Tai Trái


[2.6]
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện Trương Dạng vẫn còn đang ngủ.
Anh nhắm mắt, hơi thở đều, hàng lông mi thật dài nhẹ chớp. Trước đây, tôi chưa bao giờ biết nam sinh lại có hàng lông mi đẹp đến như vậy, tôi thật sự nhịn không được, vươn tay chạm nhẹ vào nó. Anh cũng không tỉnh lại, miệng mơ hồ lầm bầm gì đó, xoay người lại, tiếp tục ngủ. Tôi leo xuống giường, thì nhìn thấy trên váy ngủ và cái chăn có một chút hồng, một vệt dài u ám, giống như trên bản đồ đột nhiên hiện ra một cái dấu hiệu không rõ ràng, thật sự không giống với tưởng tượng của tôi.
Thật ra tôi cũng không nghĩ, lại đau đến như vậy.
Tôi ưỡn người đi đến buồng vệ sinh để vệ sinh cơ thể, trong gương tôi nhìn thấy chính mình, tuy có hơi tiều tụy nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nhịn không được vẫn toát ra nét hưng phấn, tôi vuốt ve bên mặt trái của mình nói: nữ sinh, sau đó vuốt ve bên mặt phải nói: phụ nữ, rồi không cảm thấy xấu hổ mà nở nụ cười.
Ở trong gương, tôi còn nhìn thấy hình ảnh ngược của cái đồng hồ, đó là cái đồng hồ mẹ tôi đã gửi từ Mỹ về, tôi không hiểu vì sao bà ta lại muốn gửi một cái đồng hồ cho tôi, dường như cái đồng hồ này là vô cùng đặc biệt. Tôi còn nhớ rõ, lúc bà nội tôi vượt đường xá xa xôi đi lấy cái bưu kiện gửi từ nước ngoài về, khi mở ra bà cực kỳ tức giận, bà đem tất cả gói bưu kiện cùng cái đồng hồ ném ra phía sau nhà, bụi đất bay lên, phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Đến nửa đêm tôi chuồn ra ngoài, lén lút nhặt nó về, nhưng từ nay về sau, nó chỉ có thể tủi thân đứng ở một góc khuất trong phòng vệ sinh nho nhỏ của tôi mà thôi.

Hiện tại, nó nói cho tôi biết, bây giờ là 7 giờ tối.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng đói bụng, không biết đứa con trai đang ngủ kia cũng đói bụng hay không, tôi muốn trước lúc anh tỉnh lại, nghĩ cách làm một chút gì đó để ăn. Tôi rón rén mở cửa, đi ra bên ngoài, mở tủ lạnh ở phòng bếp. Tủ lạnh vẫn đáng xấu hổ như vậy, chẳng có chút gì, nó cũng được gọi là tủ lạnh sao? Tôi nặng nề đóng cửa tủ lại, mở đến nồi cơm điện, cơm còn đến nửa nồi, tôi khịt mũi ngửi, mùi này, có thể ăn được.
Tôi quyết định làm một nồi cơm rang trứng, có thể cho bản thân ăn no, còn có thể cho chàng trai yêu dấu của tôi ăn no.
Đương nhiên, còn cho bé mèo Tiểu Đậu của tôi ăn no nữa.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như một cô gái tốt, hết sức có trách nhiệm với cuộc sống của bản thân.
Mang tràn đầy tình cảm ngọt ngào, tôi bắt đầu rang cơm với trứng. Thượng đế biết, đây là cuộc sống tuyệt vời nhất của tôi, tôi thành thạo làm tất cả mọi chuyện, thậm chí đang lúc mở bếp rang cơm, tôi còn tranh thủ chút thời gian ra vườn sau nhà hái hành lá cùng với rau xanh. Đang lúc sắp hoàn thành công lao to lớn, bỗng nhiên tôi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa.
Người kia, của tôi, trời ạ.
Tôi nhanh chóng tắt bếp, nhanh chóng chạy về phòng mình, nhanh chóng khóa cửa phòng lại.
Khoảng 1 phút sau, bà nội tôi bắt đầu dùng sức kéo cửa phòng của tôi ra: “Mày đóng cửa phòng làm gì, đi ra đây cho tao, đi ra ngay, có nghe hay không, mở cửa đi!”
Trương Dạng bị tiếng đập cửa rầm rầm làm tỉnh giấc, tôi che miệng của anh, bất đắc dĩ nhìn anh nhún nhún vai, ý bảo anh đừng lên tiếng.
Anh có chút bối rối bắt đầu mặc quần áo của mình vào, càng bối rối hơn khi nhìn thấy cái vệt hồng hồng ám muội ở trên giường. Bà nội vẫn đang gắng sức gõ cửa, à không, hẳn là sự nghiệp phá cửa vĩ đại: “Lê Ba Lạp, mày đi ra ngay, mày đừng tưởng tao không biết mày làm cái gì!”
Tôi hướng ra cửa sổ ra sức nói thầm, ý bảo Trương Dạng theo cửa sổ nhảy đi.

Trương Dạng ngầm hiểu, anh vuốt ve mặt của tôi, dùng sức hôn vào môi tôi một chút, sau đó, tới gần cửa sổ, nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm.
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, loay hoay bận rộn đem một đống quần áo bẩn và tạp chí cũ, lấy ga giường che lại, xong xuôi mới đi ra mở cửa, miễn cưỡng hỏi: “Bà không mệt hay sao, lớn tuổi rồi, giữ gìn sức khỏe chứ.”
Bà nội thân hình linh hoạt vọt vào phòng của tôi, tư thế và ánh mắt có chút giống với mất gã đặc công trong mấy bộ phim bom tấn của Mỹ, ánh mắt của bà sáng quắc nhìn ngó dò xét thật kỹ căn phòng, sau đó hỏi tôi: “Người đâu?”
“Người nào?” Tôi nói.
“Lúc nãy khi mày chạy vào đây, rõ ràng tao đã nhìn thấy có người nằm trên giường.”
“Bà thật là thú vị.” Tôi ngồi lên giường, ngồi lên đống quần áo, tùy tay mở ra một quyển tạp chí, nói: “Xem đi, xem xong rồi mời bà đi ra ngoài, cháu muốn đi ngủ.”
“Tao cảnh cáo mày.” Bà đến gần, ngón tay dí sát vào chóp mũi của tôi, nói: “Mày muốn làm xằng bậy thì mặc kệ mày, nhưng không được làm ở cái nhà này, nếu không, mày cút khỏi đây cho tao!”
“Bà muốn cháu cút đi đâu?” Tôi hỏi bà, “Nhà là quyền sở hữu của ba cháu, bà đừng có quên.”

Bà thở hổn hển xoay người đi ra ngoài.
Tôi đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ kỹ càng lại một chút, quyết định trước hết đem giải quyết vấn đề trên cái ga nệm. Tôi không lôi toàn bộ ga giường đi giặt, mà đến phòng vệ sinh lấy một chậu nước, một cái bàn chải, một mẫu xà phòng nhỏ, ngồi xổm ở trên sàn nhà, chậm rãi, kiên nhẫn cọ rửa thật sạch. Một bên nhìn thấy cái vết kia đang bị pha loãng, mờ đi, một bên mỉm cười, hôm nay thật sự là ngày tốt, rốt cuộc tôi đã toại nguyện, đã trao bản thân cho anh ấy.
Hạnh phúc đến cỡ nào, mà dư vị cứ quanh quẩn mãi.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận