0o0——–0o0
“Dù sao em bắn nhiều như vậy, cũng nên bồi bổ”
————–
Cal mang theo nghi vấn xuống lầu, nhà riêng của hắn không lớn, người hầu cũng có vài người, toàn bộ phòng ở chỉ có hai phòng ngủ của chủ nhân, bốn phòng dành cho khách, lầu một trang bị phòng khách và bếp chiếm phần lớn, cái gọi là lầu ba chỉ là gác mái, bên trong phòng của Cal không có nơi để trốn. Cal cũng không lo lắng vấn đề trộm cướp, hắn không để nhiều vật có giá trị trong nhà, vấn đề ở đây chính là, vừa rồi việc hắn cùng Jack thân mật có phải bị Judy bắt gặp hay không.
Cal đè thấp tiếng bước chân đi vào trong bếp, Judy sắc mặt tái nhợt tựa vào vách tường, nhìn thấy Cal trong nháy mắt thân thể cô kịch liệt run rẩy cả lên, hoảng sợ dị thường. Nhìn bộ dáng của Judy, Cal ngược lại nở nụ cười, như không có việc gì nói: “Judy, giúp ta mang một tách hồng trà cùng ít điểm tâm lên lầu.”
Nữ hầu không dám chạy trốn có gì đáng sợ chứ? Huống chi Judy vì che dấu việc mình phát hiện chân tướng còn hết sức cẩn thận dọn dẹp lầu hai như không có gì phát sinh—không ai sợ hãi khi phát bí mật của Cal bằng Judy. Không ai biết rằng, tại cái xã hội kì thị sắc tộc này, Judy có tám phần huyết thống Ấn Độ – nếu Cal tố giác nàng, nàng sẽ bị đuổi đến khu tự trị của người Anh Điêng.
Cal vốn không có kì thị sắc tộc, nhưng lúc này hắn đang cảm tạ đế quốc Mĩ đã sử dụng những hành vi độc ác đối với người Anh Điêng, những hành vi đó rất hiệu quả trong việc gây kinh sợ cho Judy– số lượng người Anh Điêng bị chính phủ Mĩ sát hại so với số lượng người Do Thái bị Đức giết chết trong thế chiến thứ hai nhiều gấp năm lần, chỉ là che dấu rất tốt nên ít có người chú ý mà thôi.
Nếu Judy nguyện ý như chưa có gì phát sinh, như vậy Cal sẽ vui với sự giả bộ của nàng, có đôi khi cugf nhau giả ngu sẽ làm cuộc sông càng tốt hơn – tại trong xã hội này muốn tìm người có thể không đem quan hệ của Cal và Jack truyền ra ngoài như nữ hầu này quả thật rất khó.
Không lâu sau, Judy liền đem bữa tối đã hâm nóng lên lầu, nàng tựa hồ tin rằng Cal quả thật không chú ý việc nàng phát hiện, sắc mặt cung khôi phục bình thường. Judy theo hướng dẫn bày món ăn lên bàn, những hạt gạo hiếm thấy ở châu Mĩ được ninh nhừ thành cháo tản ra hương thơm tự nhiên, bên trong điểm xuyến những miếng chân giò hung khói vài lá bạc hà cắt nhuyễn.
Cal vùa lòng nhìn qua Judy, đồng thời trong lòng xúc động rằng nữ hầu này quả thật đã phát hiện bí mật – bằng không là một người di dân Anh Quốc, Cal ít khi gọi cháo loại thức an mang đậm bản chất phương đông, Cal ngẫm nghĩ vẫn là đừng cho Judy có hy vọng rời đi vẫn tốt hơn: “Judy, tiền lương của cô sẽ được tăng thêm từ ngày mai, sau này cô cũng không cần đổi công tác, ta nghĩ sẽ không có một ai cần một nàng hầu hỗn huyết thích xen vào việc của chủ nhân đúng không?”
Judy vừa mới khôi phục huyết sắc một lần nữa mất sạch, nàng trừng lớn hai mắt nhìn Cal, tựa hồ đầu óc hoàn toàn trống rỗng không biết phải nói gì vói hắn. Sau một hồi, Cal mới bắt đầu dùng lời lẽ thoải mái nói với nàng, Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng: “Judy, cô không cần hoảng sợ như vậy, ta không phải người kì thị sắc tộc, hơn nữa ta đối với cách làm việc của cô rất hài lòng, tỷ như bữa tối nay cô làm rất tốt, ngươi dọn dẹp hành lang lầu hai rất sạch sẽ – vì thế ta còn tăng lương cho cho cô, hơn nữa sau này cô cũng không lo thất nghiệp.”
“Được rồi, sau bữa tối cô có thể tới thu dọn đồ ăn.” Cal phất phất tay,Judy trầm mặc rời khỏi phòng, nhưng nhìn bước chân của nàng, Cal tin tưởng nàng sẽ không gây ra vấn đề nguy hiểm.
“Jack, sao em lại ra đây? Anh đang định mang bữa tối vào phòng cho em đây” nhìn người đang vịn khung cửa bước từng bước nhỏ, Cal liền chạy nhanh đến trước đỡ lấy y. Jack đẩy cánh tay đang nâng mình ra, nở nụ cười: “ Có lẽ là thói quen đi, hiện tại đau không như lúc đầu, sau đó thân thể cũng mau hồi phục hơn rất nhiều, em bây giờ cũng không sao, chỉ cần đi chậm hơn chút. A, có cháo, ui thật là thơm nha!”
“Hơi nóng, ăn từ từ thôi, đây, đây là cá hấp với phô mai, em ăn nhiều chút bổ sung abumin~” Cal kề sát bên người Jack nói với chất giọng đáng khinh: “Dù sao em bắn nhiều như vậy, cũng nên bồi bổ”
Jack đã quen việc bị Cal trêu chọc, y dù có một hai lần kinh nghiệm, nhưng cuộc sống gian khổ, Jack không có đủ điều kiện vật chất để hi vọng có thể cùng một người phụ nữ có quan hệ thân mật lâu dài, kĩ thuật không tốt là chuyện tất nhiên nên Jack cũng không quá khống chế thân thể.
Cal lại là tay già đời – mặc dù chủ nhân cũ của khối thân thể này cũng đã sớm biết được – Cal muốn ép buộc Jack ra sao, Jack trên giường cũng chỉ có thể đầu hàng vô điêu kiện. Y là người thoải mái cũng không suy nghĩ vấn đề cao thấp– tuy Jack luôn ôm một giấc mộng sẽ có ngày y áp đảo được Cal, nhưng y cơ hồ không có bất cứ hành động gì.
“Cal, anh có việc gì cần phải làm ở Dakota sao? Nếu vì muốn đi cùng em thì không nên, nghe phu nhân Brown nói hoàn cảnh hiện giờ ở đây không thuận lợi cho lắm– trừ bỏ cây vải bông,cũng chỉ khai thác, em không nghĩ là anh sẽ thích phong cảnh nơi đó, lúc ở Pittsburgh anh cũng rất ít khi ra ngoài” Jack gắp một miếng cá bỏ vào miệng, ánh mắt híp lại,rất chi là hưởng thụ.
Cal vươn tay lau đi vệt súp bên khóe miệng Jack, trả lời: “Kỳ thật anh cũng không muốn đi,nhưng cảm thấy hứng thú đối với mỏ vàng nhà phu nhân Brown. Thời điểm em ở châu Âu, anh không phải chỉ là đến đó thăm em, nguyên bản là anh có đầu tư chút ít ở Anh, Đức, Pháp và Ý,cũng xem như là đi nghỉ phép, nên đối với việc chúng ta phân cách cũng không quá đau khổ.”
“Mỏ vàng? Anh có hứng thú với chúng ư? Em nghĩ anh chỉ thích đôla thôi chứ”. Jack cười trêu chọc nói, Cal thường mang văn kiện về nhà cung không kiêng dè Jack, nên y đã sớm hình thành thói quen thấy hàng dài chuỗi số “0”.
“Jack yêu, anh nghĩ anh nên nói cho em một ít thường thức. Anh có thể kiếm nhiều đôla là vì anh đem sản phảm của mình bán đi,nhưng em xem nhiều nước đều sắp hoàn thành cách mạng công nghiệp lần thứ hai, châu âu đang có nhiều xung động, anh sẽ cố gắng đem những thứ bán được sang đó bán đi trong thời gian sớm nhất, bọn họ hiện đang chuẩn bị cho quân sự. Lỡ như họ không đánh hay đánh xong rồi thì sao? Những sản phẩm đó xuất xưởng thì ai sẽ là người mua? Những thương nhân có hàng hóa trong tay sẽ nâng giá lên gấp đôi, cho nên lúc đó tiền mặt sẽ mất giá trị trên toàn thế giới – chí có vàng là không thay đổi. Bởi vậy,anh sẽ không dấu vết đem tất cả tiền đồi thành vàng để lưu giữ” Cal nói xong mà chẳng để ý nở nụ cười.
Kì thật đa số thương nhân đều thích chiến tranh, có càng nhiều vật chất tiêu hao thì họ càng có khả năng phát đạt: “Nếu như không có chiến tranh” không lẽ nhà xưởng của anh phải đóng cửa sao?”. Jack đối với vấn đề này hết sức hiếu kì, Cal suy xét xong quyết định giải thích vấn đề một cách đơn giản nhất
“Đây chỉ là quan hệ cung – cầu mà thôi, là doanh nhân, họ đương nhiên mong muốn công nhân của mình làm ra càng nhiều sản phẩm để kiếm được nhiều tiền, lúc sau đó sẽ có nhiều sản phẩm hơn, nhưng là khách hàng chỉ mua ngững gì họ thiếu, cho nên sản phẩm sẽ bị thừa, hàng hóa tồn đọng trong kho ngày nào thì họ phải bù đắp tiền ngày đó. Khi mà doanh nhân bù đắp tiền, thì mô hình kinh tế đó xem như phá sản. Những ông chủ sẽ không phát lương, họ sa thải công nhân, cho nên tiếp theo vòng tuần hoàn ác tính đó là – khủng hoang kinh tế 1860,mà Mĩ đã trải qua, qua một đoạn thời gian – không ai biết dài ngắn – sau đó nền kinh tế lại lần nữa được thành lập, cho đến khi lại mọt làn nữa bị phá vỡ, tiếp tục vòng tuần hoàn,chúng ta ai cũng không ngăn cản được”. Cal cuối cùng làm cái tổng kết, hắn mỉm cười nhìn gương mặt mơ hồ của Jack, đột nhiên hôn lên môi y, lớn tiếng cảnh báo: “Không cần theo chủ nghĩa cộng sản, đế quốc Mĩ được thành lập từ chế độ tư hữu, nếu em dám làm vậy, quốc hội sẽ trục tiếp cho người mưu sát em.”
“Chủ nghĩa cộng sản,đó là cái gì?” Jack chưa từng nghe qua những từ này, y hiếu kì quay qua Cal, đột nhiên có loại cảm giác chui đầu vào rọ – rất quái a.
“Không, không cần quan tâm vấn đề này, Jack à, anh nghĩ cả đời chúng ta không bao giờ tiếp xúc với nó.” Cal bật cười, xua tay, cự tuyệt trả lời câu hỏi Jack đưa ra, mà Jack cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề đó nữa.
“Dùng cơm xong chúng ta đi tản bộ được không? Bách hóa Mesi giờ đã trở thành một chi nhánh của ta, lúc trước em đi Đức, để cho vị hôn thê này giúp em chuẩn bị một bộ trang phục đúng chuẩn nghệ thuật gia nhé.” Cal nói xong nở nụ cười, danh xưng”vị hôn thê” đối với hắn thật sự rất thú vị.
Jack nghe lời tăng tốc độ ăn, lúc chỉ có hai người, ăn cơm luôn là một loại hưởng thụ mà không vi phạm lễ nghi phiền phức ép buộc. Nhìn Jack hiên ngang xơi hết bát cháo vào bụng, Cal cũng ném dao nĩa, đem miếng thịt bò cuối cùng nhét vào miệng, ngốn nghiến nhai.
Nhìn điệu bộ của Cal khiến Jack không thể ngưng cười ha ha, Cal lộ ra nụ cười xấu xa, cố ý bước đến dùng tay chế trụ Jack, dùng đôi môi đầy dầu mỡ cọ khắp khuôn mặt Jack mới thôi.
Cùng nhau đùa giỡn sau đó mới tẩy sạch mình, Cal tự mình lái xe đưa Jack đến quảng trường Thời Đại. Bách hóa Messi trước mắt còn chưa kiến thiết, nên xuất hiện trước mắt Cal lúc này là một bách hóa với bề ngoài sang trọng, nó chỉ phục vụ cho quý tộc.
Cal tuy không phải là một nghệ thuật gia, nhưng hắn luôn chọn cho Jack những bộ quàn áo thoải mái, thích hợp cho hoạt động, đương nhiên, trọng yếu là phải dễ giặt giũ, người thừa kế của gia tộc Hockley, lần đầu tiên bị người khác xem là một quản gia tại bách hóa Messi trong miệng các quý cô. Cal chỉ cười cươi, chủ động bước sau Jack nửa bước, bắt chước tư thái cung kính của quản gia Lovejoy cầm đồ đi theo.
Sau khi lên xe, Jack lập tức cười ra tiếng, Cal kèm chặt Jack tại chỗ ngồi hung hăng hôn y, sau đó làm bộ dáng dọa người nói: “Chẳng lẽ em muôn thử cảm giác mới mẻ ở tren xe sao?”
Nếu không Cal đậu xe trong góc tối, hắn không dám cùng Jack hôn môi, nhưng hiện tại góc tối này chính là thuộc về hai người bọn họ, Jack dừng tiếng cười, chuyên chú nhìn Cal, tay y giữ bờ vai Cal,hôn trấn an hắn: “Chúng ta về nhà thôi, ngày mai còn phài ngồi tàu hỏa.”
Cal khởi động ô tô, nhẹ giọng lầu bầu: “ Kỳ thật làm trên xe lửa cũng không tệ…”
Jack nhìn đôi môi Cal khẽ động, y không nghe rõ rốt cuộc Cal đang nói cái gì, khi Jack quay đầu nhìn Cal, chỉ thấy được Cal nở nụ cười hoàn mĩ. Đối với này Jack chỉ có thể buông lòng hiếu kì, Cal chưa bao giờ nói ra dđáp án cuối cùng.
Về nhà cả hai liền thu thập hành lí, Cal cùng Jack nằm trên giường ôm nhau, trước khi Cal ngủ hắn nghe thấy Jack nhẹ giọng: “Cảm ơn anh, Cal, em biết chắc người giúp em sang Đức học tập là anh, em sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, năm năm sau em trở về, chúng ta có thể cùng nhau là người của tầng lớp thượng lưu.”
Cal nhắm mắt ôm Jack vào lòng, lười biếng hôn lên môi, lên trán y, thanh âm mơ hồ không rõ ràng: “Đừng nói gì cho đến khi em có thể làm, ngủ đi.”
Jack khóe miệng mang theo tươi cười đi vào giấc ngủ, chờ y ngủ say, Cal mở to mắt, hắn đem đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve làn da ở cổ y, Cal không tiếng động thở dài, đem môi chính mình đặt lên trán Jack, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, lái xe đem Cal cùng Jack đén trước ga tàu hỏa Dakota, đi cùng còn có ngài Andrew và Rose. Sinh hoạt hôn nhân khá tốt khiến cho Andrew lần nữa tràn đầy sức sống, đối với sự cố chìm tàu Titanic, tòa án điều tra đã chấm dứt, Andrew khôi phục danh dự, anh lại tiếp tục trớ thành một thiết kê sư tài năng.
Cậu Lawrence xem như việc kia chưa từng xảy ra, hắn vẫn nhiệt tình tiếp đón mọi người lên tàu — toa dành cho quý tộc. Cơ hồ nguyên toa chỉ có vài người bon họ, phu nhân Brown ngồi vào đúng vị trí liền chỉ dẫn nữ hầu của mình bố trí toa xe. Rất nhanh xuát hiện một chiếc bàn đặt giữa toa xe, mặt trên còn trải một chiếc khăn viến hoa văn tinh tế.
Nghe được tiếng của Cal cùng những người khác, phu nhân Brown mặt đầy tươi cười nghênh đón: “Hi~đứa nhỏ,nào nào ngồi đi”
Jack hiếu kì nhìn xung quanh, sau đó nở nụ cười: “Tôi thật không dám tin mình vừa từ Pensylvania trở lại New York, giờ lại khởi hành đi Dakota.”
“Không lẽ bức tranh hoàn thành ở Pensulvania là của anh sao Jack?”. Rose hiếu kì mở to hai mắt, nàng ngượng ngùng cười “À, tôi nhìn màu thuốc có vẻ mới, nghĩ đại khái chắc vừa hoàn thành xong, mà xưởng sắt thép của gia tộc Hockley lại vừa vặn ngay tại Pensylvania, phố Pittburgh, cho nên…, xin lỗi, vừa rồi là tôi quá kích động.”
“À, cũng không phải vậy, kì thực Rose rất thích bức họa kia cho nên chúng tôi mới đem đia điểm tuàn trăng mật từ sang Pháp đổi thành theo tôi đi quan sát mỏ quặng, sau đó tiện thể đi vòng quanh thế giới”
“Thomas, thật sự sùng bái ngài, sao ông chồng của tôi – James lại không thú vị như vậy chứ, ông ta chỉ thích tính xem mỗi ngày mình thu được bao nhiêu vàng thôi”, phu nhân Brown oán niệm nhưng trên mặt lộ vẻ hạnh phúc tươi cười, tại thời đại này, nếu không có người chồng ủng hộ sẽ khó giống như phu nhân Brow- tự do tự tại.
“Tôi đang nghĩ không biết nữ sĩ Celine đâu? Nàng không phải luôn đi cùng người sao?” Cal tự nhiên mở một đề tài, hắn quy củ ngồi bên cạnh Jack, hành vi chăm sóc duy trì ở múc độ bạn bè mà không phải tình nhân.
“Nàng trước đó đi Đức, hiện tại tôi mang các con đến khu quặng, sau đó mới sang Đức.” Phu nhân Brown sang sảng nở nụ cười, thời điểm bà chứng kiến tàu Titanic chìm sâu xuồng biển đã gầy đi một vòng. “Bọn nhỏ, tôi chờ mong chuyến đi của các cậu, cùng đi với tôi hẳn không quá tục tằng chứ? “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...