Tài Năng Tuyệt Sắc

"Rốt cuộc như thế nào?" Phong Dật Hiên lòng như lửa đốt.

"Ta, ta không biết." sắc mặt của Nguyệt Vương càng ngày càng nặng nề, chợt kinh hô lên, "Phong Dật hiên, ngươi trước buông nàng ra, thả vào trên ghế, mau!"

Phong Dật Hiên vừa nghe, trong lòng hốt hoảng, nhưng vẫn nghe lời Nguyệt Vương, đem Thích Ngạo Sương thận trọng đặt ở trên ghế. Vừa đem Thích Ngạo Sương đặt xuống, Nguyệt Vương liền kéo Phong Dật Hiên cách xa ra. Phong Dật Hiên vừa muốn phát tác, tình cảnh trước mắt lại kinh hãi làm cho hắn hoàn toàn sửng sốt.

"Bùm"  một tiếng, cả người Thích Ngạo Sương dấy lên ngọn lửa kịch liệt, ngọn lửa hiện lên màu đỏ rồi lại xen lẫn màu vàng kim, dần dần đem  cả người Thích Ngạo Sương bao phủ.

"Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên thấy thế trong lòng hốt hoảng liền muốn tiến lên.

"Không cần vội, lửa kia sẽ không làm tổn thương nàng." Nguyệt Vương lại lần nữa kéo Phong Dật Hiên lại.

"Nhưng!" Phong Dật Hiên kinh hãi, bởi vì hắn nhớ tới mới vừa rồi Thích Ngạo Sương  nhiệt độ càng ngày càng cao.

"Cái này, ngọn lửa này là từ linh hồn nàng thoát ra...... Kỳ quái......" Nguyệt Vương cau mày suy tư, đáy mắt cũng là nghi ngờ.

Vừa lúc đó Kim Liên bỗng nhiên xuất hiện, trong tay còn níu lấy cái đuô của Trường Không, vừa xuất hiện liền ném Trường Không vào ngực của Phong Dật Hiên, sau đó đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, vẻ mặt nặng nề.

"Kim Liên, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đây là ngọn lửa của ngươi sao?" Phong Dật Hiên nhìn thấy Kim Liên đến, vội vàng hỏi.

"Không, không phải." sắc mặt của  Kim Liên càng ngày càng khó coi, "Cái ngọn lửa này, là của mẹ. Hơn nữa, giấu giếm rất sâu. Hình như vẫn chôn giấu ở trong linh hồn của mẹ, thật là mạnh mẽ!" Kim Liên kinh hô lên, chợt, Kim Liên hô lên, sắc mặt thật ảm đạm, "Lực lượng thật là cường đại, hắn muốn cắn nuốt ta......!"

"Kim Liên!" sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng hốt hoảng, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương la hét, "Ngạo Sương, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!"


"Kim Liên, ngươi làm sao vậy?" Lưu Ly lúc này mặt hoảng sợ cũng đã xuất hiện, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương bị ngọn lửa bao phủ mà hô to "Bà bà, mau tỉnh lại đi, người tiếp tục như vậy nữa, Kim Liên sẽ chết!"

"Hơi thở của nàng cũng yếu đi, không tỉnh lại, chính nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm." trên mặt Nguyệt Vương trừ lo lắng còn có nghi ngờ. Ngọn lửa cổ quái đó là sao? Hơn nữa hơi thở của Thích Ngạo Sương càng lúc càng không ổn định.

"Ngạo Sương!!!" Phong Dật Hiên cũng gấp gáp, căn bản không quản nhiều như vậy, xông lên trước vươn tay nắm lấy bả vai của Thích Ngạo Sương, " Ngạo Sương, nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại." Một cái gì đó vỡ òa, tan nát, đau lòng đang xâm chiêm linh hồn Phong Dật Hiên. Đau quá, đau đến không còn muốn sống nữa. Nhưng Phong Dật Hiên không thu hồi tay mình, mà là vòng tay qua, ôm lấy Thích Ngạo Sương thật chặt.

"Ngạo Sương, tỉnh lại! Ngạo Sương ——!!!" Phong Dật Hiên đau lòng ôm chặt Thích Ngạo Sương, mặc cho lửa nóng vây quanh hai người giống như muốn đem cả linh hồn thiêu rụi.

Ngọn lửa nóng rực nhấn chìm cả hai, Nguyệt Vương trong lòng nóng nảy lo lắng nhưng không có biện pháp gì. Lưu Ly đỡ Kim Liên đang sắp mất đi ý thức, lại vừa gấp vừa sợ, nước mắt hai hàng chảy ròng ròng. Trường Không đứng ở bả vai Nguyệt Vương, cũng nóng nảy nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên.

Dần dần ngọn lửa chậm rãi tắt đi, cảm giác nóng rực trên người Phong Dật Hiên cũng giảm bớt.

"Ngạo Sương, nàng đã tỉnh?" Phong Dật Hiên cảm thấy ngọn lửa  dập tắt, trong nội tâm vui vẻ, buông lỏng tay ra, vui mừng cúi đầu nhìn Thích Ngạo Sương. Vậy mà sau một khắc thế nhưng hắn lại ngây ngẩn cả người.

Con ngươi của Thích Ngạo không có tiêu cự, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích.

"Ngạo Sương, nàng làm sao vậy? Không nên làm ta sợ!" lòng của Phong Dật Hiên trầm xuống, có chút bối rối  nắm chặt bả vai Thích Ngạo Sương.

Lưu Ly lúc này lại òa khóc, Kim Liên đã hoàn toàn mất đi tri giác, chậm rãi té xuống. Nguyệt Vương lại thở phào nhẹ nhõm, hắn đã nhìn ra Kim Liên chỉ là mất hết sức lực hôn mê mà thôi, không có bị cắn nuốt. Nhưng mà hắn nhìn tới Thích Ngạo Sương, hắn không thể nhìn thấu nàng.

Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm gương mặt của Phong Dật Hiên, ánh mắt vẫn như cũ không có tiêu cự, một mảnh hư vô


"Ngạo Sương?" Phong Dật Hiên nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, hắn cảm giác Thích Ngạo Sương hiện tại có cái gì không đúng, nhưng là rốt cuộc có chỗ nào không đúng, lại không nói ra được. Giờ khắc này, trên mặt Thích Ngạo Sương  một mảnh lành lạnh, xinh đẹp mê hoặc lòng người, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Cái loại lành lạnh làm người ta ngừng hô hấp. Loại cảm giác này khiến Phong Dật Hiên dâng lên trong lòng một cỗ tình cảm xa lạ, lại mơ hồ có chút quen thuộc?

"A.................." một tiếng thở dài sâu kín nhẹ nhàng từ trong miệng Thích Ngạo Sương  phát ra, một tiếng này than nhẹ, hình như thật lâu, hình như xuyên qua thế sự xoay chuyển, hình như xuyên qua biển cạn đá mòn. Bao hàm rất nhiều tình cảm.

Phong Dật Hiên nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương chậm rãi, từ từ nâng lên tay của mình, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Phong Dật Hiên, mi gian hiện lên một tia thần thái.

"Rốt cuộc......" Thích Ngạo Sương  môi khẽ mở, thật thấp khạc ra này hai chữ, trong giọng nói hình như có chút tự cao tự đại, lại có chút nhàn nhạt mừng rỡ, vậy mà Phong Dật Hiên còn chưa hiểu lời nói của Thích Ngạo Sương có ý gì, hoặc là Thích Ngạo Sương chưa kịp nói tiếp, hai mắt của nàng liền chậm rãi nhắm lại, lần này, lại hình như là ngủ. Không phải là dáng vẻ chợt hôn mê như trước.

Thích Ngạo Sương cả người chậm rãi trượt xuống, Phong Dật Hiên vươn tay đem Thích Ngạo Sương ôm vào trong lòng. Trên mặt còn có cảm giác vừa rồi nàng vuốt ve. Câu nói kia là có ý gì? Rốt cuộlà ý gì? Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?

"Tốt lắm, trước tiên mang nàng vào nghỉ ngơi đi. Còn ngươi thay y phục đi. Tên tiểu tử này cũng không sao, mang nos vào nghỉ ngơi luôn." Nguyệt Vương lúc này lên tiếng. Tên tiểu tử này, chỉ đương nhiên là Kim Liên rồi.

Phong Dật Hiên sau khi nghe xong, có chút nghi ngờ tại sao mình phải thay y phục, đợi cúi đầu nhìn mới chợt cảm thấy lúng túng cực kỳ. Thì ra là y phục trên người đã bị cháy chẳng còn gì, cả người đều trống trơn! Mà y phục trên người Thích Ngạo Sương lại hoàn hảo không bị gì!

mặt của Phong Dật Hiên đỏ lên, vội vàng ôm Thích Ngạo Sương liền chạy như bay đi lên lầu. Lưu Ly ở phía sau nhìn trợn mắt ha mồm, sau đó vội vàng quay đầu không nhìn Phong Dật hiên nữa, cúi đầu nhìn Kim Liên còn đang hôn mê.

"Tiểu nha đầu không cần lo lắng, tiểu tử này trong họa có phúc. Mang nó đi ngủ ngơi đi." Nguyệt Vương cười híp mắt nhìn Lưu Ly nói.


"Vâng, cám ơn đại thúc." Lưu Ly dứt lời, khiêng Kim Liên lên lầu, lưu lại Nguyệt Vương hóa đá tại chỗ.

"Đại thúc...... Đại thúc...... Ta, ta có già như vậy sao? Ta anh tuấn tiêu sái như thế phải gọi là ca ca chứ?" Nguyệt Vương đầy bụng bực tức.

"Vậy ngươi thì phải gọi Thích Ngạo Sương là  a di rồi." Thình lình một cái thanh âm từ bên cạnh xông ra, thì ra là Mễ Tu Tư.

"Cũng đúng, cứ gọi như vậy cũng không sai." Nguyệt Vương sau khi nghe xong Mễ Tu Tư nói xong trong lòng thăng bằng.

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Mễ Tu Tư tuy có chút say rồi, nhưng là đầu óc còn là rất tỉnh táo.

"Ta cũng không biết, nhưng là có một chút khẳng định rằng trên người nàng ta có một lực lượng cực kì cường đại." Nguyệt Vương buông tay nói.

Mễ Tu Tư trầm mặc xuống.

"Yên lặng theo dõi biến hóa thôi." Nguyệt Vương vỗ vỗ bả vai Mễ Tu Tư  .

"Ngươi nói nàng có phải Bạch Vương hay không?" Mễ Tu Tư lại nhớ lại một câu như vậy.

Nguyệt Vương sửng sốt, khẽ cau mày nói: "Cái này không phải là không có có thể. Mỗi một lần Vương  ra đời đều là không giải thích được. Ta trở thành Nguyệt Vương thời điểm ta đang dùng cơm, một bàn người kinh sợ đem thức ăn phun ra ngoài."

"Dĩ nhiên, ai sẽ nghĩ tới kẻ gầy yếu không chịu nổi như ngươi biến thành Nguyệt Vương?" Mễ Tu Tư cười hắc hắc, "Những người khác khi còn bé khi dễ ta chỉ biết lau nước mắt trốn ở trong phòng."

"Mẹ nó! Chuyện lâu như vậy còn nhắc đến, ta giết chết ngươi!" Nguyệt Vương vươn tay nhéo nhéo cổ của Mễ Tu Tư, nhéo tới đỏ bừng mới buông tay.

"Vong ân phụ nghĩa người, nếu không  phải được ta bảo vệ, chắc ngươi đã sớm thang thiên rồi~~~" Mễ Tu Tư trợn trắng mắt trách cứ, nhưng không thu ma trảo lại.


Nguyệt Vương trừng mắt giả vờ giận, nhưng là đáy mắt lại có một tia dịu dàng không dễ phát giác.

"Chỉ là, Thích Ngạo Sương có phải Bạch Vương hay không rất khó nói. Tóm lại yên lặng theo dõi biến hóa đi, nếu như nàng là Bạch vương vậy thì càng tốt." Mễ Tu Tư nghiêm mặt nói.

"Còn có nhưng Vương khác đâu? Hiện tại chắc nên liên lạc rồi." Nguyệt Vương nhẹ nhàng than thở.

"Không cần lo lắng, bọn họ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, dễ dàng bị giết chết mà cũng xưng Vương được sao?" Mễ Tu Tư lên tiếng an ủi.

"Chỉ hy vọng như thế." Nguyệt Vương gật đầu một cái.

Lúc này Phong Dật Hiên đã đem Thích Ngạo Sương dàn xếp tốt, mình cũng thay xong y phục ngồi bên cạnh giường Phong Dật Hiên.

"Ơ a, Phong Dật hiên, không ngờ ngươi cũng sẽ xấu hổ à? Ngươi xấu hổ cái rắm a, thân thể của ngươi ta sớm nhìn qua rồi, tiểu Ngạo Sương nhà ta cũng xem qua rồi, sờ cũng đã sờ.... Ô, ân ~ a ~~" Trường Không vốn là đứng ở bên giường

lảm nhảm, lại bị Phong Dật Hiện bịt miệng lại, ném thẳng xuống khỏi giường.

"Ngươi không nói chuyện cũng không ai bảo ngươi câm đâu. Còn có Ngạo Sương cần nghỉ ngơi, ngươi an tĩnh chút đi." sắc mặt của Phong Dật  Hiên hồng bất thường cảnh cáo Trường Không.

Trường Không hừ lạnh một tiếng, nhảy lên đến trên cửa sổ: "Ta đi xem tiểu tử kia một chút, hắn mà chết thì cuộc đời này còn gì là thú vị, ôi ôi ~." Không đợi Phong Dật Hiên trả lời Trường Không liền nhảy ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Thích Ngạo Sương tiếng hít thở.

"Ngạo Sương......" Phong Dật Hiên vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Thích Ngạo Sương, tự mình lẩm bẩm, "Tại sao mới vừa rồi trong nháy mắt đó, ta cảm thấy nàng xa lạ đến vậy?"

Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say, hai mắt nàng nhắm chặt, bàn tay nhỏ khẽ run, lúc này trong mơ nàng nhìn thấy một cảnh tượng rất kì quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui