⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆
Sau khi hẹn hò với Lang Phong đến lần thứ ba, Châu Kỳ Sâm mới lên giường cùng y.
Ban đầu, anh vốn định gọi xe rời khỏi nhà hàng, trên ứng dụng gọi xe đã có người nhận đơn, thậm chí tài xế chỉ còn cách một giao lộ nữa là đến nơi. Nhưng đột nhiên Lang Phong quay đầu lại, nói với anh rằng: "Có muốn đến thăm nhà tôi không?"
Y hơi chau mày, có vẻ cảm thấy hơi mất tự nhiên do hiếm khi đưa ra lời mời như vậy.
Vẫn là Châu Kỳ Sâm hỏi y, "Cậu chắc chưa?"
Lang Phong gật đầu.
Khi thang máy di chuyển lên tầng cao nhất, Châu Kỳ Sâm mới nhớ ra, anh quên béng mất chưa hủy đơn trên ứng dụng đặt xe. Thế nhưng Lang Phong kéo cổ tay anh, anh không cử động được, cũng không buồn cử động——Đệt, thôi cứ coi như viện trợ xã hội đi, anh nghĩ bụng.
Nói một cách chính xác thì anh chỉ vào nhà của Lang Phong thôi, bọn họ không hề lên giường.
Bởi hai người họ đứng làm tình, cuối cùng Châu Kỳ Sâm cũng đạt được ước muốn, giống như khi ở phòng nghỉ dành cho khách tại nhà Phương Hạo tối hôm ấy, anh đè Lang Phong lên bức tường trắng phau bên cạnh cửa sổ kính sáng choang của căn phòng trên tầng cao nhất khách sạn năm sao Duyệt Quốc và làm tình.
Bên trên ô cửa sổ có phủ rèm, ánh đèn đường lẫn màn đêm bên ngoài trở nên mơ hồ, dương v*t anh vùi trong cơ thể Lang Phong, ra vào không ngừng. Quần anh còn chưa kịp cởi ra, thế nhưng toàn thân Lang Phong đã trần trụi, chỉ còn lại một sợi dây chuyền vàng trên cổ. Sợi dây chuyền bị quăng quật xoay tít 180 độ trong khi cả hai làm tình kịch liệt, mặt thánh giá vàng xoay về phía Châu Kỳ Sâm. Cảm giác thỏa mãn vì được nếm trải sau một khoảng thời gian chờ đợi quá lâu xen lẫn với cảm giác tội lỗi khiến anh phát điên. Anh khẽ giọng thủ thỉ bên tai Lang Phong, liếm tai y, sau đó bất chấp thúc thứ ấy của mình vào cửa sau của y, ngay cả hai túi trứng cũng thi nhau chen vào kẽ mông chật hẹp. Lang Phong cúi đầu đón nhận, ngón tay chống lên tường, cánh tay gồng lên, mỗi khi anh thúc sâu đến nơi tận cùng bên trong thì y mới khe khẽ thở nhẹ ra một tiếng.
Lang Phong chắc chắn không phải người có kỹ năng giường chiếu tốt nhất trên giường của anh——Hoặc phải nói trong số những bạn tình của anh. Phần lớn thời gian y luôn rất im lặng, cố gắng kìm nén giọng mình, thắt lưng không mềm dẻo, không uốn éo cũng chẳng lả lơi gọi mời. Châu Kỳ Sâm từng làm tình với nhiều người thú vị hơn y nhiều, thậm chí anh còn có lý do nghi ngờ liệu có phải Lang Phong chưa từng nằm dưới bao giờ, hoặc là y hoàn toàn không làm 0. Thế nhưng vào giây phút anh đè Lang Phong lên tường, ngón tay dính đầy gel bôi trơn len lỏi vào cặp mông ấy, y lại không nói gì. Rõ ràng y có thể khước từ.
Châu Kỳ Sâm biết mình không dịu dàng, dịu dàng thì đã không đẩy đối phương lên tường để chịch, dịu dàng chưa bao giờ là tính từ dùng để miêu tả anh. Trong chuyện giường chiếu, anh luôn rất trực tiếp, chính anh cũng tự cảm thấy kỹ thuật của mình rất được, trên thang mười chắc cũng phải được tám, chín điểm. Tỷ lệ bạn giường muốn quay lại với anh cũng cao, chỉ có điều bình thường anh sẽ không làm tình với ai đến lần thứ hai.
Thế nhưng người đàn ông trước mặt là Lang Phong... là cơ trưởng người châu Á trẻ nhất của Hãng hàng không Quốc gia Hà Lan, cư dân Đại Hưng thường đùa y là chàng hoàng tử Airbus, mặc dù y đã cởi bỏ bộ đồng phục bốn sọc màu bạc, thế nhưng dấu ấn vẫn luôn còn đây. Y tao nhã lịch sự, ôn tồn lễ độ, thật sự xứng với cụm từ con cưng của trời. Y càng bình tĩnh càng kiềm chế giữ chừng mực, Châu Kỳ Sâm lại càng muốn ngang ngược phách lối hơn. Mối quan hệ của họ dựa trên ý chí và sự tôn trọng lẫn nhau, anh đã nhịn đến hôm nay, nhịn đến khi Lang Phong chủ động mời anh lên nhà như bây giờ.
Châu Kỳ Sâm lặng lẽ thở dài. Bờ lưng Lang Phong cũng đẹp chẳng kém, nước da khắp toàn thân từ trên xuống dưới trắng trẻo, đường cong từ bả vai đến bắp đùi trơn mượt, ngoài việc không làm 0 ra thì mặt nào của y cũng tuyệt vời cả. Lần này làm bao nhiêu mới đủ đây?
Mãi đến khi cả hai người đều bắn một lần, anh mới ra khỏi cơ thể y, lột bao xuống, vuốt ve sườn mặt và cổ Lang Phong, để y quay đầu lại. Suốt quá trình vừa rồi anh chưa nhìn thấy mặt y, anh đã tưởng tượng ra biểu cảm trầm luân trong bể tình khi ân ái của y, nhưng nằm ngoài dự liệu của anh, nét mặt Lang Phong vẫn rất bình tĩnh, dáng vẻ vẫn tuấn tú nghiêm túc như vậy. Lang Phong khựng lại, sau đó trở tay đè Châu Kỳ Sâm lên vách tường, bấy giờ mới nói: "Mỗi người một lần."
Được lắm... Châu Kỳ Sâm nghĩ thầm, quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, cũng không cho anh nằm trên miễn phí một lần.
Anh không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng: "Hôm nay thì thôi, để lần sau được không?"
Thật ra nếu Lang Phong vẫn khăng khăng đòi, anh cũng không thể từ chối được. Đây gọi là có đi có lại mới toại lòng nhau, thậm chí còn có thể coi như chút ít tình thú. Thế nhưng Lang Phong lại rất thật thà đáp ừ một tiếng, thế mà y đồng ý thật. Nhưng sau khi đồng ý xong, tay y vẫn không rảnh rỗi, y giúp Châu Kỳ Sâm cởi quần áo mà vừa nãy chưa cởi hết, sau đó cúi đầu xuống, dựa đầu lên vai anh, cứ đứng yên như vậy một lát.
Châu Kỳ Sâm chỉ cảm giác trái tim mình nhảy dựng lên đập thình thịch, anh sợ Lang Phong áp sát vào lồng ngực của anh, có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, cho nên theo bản năng, anh sờ lên dương v*t của Lang Phong, sau đó khum tay ôm trọn lấy nó, thuần thục mơn trớn giúp y. Ban đầu nước da ma sát lẫn nhau khô quá, Châu Kỳ Sâm bèn thè lưỡi liếm bàn tay mình, tiếp đó mới khôi phục động tác.
Lang Phong được anh tuốt cho thì cương lên ngay——Châu Kỳ Sâm nhìn thấy thứ kia của y đã trong trạng thái cương hẳn thì ngẩn ra, vừa rồi không nhìn nhau chính diện nên anh chưa nhìn kỹ, thứ đó của Lang Phong vừa thô vừa to. Sau đó anh hỏi: "Tôi tuốt giúp cậu nhé?"
Lang Phong đáp ừ. Châu Kỳ Sâm buồn cười, "Muốn thì phải nói chứ."
Anh vốn chỉ trêu bừa y một câu, nhưng Lang Phong vẫn coi là thật, nói rành rọt từng chữ với anh, "Tôi muốn."
Châu Kỳ Sâm có phần phấn khích, anh không bận tâm tới gì khác mà quỳ xuống sàn nhà gỗ cứng, điêu luyện ngậm lấy dương v*t của Lang Phong vào khoang miệng. Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với miệng anh, anh quen tay hay việc, bờ môi ngậm chặt lại, hút hết không khí trong miệng ra rồi di chuyển lên xuống, bàn tay thì nhẹ nhàng xoa nắn bắp đùi và hai túi trứng. Thi thoảng lưỡi đang liếm lại cảm nhận được quy đầu nhạy cảm, anh bèn gấp rút liếm láp qua nếp nhăn nơi đó, mút vào rồi ma sát. Một lát sau, anh cảm nhận được Lang Phong không chịu nổi nữa, y níu chặt lấy tóc anh, ra sức thúc vào cổ họng anh. Từ đầu tới cuối, anh không hề ngẩng đầu lên.
Anh biết rõ qua đỉnh đầu mình, Lang Phong có thể nhìn thấy rõ muôn vàn ánh đèn rực rỡ, còn có cả cảnh đêm toàn thành phố phía sau ô cửa sổ. Còn anh thì muốn dành cho y những gì tuyệt vời nhất, bởi những gì thua kém hơn thì đều không xứng với y.
Lang Phong không phải chưa từng được người khác khẩu giao, thế nhưng chưa lần nào khiến y sướng như thế. Y gần như không còn tinh lực để nghĩ đến bất cứ gì khác, y chỉ cố gắng quan sát gương mặt Châu Kỳ Sâm, mặc dù với tư thế này thì không thể nhìn thấy được mặt anh, thậm chí còn không thấy được cả ánh mắt anh. Phần lớn thời gian y chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh, còn cả bả vai anh nữa, trên bờ lưng phía sau lẫn xương quai xanh anh còn có hai vết sẹo dài trông giống như sẹo phẫu thuật.
Nỗ lực của Châu Kỳ Sâm hiển nhiên đã phát huy hiệu quả, trước đó Lang Phong đã bị anh mút đến phát n*ng, thêm vài lần bú tràn bản họng thì y bắn hết vào miệng anh. Trước khi bắn y đã muốn rút ra, nhưng Châu Kỳ Sâm thấy được, trái lại anh còn giữ chặt hai mông y, không cho y rút ra.
Anh bị sặc ho khù khụ, Lang Phong lập tức ngồi xổm xuống, vẫn bị anh khua tay nói không sao.
Lang Phong chỉ chìa một tay ra kéo anh đứng dậy, y nói sàn nhà cứng quá sẽ rất khó chịu.
Đúng thật, anh quỳ gần mười phút, đầu gối cũng đỏ tấy lên rồi. Chỉ là Châu Kỳ Sâm chẳng bận tâm chuyện đó, anh luôn là người giỏi chịu đau.
Làm xong một nháy, Châu Kỳ Sâm cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn lên, anh và Lang Phong lần lượt tắm rửa sạch sẽ. Khi anh khoác áo choàng tắm ra ngoài, ánh mắt của Lang Phong cứ quan sát cơ thể anh một cách trần trụi.
Châu Kỳ Sâm bị y nhìn thì cười hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"
Lang Phong lúc nào cũng là người không tiếc lời khen, y hào phóng nói: "Anh đẹp thật." Thật ra vóc dáng của Lang Phong cao 1m80, ở KLM thì bị coi là thấp, nhưng so với phi công nội địa thì rất cao. Y cũng có thói quen tập thể hình, ngoại trừ hơi trắng quá ra thì y cảm thấy bản thân không có khuyết điểm gì. Vóc dáng Châu Kỳ Sâm thấp hơn y ba, bốn phân, nhưng đường nét bả vai, thắt lưng, cặp mông lẫn đôi chân anh đều mượt mà, khi cởi quần áo ra thì từ đầu đến chân đều hiện rõ hai chữ khỏe đẹp, vài vết sẹo không tên còn khiến cơ thể anh không những khỏe đẹp mà còn gợi cảm. Trong những người tình mà Lang Phong từng quan hệ trước đó cũng không thiếu người đẹp, người yêu cũ của y chỉ hận không thể ngâm mình trong phòng thể hình bốn tiếng một ngày, ăn chế độ ketogenic(*) nghiêm ngặt, toàn thân không có một chút mỡ thừa. Thế nhưng trong mắt Lang Phong, dáng người họ chỉ là đẹp theo tiêu chuẩn mà thôi. Cơ thể Châu Kỳ Sâm ẩn giấu chuyện xưa, y muốn tiếp tục khai phá, muốn tìm kiếm tất cả mọi nơi nhạy cảm khiến anh hưng phấn. Y cũng muốn được thấy người đàn ông này mất kiểm soát dưới thân mình, lên đỉnh, xuất tinh, sung sướng, thậm chí rên rỉ.
(*) Chế độ ăn Keto (Ketogenic) là chế độ ăn ít carbohydrate (carb) và nhiều chất béo tốt, giúp bạn có cảm giác no lâu, hạn chế thèm ăn đặc biệt là các món ăn vặt dễ gây tăng cân.
Chỉ tiếc là bọn họ đã nói hôm nay mỗi người một lần, y chỉ đành đợi đến lần tiếp theo.
Lúc Lang Phong đi tắm, Châu Kỳ Sâm mới quan sát kỹ phòng khách sạn này. Nhìn lướt qua thì nơi này cũng bình thường, trên tường dán một tấm poster ban nhạc mà Lang Phong thích, góc phòng có đặt một chiếc giá sách nhỏ di động, bên trên toàn là sách ngoại văn, ở góc giá sách có một quyển sách bìa đỏ cũ kỹ nhàu nát, Châu Kỳ Sâm đoán đó là Kinh thánh. Trên bàn làm việc của y có đặt tạp chí hàng không, iPad, kindle (máy đọc sách) và laptop. Trên laptop còn in chữ KLM, mặt bàn còn đặt cả ảnh chụp chung của một gia đình.
Trong ảnh, diện mạo của Lang Phong không khác mấy so với bây giờ, đứng bên cạnh y là một thiếu nữ với mái tóc nhuộm hồng, mặt mũi nhìn là thấy cực kỳ giống Lang Phong.
Sau khi Lang Phong đi ra, Châu Kỳ Sâm tò mò vô cùng, bèn hỏi y, "Cậu có em gái à?"
Lang Phong dõi theo ánh mắt anh thì cũng thấy ảnh chụp, y không bận tâm cả người mình đang phả hơi nước, đi tới nhấc khung ảnh lên, "Ừ, anh xem cái này à? Là ảnh cả nhà tôi chụp ở Cologne (Đức) năm năm trước." Bối cảnh đúng là giáo đường Cologne, tháp nhọn cao vút ẩn mình trong mây, cực kỳ dễ nhận ra.
"Kém cậu mấy tuổi?" Châu Kỳ Sâm hỏi.
"Em gái tôi sao? Lang Dật, anh có thể gọi là Ivy."
"Nghệ thuật [yìshù]?"
"Phiêu dật [piāoyì]. Con bé kém tôi năm tuổi, năm nay hai mươi tư, đang học nghiên cứu sinh ở Pháp, nghiên cứu lịch sử thời trung cổ, mấy năm vừa rồi cứ nhắc đến chuyện muốn học lên tiến sĩ, không biết đã tốt nghiệp chưa, nó nói không tốt nghiệp được thì sẽ học cả đời." Lang Phong nhìn ảnh chụp nói.
Em gái y tên Lang Dật, một cái tên hừng hực khí khái hào hùng do bố mẹ đặt, chỉ là người nhà toàn gọi cô là Ivy. Khác với những cặp anh em xung quanh hay chành chọe nhau, từ khi Lang Dật chào đời, Lang Phong chưa từng ghen tị với cô, khi còn nhỏ y chưa từng giành giật đồ chơi với em gái, cũng không có bất mãn gì cả. Quan hệ giữa hai anh em vẫn luôn rất tốt, y luôn rất tự hào vì em gái, vốn dĩ đối phương chỉ hỏi một câu thôi nhưng nhắc đến Ivy là y mở miệng kể không ngớt chuyện.
Châu Kỳ Sâm cũng thích nghe y kể, anh cười hỏi Lang Phong, "Hẳn là cậu rất bao bọc em ấy."
Lang Phong suy nghĩ rồi nói rất nghiêm túc, "Không hẳn. Từ nhỏ đến lớn nó đều rất tự lập, tôi cảm thấy hai anh em bọn tôi bổ khuyết cho nhau. Ivy là người có tư duy sáng tạo nhưng lại thiếu sự kiên định và nhẫn nại. Tôi học kỹ thuật và hàng không, thiếu sự sáng tạo. Cho nên có thể nói tôi hỗ trợ nó, nó dẫn dắt tôi, là kiểu..." Y dừng lại, có vẻ đang tìm một từ ngữ miêu tả, sau đó nói: "Là kiểu quan hệ bình đẳng."
Lang Phong thấy anh hỏi thì cũng hỏi lại: "Anh cũng có anh chị em à?"
Châu Kỳ Sâm nói: "Ừ, tôi cũng có em gái."
Lang Phong hỏi tiếp: "Ồ, kể tôi nghe đi?"
Châu Kỳ Sâm suy nghĩ đến nửa phút, cuối cùng qua quýt nói: "Thôi, cũng lâu lắm rồi bọn tôi không liên lạc với nhau."
Lang Phong cũng ý thức được có lẽ mình đã chạm phải chuyện tế nhị của anh, sau khi im lặng một lát thì không còn cách nào khác phải đổi chủ đề, "Cùng đi ăn khuya không?"
Thế nhưng sau câu hỏi đó, Châu Kỳ Sâm như bị mất hồn, anh cười lịch sự nói mình không đói, sau đó tạm biệt Lang Phong.
Anh cũng nhìn ra Lang Phong không hề ghét mình, thậm chí còn thích là đằng khác. Đương nhiên, anh cũng động lòng với y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...