Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi


“Học sinh này rất khá nha, có thể vào lúc này xoa dịu đám học sinh đó, không tồi chút nào” các giáo viên đều đã nghe thấy những lời của Diệp tử Yên nói
“ Nhưng sao cô bé vào được phòng phát thanh của trường a” Bối Minh Hiển khẽ hỏi
Lục lão sư bỗng lên tiếng: “ còn không phải là thằng nhóc Sở Viêm kia sao”
Nửa tiếng trước, cô muốn vào phòng phát thanh, tới nơi lại phát hiện nó bị khóa.

Sở Viêm không biết từ đâu xuất hiện liền mở cửa bảo cô vào
Sở Viêm lười biếng dựa vào tường nhìn cô gái nhỏ
Nghe giọng nói bình tĩnh cô, càng kinh ngạc vì lời nói của cô.

Khóe môi khẽ nhếch, Diệp Tử Yên cậu chính là tỏa sáng như vậy.

Sau khi đám học sinh nghe xong, phần lớn người đều cảm thấy rất hối hận
Hàng lang trước cửa lớp F đông nghịt người.

Bọn họ muốn xin lỗi Diệp Tử Yên một chút
Chuyện như vậy diễn ra suốt 2 ngày, khiến thầy cô đều đau đầu.
Bối Minh Hiển khẽ cảm thán: “ vừa có lợi vừa có hại a”
Người thì xin lỗi, có người thì tặng bánh kẹo.

2 ngày nay bàn cô lúc nào cũng không còn chỗ chứa.
Mọi người đều cảm thấy, Diệp Tử Yên rất xinh đẹp a, nhất là khi cười rộ lên.

Sao trước đây không ai nhận ra.

Có người còn lấy ảnh chụp của cô đăng lên diễn đàn tham gia bình chọn hoa khôi trường học, nhưng cô cũng không để tâm lắm vì Lão Lục thông báo đã có kết quả thi vòng loại rồi.
Sau khi hết tiết cô liền tập trung với tiểu đội đợi thầy thông báo kết quả
Lão Lục bước vào: “ Hôm nay thầy nhận được kết quả.

Trường chúng ta có 3 bạn đậu.

Bước vào kì thi quốc gia”
“ Sở Viêm”
“ Diệp Tử Yên”
“ và Lâm Tích.

Chúc mừng các em”
“ Sở Viêm và Diệp Tử Yên rất xuất sắc đạt điểm tuyệt đối.

Lâm tích cũng chỉ kém một bài đạt 130 điểm”
Nhan Mộ và Trần Khải có hơi buồn nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “ chúc mừng các cậu, nhất định phải lấy huy chương vàng về cho bọn này a”
Sở Viêm khẽ đáp: “ được”
“ hai ngày sau, chúng ta sẽ đi thành phố Trùng Khánh, các em về chuẩn bị hành lí, nghỉ ngơi cho thật tốt, đạt kết quả cao ở cấp quốc gia”
“ Vâng lão sư” ba người đồng thanh nói.
Tan học, Diệp Tử Yên đuổi theo Sở Viêm trả quần áo lại cho cậu
Sở Viêm cầm lấy khẽ nói: “ Hy vọng lần này cậu sẽ không say xe”
Hừ, tên Sở Viêm đáng ghét này lại chọc cô, nhưng nể tình chuyện chìa khóa lần trước cô sẽ bỏ qua.


Cô rất rông lượng nha.
Cô làm mặt quỷ, quay người lên xe về nhà.
Về tới nhà cô liền nhắn tin cho anh hai.

Anh hack máy của Nhạc Dung sao?
- Anh rảnh lắm sao?
- -.-
Thấy tin nhắn anh cô rơi vào trầm tư.

Không lẽ Sở Viêm giúp mình.

Cô tự phản bác ý mình:” chắc không phải đâu, nam chính đại nhân không nhấn cô luôn là may rồi sao có thể giúp cô a”
Nhưng mà dạo gần đây nữ chính cũng không còn nhắn tin gì cho cô a.

Cảm thấy không quen lắm
Có chuyện gì sao.

Bình thường không phải đều gọi cô Yên Yên này Yên Yên kia sao.

Nói rồi cô cũng không nghĩ nhiều, chắc là cô ấy căng thẳng dù sao cũng sắp bước vào kì thi quốc gia a.
2 ngày tiếp theo Nhạc Dung đều không đi học.

Nghe nói là đang chuẩn bị thủ tục chuyển trường.

Cô ta không thể học nổi khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của bạn học.

Thật ra cô có thể kiện Nhạc Dung dù sao cũng là bạo lực mạng với học sinh
Nhưng như vậy đối với một học sinh lớp 12 chính là hủy hoại hoàn toàn.

Coi như cô làm việc thiện đi a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận