậy, cậu không ngờ lại chóng vánh thế.
-Ừ! Được rồi, em nên đi tắm! Quên bọn chúng đi. – Anh vỗ nhẹ lên vai cậu, bước xuống giường đi lấy quần áo sạch cho cậu thay.
Cậu ngơ ngác nhìn theo anh, trong lòng đang hạnh phúc vô cùng. Thì ra anh là thật! Anh đang ở bên cậu…
Lãnh Mạt Diễn đang ngồi trên giường làm việc bằng laptop, bên cạnh anh là Tịch Hiên thơm phưng phức mới tắm xong, cậu vẫn ngại ngùng trùm chăn kín mít vì anh chỉ đưa cậu mỗi cái áo thun mà chẳng đưa quần – mặc dù cái áo đó vừa đủ phủ kín mông cậu, nhưng cậu vẫn thấy kỳ cục sao sao ấy.
-Em sẽ bị nghẹt thở mất! – Mạt Diễn kéo cậu ra khỏi chăn.
-… - Cậu vẫn im thin thít.
Anh đặt laptop sang tủ đầu giường, quay sang đè lên cậu khiến cậu la oai oái. Mùi gỗ mộc thân thuộc bao trùm lấy cậu, cậu thấy bình yên lạ thường. Rồi một bàn tay mò mẫm trong chăn nhéo lên mông cậu, mặt Tịch Hiên đỏ hồng như đít khỉ.
-A… anh… anh làm gì đó? – Cậu quay qua nhìn kẻ quấy rối.
-Đây là lý do tại sao tôi lấy cho em chiếc áo đó! Hắc hắc… tiện giở trò – Anh cười xấu xa.
-Anh…
-Ngủ đi nào! Khuya lắm rồi, nếu em không ngủ chúng ta có thể làm chuyện khác… – Anh nhẹ giọng nói.
-Ngủ… em ngủ ngay! – Tịch Hiên nhắm tịch mắt lại khiến Mạt Diễn phá ra cười, cậu đúng là ‘’bảo bối’’ của anh.
Mạt Diễn hôn lên trán, lên mắt, lên mũi và cuối cùng là đặt một cái hôn thật khẽ lên môi cậu sau đó nằm xuống cạnh cậu, hàng mi Tịch Hiên rung lên vì vui sướng. Anh ôm chặt cậu vào lòng ngực, mùi gỗ mộc xua tan đi hết mọi lo lắng ngày hôm nay cậu gặp phải, yên bình ngủ trong lòng ngực anh – tình yêu duy nhất của cậu.
---------oOo--------
Ánh nắng ấm áp chiếu qua tấm màn cửa làm Tịch Hiên chói mắt, cậu mơ màng tỉnh giấc trong hương gỗ mộc mà cậu thích nhất. Mạt Diễn vẫn ôm cậu ngủ, anh thật sự là người đẹp nhất mà cậu từng gặp, gương mặt anh khi ngủ thật thân thiện – không còn ánh mắt lạnh lẽo mà anh hay mang. Tịch Hiên nhìn đến quên cả trời đất… Đôi mắt xám ấy nhìn cậu thật dịu dàng:
-Em đang chảy nước miếng kìa! – Anh nói khẽ.
-A! – Tịch Hiên hoảng hốt lau miệng mình, chẳng có gì cả - Anh trêu em.
-Hắc! Em đang nhìn tôi đắm đuối đấy, làm tôi rất muốn cắn em.
Cậu đỏ mặt rụt cổ trốn vào chăn làm Mạt Diễn buồn cười, anh kéo cậu ra, sao mà dễ xấu hổ thế.
-Dậy nào! Chúng ta sẽ ăn sáng và tôi đưa em về trường. Chiều nay tôi phải đi công tác rồi, chắc hai hôm nữa mới gặp lại em.
-Ơ… vâng!
-Tôi sẽ gọi điện cho em mỗi ngày, và em không được không nghe đâu đó! – Anh nhéo mũi cậu.
Tịch Hiên cười, dường như cái vẻ lạnh lùng lúc trước mà cậu nhìn thấy ở anh đã biến đâu mất dạng, anh bây giờ toàn trêu chọc cậu, khiến cho cậu xấu hổ thôi. Tịch Hiên theo anh vào phòng tắm, cậu chợt nhớ ra cậu không có quần áo thay, cậu lo lắng nhìn anh:
-Em… em không có quần áo!
-Em mặc tạm đồ tôi đi, một lát chúng ta sẽ ghé một cửa hàng nào đó tìm cho em một bộ quần áo mới.
-Nhưng… - Cậu không thể nói với anh rằng cậu cũng không có đồ lót.
-Hửm? – Anh nhướng mày nhìn cậu.
-Không… không có gì ạ! – Cậu lủi ra ngoài, không thấy nụ cười ma mãnh của Mạt Diễn.
Mạt Diễn lấy một bộ đồ thể thao không quá to đưa cho cậu, kèm theo một chiếc quần lót – dĩ nhiên là mới tinh. Cậu xấu hổ giấu chúng khi chạy vào phòng tắm, kéo theo tiếng cười vui vẻ của anh lúc sáng sớm. Có lẽ cậu sẽ phải nói nhiều lý do với đám bạn tại sao đi cả đêm không về còn mặc luôn đồ lót của người khác, đúng là một hình dáng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Mạt Diễn đưa cậu đến một cửa hàng quần áo mà anh thường tới, chọn cho cậu một chiếc áo phong màu trắng và một chiếc quần jean đen. Trông cậu lại càng xinh xắn hơn khiến anh nhìn thích cả mắt, có một người tình bé nhỏ đúng là hay thật. Sau đó họ đi ăn ở một nhà hàng nhỏ, giá cả khá bình dân nhưng ăn ngon vô cùng. Tịch Hiên ăn no căng cả bụng, thế mà anh còn ép cậu ăn hết cả món tráng miệng với một cái bánh kem nhỏ. Anh muốn nuôi cậu thành heo thì phải…
Chiếc Porsche xanh đen dừng lại trước cổng trường, Mạt Diễn không xuống xe, anh không muốn mọi người chú ý quá nhiều đến anh và cậu vì cậu còn học ở đây rất lâu, mà mối quan hệ giữa anh và cậu nếu bị công khai thì sẽ rất rắc rối.
-Em vào trường nhé! – Cậu thật chẳng muốn xa anh chút nào.
-Đã lưu số điện thoại tôi chưa?
-Dạ rồi!
-Cứ gọi bất cứ khi nào em muốn nhé!
-Vâng ạ! – Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, và ngay lập tức cậu chìm vào một chiếc hôn đúng kiểu của Pháp.
Tịch Hiên nhắm chặt mắt lại, cậu nghe anh cười khẽ bảo: - Thở đi! – thì ra cậu đang nín thở. Tịch Hiên thở phì phì khiến anh lại phá ra cười. Cậu xấu hổ nhìn anh. Anh lại ôm cậu lại gần, thì thầm: - Lại nhé!. Đôi môi anh dán chặt lên môi cậu, chiếc lưỡi linh hoạt liếm nhẹ lên viền môi đang khẽ run của cậu, vô cùng thích thú khám phá hương vị đó. Tịch Hiên ngây ngô đáp lại, nụ hôn mới tuyệt làm sao. Anh đưa đầu lưỡi vào sâu trong miệng cậu, trêu đùa đầu lưỡi cậu khiến cậu choáng váng… Chẳng biết qua bao lâu, hai người mới tách nhau ra, mắt Tịch Hiên mơ màng sủng nước khiến anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng hôn đến khi cậu bất tỉnh, nhưng hiện tại anh còn có việc nên chỉ có thể nhịn, đợi khi công tác về anh sẽ đòi đủ.
-Vào trường đi em! Hẹn gặp em sau nhé.
Tịch Hiên mặt hồng hồng tạm biệt anh rồi đi vào trường, Mạt Diễn chờ cậu đi khuất mới lái xe đến công ty. Anh cần chuẩn bị lại kế hoạch để chiều nay sang Úc đấu thầu dự án với Hoa Đông, chuyện này rất quan trọng nên anh không thể lơ là được…
Chương 12: ‘’Anh ấy đang ở bên ai?’’
Hôm nay là ngày đầu tiên Mạt Diễn đi công tác, chẳng biết Rosna nghe được từ đâu mà biết được chuyện đó, nằng nặc đòi theo làm anh đau hết cả đầu. Dean chạy mất tăm khi vừa đến Úc, chắc lại lê la đâu đó với mấy nàng xinh đẹp đất nước kanguru này. Mạt Diễn vừa gặp đối tác trở về, tình hình có vẻ bất lợi đối với công ty anh nhưng anh cũng không quá lo lắng. Nếu Hoa Đông dễ đấu như thế thì cũng không thể tồn tại đến bây giờ… Tiếp theo chỉ cần Dean lấy được vài thông tin nội bộ từ bên họ là coi như gói thầu này cầm chắt sẽ về tay Thịnh Đằng, sẽ khiến cho Hoa Đông ngã một cú đau điếng.
Mạt Diễn lấy chiếc Vertu ra xem, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào đến từ bảo bối của anh, chẳng lẽ cậu không nhớ anh sao? Anh thì đang nhớ cậu điên cuồng. Giờ này có lẽ cậu đang ngủ, một lát nữa anh sẽ gọi cho cậu, thỏ nhỏ nhà anh nhút nhát lắm. Anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quay người vào phòng tắm…
---------oOo--------
Rosna buồn chán trở về khách sạn, sáng giờ cô đã đi mua sắm khắp nơi nhưng vẫn không thấy vui chút nào. Cô cảm thấy Ryan luôn tránh mặt mình, dường như anh không thích cô ở bên cạnh, lúc nào cũng lấy lý do công việc để tránh đi dạo cùng cô. Cô biết anh là một người khó gần, nhưng không ngờ lại khó gần đến vậy. Hôm nay đi dạo phố, cô thấy một chiếc cà vạt thật đẹp nên đã mua, muốn tặng cho anh.
Rosna gõ cửa phòng Mạt Diễn, bên trong không có động tình gì, cô thử xoay ổ khóa, cửa không khóa, cô vui vẻ đi vào. Bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy, chắc là anh đang tắm. Rosna thật sự rất thích ngắm anh, Ryan có một thân hình lý tưởng đối với mọi cô gái, cô cũng biết anh có một vài tình nhân cố định bên Mỹ, nhưng sang đây dường như anh lại kiềm chế rất tốt nhu cầu của mình, cô ở Trung Quốc gần một tháng mà chẳng thấy anh qua lại với cô gái nào, thật ra cô đã mua chuộc thư ký của Ryan để biết tình hình của anh ấy, nhưng ngoài công việc ra anh ấy chẳng có sở thích gì khác. Cô đặt hộp quà lên tủ đầu giường, định đi ra nhưng điện thoại anh lại reo lên. Cô định bỏ qua nó nhưng chẳng hiểu sao cô lại mở máy lên nghe:

- Alo
- … - Bên kia im lặng gần một phút mới có người lên tiếng: - ‘’Xin… xin hỏi phải số điện thoại của Mạt Diễn không ạ?’’
- Đúng rồi! Cậu tìm anh ấy à? Anh ấy đang tắm. – Rosna nghi hoặc trả lời, dường như người gọi đến là một cậu nhóc.
- ‘’Xin… xin hỏi cô là ai?’’ – Giọng bên kia run rẩy.
- Tôi… tôi là bạn gái anh ấy! Cậu có chuyện gì à?
- ‘’Ơ… không ạ, xin lỗi đã làm phiền’’. – Bên kia im lặng rồi cúp máy.
Rosna nghi hoặc nhìn chăm chăm điện thoại, lạ thật, gọi đến tìm Ryan nhưng lại bảo là không có gì. Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Mạt Diễn tóc rũ nước trong chiếc áo choàng tắm đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái đang cầm điện thoại mình trên tay:
- Em làm gì? – Anh lạnh nhạt hỏi.
- A… - Rosna giật mình xoay lại: - Có… có người gọi cho anh, nhưng không nói gì cả…
- Ai?
- Hình như là một cậu nhóc! – Cô đưa điện thoại cho anh.
Mạt Diễn nhìn ghi nhớ cuộc gọi, anh lặng thinh không nói rồi đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường, khoanh tay nhìn Rosna, lạnh lùng nói:
- Tôi hi vọng đây là lần đầu cũng là lần cuối em chạm vào điện thoại của tôi.
- Vâng… - Cô buồn bã cuối đầu – Em chỉ…
- Em đến đây làm gì?
- Em… em dạo phố, có mua một món quà nhỏ muốn tặng anh… nên đem qua đây… - Cô lí nhí nói.
Mạt Diễn nhìn hộp quà nhỏ trên tủ đầu giường, đôi mắt xám bớt đi chút lạnh lẽo:
- Cám ơn em! Tôi còn có việc, em muốn đi chơi cứ kếu tài xế chở đi, công ty đang có việc quan trọng nên tôi không tiếp em được, mong em thông cảm.
- Không sao ạ! Vậy… em về phòng!
- Ừ!
Nhìn Rosna ra khỏi phòng, anh túm ngay điện thoại gọi lại nhưng bên kia đã tắt máy. Chết tiệt thật, chẳng biết cô ta đã nói gì mà ngay cả điện thoại cậu cũng tắt. Mạt Diễn sốt ruột gọi cho Hùng Chí – bạn Tịch Hiên.
- ‘’Anh Diễn hả? Anh gọi em có gì không?’’ – Giọng Hùng Chí òm òm vang lên.
- Tịch Hiên có ở cùng cậu không?
- ‘’Không ạ! Em đang ở bên ngoài, anh gọi cho anh Đại Nam thử xem, số Tịch Hiên gọi không được ạ?’’
- Ừ, cậu ấy tắt máy rồi, cậu có số Đại Nam thì cho tôi.
- ‘’Anh đợi chút nhé, em nhắn tin qua cho!’’
- Cảm ơn cậu!
1 phút sau anh nhận được tin nhắn, anh gọi ngay cho Đại Nam:
- ‘’Alo…’’
- Tôi là anh họ của Tịch Hiên, em ấy có ở cùng cậu không? – Anh lo lắng hỏi.
- ‘’Có ạ, nhưng không biết ai chọc cậu ấy, nghe xong điện thoại thì khóc bù lu bù loa, giờ đang trốn trong chăn không chịu ra’’.
- Cậu có thể đưa điện thoại cho cậu ấy không?
- ‘’Để em thử xem!’’
Bên kia có tiếng đi lại, tiếng Đại Nam nói chuyện với Tịch Hiên nhưng không có tiếng cậu đáp lại. Anh xót hết cả lòng khi nghe tiếng thúc thích len lõi vào tai…
- ‘’Cậu ấy không chịu nghe rồi anh ơi! Hay là đợi cậu ấy hết buồn, em nhắn tin anh gọi lại xem sao’’.
- Cảm ơn cậu, an ủi Tịch Hiên giúp tôi.
- ‘’Vâng’’.
Lãnh Mạt Diễn lo âu xoa xoa trán, Rosna đã nói những gì mà cậu lại khóc dữ như vậy, anh rất muốn chạy sang hỏi cho rõ mọi chuyện nhưng không được, cô ấy sẽ nghi ngờ, và mẹ anh sẽ điều tra. Anh bèn gọi cho Dean:
- Dean à, tôi muốn bay về Bắc Kinh một chuyến ngay bay giờ, cậu có thể chủ trì cuộc họp giúp tôi trước khi tôi trở lại không?
- ‘’Cái gì? Có chuyện gì quan trọng hơn dự án này mà cậu bỏ về thế?’’
- Tóm lại là cậu có giúp hay không?
- ‘’Tất nhiên là giúp nhưng cậu phải cho tôi lý do!’’
- Rosna vừa bắt điện thoại của tôi, Tịch Hiên gọi và bây giờ cậu ấy tắt máy, khóc như mưa bên ấy. Cậu nói xem là chuyện gì?
- ‘’A! Gay go nhỉ? Nhưng mà chỉ như thế mà cậu quẳng lại tôi một mình về dỗ bảo bối của cậu à?’’
- Làm ơn giúp tôi đi, tôi sẽ cố gắng cho cậu nghỉ phép sớm!
- ‘’Nhớ lời cậu nói đấy! Rosna hỏi thì nói thế nào?’’
- Cứ nói công ty có chuyện khẩn cấp cần tôi về giải quyết mới được, sáng mai tôi trở lại. Cuộc họp chiều nay nhờ cậu vậy.
- “Yên tâm!”
Lãnh Mạt diễn cúp máy, anh quơ vội chiếc áo khoát, hộ chiếu và ví tiền rồi đi như bay ra khỏi phòng, đón xe chạy như bay tới sân bay, mua vé về Bắc Kinh sớm nhất có thể. Trong lúc ngồi chờ, anh cố gọi lại cho cậu những máy vẫn tắt, tin nhắn không gởi được. Lần đầu tiên trong đời anh biết được cảm giác bị người yêu giận dỗi là như thế nào và anh không thích cảm giác bồn chồn không yên này mọt chút nào cả…
Mạt Diễn đáp xuống sân bay Bắc Kinh 4 giờ sau đó, anh vội vàng đón xe đến trường cậu. Quản lý ký túc xá không cho người lạ vào nên anh phải gọi Hùng Chí ra đón.
- Anh Diễn!
- Xin chào! Tôi muốn vào gặp Tịch Hiên nhưng không được.
- A, để em xin phép cho anh vào.
Hùng Chí chạy vào đăng ký và xác nhận người thân với quản lý ký túc xá rồi dắt anh vào phòng bọn họ. Cậu vừa đi vừa nói:
- Chẳng biết hôm nay Tịch Hiên làm sao? Hôm nay không đến lớp, cơm cũng không chịu ăn, cứ trốn trong chăn khóc thúc thích. Bọn em thấy là cuốn hết cả lên, anh vào xem cậu ấy đi.
- Hôm nào tôi dắt cả bọn đi ăn một bữa để cảm ơn.
- Ha ha, thế thì còn gì bằng.
Trong phòng ký túc xá, Đại Nam và Dĩnh Minh đang tìm mọi cách dỗ bảo bối của anh ăn cơm. Tuy Dĩnh Minh và Hùng Chí đều bằng tuổi Tịch Hiên nhưng cả phòng ký túc xá này đều coi cậu là em út mà quan tâm, bởi cậu nhỏ con nhất cũng xinh xắn nhất đám. Lãnh Mạt Diễn đau lòng lại gần cậu, Đại Nam và Dĩnh Minh ném ánh mắt dò hỏi sang Hùng Chí, cậu ta kéo cả bọn ra ngoài để lại anh và Tịch Hiên bên trong.
Tịch Hiên đột nhiên thấy bên ngoài im lặng nên ló đầu ra xem, đôi mắt sưng múp của cậu dừng lại thân ảnh đang lo lắng ngồi bên cạnh mình. Vừa thấy anh, cậu chỉ muốn khóc nữa. Anh bảo đi công tác mà thật ra anh đang ở bên ai? Cô ta bảo cô ta là bạn gái anh, vậy cậu là gì, cậu là bạn trai của anh à?
- Tịch Hiên à…
- Anh về đi! Em không muốn gặp anh. – Cậu lại chui vào chăn.
Mạt Diễn kéo chăn ném đi, anh ôm cậu vào lòng mặc cậu chống cự.
- Nghe anh giải thích được không? Em tắt máy làm anh không biết làm sao cả. Anh lo quá đi mất!

- Em không muốn nghe!
- Không nghe cũng phải nghe! Anh ngồi máy bay 3 giờ liền trở về, em cho anh nói xong rồi đuổi đi cũng chưa muộn.
Nghe anh nói thế, cậu yên tĩnh trở lại, cậu ngẩng đôi mắt đỏ hồng lên nhìn anh. Anh đau lòng lau nước mắt trên má cậu:
- Đừng khóc nữa…
- Cô ta là ai? Tại sao lại nói là bạn gái anh? Cô ta còn bảo anh đang tắm, hai người ở chung phòng à? – Cậu hỏi một hơi.
- Cô ta nói thế với em à? – Mạt Diễn âm trầm hẳn, Tịch Hiên run lên nhìn anh.
- Không phải thế sao?
- Nếu cô ta là bạn gái anh vậy em là gì? Câu hỏi ngốc như thế mà cũng hỏi! Tại sao không tin anh một chút nào vậy? Uổng công anh thương em, lo tới nỗi bay ngay về đây. – Mạt Diễn nhăn nhó quát cậu: - Cô ta là con gái bạn của bố anh, thế thôi!
Đột nhiên Tịch Hiên muốn cười, cậu chỉ giận dỗi chút thôi không ngờ anh bay về luôn. Cậu ăn năn cúi đầu, không dám lên tiếng.
- Hết giận rồi? Sau này cô ta nói gì cũng đừng tin, em chỉ cần tin anh nói, chẳng cần tin ai khác nữa cả.
- Anh có lừa dối em không? – Cậu lí nhí hỏi.
- Không bao giờ! Đợi lần này dự án thành công và công ty đi vào quỹ đạo, chúng ta sẽ đi du lịch nhé. – Anh ôm siết cậu nói.
- À, có một việc em muốn hỏi anh!
- Em hỏi đi!
- Anh làm ở công ty nào thế? Hình như chức vị rất cao.
- Em biết Thịnh Đằng không? – Thấy cậu gật đầu anh mới nói tiếp: – Hiện tại anh đang làm giám đốc điều hành của Thịnh Đằng, nhưng thân phận của anh không chỉ ở đây, tóm lại rất phức tạp, anh không có thời gian nói hết nhưng một lúc nào đó anh sẽ nói rõ cho em, em cũng cần chuẩn bị tâm lý.
- Anh là mafia à? – Cậu lo lắng hỏi.
- Một nửa thôi! – Anh cười khẽ, rồi nói thêm: - Quan hệ của chúng ta vẫn nên giữ bí mật, bởi nếu đối thủ của anh biết về em sẽ gây nguy hiểm cho em, cũng gây bất lợi cho anh nên em thông cảm cho anh nhé! Một lúc nào đó anh sẽ dắt em về ra mắt gia đình…
- Làm người tình bí mật của anh cũng không sao mà… miễn sao chúng ta được ở bên nhau là tốt rồi. – Cậu ôm anh đáp khẽ.
- Bây giờ em nên rửa mặt đi, rồi chúng ta mời bạn em đi ăn một bữa, sau đó anh phải bay qua Úc nữa rồi.
- Anh không ở lại được à? – Cậu không nỡ hỏi.
Mạt Diễn lắc đầu, rồi anh hôn lên trán cậu: - Sáng ngày mốt anh lại về, chúng ta sẽ lại gặp nhau. Em có thể nhắn tin cho anh khi nào rảnh rỗi.
- Vâng!
- Đi rửa mặt đi, trông em cứ như con mèo!
---------oOo--------
Bên ngoài ba người bạn chung phòng của Tịch Hiên đang chụm đầu nhau nói chuyện:
- Cậu có tin đó là anh họ của Tịch Hiên không? – Dĩnh Minh hỏi.
- Không! – Đại Nam lắc đầu, Hùng Chí không ý kiến.
- Tôi thấy họ giống người yêu của nhau hơn! – Đại Nam nói.
- Chuyện đó chẳng có vấn đề gì, lần đầu tiên tôi gặp đã biết Tịch Hiên không giống tụi mình, cậu ấy quá xinh đẹp, quá yếu ớt… mà người như thế thì cần người bảo vệ hơn là bảo vệ người khác. – Hùng Chí nói.
- Tôi thấy anh Diễn đó cũng là một người có địa vị không nhỏ, nếu anh ấy có thể quan tâm, bảo vệ Tịch Hiên thì tốt lắm rồi, cậu không biết mỗi lần Tịch Hiên lên lớp là có bao nhiêu ánh mắt bất thiện nhìn cậu ấy đâu. – Dĩnh Minh lên tiếng.
- Nếu anh ta không yêu cậu ấy thì sao? – Đại Nam lo lắng phản đối.
- Thì chúng ta đem Tịch Hiên giấu đi, dù sao không có chúng ta xin phép, anh ta cũng không gặp được cậu ấy. Mà chỉ việc cậu ấy không nghe điện thoại đã sốt sắn chạy tới như thế thì tớ nghĩ anh Diễn đỗ Tịch Hiên nhà chúng ta mất rồi. – Hùng Chí khoái trá cười.
- Thôi, cứ chậm rãi quan sát thêm đi! Họ ra kìa…
Lãnh Mạt Diễn đưa cả bọn đi ăn ở một quán ăn gia đình lâu năm, đồ ăn rất ngon. Bọn họ còn uống cả rượu nên lúc về ai cũng ngà ngà say. Anh đưa cả bọn về ký túc xá rồi hôn tạm biệt bảo bối của anh, lại đón xe đến sân bay để bay sang Úc.
Tịch Hiên đau lòng nhìn vẻ mệt mỏi hiện trên gương mặt anh, nếu cậu biết anh sẽ mệt như thế, cậu sẽ không giận dỗi trẻ con như vậy. Cậu tự nhủ sau này sẽ không để anh lo lắng như thế nữa, chuyện gì cũng phải hỏi anh cho rõ ràng rồi mới giận dỗi… Nếu Mạt Diễn mà biết cậu nghĩ thế sẽ phì cười cho xem.
Chương 13: Richard T. Lawrence
Trong một căn phòng sang trọng bậc nhất bậc nhì thế giới, hai thân ảnh dính chặt lấy nhau cùng day dưa nóng bỏng. Thân thể cường trán của người đàn ông ướt đẫm mồ hôi đang luật động liên tục ra vào thân thể nhỏ nhắn, trắng trẻo bên dưới anh ta. Cô gái rên rỉ liên tục, từng tiếng ngắt quảng cầu xin tha thứ… Trong mắt người đàn ông chẳng có gì ngoài sự bạo ngược, lạnh lẽo. Hắn có một gương mặt góc cạnh của người châu Âu, mày kiếm, mắt sâu, đôi môi mỏng… mọi đường nét trên gương mặt hợp thành một gương mặt rất điển trai nhưng vô cùng nguy hiểm. Hắn ta ồ ồ thở dốc, dường như trong cơn kích tình kịch liệt như thế cũng không thể thay đổi một chút nào sự tàn bạo, nguy hiểm trong đôi mắt hắn.
- Richard… chậm… chậm một chút… - cô gái yếu ớt cầu xin.
- Hừ! – Richard càng động nhanh hơn và trong một thoáng sau đó, mọi thứ bùng nổ. Hắn đổ ập xuống người cô gái, thở hổn hển. Cô gái cũng chỉ còn chút sức để thở.
Richard T. Lawrence – người thừa kế duy nhất của Eichen Lawrence, như thừa hưởng được tính cách của bố, hắn cũng là một người âm mưu và thủ đoạn. Hắn ta không phải là một người quá kém cõi, nếu so với Mạt Diễn cũng có thể coi là ngang tài ngang sức, nhưng chính vì hắn quá tâm cơ và ngang ngược nên người trong gia tộc không đánh giá cao bằng Lãnh Mạt Diễn – một đứa con lai.
Richard rời khỏi người cô gái, hắn tựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc ra châm lửa. Dường như dạo gần này mọi sự đều bất lợi đối với hắn, chuyến vũ khí vừa vận chuyển đến cảng chẳng hiểu sao bị cớm tóm được, coi như mất trắng. Mất tên thuộc hạ hắn dày công huấn luyện chẳng hiểu sao cứ gặp tai nạn bỏ mình, đến hôm nay hắn gần như phát điên… Hắn biết có người giở trò sau lưng, muốn làm yếu thế lực của hắn và lão già, nhưng bọn chúng thật sự là quá cẩn thận nên chẳng để lại chút dấu vết gì. Hắn biết người có thể làm việc đó chỉ có Kat Lawrence – chú hai của hắn. Hắn còn nghe nói ông ấy đã đưa Ryan sang Trung Quốc làm việc, có lẽ để tránh đụng độ với lão già nhà hắn một thời gian, bởi suy cho cùng Ryan cũng còn non nớt quá.
Hắn từ nhỏ đã theo cha học tập, nên có thể nói mọi thủ đoạn máu tanh của lão hắn đều thuộc lào mà không chút sợ sệch làm theo. Hắn có máu bạo lực từ bé và hắn không muốn ngăn chặn sự bạo ngược của mình, hắn muốn mọi người phải phục tùng hắn, sợ hãi hắn. Cho đến khi Ryan xuất hiện, hắn cảm giác mình như lu mờ dưới cái bóng của cậu ta nên hắn càng muốn mọi thứ phải được bạo lực hóa.
Nghe thế lực của lão già bảo Ryan đang bên Trung Quốc làm mưa làm gió, hắn thật sự rất muốn sang đó xem cậu ta thế nào. Nhưng hiện nay tình trạng hắn không được tốt nên cũng không dám xuất ngoại, chỉ đành đợi một thời gian nữa mới có thể đối đầu với Ryan.
---------o0o----------
Sydney – Australia.
- Diễn, cậu đã trở về đúng lúc thật! – Dean vừa vào phòng đã hớn hở lên tiếng.
- Trông cậu có vẻ vui nhỉ? Tôi đang mệt chết đây! – Mạt Diễn bóp trán nói.
- Không vui sao được! Nghe được tin Richard mất tong lô hàng vừa cập cảng, hơn 5 triệu đôla chứ ít ỏi gì, tôi đang sướng tợn đây này.
- Ồ, hay thật! Anh ta cũng quá sơ xuất rồi, làm sao mà để bị tóm thế nhỉ?
- Chậc, chậc… tôi càng ngày càng sùng bái cậu rồi đấy! Chẳng phải do cậu giở trò sau lưng hay sao, bây giờ còn bày đặt vờ vịt! – Dean trề môi.
Lãnh Mạt Diễn chỉ cười không nói. Đúng là anh giở trò, chỉ chút thủ đoạn nhỏ đã khiến Richard không thể xuất ngoại trong nửa năm, để anh có dư thời gian chuẩn bị nơi chốn an toàn cho bảo bối của mình tránh mưa bom bão đạn.
- Chuyến đi thế nào? – Dean quan tâm hỏi.
- Ổn rồi, nhưng tôi càng ngày không thể không để tâm đến sự quá phận của Rosna. – Mạt Diến nhíu mày nói.
- Ô hay, cô ta cũng chỉ mới nghe điện thoại của cậu có một lần, đã là quá phận. Vậy đợi đến lúc cô ta làm mình làm mẩy với mẹ cậu, đòi kết hôn với cậu thế thì là gì?
- Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu, tôi sẽ bóp chết ý nghĩ đó từ trong trứng nước.
- Hừm! – Dean miễn bình luận: - À, chuyện hợp tác với NIA đã ổn rồi đấy, chỉ cần ngày mai đến diễn trò một chút là chúng ta có thể ôm hợp đồng về. Chắc bên Hoa Đông sẽ tức đến ói máu đây.
- Cậu càng ngày càng cao tay nhỉ, tôi chỉ vừa đi có một buổi đã thành công đem dự án về, tiền thưởng cuối năm nay không tăng cho cậu gấp 3 gấp 4 có vẻ không ổn nhỉ?
Mắt Dean phát sáng như đèn pha ô tô. Chuyện này nghe hay à nha!

Cốc, cốc! – Mạt Diễn nhíu mày nhìn ra cửa, Rosna đang ngại ngùng đứng đó. Từ chuyện hôm trước đến giờ cô vẫn còn e sợ Ryan nên cũng không dám chạm mặt anh.
- Có chuyện gì? – Mạt Diễn lãnh đạm hỏi, bàn tay đang chăm chỉ nhắn tin với bảo bối của anh.
- Em… em muốn hỏi anh chừng nào về?
- Tối nay chúng ta sẽ xuất phát về Bắc Kinh! – Anh đáp.
- À, em chỉ muốn nói là… có lẽ em sẽ về Mỹ với bố, không thể trở về với anh. Bố vừa nhắn em về, ông ấy nhớ em. Nên một tý nữa em sẽ đi luôn…
- Vậy à? Em gởi lời hỏi thăm ông ấy dùm tôi, nếu có gặp mẹ tôi thì nhắn với bà ấy dùm, chuyện của tôi tự tôi quyết định, đừng quá quan tâm sẽ mệt đầu óc. – Đôi mắt Mạt Diễn lạnh lùng nhìn thẳng cô.
- Vâng… - Rosna run rẩy trong lòng, chắc có lẽ tình cảm của cô đối với anh sẽ không được đáp lại rồi, chỉ là sự lãnh đạm của anh khiến cô đau đớn.
- Vậy, để tài xế đưa em ra sân bay! Lên đường bình an. – Mạt Diễn nhìn cô một chút rồi nhẹ giọng nói.
Dean thở dài, cũng chúc Rosna bình an. Chờ cô đi khỏi anh mới khẽ liếc nhìn Mạt Diễn, ai mà yêu đơn phương cậu ta quả là khổ, ai mà được cậu ta yêu cũng là vui sướng trong khổ đau…
---------o0o---------
Tịch Hiên đang ngồi ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại trên tay, cậu vừa nhận được tin nhắn của Mạt Diễn bảo rằng tối nay anh sẽ về. Chỉ mới xa anh một ngày thôi mà cậu đã thấy nhớ như vậy, cậu không thể tưởng tượng ra anh mà đi công tác thường xuyên thì sẽ thế nào. Trong lòng cậu đang rộn ràng cả lên, chỉ muốn chạy lập tức ra sân bay mà chờ anh về, nhưng anh đã nhắn tin bảo ngày mai anh sẽ đến gặp cậu, không cho cậu chạy lung tung. Tịch Hiên thở dài trong lòng, có một người yêu như thế thật tốt nhưng cũng quá nghiêm chỉnh đi, chắc cậu sẽ không được tùy hứng dài dài, cậu chỉ không muốn anh không vui thôi.
- Tịch Hiên!
Tịch Hiên ngẩng đầu lên nhìn người đang gọi mình. Đó là nhóm trưởng câu lạc bộ ca kịch của trường, cũng là bạn cùng lớp của cậu – Hàn Mỹ Vân.
- Mỹ Vân!
- Sao lại ngẩn người ra đây? Tớ kêu cậu vào câu lạc bộ mà không nghe, cũng chẳng chịu tham gia hoạt động nào cả. Bên tớ đang thiếu người, cậu qua giúp đỡ chút đi. Chẳng lẽ cậu bận gì à? – Mỹ Vân xổ liên tục một tràn.
- Nhưng… - Tịch Hiên khó xử, cậu có thể tưởng tượng ra Mỹ Vân sẽ khiến cậu thê thảm thế nào nếu vào câu lạc bộ của cô ấy.
- Không nhưng nhị gì cả, đi theo tớ! – Mỹ Vân lôi cậu đi sềnh sệch, khiến mọi người xung quanh bật cười, cô ấy đã quá nổi tiếng “bạo lực” ở trường từ khi mới nhập học.
- Này… tớ không diễn vai công chúa đâu đấy… - Tịch Hiên thương lượng.
- Ai bảo sẽ diễn vai công chúa, tớ chỉ cho cậu vai nàng hầu cạnh công chúa thôi.
- Thế cũng không được! Tớ là con trai mà…
- Ai bảo cậu đẹp như vậy, trắng như vậy, không thương lượng…
Tiếng tranh luận của hai người họ vang khắp sân trường, ai đi ngang cũng không nhịn được cười mà đưa mắt nhìn thử cái người đang bị cưỡng chế lôi đi xem như thế nào. Mà ai cũng công nhận, Tịch Hiên rất đáng yêu lại nhỏ nhắn, nếu cậu thật sự diễn kịch, có lẽ họ sẽ bất chấp mọi giá đi coi thử xem, khi cậu mặc đồ con gái sẽ như thế nào…
Chương 14: Ngày ngày thương nhớ
Vừa tan buổi học sáng, Tịch Hiên đã vội vội vàng vàng đi ra phía cổng. Cho đến khi nhìn thấy dáng người dong dỏng cao với thân hình hoàn mỹ đang thoải mái tựa vào chiếc Porsche xanh đen quen thuộc, khóe môi cậu mới hiện lên một nụ cười rực rỡ. Lãnh Mạt Diễn nhìn về phía cậu, đôi mắt lấp lánh tình yêu dịu dàng khẽ nỡ một nụ cười thật khẽ. Thì ra anh nhớ cậu nhiều đến vậy, chỉ hận không thể ôm cậu vào lòng ngay lập tức, mặc kệ người ta sẽ nói gì.
- Diễn! – Tịch Hiên chạy lại trước mặt anh, đè nén xúc động muốn ôm anh của mình lại, thở hồng hộc.
- Em tan học rồi à? Anh có chạy mất đâu mà cần chạy như thế! – Mạt Diễn khẽ cười trêu cậu.
- Người ta muốn gặp anh nhanh một chút… - Cậu lí nhí, tủi thân nhìn anh.
Mạt Diễn nhìn cậu như thế thì ngứa ngáy hết cả ruột gan, sao mà đáng yêu như thế chứ. Anh lấy tập sách của cậu ném vào ghế sau, rồi kéo cậu đặt vào ghế phụ lái. Sau đó anh gấp gáp leo lên xe phóng thẳng ra đường. Tịch Hiên nhìn anh rán nhịn cười, có vẻ như anh còn gấp gáp hơn cả cậu.
- Chúng ta đi đâu thế? – Cậu nhìn anh hỏi.
- Một nơi có thể thỏa sức yêu thương. – Anh nhẹ giọng nói.
Tịch Hiên đỏ mặt, anh có cần nói trắng trợn vậy không, làm cậu xấu hổ quá thể! Thật ra cậu vẫn nhớ như in cái hôn đầu tiên của mình, cũng nhớ đôi môi anh nữa. Càng nghĩ mặt lại càng đỏ. Mạt Diễn nhìn cậu bật cười:
- Em đang nghĩ bậy gì à? Sao mặt đỏ thế?
- Anh mới nghĩ bậy! – Cậu chột dạ đáp.
- À, thì ra là nghĩ bậy thật! – Mạt Diễn sờ càm chọc cậu.
- Anh… không nói với anh nữa! – Cậu vờ giận dỗi, quay mặt ra nhìn cảnh.
Mạt Diễn không nói gì nữa nhưng ánh mắt ngập ý cười. Cậu cứ dỗi đi, tý nữa anh sẽ đòi đủ. Hôm nay có rất nhiều thời gian.
---------o0o---------
Lãnh Mạt Diễn dừng xe trước một căn biệt thự ngoại ô mà anh vừa mua cách đây không lâu. Lý do anh quyết định mua nó là vì sợ sự riêng tư của anh và bảo bối Tịch Hiên bị người ta dòm ngó. Căn nhà trong thành phố rất tốt nhưng lại ở nơi đông đúc, anh lo lắng sẽ có người gây rắc rối cho cậu nếu biết cậu ở với anh. Tuy anh biết chuyện anh quen cậu sẽ không giấu được lâu, nhưng anh cũng muốn giữ càng lâu càng tốt vì nếu chuyện này mẹ anh mà biết thì ngày tháng hạnh phúc của anh và cậu sẽ không còn yên ổn nữa.
Tịch Hiên ngơ ngác nhìn căn nhà tuyệt đẹp trước mắt. Căn nhà gồm hai tầng, được sơn màu trắng với ngói đỏ, bao xung quanh là một hồ bơi xanh ngắt và một khoảng sân được trồng hoa cỏ đủ màu. Ở giữa bãi cỏ là một hiên che nắng với bàn ghế bằng gỗ cũng sơn màu trắng nốt, bên cạnh nó là một hồ cá nhỏ được xây theo phong cách thủy mộc vô cùng tự nhiên và đẹp mắt, với nước chảy róc rách, cá bơi tung tăng…
- Đẹp quá! – Cậu ngơ ngác thốt lên.
- Nơi này là của em! – Mạt Diễn ôm cậu nói.
- Hả? – Cậu sửng sốt nhìn anh: - Sao lại là của em? Em đâu có nhiều tiền như vậy!
- Tịch Hiên! Đây là món quà đầu tiên anh tặng em! – Mạt Diễn đưa cho cậu một túi hồ sơ.
Cậu đờ đẫn nhận lấy, bên trong là giấy tờ nhà đất với người đứng tên là cậu. Tịch Hiên nhìn anh, bỗng thấy không vui. Thấy cậu không nói gì, vẻ mặt nhăn nhó, Mạt Diễn lo lắng hỏi:
- Sao thế? Em không thích à?
- Không phải!
- Thế sao lại không vui? Nếu em không thích anh sẽ chọn chỗ khác đẹp hơn…
- Em có cảm giác như mình đang lợi dụng anh...
Lãnh Mạt Diễn im lặng nhìn người đang cúi đầu. Anh không ngờ chỉ tặng cậu một món quà mà lại khiến cậu suy nghĩ như thế.
- Tịch Hiên…
- Em quen anh không phải vì tiền… chỉ là… món quà này… em không nhận được… - Cậu vẫn xoắn xuýt.
- Tịch Hiên, nhìn anh!
Cậu ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt ngập tràn sự tủi thân khiến anh chỉ muốn tát cho mình một cái. Anh quên mất rằng Tịch Hiên của anh chỉ là một cậu bé lớn lên trong một gia đình bình thường, một món quà nhỏ mấy chục ngàn đã khiến cậu khó xử huống chi một căn nhà trị giá mấy trăm triệu. Anh ôm cậu ủng sâu vào trong ngực, thì thầm:
- Anh xin lỗi! Anh không nghĩ tới cảm nhận của em mà đã làm như thế…
- Không đâu…
- Em không nhận món quà này cũng không sao, anh sẽ tặng em một thứ gì đó nhỏ bé hơn vậy. Em đừng buồn nữa!
- Anh không giận? – Cậu lí nhí.
- Sao anh lại giận? Em không giận anh là may mắn cho anh rồi. Nhưng giấy tờ đã lỡ làm rồi, nếu em không thích thì cứ bán…
- Em rất thích nhưng… nó thật sự quá…
- Thôi vậy, nếu em không muốn sở hữu nó thì chia cho anh một nửa, hai ta cùng đứng tên, được không? Dù sao thì nó cũng là nơi chúng ta thường xuyên ở sau này.
Tịch Hiên mỉm cười nhìn anh, gật đầu. Đây sẽ là mái ấm của anh và cậu, cậu sẽ giữ gìn nó thật tốt.
- Vào nhà thôi! Ở đây chỉ có hai chúng ta nên phải tự nấu ăn. Anh dự định sẽ ở đây hai ngày cuối tuần, em có bận gì không?
- Không ạ! – Cậu phụ anh lấy thức ăn và nước uống sau cốp xe đem vào.
- Vậy thì tốt rồi! Nhớ nhắn lại với bạn em kẻo bọn họ lo.
- A!
- Sao thế? – Anh lo lắng nhìn cậu.
- Em không mang theo quần áo! – Cậu đỏ mặt nhìn anh, sao lần nào gặp anh cậu cũng không đem quần áo nhỉ.
Mạt Diễn bật cười nhìn cậu:
- Chắc em cũng không cần quần áo làm gì đâu!
- Anh… - Mặt cậu đỏ lan sang cả tai và cổ.
- Anh đùa thôi! Anh có mua cho em ít quần áo để trong vali ấy. Anh chưa cầm thú tới nỗi để em trần chuồng chạy nhong đâu. Ha ha…
- A… anh còn dám trêu em nữa, không chơi với anh nữa.
Tịch Hiên xấu hổ chạy tít vào nhà, bỏ lại Mạt Diễn cười vui vẻ phía sau.

---------o0o---------
Hai ngày cuối tuần thật hạnh phúc và ấm áp. Tịch Hiên được Mạt Diễn cưng chiều tận trời xanh, ăn uống đều là anh tự xuống bếp. Mạt Diễn nấu ăn rất ngon, lần nào cậu cũng ăn gấp đôi bình thường làm anh cười tích mắt, anh nhất định là muốn nuôi cậu thành heo mới nấu ăn ngon như thế.
Buổi tối hai người nằm chung một chiếc giường rộng lớn, nhưng Tịch Hiên không cảm thấy nó lớn mà chỉ thấy thật ấm áp. Cậu được anh ôm vào ngực, hương gỗ mộc quen thuộc lan tỏa xung quanh khiến cậu dễ dàng đi vào giấc ngủ. Thật ra biết hai ngày cuối tuần được ở cùng anh, cậu cũng hồi hợp muốn chết. Lúc cậu mới biết mình là gay, cậu đã tìm hiểu về mọi thứ, cậu biết “lần đầu tiên” rất đau, mà người nằm dưới càng chịu nhiều áp lực hơn nữa. Cậu có chút mong chờ được làm việc đó với anh nhưng cũng rất sợ điều đó xảy ra. Nhưng mà Mạt Diễn như nhìn ra lo lắng của cậu, anh chỉ mỉm cười ôm cậu ngủ, không làm điều gì quá đáng ngoài những chiếc hôn sâu khiến cậu mất thở ấy… Chỉ bấy nhiêu đó đủ khiến cậu thỏa mãn rồi. Đây là người đàn ông của cậu, là người cậu yêu và cậu thật hạnh phúc khi được yêu anh.
Chương 15: Biến cố
Lúc này, họ đang ngồi ôm nhau trên chiếc ghế dài cạnh bể bơi đọc sách. Tịch Hiên cảm thấy thời gian trôi qua thật mau, cậu chỉ muốn được ở cạnh anh nhiều thêm nhiều thêm nữa...
Chuông điện thoại của Lãnh Mạt Diễn bất chợt rung lên làm cả hai người giật mình.
- Tôi nghe đây!
- “Mạt Diễn, cậu cần về Mỹ gấp. Cha cậu gặp bị ám sát đang trong giai đoạn nguy hiểm, cần cậu trở về ổn định tình hình”. – Giọng nói gấp gáp của Dean vang lên.
- Cái gì? – Mạt Diễn bật người dậy, Tịch Hiên cũng lo lắng ngồi theo anh: - Tôi biết rồi! Tôi sẽ về ngay.
Mạt Diễn cúp điện thoại, anh đưa ánh mắt lo lắng nhìn Tịch Hiên rồi chợt hôn cậu thật sâu. Đến khi anh buông cậu ra, cậu đã choáng váng cả mặt mày.
- Anh phải đi! Cha anh đang gặp nguy hiểm, xin lỗi em, Tịch Hiên.
- Anh đi nhanh đi! Bác ấy sẽ không sao đâu, anh cũng giữ gìn sức khỏe, em chờ anh về!
Mạt Diễn gật đầu rồi lên phòng thu dọn quần áo, anh dặn dò Tịch Hiên ở đây chờ người của anh đến rước mới được đi nếu không anh sẽ lo lắng. Anh hứa sẽ gọi điện cho cậu ngay khi có thể.
Tịch Hiên nhìn chiếc Porsche mất hút trên đường, lòng lo lắng không yên. Cậu có cảm giác sẽ có việc gì đó xảy ra.
---------o0o---------
Dean ở sân bay đón được Mạt Diễn, cậu cũng chỉ dặn dò anh cẩn thận rồi tiễn anh lên máy bay. Mạt Diễn gọi Dean lại:
- Tôi đi rồi, cậu thỉnh thoảng chăm sóc Tịch Hiên dùm tôi. Lúc cậu về sẵn đi đón em ấy hộ tôi, em ấy đang ở căn biệt thự ngoại ô chờ đấy!
- Rồi rồi, đảm bảo cục cưng của cậu sẽ trắng trẻo mập mạp chờ cậu trở về. Yên tâm lên đường đi!
Lãnh Mạt Diễn mỉm cười quay người bước vội vào chỗ kiểm soát vé.
Khi Dean đến được chỗ đón người thì trời đã sụp tối. Tịch Hiên thấy ánh đèn xe bên ngoài thì bước vội ra, xuất hiện trước mặt cậu là một anh chàng người ngoại quốc tóc nâu mắt xanh đang mỉm cười.
- Chào… chào anh! – Cậu lên tiếng.
- Cậu là Tịch Hiên đúng không? – Dean nhìn cậu con trai xinh đẹp trước mắt mà chửi thầm trong lòng: “Xinh như thế hèn chi cậu ta giấu kỹ vậy!”.
- Vâng ạ! Anh là…
- Tôi là Dean, bạn thân của Mạt Diễn, cậu ta nhờ tôi đón cậu về trường.
- Anh ấy… đã lên máy bay rồi ạ? – Tịch Hiên buồn bả hỏi.
- Ừ! – Dean sửng sốt: - Nhưng mà cậu yên tâm, cậu ta có lẽ rất nhanh sẽ trở lại.
Tịch Hiên khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa. Cậu đi vào xách hành lý - là vài bộ quần áo anh mua cho cậu và tập sách – ra xe với Dean.
- Cậu đã ăn cơm chiều chưa? – Dean quan tâm hỏi.
- A… vẫn chưa ăn! Quên mất… - Cậu cười ngượng ngùng.
Dean than thở trong lòng, cậu bé này chắc đã yêu tên băng giá đó như điếu đổ rồi. Chỉ mới đi có một chút mà đã quên cả ăn, cho đến khi cậu ta về chắc anh đây phải làm thân osin dài dài chăm vợ dùm hắn. Anh vẫn chưa có người yêu đây này, sao không ai thương anh vậy?
Dean dừng trước một quan ăn nhỏ gần trường Tịch Hiên, họ chọn một bàn rồi gọi món. Thức ăn ở đây cũng khá ngon, Tịch Hiên trước giờ không kén ăn nên không có yêu cầu gì, chỉ là ăn không ngon miệng thôi.
- Tịch Hiên! Cuối cùng cũng gặp được cậu! – Giọng Mỹ Vân vang lên từ xa.
- A… Mỹ… Mỹ Vân tỷ! – Tịch Hiên cười khan, chết chắc rồi.
Dean nhìn cô gái đang hùng hổ chạy tới mà ê hết cả răng. Mỹ Vân đưa mắt nhìn Dean rồi liếc mắt về kẻ tội đồ mà hai hôm nay cô tìm kiếm khắp nơi:
- Nói mau! Cậu đã trốn đi đâu? Chẳng phải đã nói là dợt kịch cho buổi lễ sắp tới hay sao?
- Tớ… tớ có việc gấp nên không kịp báo cho cậu. – Tịch Hiên lý nhí.
- Hừ, còn bịa đặt! Bọn Dĩnh Minh bảo cậu đi thân mật với người yêu rồi.
- Hả? – Tịch Hiên trợn mắt. Cậu nhớ mình bảo với bọn họ mình đi chơi với anh họ mà, sao lại ra “người yêu” rồi.
Mỹ Vân nhìn người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng hỏi:
- Anh là người yêu của cậu ấy?
Lần này cả Dean và Tịch Hiên đều bị cô làm cho đứng hình. Không ngờ còn có một cô gái thẳng thừng như thế. Chuyện tình yêu đồng tính vẫn đang bị mọi người kỳ thị mà cô cứ tỉnh bơ hỏi.
- Mỹ Vân… anh ấy không phải! – Tịch Hiên níu áo cô.
- Không phải à! Vậy anh ta là ai? Tớ chưa từng gặp.
Dean hứng thú nhìn cô gái này. Lần đầu tiên anh gặp một người cá tính như thế, khiến cuộc đời anh đang buồn chán bỗng trở nên rực rỡ hơn.
- Xin chào! Tôi là Dean, bạn cậu ấy!
- À, chào anh! Vậy chắc anh là bạn người yêu cậu ấy rồi. Cảm ơn đã đưa cậu ấy về!
- Ồ, không có gì, tôi cũng được người nhờ vả thôi.
- Mỹ Vân… - Tịch Hiên hết nói nổi.
- Nào, đi về! Mình sẽ tính xổ với cậu tội “mê trai bỏ bạn”. – Cô nàng lại lôi sềnh sệch cậu đi, cậu ngượng ngùng chào tạm biệt Dean. Có một người bạn gái mạnh mẽ cũng hơi bất lực.
Dean bật cười nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ấy, cảm thấy cả hai người rất đáng yêu. Dean phải công nhận anh bị rung động bởi cô nàng đó.
---------o0o---------
Lãnh Mạt Diễn trở về Mỹ, dùng một ngày thời gian ổn định tình hình. Cha anh đã thoát khỏi nguy hiểm và đang hồi phục rất tốt. Có lẽ anh đã coi nhẹ sự nóng lòng của Eichen rồi, đến chuyện ám sát lộ liễu như vậy mà lão cũng dám làm. Tuy bây giờ trong tay anh không có chứng cứ xác thực nhưng để đoán được điều đó không khó. Richard – con lão đang bị giam lõng tại Ý, thế lực của cha lại ngày càng lớn nên ông ta muốn giết cha, người cầm đầu mà chết thì coi như thế lực của cha sẽ suy yếu từng ngày.
Hôm nay anh đến thăm cha, mẹ vẫn cứ thút thít bên giường bệnh. Anh biết bà lo lắng nên cũng không nói gì nhiều. Anh vẫn chưa có thời gian để gọi điện cho tình yêu bé nhỏ của anh, chắc cậu lo lắng lắm. Khi Mạt Diễn định ra khỏi phòng gọi điện thoại thì bị mẹ gọi lại:
- Ryan, mẹ nhờ con chăm sóc Rosna sao con lại để con bé về một mình vậy? Con bé có vẻ buồn hơn cả lúc qua tìm con.
- Mẹ, chuyện tình cảm không thể gượng ép. Mẹ cứ mặt kệ con đi! Rosna là một cô gái tốt nhưng con không yêu cô ấy, nên mẹ đừng phí công nữa.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!
- Con biết nên mới nói mẹ đừng gượng ép, nếu thế thì chẳng ai hạnh phúc cả. Con sẽ không lấy vợ nếu bên gia tộc chưa yên ổn.
- Ừ, mẹ biết rồi! Con cũng đừng quá sức mà làm việc đó!
- Vâng! Con về công ty đây, còn phải ổn định bên phía gia tộc nữa.
Anh chào bà rồi đi. Mạt Diễn ngồi trên xe, anh gọi cho bảo bối của anh. Anh biết bây giờ nói vậy thì mẹ sẽ yên tâm nhưng nếu chuyện của anh và Tịch Hiên mà lộ thì không biết phản ứng của mẹ sẽ dữ dội đến mức nào…
- “Diễn…” – Giọng nói ngọt ngào của Tịch Hiên vang lên.
- Bảo bối, em có nhớ anh không? – Mạt Diễn cười khẽ.
- “Nhớ lắm! Anh vẫn ổn chứ?”
- Ừ, mọi chuyện đều tốt! Có lẽ một thời gian nữa anh sẽ về.
- “Vâng! Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”
- Em cũng nhớ ăn uống đúng giờ đấy nhé! Anh về mà mất cân nào anh phạt em đấy!
- “Nào có… em ăn đúng giờ lắm! Anh Dean đúng giờ lại gọi điện, muốn quên cũng không được.” – Cậu oán hận cáo trạng.
- A, tên Dean thế mà tốt! Về anh sẽ tăng lương cho cậu ta mới được. Ngoan, anh yêu em!
- “Em cũng yêu anh.”
- …
Lãnh Mạt Diễn yên lòng tắt điện thoại, coi bộ cục cưng anh rất tốt thế nên anh sẽ sớm lo việc bên này rồi bay về với cậu. Xa cậu quá lâu anh không chịu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận