Tailhook

Chương có nội dung bằng hình ảnh

⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆

Châu Kỳ Sâm không phải kiểu đẹp trai điên đảo ngay từ lần gặp đầu tiên. Chuyện này đã được những chàng trai bị anh hớp hồn thừa nhận. Vẻ ngoài của anh cũng khá ưa nhìn, lông mày rậm, dưới hàng lông mày là một đôi mắt tròn, khi không cười thì trông rất bình thường, nhưng khi cười thì cực kỳ có sức cuốn hút. Có điều từ trước đến nay anh chưa từng đi tán tỉnh người ta dựa vào gương mặt. Anh là người rất hướng ngoại, thích chơi bời giống như những thanh niên bình thường khác, bạn bè cũng có rất nhiều, đi đến nơi nào cũng hô mưa gọi gió. Từ công ty mình cho đến hãng hàng không nước ngoài, rồi cả nhân viên kiểm soát không lưu, anh đều quen mặt hết sau khi đã đến Đại Hưng được hơn một năm.

Hiện tại, trong nhà ga sân bay T3 ở sân bay Đại Hưng tấp nập, Châu Kỳ Sâm ngồi uống cà phê trước quán Starbucks, chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi mà đã có đến năm, sáu người nhận ra anh, tiến đến chào hỏi. Anh chuyển từ hàng không quân sự sang hàng không dân sự, từ hàng không hải quân sang Hãng hàng không Hải Nam, bạn bè đều nói đùa rằng anh chơi hết từ biển này sang biển khác, cả đời này sẽ gắn bó với biển. Tính đến hiện tại thì anh mới chỉ lái máy bay dân dụng được ba năm, là cơ phó có ba sọc trên cầu vai áo.Dựa theo lý lịch, anh không được coi là có thâm niên, nhưng dựa theo quan hệ, những người quen biết anh có thể xếp hàng dài từ T1 đến T3.

Nhưng hôm nay, anh không có tâm tình tán dóc, anh đang chờ người khác. Khoảng mười lăm phút trôi qua, Châu Kỳ Sâm nghi ngờ bản thân mình đã nhớ nhầm thời gian, anh bèn lấy điện thoại di động ra xem lại lịch trình mà Lang Phong đã gửi cho mình trước đó. Anh đối chiếu lại thời gian, đúng giờ rồi mà. Sau đó, cũng do rảnh quá nên anh lại gần màn hình điện tử phía trước, nhìn lướt qua chuyến bay của Lang Phong——Y bay từ Brandenburg Berlin đến Đại Hưng Bắc Kinh, số chuyến bay KLM 533, cổng G8, màn hình điện tử hiển thị chuyến bay bị hoãn 20 phút. Anh lại đợi thêm chút nữa, cuối cùng quyết định kéo vali của mình vào khu nghỉ ngơi để thay quần áo, sau đó ra cổng G8 đợi Lang Phong hạ cánh.

Bọn họ quen nhau cũng coi như do ma xui quỷ khiến, tối hôm tụ tập buổi sinh nhật tại nhà Phương Hạo, ban đầu anh cảm thấy bầu không khí lẫn thời cơ đến cực kỳ đúng lúc, bèn kéo Lang Phong vào phòng ngủ dành cho khách. Nhưng Lang Phong có quy tắc của riêng mình, cuối cùng chỉ cho anh hôn một cái, sờ soạng đôi chút. Cho nên sau đó Châu Kỳ Sâm không chủ động nữa, luôn nhịp nhàng theo gót Lang Phong. Lang Phong mời anh đi ăn ở một nhà hàng Ý được mệnh danh là ngon nhất Bắc Kinh, hai người cũng coi như hẹn hò cho biết. Châu Kỳ Sâm không muốn để người ta dễ dàng mời khách, ấy vậy mà phút cuối cùng anh lại để Lang Phong đi thanh toán tiền được. Cũng chỉ là chuyện nhỏ, anh nói hai tuần nữa sẽ mời lại, lần này mời y ăn cơm Tàu. Nhoắng cái, hôm nay đã tới ngày hẹn.

Năm phút sau, anh nhìn thấy chiếc A330-300 phủ nước sơn xanh da trời trượt vào bãi đỗ, sau đó hạ cầu xuống. Khoảng cách từ cửa kính nhà ga sân bay cho tới kính chắn gió phía trước buồng lái A330 vẫn khiến anh có thể nhìn rõ đôi mắt có hồn của Lang Phong, hai lớp kính chống đạn cũng không thể ngăn nổi thần thái sáng láng của y. Lang Phong lái máy bay chở khách thân rộng Airbus cho Hãng hàng không Hoàng gia Hà Lan(*), tuổi đầu hai. Số người có thể lên chức cơ trưởng của máy bay chở khách thân rộng không nhiều. Ở Hãng hàng không Quốc gia Hà Lan, phi công người châu Á tóc đen da vàng lại càng hiếm hơn. Có hào quang như vậy bao quanh, Lang Phong cũng có chút danh tiếng ở sân bay Đại Hưng, đặc biệt y đã công khai tính dục, khi ra vào sân bay đều đeo thẻ công tác có dây đeo cầu vồng ủng hộ bình đẳng quyền của KLM.

(*) KLM Royal Dutch Airlines, tên chính thức là Koninklijke Luchtvaart Maatschappij NV là hãng hàng không quốc gia của Hà Lan. KLM có trụ sở tại Amstelveen, với trung tâm hoạt động tại Sân bay Amsterdam Schiphol gần đó. KLM là hãng hàng không lâu đời nhất trên thế giới vẫn hoạt động với tên ban đầu và có 35.488 nhân viên và một đội bay gồm 122 tàu bay.




Khi Lang Phong vừa mới xuống cầu, y vẫn chưa nhìn thấy Châu Kỳ Sâm. Những chuyến bay đường dài luôn có phi hành đoàn thay thế, y cùng vài phi công phụ vừa đi vừa trò chuyện, một gương mặt châu Á trà trộn giữa một loạt người tóc nâu tóc vàng thật sự rất nổi bật.

Châu Kỳ Sâm đứng bên cạnh cửa lên máy bay vẫy tay với y, vẫn là đồng nghiệp của Lang Phong thấy trước, bèn gọi y một câu "Evan", sau đó dùng tiếng Hà Lan nói ngắn gọn vài câu với y, nói xong thì chỉ tay về phía đối diện. Bấy giờ Lang Phong mới nhìn thấy anh, y thoải mái chào anh, sau đó thì chào tạm biệt những phi công KLM khác ở sân bay.

"Hôm nay sân bay bị hạn chế, anh có bị ảnh hưởng gì không?" Lang Phong vừa thấy anh đã hỏi. Hỏi xong bản thân y cũng nhận ra, bèn bổ sung một câu, "Anh còn có cả thời gian thay quần áo, chắc là phải chờ rất lâu."

Châu Kỳ Sâm nói: "Không lâu, vừa hay tôi được ngắm cẩn thận máy bay của cậu."

Lang Phong nghe vậy bèn xoay người lại, chiếc A330-300 vẫn còn đỗ tại cổng G8, đang được tiếp nhiên liệu và thoát nước. Một loạt máy bay mới lại tiến vào, từ trước đến nay máy bay hàng không dân dụng luôn hoạt động không ngừng nghỉ như vậy.

"A330-300, máy bay vừa mới được mua năm ngoái, anh lái bao giờ chưa?" Lang Phong hỏi anh. Y biết Châu Kỳ Sâm là phi công hay lái dòng A320 và 321, anh chủ yếu bay chuyến ngắn và vừa. Anh từng được lái mô phỏng dòng A330 thân rộng nhưng chưa từng lái thật. Các phi công bay Airbus dòng 330 và 320 nội địa chỉ chiếm thiểu số.


"Chưa, tốt hơn dòng 200 thế nào, kể tôi nghe coi."

"Cảm giác lái cũng tương tự nhau, lốp nào đáng nổ thì vẫn sẽ nổ." Lang Phong nói đùa.

Lang Phong được lên chức cơ trưởng vào tháng chín, sau đó y bị nổ lốp và phải hạ cánh khẩn cấp trong chuyến bay đầu tiên, đây là khởi đầu cho mối quen biết của hai người họ. Sau sự kiện đó, trong bữa tiệc của Lư Yến, anh vô tình nói một câu "Giới thiệu thêm cho hai bọn tôi làm quen đi" bị Phương Hạo nghe thấy, thế là cậu ta thật sự làm mối cho hai người luôn. Hóa ra anh đã gặp y vài lần ở T3, người luôn đi nhanh như gió và vượt qua những người xung quanh, giờ lại đang ngồi trước mặt anh.

Châu Kỳ Sâm nói muốn mời lại y, nơi này là anh chọn, hai người ngồi ở 1979, là nhà hàng vịt quay cao cấp nhất ở Bắc Kinh. Có thể nói Lang Phong là người Thượng Hải, chưa từng ăn thử món ăn Bắc Kinh, cho nên Châu Kỳ Sâm mới dẫn y đến nơi này. Thật ra một nơi như thế này, bản thân Châu Kỳ Sâm một năm cũng chẳng đến được mấy lần, đến đây rồi thì món nào món nấy đều phải từ một ngàn tệ trở lên. Thế nhưng đối tượng hẹn hò là Lang Phong, thậm chí anh còn cảm thấy 1979 tự nhiên mất giá ghê gớm. Lang Phong không có thời gian thay quần áo, y vẫn mặc đồng phục phi công. Khoảnh khắc y bước chân vào nhà hàng này, Châu Kỳ Sâm chợt cảm thấy điều kiện nơi đây vẫn chưa đủ sang xịn——Âm thanh những người xung quanh nói chuyện quá ồn ào, mùi khói lan ra đến cửa quá nồng, khăn trải bàn còn dính cả dầu mỡ. Những lần đi một mình trước đây, anh không hề chú ý tới các chi tiết nhỏ này, hôm nay thì lại thấy cả.

Thế nhưng Lang Phong không cảm thấy gì, y còn cảm thán nơi này tuyệt, sau đó cúi đầu tập trung nghiên cứu thực đơn, thỉnh thoảng hỏi Châu Kỳ Sâm vài Hán tự khó đọc. Y nói được tiếng Trung, từng đi học ở trường Trung văn, ở nhà cũng nói tiếng Trung, nhưng dù sao vẫn chưa được học một cách bài bản nên vẫn gặp khó khăn trong kỹ năng đọc viết.

Hai người chọn món xong, Châu Kỳ Sâm lại nhớ đến chuyện nổ lốp, bèn chủ động hỏi y, "Đúng rồi, cuối cùng đã điều tra được kết quả vụ nổ lốp chưa?"

"À, là vấn đề của mặt đất, áp suất lốp quá thấp, không được bơm đầy." Lang Phong trả lời, "Đội bay bọn tôi còn được nhận chút tiền thưởng, coi như xử lý thỏa đáng. Thật ra đội kiểm soát bên Bắc Kinh mới xứng đáng nhận thưởng nhất, tiếc là công ty không còn cách nào phát thêm thưởng cho họ."


Châu Kỳ Sâm gật đầu thể hiện sự đồng ý. Trong bữa ăn, hai người nói chuyện đều không thoát khỏi chủ đề máy bay. Lang Phong nói dù Airbus xịn đấy nhưng y vẫn thích cảm giác được lái máy bay nhỏ hơn, các phi công của Airbus giống nhân viên quản lý chương trình chuyến bay hơn. Nghĩ tới đây, y lại hỏi Châu Kỳ Sâm, "Anh còn có thể lái được máy bay gì nữa?"

Châu Kỳ Sâm ngạc nhiên, "Bây giờ là A320 và 321. Công ty bọn tôi mua hơn 20 chiếc neo(*), chắc là sáng mai bắt đầu cho lái neo rồi."

(*) Airbus A320neo (neo trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là mới, ngoài ra còn là viết tắt của new engine option, dịch là tùy chọn động cơ mới) là phiên bản nâng cấp động cơ của dòng máy bay chở hành khách thân hẹp A320 do Airbus sản xuất.

Lang Phong nói: "Ý tôi là loại khác, ví dụ như Cessna, tôi biết lái dòng 172. Có cơ hội tôi sẽ đưa anh bay sang châu Âu."

Châu Kỳ Sâm hiểu ra y muốn hỏi về máy bay tư nhân(*), cái này thì anh không rõ, nhưng thứ anh lái được còn đỉnh hơn máy bay tư nhân nhiều. Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên nói: "À, tôi còn lái được J-15."

(*) Máy bay tư nhân là máy bay thuộc sở hữu của cá nhân hoặc công ty và được sử dụng cho mục đích cá nhân. Chúng có thể được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, bao gồm du lịch, giải trí, kinh doanh và vận chuyển y tế. Có nhiều loại máy bay tư nhân khác nhau, từ các máy bay piston nhỏ đến các máy bay phản lực chở khách lớn. Loại máy bay tư nhân phù hợp với bạn sẽ phụ thuộc vào nhu cầu và ngân sách của bạn.

Anh vừa thốt câu này ra khỏi miệng, Lang Phong liền đặt đũa xuống mặt bàn, "Quân sự à? Không quân?" Y không hiểu rõ lắm về thể chế quân đội và máy bay chiến đấu trong nước.

"Hải quân, tàu sân bay." Châu Kỳ Sâm nói.


Dường như Lang Phong đang quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, nhìn tới mức dù Châu Kỳ Sâm có da mặt dày thì vẫn thấy mất tự nhiên. Thật ra Lang Phong nghĩ đến tuổi của anh đầu tiên, y biết rõ anh lớn hơn mình hai, ba tuổi, với độ tuổi hiện tại của anh mà còn chưa lên chức cơ trưởng thì cũng hơi khó hiểu, cho nên trước đó Lang Phong vẫn luôn cho rằng anh phạm lỗi lớn nên mới bị vậy, cho dù anh có phạm lỗi thì thâm niên của anh cũng thừa đủ rồi. Thế nhưng bị vướng phải phép lịch sự, chưa kể do không nắm rõ thể chế trong nước nên từ trước đến nay Lang Phong chưa từng hỏi đến. Bây giờ thì y hiểu rồi, ba năm trước anh mới chuyển sang hàng không dân dụng.

"Sao anh lại sang hàng không dân dụng?" Lang Phong hỏi anh.

Châu Kỳ Sâm hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ nói với Lang Phong, "Cậu đưa tôi thẻ công tác của cậu đi."

Lang Phong không biết anh cần cái này để làm gì, nhưng đối phương hỏi, y vẫn theo bản năng lấy thẻ công tác ra khỏi túi, đưa cho Châu Kỳ Sâm.

Châu Kỳ Sâm không nhìn thẻ công tác của y mà mân mê sợi dây cầu vồng, trên đó in rõ chữ pride, không thể nào nhầm lẫn được.

Không chờ anh mở miệng, Lang Phong đã hiểu ra. Câu hỏi này không khó, có lẽ đáp án là... vì tự do.

Thật ra Châu Kỳ Sâm vốn không muốn nói đến những chuyện này, bởi dù sao cũng là chuyện của quá khứ. Mấy lần trước, anh đều thành công lẩn tránh được chủ đề này. Thế nhưng khi Lang Phong hỏi, đối với một người cởi mở sáng sủa thế này, anh không muốn che giấu, mà cũng chẳng có gì hay ho phải che giấu.

Anh không hay biết rằng, câu nói này của anh tựa như viên đá làm dấy lên làn sóng lớn ngợp trời, tựa như máy bay chiến đấu thả xuống chiếc móc đuôi, khều vào trái tim Lang Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận