Tam Kiếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng Ta Phát Triển Đất Nước


Lý Thiên Hùng nghe vậy không hề có ý nao núng, nhượng bộ.

Ông vẫn gân cổ lên, khàn giọng nói, bộ dạng rất giống những lão già cố chấp cổ hủ.
 -" Thái hậu nương nương, ngươi không thể cứ để chuyện này trôi qua như vậy được, người làm vậy khác nào bao che cho h..."
 Không để Lý Thiên Hùng nói hết câu, một vị quan khác vội chạy lên bịt miệng ông lại, khuyên.
 -" Đại nhân, ngài phải chú ý ngôn từ.

"
 Lý Thiên Hùng làm bộ tức hổn hển, nói.
 -" Tóm lại, không thể để chuyện này cứ như vậy mà qua được, tính chất của sự việc lần này nghiêm trọng hơn tính chất của sự việc lần trước.

Thần xin bệ hạ và thái hậu nương nương hãy phán xét công tâm, không vì thân tình mà nhượng bộ."
 Hay lắm, câu nói này nhìn thì giống là nói với Lý Thiên Linh nhưng trong lời nói ý chỉ thái hậu vì quan hệ ruột thịt mà có ý bao che cho Trần Thủ Độ.
 Các quan lại khác bên phe nhà Lý cũng ào ào đứng ra khỏi hàng, van xin Lý Thiên Linh và thái hậu.
 -" Ngươi, các ngươi,...!" Trần Dung nghe vậy thì phẫn nộ vô cùng.
 Trần Thủ Hà nãy giờ đứng ở một bên cũng bước lên một bước, mở miệng nói.
 -" Khởi bẩm bệ hạ và thái hậu nương nương, thần từ trước đến nay chưa từng làm gì có lỗi với bệ hạ, với triều đình.


Ta cây ngay không sợ chết đứng, nguyện ý để Thái úy đại nhân và Lý đại nhân cùng truy tra."
 Dứt lời, Trần Thủ Hà ngẩng mặt lên, trong ánh mắt loé lên kỳ dị quang mang.
 -" Ta tin tưởng, Lý đại nhân chắc chắn sẽ không bao che cho ta phải không ?"
 Lý Thiên Linh nghe vậy, ánh mắt híp lại, nhưng vẫn giả vờ mờ mịt và phiền muộn, không nói gì.
 -" Không được, ai mà biết được ngươi có bị thái úy bao che hay không..."
 -" Lý đại nhân, nếu Trần Thủ Hà đại nhân cũng đã nhượng bộ, đồng ý truy tra thì ngươi cũng nên biết đủ.

Được rồi, hạ triều đi.

" Trần Dung nhẫn nhịn nãy giờ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng.

Nàng ta đã vội vàng muốn chấm dứt việc này.
 -" Thần...!Thần tuân lệnh." Lý Thiên Hùng giả vờ như không cảm lòng, mở miệng đáp.
 Các vị đại thần, cận thần khác nhà Lý cũng sôi nổi tỏ vẻ phẫn nộ, không cam lòng nhưng lại không dám mở miệng nữa.

Bên còn lại, các quan lại thuộc phe họ Trần thì âm thầm thở phào, nét mặt căng cứng nãy giờ cũng chậm rãi thả lỏng.

Hai phe nhìn đối phương đều không vừa mắt, quay sang một bên, yên lặng bày tỏ sự chán ghét với đối phương.
 Lý Thiên Linh thấy vậy thì bắt đầu tiếp tục vai diễn của mình.

Nàng thở phào một hơi, giả vờ vui vẻ nói.
 -" Được rồi.

Buổi triều hôm nay kết thúc tại đây."
 Dứt lời, nàng đứng dậy, sải bước rời đi đại điện.

Tổng quản thái giám thấy vậy vội hô " Hạ triều !! " rồi vội vàng chạy theo sau.

Cung nữ và thái giám đứng hầu hai bên cũng vội xếp hàng chỉnh tề, nhất quán theo sau đi.
 Sau rèm cũng truyền đến tiếng hừ lạnh, thái hậu Trần Dung đứng lên và sải bước rời đi.

Các cung nữ vội bước theo sau.

 Các quan lại thì vội vàng quỳ xuống, cung kính hành lễ.
 -" Chúng thần cung tiễn bệ hạ và thái hậu nương nương! Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế !!! Thái hậu nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế !! "
 Đợi cho bóng dáng hài người hoàn toàn biến mất, Lý Thiên Hùng và Trần Thủ Hà đứng lên, ánh mắt nhìn đối phương toé ra tia lửa điện.

Cả hai nhìn nhau đều không vừa mắt, hừ một tiếng, cả hai khoát tay áo, quay mặt rời đi.

Quan lại đứng sau lưng bọn họ thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
_________________
Điện Càn Nguyên
 Trong đại điện, Lý Thiên Linh đã trút đi triều phục và mặc lên một thân thường phục màu vàng nhạt có thêu đồ án hoa sen vàng tinh xảo.

Cả người nàng toát lên vẻ xinh đẹp, tinh xảo và quý khí bức người.
Minh Nguyệt và Lan Hy đứng bên cạnh thì lại bức xúc thấy cho nàng, oán giận nói.
 -" Thái hậu nương nương quả là thiên vị, bệ hạ rõ ràng là nữ nhi ruột thịt của nàng vậy mà khi nghe tin Trần Thủ Hà muốn mưu phản nàng lại bênh vực hắn."
-" Ngươi ngốc a, nếu không có sự giúp đỡ của thái hậu thì làm sao họ Trần có thể dễ dàng có nhiều người như vậy nắm giữ quyền to, chức trọng."
 -" Cũng đúng, nhưng mà ta vẫn bức xúc thay cho bệ hạ.

Tất cả bọn họ đều xem bệ hạ như con rối, tùy ý làm theo ý mình.

Bọn họ thật là đáng..."
 Nói nói, Minh Nguyệt dần nhận ra bản thân đã lỡ lời, vội vàng rối rít nhận lỗi.
 -" Chủ tử, nô tỳ không cố ý, nô tỳ chỉ là lỡ lời, xin người hãy tha lỗi cho nô tì."

 Lan Hy đứng một bên cũng vội nhận lỗi giúp Minh Nguyệt.
 -" Bệ hạ, Mình Nguyêt chỉ là..."
 Nhưng không đợi Lan Hy nói hết câu, Lý Thiên Linh đã cắt đứt lời nàng, mở miệng nói.
 -" Được rồi, nói thì cứ nói đi, cũng không phải chuyện to tát gì nhưng lần sau phải chú ý, ở bên ngoài không phải cứ muốn nói gì là nói được."
 Minh Nguyệt nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, nở nụ cười đầy miệng cam kết.
 Lý Thiên Linh thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, trong mắt tràn đầy là quan tâm và bất đắc dĩ.
 -" Ngươi đó, nếu có thể trầm tĩnh chút, gặp chuyện không loạn như Lan Hy thì ta cũng có thể yên tâm rồi.

"
 -" Nô tỳ biết rồi mà.

Lan Hy, ngươi nhất định phải giáo giáo ta làm sao để bình tĩnh như đó.

"
 Lan Hy nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt mang ý cười.
 -" Bệ hạ, chuyện người giao cho nô tỳ, nô tỳ đã...." Cười cười, Minh Nguyệt bỗng nhiên nghiêm túc nói.
~~ Hết chương ~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận