[2.7] (1)
Tối hôm đó, chẳng muốn đi đâu, tôi mặc quần bò dơ bẩn, cùng với áo khoác màu hồng nhạt, một mình đi đến bờ sông tản bộ. Tâm trạng của tôi tốt một cách kỳ lạ, thậm chí còn ngâm nga vài câu hát. Lần này đến lần khác, tôi nhớ đến khuôn mặt của Trương Dạng từ từ đi đến gần, còn có đôi mắt màu đen thẫm của anh, trên đó phản chiếu gương mặt xinh đẹp của tôi, giống như mấy cảnh quay chậm của mấy bộ phim điện ảnh, ở trong đầu tôi từng cảnh từng cảnh thay đổi, cứ tua đi tua lại, không biết mệt mỏi.
Chờ đợi lâu như vậy, Lê Ba Lạp tôi đây, rốt cuộc đã khiến ột người yêu mình.
Tôi dựa vào một thân cây bên bờ sông, lấy điện thoại ra, trên màn hình màu cam, tôi dùng ngón tay thon dài tìm kiếm và ấn vào số điện thoại kia, điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, là một giọng nam nhân có vẻ uể oải: “Xin hỏi là ai tìm Trương Dạng?”
“Tôi.” Tôi châm một điếu thuốc, nói.
“Nó đi học chưa về.”
“Vâng.” Tôi nói.
Ông ta cúp điện thoại, cũng không có hỏi tôi là ai, giống như căn bản ông ta chẳng quan tâm.
Tôi đoán người kia hẳn là ba của Trương Dạng, có lẽ nữ sinh gọi điện thoại đến nhà nhiều lắm rồi, đến nỗi sự hiếu kỳ của ông ta chẳng còn sót lại gì. Tôi có chút chán nản, vì thế tâm tình đang sôi trào lúc nãy bây giờ có chút lạnh nhạt bớt. Cũng có thể do tôi đang đói, mà vị của thuốc lá ở miệng có chút đắng, tôi đi qua đi lại dưới tàng cây hai vòng, tâm trạng bắt đầu trở nên buồn bực, tôi quyết định trước hết đi đến tiệm mì lấp đầy cái bụng đang đói.
Hơn 9 giờ tối, tiệm mì có chút vắng vẻ, bất quá vẻ mặt của chủ tiệm vẫn tươi cười chào đón học sinh tan học trễ vào ăn mì. Lúc này là thời điểm khá nhàn nhã, trong tiệm bốn gã bồi bàn đang tụ tập ở mặt sau tiệm cờ bạc, họ đang chơi “lớn, nhỏ” (2.2), có một tên đến từ Tân Cương bị thua năm đồng, mặt đỏ tía tai, trên gương mặt đeo theo nỗi tuyệt vọng thua hết tài sản.
(2.2) Hay còn được gọi là “tài, xỉu”. Cách chơi: đổ ba con xúc xắc, tính tổng số nút trên xúc xắc, từ 4-10 điểm là xỉu, từ 11-18 điểm là tài, tùy theo cách cược của nhà cái mà tính ăn hay thua.
Tôi đem 5 đồng đánh “bộp” lên quầy nói: “Thịt bò nhiều một chút, ột bát to!”
Sau đó, tôi tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, tiếp tục hút thuốc. Loại 555 này, tôi hút không quen, nhưng đang có tâm trạng không tốt, nên chỉ muốn hút 555.
Sau đó tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đeo một cái túi xách đáng yêu, mặc áo thun màu đen dài, gương mặt hơi ửng hồng, đang đẩy cửa bước vào. Đây là nữ sinh của Thiên Trung, tôi kỳ thực khẳng định đã có gặp qua cô ấy, nhưng cho đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau. Dáng vẻ của cô ấy nhìn qua thật sự rất đáng yêu, nên trong lòng tôi dậy lên một loại ý muốn trêu đùa cô ấy. Tôi hút thuốc với gương mặt ngẩng cao kênh kiệu, từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn TV, làm ra bộ dáng không ai bì nổi, tôi nghĩ cô ấy sẽ e ngại, mặt nhăn mày nhíu, tránh đi thật xa, như vậy tôi có thể cười ha ha, cười đến độ cô ấy sẽ lúng túng, hẳn sẽ vui lắm.
Ai ngờ cô ấy lại đến bàn của tôi, ngồi xuống phía đối diện
Đều này làm cho tôi hết sức kinh ngạc, tôi liếc nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi, một đôi mắt to tròn, ánh mắt trong suốt, làm cho người ta sinh ra cảm giác ghen tị. Tôi quyết định tiếp tục trêu ghẹo cô ấy, tôi vươn tay ra, lấy một ít rau thơm trong bát của cô ấy bỏ vào bát của mình, tôi nghĩ hành động này nhất định sẽ làm cô ấy tức giận mà tránh đi chỗ khác, nhưng tôi lại sai lầm thêm một lần nữa, cô ấy vẫn nhìn tôi, sau đó vùi đầu ăn mì không nói tiếng nào, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lòng tôi nảy sinh một chút hứng thú với cô ấy, cô bé này quả thật rất dịu dàng, đáng yêu đến mức làm người khác đau lòng, tôi chú ý tới lỗ tai của cô ấy, trong suốt, dễ thương, lại còn ửng hồng. Rốt cuộc vì nảy sinh lòng yêu mến, tôi đã lén lút đặt cho cô ấy một biệt hiệu, gọi là Tiểu Nhĩ Đóa.
Cô ấy giống như Tiểu Bạch Dương của tôi vậy, sạch sẽ và thuần khiết.
Không lâu sau tôi đã biết tên thật của cô ấy, gọi là Lý Nhị. Lúc đó, cô ấy còn tự xưng mình là Mộc Tử Nhĩ (2.3), biệt danh này có chút trùng hợp với biệt danh tôi đặt cho cô ấy.
(2.3) Lý (李), là kết hợp giữa chữ Mộc (木) và chữ Tử (子), nên Lý Nhị (李珥) còn được gọi là Mộc Tử Nhĩ (木子耳). Tiểu Nhĩ Đóa (小耳朵), chữ Đóa (朵), trùng hợp cũng có chữ Mộc bên trong.
Thế giới này chính là từ vô số trùng hợp cấu tạo thành, tôi nghĩ, Tiểu Nhĩ Đóa và tôi sẽ không bao giờ đi cùng một con đường, nhưng ai ngờ chúng tôi lại tỉnh táo luyến tiếc nhau mà trở thành bạn tốt.
Tôi xin thề với ông trời rằng, khi chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi tiệm mì, cô ấy lấy trong túi xách ra một cái ô và đưa cho tôi, trong nháy mắt đó thật sự trong lòng tôi đã nghĩ như vậy.
“Mắc mưa sẽ bị cảm đấy.” Cô ấy nói với tôi. Tôi nhận lấy chiếc ô, trên đó vẫn còn vương chút hơi ấm từ bàn tay mềm mại của cô ấy, chưa có ai đối xử với tôi như vậy, huống chi chúng tôi là hai người xa lạ. Tâm hồn tôi giống như bị một quyền đánh trúng, hoàn toàn suy sụp, thật sự suy sụp, không thể vực dậy được.
Tôi cầm ô chạy từng bước nhỏ đến cổng trường Thiên Trung, mới phát hiện căn bản không có để ý nhìn đường, trên ống quần của tôi bị bắn rất nhiều bùn đất, càng nhìn vào tôi càng cảm thấy mình thật sự dơ bẩn. Tôi nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy anh từ bên trong đi ra, lòng tôi có trăm ngàn cảm xúc nhu tình cuốn lấy, không thể thoát được. Bỗng nhiên, có người khẽ gõ nhẹ lên đầu tôi, dọa tôi kinh ngạc muốn nhảy dựng lên.
“Chào.“ Hắn nói, “Anh đoán là em, quả nhiên là em thật.”
Là Hứa Dặc.
Ồ, thật là quái lạ, từ nãy đến giờ tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, thế nhưng không thấy được hắn.
Tôi có chút cứng đơ nhìn hắn cười cười.
“Em bị sao vậy, Ba Lạp?” Hắn nắm lấy tay cầm của cái ô dịch chuyển lên đỉnh đầu tôi, thân thiết nhìn tôi nói, “Môi của em đã hơi xanh rồi, lạnh lắm sao?”
“Ừ, đúng là có chút lạnh.” Tôi nói.
“Em chờ tôi lâu lắm rồi phải không?” Hứa Dặc nói, “Cấp ba là như vậy đấy, học xong rồi, thầy chủ nhiệm còn lải nhải cả buổi, ngày mai được nghỉ, anh nghĩ có thể trốn khỏi nhà cùng em đi chơi.”
Tôi ôm bả vai của chính mình nghe hắn nói, không yên tâm trả lời: “Thật không? Anh không sợ mẹ sao?” Khóe mắt vẫn vươn vấn liếc nhìn về phía cổng trường. Đúng lúc này tôi liền nhìn thấy anh, anh đang cùng sóng vai mới một nữ sinh từ cổng trường đi ra, anh ta cầm một cái ô, nhưng cái ô thật ra là nghiêng về phía nữ sinh kia nhiều hơn, nếu tôi nhớ không lầm, thì người nữ sinh đó tôi đã từng gặp ở tiệm mì.
[2.7] (2)
Trương Dạng cũng có thể đã nhìn thấy tôi, nhưng anh không để ý đến tôi, chỉ là có chút gật đầu, liền sau đó đi qua mặt tôi không một chút nhìn lại.
Trời tối đen, mưa lất phất, mùi của hoa đinh hương dường như quanh quẩn đâu đây, tôi đứng dưới chiếc ô của Hứa Dặc, nhìn Trương Dạng cùng một nữ sinh khác sóng vai miễn cưỡng đi qua. Cô gái ấy trên mặt tràn đầy đắc ý kêu ngạo và hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi hiểu được, cái gì gọi là “thất bại thảm hại”, cái gì gọi là “đau thấu tâm can”. Cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa, ánh mắt của tôi vẫn không thể níu kéo được bóng dáng ấy. Tôi rất muốn xông đến đó, giật lấy chiếc ô kia, làm loạn lên trước mặt họ, nhưng tôi không làm được, bởi vì trong lòng tôi rất rõ ràng, nếu tôi thật sự làm như vậy, Trương Dạng sẽ vĩnh viễn không thuộc về tôi.
Tôi nuốt nước bọt, có chút không đành lòng với âm mưu làm loạn.
“Em nhìn gì thế?” Hứa Dặc hỏi tôi, “Em biết hắn sao?”
“Không biết.” Tôi nói, “Em chỉ thấy anh ta có chút đẹp trai.”
Hứa Dặc cố gắng cười nói: “Hắn đẹp trai hơn, hay anh đẹp trai hơn?”
“Đương nhiên là bạn trai của em đẹp trai hơn rồi.” Tôi níu lấy cánh tay của Hứa Dặc nói, “Anh nhìn xem bọn họ như vậy, chúng ta vượt qua đi, cứ làm giống như họ một lần, xem cặp nào mới là Kim Đồng Ngọc Nữ!”
Hắn vươn cánh tay đang giữ chặt tôi đi ra phía trước, một tay miễn cưỡng cầm ô, một tay ẩm ướt cẩn thận nắm lấy tay tôi bước nhanh trong cơn mưa rả rích, chúng tôi đi qua một con hẻm, rồi lại đi qua một con hẻm khác, cuối cùng đến một nơi mà hắn cho là an toàn nhất, phía dưới một tòa nhà cao tầng.
Đó là một tòa cao ốc của một công ty nào đó, ban đêm không có một bóng người, xung quanh là một mảnh tối đen.
Tôi dựa người vào tường, Hứa Dặc duỗi cánh tay, đặt lên đỉnh đầu của tôi. Tôi ngửi được mùi hương trên người hắn, mùi của tuổi trẻ, mùi của sự nóng lòng muốn nếm trải, những thứ này đối với Trương Dạng hoàn toàn không giống. Đứa con trai đã bị tôi làm cho hư hỏng này, giờ phút này, tôi lại rất sợ hắn hôn mình, vì thế tôi từ từ nghiêng mặt qua một bên, cằm để lên vai, khiến cho bản thân có chút ngây thơ một cách ghê tởm.
Hứa Dặc khàn khàn nói: “Ba Lạp, càng nhìn em càng đẹp, thật sự rất đẹp.”
“Ngày mai anh có ra sân chơi bóng không?” Tôi cố ý nói tránh sang chuyện khác.
“Không phải anh đã nói ngày mai sẽ dành cho em sao?” Hắn nói, “Em nghĩ kỹ một chút, chúng ta nên đi đâu chơi?”
“Đêm nay em không có chỗ để đi.” Tôi nói.
“Sao vậy?”
“Em đã cãi nhau với bà nội, em đã đi khỏi nhà.” Tôi nói.
“Vậy? Làm sao bây giờ?” hắn có chút bối rối.
Tôi nói ra mấy lời bất chính: “Em muốn anh ở với em, đêm nay, một đêm nay.”
“Nhưng, Ba Lạp…” Hắn ôm tôi vào lòng, nói: “Nhưng, mẹ của anh…”
“Vậy quên đi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tỏ vẻ thoải mái mà nói: “Quên chuyện này đi, em đến quán bar uống một đêm, dù sao thì trời cũng sẽ nhanh sáng, anh mau về nhà đi, bye bye!”
“Ba Lạp!” hắn xông đến ôm lấy tôi, “Em đừng nóng giận, để anh tìm cách, có được không?”
“Anh nghĩ ra được cách gì?” Tôi nói.
Hắn nói ra mấy câu cứng rắn kinh người: “Hay đến nhà anh đi!”
Tôi trừng to mắt nhìn hắn.
“Nhà của anh khá lớn, ba mẹ tôi buổi tối sẽ không ra khỏi phòng. Trước hết em chờ ở ngoài hiên nhà anh, khi nào an toàn, anh sẽ gửi tin nhắn, sau đó sẽ ra mở cửa cho em vào. Sáng ngày mai, em đi sớm một chút, đảm bảo bọn họ sẽ không biết.”
“Vậy em ngủ thế nào?” Tôi hỏi thẳng.
“Ngủ…” Hắn suy nghĩ một chút, liền nói: “Em muốn ngủ thế nào thì cứ ngủ như thế đi.”
“Được rồi.” Tôi nói.
Lúc đó, ý nghĩ trong đầu của tôi đương nhiên tám phần là xấu xa, tôi chính là có một loại xúc động thèm muốn làm chuyện xấu, căn bản không thể áp chế được chính mình, tôi nghĩ đến cảm nhận của mẹ Hứa Dặc, trong lòng hăng hái vạn lần, đối với chính mình nói, Lê Ba Lạp, ngươi quả thật là có dũng khí, ngươi biết rõ trong núi có hổ, mà vẫn muốn đi vào.
Hứa Dặc dẫn tôi về nhà, khi vừa đến của nhà hắn, hắn quay lại ra ý bảo tôi chờ, liền đi lên lầu. (Nhà bạn Hứa Dặc hình như là chung cư)
Nhà của hắn ở lầu 4, tôi ngồi chờ ở hành lang giữa lầu 3 và lầu 4, gác một chân lên lan can, lại bắt đầu hút 555. Thuốc chỉ còn lại một cây cuối cùng, tôi bóp hộp thuốc méo mó sau đó ném xuống cầu thang ở lầu dưới, bỗng nhiên nghĩ, không biết cậu bé ngoan Hứa Dặc này có thuốc lá hay không, nếu không có, tôi sẽ trải qua một đêm thật dài ở nhà hắn.
Đang suy nghĩ, thì di động vang lên. Tôi vội vàng tắt đi tiếng chuông, nên nó trở nên im lặng, chỉ có màn hình không ngừng lóe sáng hai chữ “Trương Dạng”.
Tôi có chút hoảng hốt, vội vàng nhận điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Anh hỏi tôi.
Tôi đang cắn điếu thuốc, miệng lầu bầu nói không rõ ràng: “Em đang ở dưới lầu nhà Hứa Dặc, chờ ba mẹ hắn đi ngủ, liền đi lên ở lại nhà hắn, đêm nay, sẽ cùng hắn có giấc mơ đẹp.
“Em dám!” Trương Dạng nói.
“Có lẽ vậy đấy.” Tôi nói.
“Đến chỗ cũ đi, anh sẽ chờ em ở đó.” Trương Dạng nói xong, liền cúp điện thoại.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...