Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi


7 giờ sáng, Diệp Tử Yên thức giấc.

Hôm nay là ngày đến Trùng Khánh thi giải quốc gia.

Mình cư nhiên lại dậy trễ.

Mọi người hẹn lên xe lúc 7h30 a
Dùng hết sức lực 18 năm trên đời của nguyên chủ, cô vệ sinh cá nhân xong liền chạy đến nơi tập trung
Đến nơi vừa đúng 7h30, mọi người đã lên xe đông đủ nhưng trớ trêu thay chỉ còn vị trí trống bên cạnh Sở Viêm.

Coi như cô xui xẻo vậy
“ Sở Viêm, chào buổi sáng a”
Anh gật đầu tỏ ý đáp lại
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, anh bèn hỏi: “ mất ngủ sao?”
“ A.

Chỉ là thức coi một số thứ”
Mặc dù kiếp trước cô đã làm qua các dạng đề olympic rồi, nhưng não người cũng sẽ quên nha.

Cô không phải thần tiên, nên cũng cần ôn tập a
Sở Viêm không nói gì nữa, anh lấy sách ra bắt đầu đọc.


Đọc chưa được bao lâu thấy bên vai mình nặng trĩu.

Thì ra là cô gái nhỏ dựa vào anh ngủ.

Khẽ thở dài, chỉnh lại tư thế cho cô ngủ thoải mái hơn.
Đến tối, họ cũng đã đến được khách sạn gần địa điểm thi
Xe vừa dừng Diệp Tử Yên liền tỉnh dậy, đi nhanh xuống xe hít thở khí trời, để lại bờ vai rộng Sở Viêm rung rẩy trong xe
Cô dựa vai anh cả quãng đường, tỉnh lại chẳng cảm ơn một tiếng liền vứt anh ở đây.

Xoa bả vai đã mất cảm giác của mình anh thầm mắng: “ cậu ngồi đây để hành hạ tôi sao!”
Diệp Tử Yên càng hoang mang, thật ra cô đã tình trước rồi nhưng lại nhận ra mình dựa vào vai Sở Viêm a.

Hoảng sợ quá nên cô đành giả chết đến lúc xuống xe
Mình ngủ có ngáy không ta, có chảy nước miếng lên áo cậu ta không? Diệp Tử Vô cũng hối hận Yên thầm mắng mình không dưới một trăm lần
Liếc thấy Sở Viêm xoa vai bước xuống cô lại hận không thể lập tức chui xuống đất luôn cho rồi
Dẫn đoàn tham dự cuộc thi vẫn là lão Lục đáng mến và một giáo viên nữ trường cao trung khác tại đế đô
Lão Lục nói: “ các em may nhận phòng, về nghỉ ngơi thật tốt chuẩn bị cho cuộc thi chiều mai”
“ Vâng lão sư”
Lâm Tích, cô và giáo viên nữ kia chung một phòng.

Nam thì nhiều hơn ở hai phòng do lão Lục quản lí
Vừa vào phòng, Lâm Tích liền nói: “ mình xuống kia mua ít đồ cá nhân”

Diệp Tử Yên liền nói:” tôi đi với cậu”
“ không cần đâu.

Lúc mới tới đây mình thấy có một của hàng tiện lợi rất gần khách sạn”
Thấy cô nhất quyết từ chối, Diệp Tử Yên đành nói: “ được, vậy cậu chú ý an toàn, có gì nhớ gọi cho tôi”
Lâm Tích đi ra cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng cá nhân.

Trên đường về cô có cảm giác có người đi theo mình.

Đoạn đường từ cửa hàng về khách sạn có đi ngang qua một con hẻm rất tối
Cô liền bước đi nhanh hơn, tay lấy điện thoại gọi cho Tử Yên
Hai người phía sau dường như cảm nhận được cô tăng tốc liền đuổi theo
“ Alo, Lâm Tích”
“ Diệp Tử Yên, cứu mình….Áaa”
Nghe tiếng hét của Lâm Tích, Diệp Tử Yên cũng hoảng rồi: “ Lâm Tích cậu không sao chứ, Lâm Tích”
Cô chạy ra khỏi khách sạn, nghe tiếng trong điện thoại truyền đến:
“Cô em xinh xắn như thế này mà lại đi một mình sao, đi với anh đi
Đảm bảo cho cô em sung sướng a” tên đàn em cười bỉ ổi nói
Lâm Tích không thể kháng cự được hai người đàn ông.

Cô sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

giọng cô run rẩy: “ Tôi có tiền, tôi cho các người tiền mau thả tôi đi”
Tên đại ca cũng cười: “ tiền sao? bọn anh chỉ muốn cô em không muốn gì khác a”
Nói rồi hai người kéo cô vào con hẻm.

Lâm Tích tuyệt vọng, cô cũng hối hận rồi, lúc nãy cô gọi Tử Yên nếu lỡ cậu ấy tới thì phải làm sao a.

Tử Yên cũng là con gái sao cô ngu ngốc như vậy chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận